(viết để tặng một người dũng cảm, dám sống cho đời, dù rằng đã qua một lần yêu, giữa tình và yêu). thái san Vừa về đến nhà Phương nhận được giấy triệu tập tại phòng công an phường. Biết vậy, nàng đành xách chiếu theo. Nhiều người hỏi xuôi theo bước nhưng nàng vẫn không trả lời. Làm bối rối bao kẻ yếu bóng vía, càng làm xao động lòng một người và mọi người. Và hôm nay là ngày xử nàng, dù đã bị nhốt ngâm cứu đã năm tháng, ngày 10 tháng 09 năm 2008. Tội nghiệp chúng, những kẻ mù lòa, vì, bởi, tại, tiền, quyền và nhiều thứ chúng đang hưởng, đáng lẽ chúng không được hưởng, nhưng bọn lừa đảo bất nhân theo quấn quýt thuyết mác xít. Nói chung trong cuộc chính trị nào cũng đều thế cả, nhưng nàng nhất quyết không chịu đựng mãi vậy. Đ C(#) Đã bao lần nhắc nhở nàng nhưng nàng cũng chẳn quan tâm. Nay vì thế chúng xoay ra cách khác cốt làm sao bỏ tù được nàng chúng hồ hởi, phấn khởi. -Lý do thiếu thuế. Anh cho thuê nhà, người khác kinh doanh mà nàng cũng bị chúng theo sát, kè kè kiếm bất cứ cách nào bỏ tù nàng được là hả dạ. Nàng đã từng nói: -Tôi không kinh doanh mà. Lại nữa đánh thuế các anh tự nhiên đến mà thu chứ tại sao phù phiếm vậy. Kẻ không thu thuế cũng có tội chứ. -Ai là chủ nhà thì người đó chịu tránh nhiệm nặng nhất. -Thế nước mình không có sắc luật về thu thuế ư, và có lẽ chẳng có bất cứ luật nào chuẩn cả ư? -Có chứ nhưng chính cô là kẻ trốn thuế. -Thế anh có biết ông điếu cày không zẩy? -Tất nhiên là biết chứ, nhưng bỗng nhiên sao hỏo ổng zẩy? -Có chiện mới noói chứ. -Sao nào. -Chủ nhà cho thuê, người thuê thiếu thuế thì đi dùng biện pháp luật mà thu chớ chi nữa, lợi đi phạt chủ nhà, cũng là lạ. -Nhưng chúng muốn thu cả chủ nhà, vả lại lợi dụng sự này làm việc khác. Mỗi lần hắn đi qua nhìn chằm chằm là nàng cũng đã biết phần nào được tâm tư thằng khốn đó. Tuy nhiên nàng cố im lặng và chịu đựng vì anh. Nhưng nay có lẽ nàng phải nói để anh biết, rõ hẳn và chắc chắn. Một lần gặp lại anh trước sân thánh đường, trong cơn mưa, anh và tôi, hai đứa đứng ôm sát như đã có nhau tự muôn thủa. Anh nói: -Chúng chắc sẽ theo sát anh và sẽ nguy hại đến em đó, coi chừng. Lời cảnh báo như chưa qua được bao lâu thì nàng đã bị bắt theo lệnh của trung ương. Mẹ nàng thường khuyên, cản con gái nhưng vẫn chứng nào tật nấy, bỏ qua lời khuyên tận tình của mẹ, vì trong nàng vẫn có những thôi thúc chuyện bao đồng trong chính giới, nghĩa là dù mẹ đừng khuyên có khi còn hay hơn. Ở đó thôi thúc thêm cái tính cương, chính trực trong lòng chẳng đặng đừng. Biết vậy tôi thường theo câu của Tôn vũ Tử là khích tướng dụ tướng, gẫm lại có đôi điều có lời hơn. Nên vào những ngày mưa lặng gió êm tôi thường hàn huyên thật nhẹ vừa quyến rũ, vừa ra vẻ như chẳng hề quan tâm chuyện bất kỳ. Nhưng nào ai biết nổi trong lòng bất cứ con người nào. Cho đến ngay ngày hôm nay đã đến tháng cuối năm chẳng có nổi một cơn mưa tuy nhiên, tôi không thể tin vào mấy cái anh dự báo thời tiết. Lòng vẫn đau đáu về chuyện sờm bờm của người. Tôi vẫn thường tự nói: -Chúng ta như vậy là quá sướng. Nhưng là đang bị tra tấn cái đầu nhiều quá. Đứa con trai nào cũng nói: -Ba má chẳng hơi đâu mà chăm chú vào mấy chuyện đó chi, cho khổ thân. Tôi cười và dù chẳng bao giờ lần nào trả lời chúng cả. Vì thường nghĩ rằng chính đời chúng đang thời. Chỉ còn cách duy nhất, là đến với nàng tận tình, trọn vẹn. Gọi là thụ hưởng để từ trong yêu đương sẽ tự an ủi nàng. Và đúng thế thật. Nàng cũng thường trả lời tôi: -Em cũng chẳng hy vọng gì lớn lao mà chỉ cần sự chân tình, để đủ can đảm đi nốt chặng đường mình đọa đày này thôi anh. Tuy nhiên em cũng chẳng ngồi yên chấp nhận những việc chân chính của mình bị phá hủy theo ý tưởng của chúng, em sẽ đấu tranh. Nàng cười và quay nhìn: -Đấu tranh tức “đánh trâu”, tức cho bọn này một mẻ. Thế nào trong bọn vay sẽ bị trả với em. Anh cứ yên tâm. Khi nàng quay nhìn âu yêm, nhưng không phải như cảnh chúng dàn trên tivi, phủ dụ, hàm hồ cho bao thanh niên mù đi, em biết rõ đường hướng chúng chứ anh. Tuy vậy em chẳng còn là thanh niên nữa. Đã già mất rồi còn chi anh. Nàng như muốn khóc, nước mắt đàn bà tôi cũng sợ hãi nên tiến đến ôm chặt vào lòng đứng như ngỗng, rồi từ đó dần nàng lặng thinh, chỉ run nhẹ sát bên tôi khoảng nửa tiếng đồng hồ, rồi cũng qua lúc nào tôi cũng quên khuấy. Bất chợt nàng nói: -Ngày mai chúng bắt em đi là cái chắc. Cho em gửi lời chào mẹ và cả hai bên nội ngoại, có gì xin tha thứ cho em nhé anh. -Em cứ lo chuyện em cho tròn, còn tất cả đều dang dở đó về chúng ta xây dựng tiếp lại, việc gì em phải bận tâm. -Em đi. Từ đó nàng xách chiếu theo vào nhà giam. Tôi chẳng biết làm gì thêm. cúi nhìn theo cảm xúc dâng tràn. Nhớ lại những vần thơ nàng viết: anh ơi cho đến tận bao giờ anh mới cho em hết bé thơ bao giờ em lên ngôi thần tượng xóa ở tim anh nét hững hờ thái san Viết để dân tặng người hy sinh vì lẽ phải. (#)điếu cày)