Đêm đã rất khuya, rất khuya rồi. Đỗ Mộng Thường ngồi bên cạnh giường con gái, đưa ánh mắt thương xót, đau đớn, khổ sở nhìn trừng trừng vào Vũ Đình đang nằm yên lặng trên giường. Gầy gò, xanh xao, không một chút sinh khí và vô cùng tội nghiệp. Con bé nằm ở đó, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, lặng lẽ nhìn Mộng Thường. Ánh mắt đó làm cho ngũ tạng lục phủ của Mộng Thường như bị vò xé nát tan. Bà đưa tay sờ vào cằm con gái, chiếc cằm vừa nhỏ vừa nhọn, mỏng manh, yếu đuối như thể một món đồ bằng thủy tinh dễ vỡ. Đúng vậy, từ nhỏ Vũ Đình đã giống như một tác phẩm nghệ thuật làm bằng thủy tinh, lung linh trong suốt, xinh đẹp sáng ngời, nhưng không thể nào chịu đựng nổi những sờ mó, va chạm của những bàn tay phàm phu tục tử, bất cứ lúc nào, ở đâu, hình như con bé cũng đều có thể vỡ tan ra thành từng mảnh vụn. Sự suy nghĩ đó làm cho lòng bà nhói đau, bà hít nhẹ vào một hơi dài lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn vào Hạ Hàn Sơn đang ngồi ở phía bên kia giường. Hạ Hàn Sơn đang cầm trên tay một ống kim chích thật to, thật thô, chuẩn bị chích vào tĩnh mạch của Vũ Đình. Tay áo của Vũ Đình xăn lên đến trên vai, cái cánh tay vừa gầy, vừa nhỏ của nàng hình như không to hơn ống kim chích bao nhiêu, trên cánh tay trắng trẻo đó, đều nhìn thấy rõ những đường gân xanh ẩn hiện. Hàn Sơn tìm đường gân máu, đâm thẳng cây kim vào đó, Mộng Thường vội vàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đôi chân mày cau lại. Ánh mắt của bà chạm phải ánh mắt của con gái, đôi chân mày của Vũ Đình hơi nhướng lên một chút, kiên nhẫn chịu đựng nổi đau của cây kim vừa chích vào, nhìn mẹ cố gắng nhếch miệng nở một nụ cười yếu ớt như xin lỗi. Nàng đưa tay sờ soạng lấy bàn tay của mẹ, kêu lên bằng một giọng dịu dàng, nhỏ nhẹ: - Mẹ, xin lỗi mẹ, con đã làm cho mẹ lo lắng quá nhiều. Mộng Thường cảm thấy có một luồng hơi nóng đang dâng thẳng lên tròng mắt của mình, bà vội vàng nói: - Sao con lại nói như thế? Đau yếu là chuyện có ai muốn đâu! Vũ Đình thở dài u uất: - Ồ, mẹ, mẹ đừng nên thương con quá như vậy, con rất sợ rồi sẽ có một ngày... - Vũ Đình... Mộng Thường kêu nhẹ lên, lẹ làng đưa tay ra đậy lên đôi môi của Vũ Đình, lệ, lập tức dâng đầy tròng mắt. Bà cố gắng không để cho nước mắt trào ra, cố gắng định tìm một lời nào đó để an ủi con gái. Thế nhưng, nhìn vào ánh mắt bi ai và dịu dàng của Vũ Đình, bà cảm thấy nghẹn ngào không nói được nên lời. Mà chỉ có thể dùng răng cắn chặt lấy đôi môi, để kềm chế lại sự sợ hãi và đau đớn đang dâng đầy ngập trái tim. Hàn Sơn chích xong rồi, rút ống kim ra, ông dùng bông gòn xoa nhè nhẹ vào cánh tay Vũ Đình, vừa xoa ông vừa quan sát sắc mặt của Vũ Đình, nhìn Vũ Đình nở một nụ cười khuyến khích, nói: - Từ từ rồi cháu sẽ mạnh khỏe trở lại thôi, Vũ Đình. Thế nhưng, trước nhất là cháu phải tự tin tưởng ở cháu mới được. Vũ Đình nhìn Hàn Sơn, ánh mắt của nàng hòa nhã và phục tòng, thở ra một hơi dài nhè nhẹ, nàng như một đứa trẻ thật ngoan ngoãn: - Dạ, cháu biết, cháu cám ơn bác sĩ lắm, cứ làm phiền bác sĩ đến nhà xem bệnh cho cháu hoài, cháu áy náy lắm. Mộng Thường kéo mền lên tới tận cằm nàng, bà nói: - Con đừng nên cảm thấy áy náy với tất cả mọi người, đây đâu phải là lỗi của con. Vũ Đình thấp giọng: - Dù sao... thì đó cũng là vì con. Hàn Sơn đã thu dọn xong hộp thuốc, ông đứng thẳng dậy, nói: - Xong rồi, uống thuốc đúng giờ, giữ cho tâm tình vui vẻ, hai hôm nữa ta sẽ trở lại đây thăm cháu, hy vọng là hai hôm nữa, cháu sẽ lại có thể vừa đàn vừa ca được nữa rồi, phải không? Vũ Đình gật đầu, nhìn Hàn Sơn mỉm miệng cười, nụ cười đó vừa yếu ớt, vừa thành thật, lại vừa chứa đầy nét tội nghiệp vô cùng: - Dạ! Bác sĩ cứ yên tâm, nhất định là cháu sẽ "cố gắng" khỏe trở lại. Hàn Sơn gật gật đầu, quay người đi ra hướng cửa phòng. Mộng Thường đi theo ông hai bước, Vũ Đình nằm trên giường đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn theo bà, thấp giọng kêu lên: - Mẹ! Mộng Thường bất giác dừng chân lại, nói với Hàn Sơn: - Ông ra ngoài phòng khách ngồi một tí, tôi sẽ ra ngay! - Được! Hàn Sơn ra khỏi phòng ngủ. Mộng Thường quay trở lại bên giường, đưa mắt nhìn con gái. Vũ Đình yên lặng nhìn bà, đôi con ngươi trong suốt, long lanh đó hình như đang nói với bà một cách thật rõ ràng rằng: Đừng gạt con! Mẹ! Con không còn sống bao lâu nữa. Đột nhiên, trái tim bà đau buốt như bị ai xiết chặt lại, ngồi xuống bên giường, Vũ Đình ngồi bật dậy, dùng hai tay ôm choàng lấy cổ mẹ, đôi cánh tay gầy yếu, nhỏ bé đó của nàng ghì xiết lấy Mộng Thường, áp mặt mình vào mặt bà, nàng thấp giọng nói thì thầm bên tai bà thật thống thiết: - Mẹ, con không muốn rời xa mẹ, con không muốn! Nếu như con đi rồi, có còn ai ở bên cạnh mẹ nữa, ai sẽ ca hát cho mẹ nghe? Nước mắt Mộng Thường không còn kềm chế được nữa, từng giọt từng giọt lăn dài trên má, bà kêu lên đau khổ: - Ồ! Vũ Đình, con đừng nên nói như thế, không sao đâu, không bao giờ có chuyện đó đâu! Bác sĩ Sơn đã hứa với chúng ta rồi kia mà, ông sẽ trị cho con hết bệnh thôi! Vũ Đình nằm trở lại giường, ánh mắt của nàng trong suốt như nước. Nàng dịu giọng nói: - Mẹ, cả mẹ và con đều biết rằng, bác sĩ Sơn là một người thày thuốc tốt, thế nhưng, ông ta không phải là thượng đế. Mộng Thường dùng tay chụp đôi mắt lại, bà nói bằng một giọng yếu ớt, như tự lẩm bẩm với mình: - Không! Không! Ông ấy sẽ trị cho con hết bệnh, ông ấy đã hứa rồi, ông ấy sẽ làm được, ông ấy đã hứa như thế mà! Vũ Đình quay đầu sang một bên, nàng thở ra một hơi dài u uất: - Tội nghiệp mẹ tôi! Nàng mấp máy đôi môi nói một câu thật nhẹ. Từng dòng, từng dòng nước mắt đổ dài xuống má Mộng Thường, tội nghiệp mẹ tôi! Trong lòng con bé không bao giờ tự nghĩ đến mình, mỗi lần bị bệnh, nó đều cắn răng chịu đau chịu đớn, chỉ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn bà. Tội nghiệp mẹ tôi! Trong trái tim hiền lành, dịu dàng của con bé, chỉ có người mẹ tội nghiệp của nó! Nó không bao giờ tự tội nghiệp mình, nó không tự than thân trách phận, trong những ngày tháng bị cơn bệnh liên tiếp hành hạ, trái tim trong trắng ngây thơ đó, chỉ biết có mẹ của nó! Bà đưa tay lên quệt đi dòng nước mắt, nhìn lại Vũ Đình, con bé đã nhắm nghiền mắt lại, đôi mi cong mỏng manh rủ xuống, hình như đã ngủ rồi. Bà đứng bên giường im lặng thêm một lúc lâu, nghe hơi thở không chút đều đặn của Vũ Đình, bà cảm thấy việc hít thở đối với con bé cũng là một thứ gánh nặng, cái cảm giác này càng làm cho bà đau đớn thâm sâu hơn nữa. Cúi người xuống, bà đặt lên trán Vũ Đình một cái hôn nhẹ nhàng, con bé hơi lăn nhẹ người qua, chép miệng nói như mơ: - Mẹ, con ở bên cạnh mẹ... mẹ đừng khóc, con ở bên cạnh mẹ mà... Mộng Thường hơi nhắm đôi mắt lại, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi. Một lúc sau, bà mới xoa dịu được tâm tình của mình, bà rón rén đứng lên, rón rén đi đến bên cửa sổ, rón rén buông màn cửa xuống, và rón rén đi ra phía cửa. Đưa mắt lưu luyến nhìn Vũ Đình thêm một lần nữa, bà mới rón rén đi ra khỏi phòng. Hạ Hàn Sơn đang đi đi lại lại trong phòng khách, trên tay ông đốt một điếu thuốc, ông hơi chau đôi chân mày, gương mặt trông đầy nét đăm chiêu, ông nhả ra một ngụm khói, hình như đang bị một vấn đề gì đó làm cho khó nghĩ. Mộng Thường đi đến gần bên ông. Ông đứng dừng lại, ánh mắt ông nhìn bà thật bén nhạy, ánh mắt đó trông thật nghiêm khắc và nhìn thấu mọi sự. Ông nói: - Cô đã khóc. Bà dùng ánh mắt u sầu nhìn ông, nghĩ đến những lời nói của Vũ Đình: Mẹ, mẹ và con đều biết rằng, bác sĩ Sơn là một bác sĩ tốt, thế nhưng, ông ta không phải là thượng đế. Bà chớp chớp mắt, nhìn thật sâu vào mắt ông, hơi dựng thẳng lưng lên, bà cứng rắn nâng cằm hơi cao lên, khàn giọng nói: - Nói cho tôi biết sự thật, nó còn sống được bao lâu nữa? Ông dụi tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên cạnh, chăm chú nhìn lại bà. Trông bà không trẻ hơn Niệm Bình, và cũng không thể nói là đẹp hơn Niệm Bình, ông mơ hồ nghĩ ngợi. Thế nhưng, chiếc lưng vươn thẳng đó, chiếc cằm hơi hất lên đó, đôi mắt ai oán và quyến rũ đó, cùng thái độ đem tất cả vận mệnh phó thác vào tay ông, và cái thần sắc cố gắng làm ra vẻ cứng rắn đó của bà... tất cả, tất cả, đã tạo thành một sức hấp dẫn mạnh mẽ không duyên cớ, hút ông dính vào thật chặt. Một người mẹ đang gặp nạn, một người đàn bà cô độc, một linh hồn tội nghiệp, một sinh mệnh can đảm... ông suy nghĩ đến xuất thần. Sự im lặng của ông làm cho bà kinh hoàng sợ hãi, một cảm giác bất tường đột nhiên phủ trùm lấy bà từ đầu đến chân. Giọng của bà run run, yếu ớt, bà hỏi: - Như vậy, điều tôi đoán là sự thật, phải không? Bao lâu nay ông chỉ tìm cách an ủi tôi, dối gạt tôi, phải không? Sự thật thì, nó không còn sống được bao lâu nữa, phải không?... Nói cho tôi biết sự thật, cả cuộc đời tôi, bao nhiêu cay đắng đều đã trải qua hết rồi, tôi chịu đựng nổi! Thế nhưng, ông phải nói sự thật cho tôi biết! Bà cắn cắn răng, đứng đó với thái độ chịu đựng. Ông trừng mắt nhìn bà. Cuối cùng ông cũng mở miệng nói: - Cô không tin tôi sao? Tôi đã nói, tôi sẽ trị cho con bé khỏi bệnh mà! Bà đưa mắt nhìn ông không chớp. Giọng nói của ông kiên quyết đến mấy, chắc chắn đến mấy! Giọng nói của thượng đế, chỉ cũng như thế là cùng chứ gì! Đôi mắt bà lại dâng đầy lệ nóng, xuyên qua màn lệ mỏng, gương mặt cương quyết của ông hình như là một vật thể phát ra ánh sáng long lanh, gương mặt của thượng đế, chỉ cũng như thế là cùng thôi! Bà gần như muốn quỳ thẳng xuống, muốn khiêm tốn quỳ thẳng xuống... Đột nhiên, ông đưa tay ra chụp lấy tay bà. Bàn tay của ông ấm áp và mạnh mẽ, bàn tay của thượng đế, cũng chỉ đến như thế là cùng. Ông kéo bà đến bên bộ ghế salon, nói một cách ngắn gọn, như ra lệnh: - Đến đây!... Ngồi xuống! Bà bị động ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, bị động nhìn vào ông. Ông đem thùng thuốc của mình đến bên cạnh, để lên trên chiếc bàn nhỏ, ông mở thùng ra, lấy ra từ trong đó một xấp phim X-ray dày cộm, lại lấy ra một xấp hồ sơ bệnh trạng và những báo cáo kiểm nghiệm cũng dày cộm. Ông bày tất cả những thứ đó lên bàn, quay đầu lại nhìn bà, ông cất giọng nói; rõ ràng, bình tĩnh và mạnh mẽ: - Để tôi nói thật rõ ràng cho cô biết, tôi đã đem tất cả những hồ sơ về bệnh lý của Vũ Đình trong bao nhiêu năm nay lấy ra hết, ngay cả những báo cáo kiểm nghiệm cũng lấy ra luôn, từ bệnh viện Đài Bắc cho đến các phòng mạch bác sĩ tư, con bé đã nằm tất cả mười hai bệnh viện, bị bệnh từ lúc sáu tuổi cho đến nay, coi như bệnh tất cả là mười hai năm. Tính trung bình, vừa đúng mỗi năm nằm một bệnh viện! Mộng Thường thở ra một hơi dài: - Ồ! Tôi chưa bao giờ tổng kết lại, con bé này, từ khi còn bé, nó đã cứ phải ra vào bệnh viện như đi chợ. - Bệnh của nó, từ những chẩn đoán của các bệnh viện mà nói, đủ tên đủ dạng, tổng kết lại, đại khái có thiếu máu, không đủ sức tiêu hóa, đau tim hạng nhẹ, có một dạo bị viêm gan, yếu gan, và một bệnh quan trọng khác là thiếu dinh dưỡng một cách trầm trọng. Mộng Thường nói một cách yếu ớt, khổ sở: - Tôi... tôi mua cho nó uống đủ loại thuốc bổ, mỗi ngày nấu đủ loại soup gà, soup bò, không khi nào dứt, tôi thật sự không biết tại vì sao con bé lại bị thiếu dinh dưỡng... Trước đây, bác sĩ Châu có nói rằng, những cơ quan căn bản của thể chất nó bị như thế nào đó, cho nên cơ thể không hấp thu được những chất bổ dưỡng. Không hấp thu được chất bổ dưỡng, là một điều nghiêm trọng lắm, phải không? Hạ Hàn Sơn nhìn bà trừng trừng. Ông nói từng chữ, từng chữ một thật rõ ràng: - Nếu như không ăn, thì không làm cách nào có thể hấp thu được hết. Mộng Thường kinh ngạc ngước đôi mi lên nhìn ông: - Không ăn? Ông nói vậy là có ý gì? Ông nghĩ rằng tôi không làm cho nó ăn sao? - Cô làm, cô nấu, thế nhưng không nhất định là nó đã ăn! Đôi mắt của Mộng Thường càng mở to hơn: - Tôi không hiểu. Ánh mắt của ông dừng lại trên gương mặt của bà: - Hãy để chúng ta nhớ lại mọi chuyện từ đầu, được không? Lần đầu tiên con bé phát bệnh là năm nó được sáu tuổi, bệnh tình cũng tương tự như bây giờ, nghĩa là đột nhiên bị ngã ra bất tĩnh. Hôm con bé bị bất tĩnh, giữa hai mẹ con cô, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Đôi con ngươi của bà đảo nhẹ một vòng, sau đó, có một chút ánh hồng vương nhẹ trên đôi gò má của bà, bà thấp giọng nói: - Đúng vậy, đó là hôm mà từ lúc cha nó mất đi, lần đầu tiên tôi nghĩ đến chuyện tái giá. Có một người bạn đồng nghiệp, cùng làm thông dịch viên với tôi trong tòa đại sứ, theo tôi rất ráo riết... Bà dừng lại, dùng tay nâng đầu, chìm đắm vào một vùng ký ức xa xưa nào đó, đôi mắt bà dâng lên một làn sương mờ long lanh, huyền ảo, khóe miệng ẩn hiện một đường nét dịu dàng. Không hiểu tại sao, cái thần sắc đó của bà lại làm cho lòng ông như bị nhói đau. Ông ho nhẹ một tiếng, nói như nhắc nhở: - Hiển nhiên, cuộc hôn nhân đó đã vì sự phát bệnh của Vũ Đình mà ngưng lại? Bà định thần lại: - Đúng vậy. Năm đó nó bệnh rất dữ, nằm bệnh viện hết mấy lần, mỗi ngày tôi đều phải đưa nó đi bệnh viện, đến độ bỏ cả việc làm, cuộc hôn nhân đó... cũng vì vậy mà chẳng đi đến đâu. Sau này, người bạn đồng nghiệp đó của tôi bỏ đi Mỹ, bây giờ đã vợ con đầy đàn rồi. - Được lắm, từ lúc đó về sau, con bé bắt đầu bị bệnh, cứ vài ba hôm lại ngã lăn ra bất tĩnh, mà bệnh viện không thể nào tìm ra được bệnh lý một cách chính xác. - Đúng vậy. Hạ Hàn Sơn không nói chuyện nữa, mà chỉ đưa mắt bình lặng nhìn bà. Thế là, bà hơi hiểu một chút, bà đón lấy ánh mắt ông, suy tư, hồi tưởng và phân tích. Cuối cùng, bà từ từ lắc đầu. Bà cất tiếng nói: - Ông đang ám chỉ rằng... bệnh của con bé không phải thuộc về sinh lý, mà là thuộc về tâm lý! Hạ Hàn Sơn nói một cách điềm đạm: - Tôi không ám chỉ, mà tôi xác định rõ ràng! Bà lắc đầu thật kịch liệt: - Không! Không thể nào như thế được! Bệnh về tâm lý không thể nào làm cho nó mỗi ngày một yếu đi, chẳng lẽ ông không nhìn thấy sao? Ngay cả đến hơi thở của nó cũng vô cùng khó khăn, nó gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, nhẹ đến độ ngay cả gió cũng có thể thổi nó bay đi, đồng thời, nó xanh xao như thế, tiều tụy như thế, tất cả những thứ đó không thể nào giả vờ mà được... Hạ Hàn Sơn nói thật bình tĩnh: - Tôi không hề nói rằng nó giả vờ làm ra vẻ như thế! Quả thật là con bé xanh xao, tiều tụy, tại vì nó vừa thiếu máu, vừa thiếu dinh dưỡng! Nó đang tự sát mãn tính một cách vô ý thức, làm sao mà không xanh xao, tiều tụy cho được! Bà kinh hoàng ngẩng người ra, mở to đôi mắt, không tin ở thính giác của mình: - Tự sát mãn tính?... Ông nói gì vậy? Tự sát mãn tính? Tại sao nó lại tự sát mãn tính? Nó mất cha từ năm lên ba tuổi, hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau, tôi vừa yêu thương vừa chìu chuộng nó, không có chuyện gì mà nó không vừa ý... Hàn Sơn ngắt lời bà: - Không phải không vừa ý, mà là tính độc chiếm! Từ năm con bé lên sáu tuổi, nó đã tước đoạt cái quyền tự do có bạn trai của cô! Nó lợi dụng tình yêu của cô, để đạt tới mục đích độc chiếm lấy cô, nó biết được khuyết điểm của cô, nó bèn lợi dụng cái khuyết điểm đó, chỉ cần nó cứ bệnh hết ngày này sang ngày khác, cô cũng sẽ không có tự do hết ngày này sang ngày khác... Gương mặt của bà trở nên trắng bệch, ánh mắt của bà trở nên âm u, ảm đạm: - Ông... ông... ông không hề nhìn thấy rõ ràng! Nói như vậy là tàn nhẫn quá, vô tình quá! Ông không hiểu được Vũ Đình! Từ khi còn bé, nó đã không có cái tôi của riêng mình, mà nó chỉ một lòng một dạ muốn cho tôi vui, mỗi lần bị bệnh, nó đều nói với tôi rằng: Xin lỗi mẹ, con ân hận lắm, mẹ... Ông lại ngắt lời bà, trầm giọng xuống, nói thật bình tĩnh, giọng điệu gần như tàn nhẫn, vô tình: - Tôi biết rõ điều đó! Chính tai tôi đã nghe hằng trăm lần rồi!... Nó càng nói như thế, cô càng đau lòng, chỉ cần cô càng đau lòng, thì cô lại càng không thể nào lìa xa nó được! Tôi đã từng có một nữ bệnh nhân, cũng dùng phương thức đó để khống chế ông chồng của mình, chỉ cần ông chồng về nhà trễ ba phút, là bà ta sẽ bị bệnh ngã nhào ra bất tĩnh. Tôi nói cho cô biết, cô cần phải đối diện với sự thật, bệnh tình nghiêm trọng nhất của Vũ Đình, không phải ở thể xác nó, mà là ở tâm lý nó. Nó đang dày vò cô, thậm chí, nó đang hưởng thụ sự đau khổ của cô, hưởng thụ nước mắt của cô, hãy nhớ rằng, tất cả những điều nó làm đó đều xuất phát từ vô thức, nó không hề cố ý làm như thế, mà chỉ làm một cách vô ý thức... - Không!... Bà thảng thốt kêu lên, không thể nào kềm chế được tình cảm của mình, đôi mắt bà dâng đầy lệ nóng: -... Ông nói như thế là quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn, quá vô tình! Ông đang trách móc nó là một đứa trẻ hư đốn, ích kỷ, chỉ biết có mình! Thế nhưng, nó không phải như thế! Nó vừa ngoan ngoãn, vừa nghe lời, chuyện gì nó cũng chỉ nghĩ đến người khác, nó trong sáng như một tờ giấy trắng không vương chút bợn nhơ, hiền lành như thể một con thỏ trắng nhỏ! Nó không hề biết thủ đoạn, không hề biết giả vờ, nó là một đứa con gái vừa hiếu thảo, vừa hiểu biết! Ông nói như thế, là chỉ tại vì ông không tìm ra được căn nguyên chứng bệnh của nó, ông bất tài, ông không phải là một người thày thuốc tốt, các ông bác sĩ đều giống nhau cả, khi ông không tìm ra được bệnh trạng, các ông lại chụp mũ, cho rằng nó bị bệnh thần kinh! Hạ Hàn Sơn đứng ở đó, ông yên lặng nhìn bà, yên lặng nghe những lời trách móc đầy kích động, đầy nước mắt đó của bà. Ông không hề biện bạch cho mình, cũng không hề giải thích cho mình, khi Mộng Thường nói ông "bất tài", ông chỉ hơi nhẹ nhàng rùng mình một cái. Sau đó, ông từ từ đi đến bên chiếc bàn nhỏ, đem tất cả những tài liệu, báo cáo về bệnh trạng, phim X-ray, bỏ trở vào trong thùng thuốc. Mộng Thường kêu xong hết một hơi, bà cũng tự mình bị những lời nói kịch liệt đó của mình làm cho kinh hoảng, bà ngồi chết trân ở đó, ngơ ngẩn nhìn ông thu dọn đồ đạc, ngơ ngẩn nhìn ông để từng món, từng món vào thùng thuốc, đưa mắt nhìn ông đóng nắp thùng thuốc lại, đưa mắt nhìn ông xách cái thùng lên, đưa mắt nhìn ông đi ra phía cửa... đột nhiên, bà kêu to lên không kềm chế được: - Ông đi đâu thế? Ông đứng dừng lại, quay đầu qua, ánh mắt của ông dịu dàng và chứa đầy sự thông cảm, giọng nói của ông không hề chứa đựng một chút lửa giận, mà chỉ đong đầy sự quan tâm và thương xót, ông thấp giọng nói: - Yên tâm đi, tôi sẽ trị cho nó hết bệnh! Đột nhiên, bà cảm thấy cả người mình như tan vỡ. Bà xông thẳng đến bên ông, đứng dừng trước mặt, ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt to tròn đó, đong đầy sự thê lương và bất lực, đong đầy sự khẩn cầu và xin lỗi, bà mấp máy đôi môi, tiếng nói phát ra thì thầm như rên rỉ: - Tôi điên rồi, tôi không biết mình đang nói gì! Ông chú ý nhìn gương mặt thất thần, hoang mang đó, sự lo lắng, buồn bã, cô đơn, bất lực, khẩn cầu, van xin... đều hiện rõ trên gương mặt đó. Ông lại cảm thấy cái sức hút mạnh mẽ, vô hình hiện đến, cái sức hút không thể cưỡng chống lại được. Sau đó, ông mơ hồ cảm thấy mình bỏ thùng thuốc xuống, mơ hồ cảm thấy mình đang kéo bà sát vào lòng, mơ hồ cảm thấy mình đang ôm bà, lại mơ hồ cảm thấy đôi môi mình gắn chặt trên đôi môi bà. Trong khoảnh khắc, ông ngẩng đầu lên, đôi mắt của bà lấp lánh ánh lệ mờ, nhưng sáng long lanh. Trông bà có vẻ mê muội, có vẻ kinh hoàng, như loại côn trùng ngủ qua một giấc dài của mùa Đông buốt giá, đột nhiên bị gió Xuân thổi ngang làm cho bừng tỉnh dậy, hình như không biết làm thế nào để đón nhận cái thế giới mới này. Thế nhưng, cái không khí hoàn toàn mới, cái không khí của một mùa Xuân dịu dàng, đầm ấm, đã xâm nhập vào nơi tận cùng thâm sâu nhất của trái tim bà, làm cho nổi dậy những đợt sóng nhỏ lăn tăn không thể nào bình lặng được. Bà nín thở, hoảng hốt ngẩng nhìn ông, thấp giọng hỏi một câu: - Tại sao lại làm như thế? Ông trả lời thật thẳng thắn, hình như cũng hoảng hốt như bà: - Không biết. Đã muốn làm như thế từ lâu lắm rồi! Bà bướng bỉnh hỏi lại: - Tại sao? Ông thấp giọng thì thầm: - Trông em giống như một mùa Xuân bị băng giá. Mùa Xuân bị băng giá, đột nhiên, cái câu nói có vẻ trừu tượng đó đánh thẳng vào trong tận cùng tâm hồn Mộng Thường, làm cho bà bàng hoàng tỉnh giấc, thấy rằng mình đã lãng phí đi biết bao nhiêu tháng ngày quý giá của tuổi thanh xuân! Bà ngước đôi mi cong, nhìn vào người đàn ông trước mặt không chớp mắt, không, ông bác sĩ này, chẳng những có thể trị được bệnh hoạn, mà ông còn muốn giữ lại mùa Xuân? Đột nhiên, bà có cái cảm giác của một sứ thần đi triều cống, sau khi trải qua những tháng ngày bước đi trên đoạn đường dài mệt mỏi, cuối cùng cũng đã tới được thánh triều, chỉ muốn ngã nhào xuống, ngã nhào xuống không cần biết đến gì nữa hết. Vì, thánh triều đã là đây, thần linh của bà cũng là đây, thần linh của bà có thể che chở hết cho bà những khổ nạn, đem lại cho bà hạnh phúc và mùa Xuân vốn đã bị bỏ quên từ lâu! Bà cúi đầu xuống, tựa trán mình lên vai ông, vai ông rộng và chắc chắn. Vòng tay của ông vẫn còn ôm ngang hông bà. Bà thấp giọng thì thầm: - Xin anh... trị cho con bé hết bệnh. Ông cũng thì thầm: - Chẳng những trị hết cho con bé, mà còn trị luôn cả em nữa! - Trị cho em? - Con bé bệnh ở chỗ muốn độc chiếm em, em bệnh ở chỗ muốn bị độc chiếm. Đời sống con người ta đều nằm trong cái vòng nhân quả lẩn quẩn đó, một người muốn đánh, một kẻ muốn chịu. Em đã cho nó quá nhiều sự chú ý, nếu như muốn trị bệnh cho nó, trước nhất phải trị bệnh cho em. Nếu như em không chú ý đến Vũ Đình nhiều quá như thế, em sẽ thấy rằng thế giới này ngoài Vũ Đình ra, còn có rất nhiều những thứ khác. Đối với Vũ Đình mà nói, cũng như thế, nó không thể suốt đời nương tựa vào mẹ, nó còn có cả một cuộc đời rất dài trước mặt. - Một cuộc đời rất dài? Bà lẩm nhẩm lại mấy chữ đó, vui mừng cảm thấy rằng những chữ đó, hình như đang bắt đầu chảy vào trong huyết quản của mình, tuần hoàn khắp cả người mình. Một cuộc đời rất dài, nó sẽ không chết, nó sẽ không chết, nó sẽ sống đến trăm tuổi! Ngẩng đầu lên, bà chú ý nhìn gương mặt đầy nam tính, chứa đầy sự dịu dàng xen lẫn cương nghị của ông, ai nói rằng ông chỉ là bác sĩ mà không phải là thượng đế? Ai nói thế? Bà càng tựa sát vào ông hơn nữa, trong lòng bà đang tràn ngập thứ tình cảm không chỉ đơn thuần giữa hai người nam và nữ, mà nhiều hơn nữa, là sự cống hiến, ngưỡng mộ và sùng bái của một tín đồ đối với vị thần linh của mình.