Tôi mở máy vào diễn đàn. Cái đầu tiên tôi gặp là bức thư em gửi
“Sao mấy hôm nay anh không lên mạng? Anh ốm à? Em rất nhớ anh!”
Em
Tôi  liếc nhanh xuống phía dưới của trang đầu tiên trên diễn đàn. Tên em đang ở đó. Em đang trên mạng.
Em tên gì? Tôi không biết. Tôi chỉ biết tên em là một cái nick “Mùa Thu”
Em bao nhiêu tuổi? Tôi cũng không biết
Em ở đâu? Tôi cũng không biết nốt. Trong trang của em chỉ đề: Đến từ chốn cô đơn
Tất cả tôi đều không biết. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều: Em là người đứng đắn và nghiêm chỉnh
Tôi biết em trong một diễn đàn thơ. Thơ trong diễn đàn thường rất chán., bài nào cũng sướt mướt toàn những đơn côi, lệ tuôn, tim nát. Phải cố gắng lắm tôi mới đọc được vài ba người. Người nào tôi đọc cùng lắm được hai ba bài mà người đã nhão ra. Tôi chép miệng
-Thơ mới chả thẩn
Nói rồi tôi lia nhanh chuột đến nút Start định tắt máy. Chẳng biết trời sui đất khiến thế nào mà trang của em lại đột ngột hiện ra. Chắc trong quá trình di chuột ngón tay tôi đã bấm  khi con trỏ chạy qua trang thơ của em. Tôi dừng tay, đọc nhanh bài thơ đầu tiên. Bài thơ thật khác lạ. Tôi có cảm giác như một người đang đi giữa sa mạc bỏng cháy đột nhiên gặp một dòng suối nhỏ, rất nhỏ thôi, đang róc rách tuôn chảy. Một giọng thơ trong sáng, không  một chút ủy mị, tràn đầy những tiếng cười khúc khích. Tôi đọc liền một mạch hết toàn bộ trang thơ.Trang thơ của em cũng không nhiều lắm chỉ hơn một chục bài.
Thật lạ, với cái tên “Mùa thu” đến từ chốn cô đơn, lẽ ra thơ của em phải sướt mướt mới đúng. Đằng này tôi lại có cảm giác em như một cô bé hai mươi, nhí nhảnh,nhìn đời với một cặp mắt trong veo nghịch ngượm. Đột nhiên cảm hứng dâng trào, tôi viết một bài thơ để giao lưu với em. Tôi lấy tên bài thơ là “Nói với mùa thu”. Trong bài thơ, tôi kín đáo khen thơ em. Cuối bài thơ, tôi kết bằng hai câu
Tôi chỉ muốn thời gian dừng lại
Để Thu là mãi mãi của tôi thôi
Tôi đâu biết hai câu kết của bài thơ lại là hai câu mở đầu của một bài thơ mới. Một bản tình ca.
Hai hôm sau, tôi nhận được bài thơ em trả lời. Em cám ơn tôi đã yêu mến thơ của mình. Qua bài thơ của em tôi cũng được biết em cũng là một kĩ sư như tôi. Chẳng khó khăn gì, tôi đã rút ra được một kết luận đầu tiên. Em phải trên hai lăm tuổi. Chúng tôi cứ thế, thỉnh thoảng lại giao lưu với nhau bằng những bài thơ. Cám ơn thế giới ảo. Ở một thế giới không ai biết ai, người ta có thể nói tất cả những gì con tim muốn nói. Những khao khát cháy bỏng, những mơ ước và thậm chí cả những điều trong đời thực không một ai dám nói ra. Ngày xưa, khi T T KH viết
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết từng thu chết
Vẫn dấu trong tim một bóng người
Thì bà đã là người đàn bà dũng cảm lắm. Nhưng bà cũng vẫn phải dấu tên tuổi của mình đi để  lại cho đời bao nhiêu  ảo mộng xung quanh ba chữ T T KH của bà. Thời nay, thời của thế giới ảo, những câu thơ như thế không còn hiếm nữa.Nhưng những ảo mộng thì không phải vì thế mà mất đi. Trái lại, nó ngày một nhiều. Và em là một ảo mộng của tôi.
Sẽ không có gì đột biến xảy ra nếu như tôi không bị ốm phải đi viện mất  hai tháng. Hai tháng nằm viện, không được lên mạng, tôi thấy cuộc đời mình như thiêu thiếu một cái gì.Khi ra viện,việc đầu tiên khi về nhà là lên mạng. Em không có trên mạng. Trong đầu tôi hai câu đầu tiên của bài thơ lập tức bật ra
Hôm nay lên mạng đọc thơ
Em không lên mạng câu thơ chợt buồn
Cứ thế, lời thơ tuôn ra dào dạt tràn đầy cảm xúc. Tôi cũng không ngờ mình lại viết được một bài thơ như thế. Tôi post bài thơ lên diễn đàn. Không hề đề tặng em nhưng tôi biết em sẽ biết bài thơ tôi muốn gửi đến ai
Tôi nôn nao chờ đợi.Hôm nay sao trời lâu tối vậy?Tôi biết, ban ngày em đi làm, chỉ tối mới lên mạng. Không biết tối nay em có lên mạng không?Nếu một hai hôm mà em vẫn không lên mạng,bài thơ tôi viết cho em sẽ trôi về những trang cuối, em không đọc đến thì tôi sẽ làm thế nào đây?Chẳng lẽ lại vô duyên vô cớ mang bài thơ vào trang của em. Trước tôi cứ nghĩ rằng cái tôi thiếu trong hai tháng nằm viện là mạng hóa ra không phải. Sau khi post bài thơ lên mạng xong là tôi tắt máy và chờ.Chờ gì? Tôi chờ trời tối. Tôi chờ lúc em lên mạng. Hóa ra cái tôi cảm thấy thiêu thiếu trong suốt hai tháng nằm viện không phải là mạng mà là em. Nói chính xác là cái tên của em. Chao ơi,làm sao các cụ nhà ta lại có thể nghĩ ra hai từ “Phải lòng” nhỉ? Hai từ mộc mạc,dân dã làm sao. Nhưng cũng chỉ có hai từ ấy mới diễn tả hết tâm trạng của tôi trong lúc chờ đợi tên em hiện ra trên mạng. Em đây rồi!Lòng tôi như thầm reo lên khi tên em hiện lên ở dòng đầu tiên của trang thơ. Tôi vội vàng mở ngay bài thơ tôi vừa đăng xem thử em có chú ý đến mình không. Tôi thở phào nhẹ nhõm, Vừa lên mạng em đã vào ngay bài thơ tôi vừa viết. Thoáng thấy tên em trên đầu trang thơ, tôi vội vã thoát ra ngay. Lại chờ đợi! Trong lúc chờ đợi, tôi đọc lướt những trang thơ khác nhưng nào có đọc được gì đâu. Mãi gần một tiếng sau, khi biết chắc em đã ra khỏi trang thơ của mình rồi tôi mới dám quay trở lại trang thơ của mình xem em có để lại lời nào không.Em để lại một dòng chữ
“: Bài thơ hay lắm. Lâu lâu không thấy anh viết gì em thấy lo lo ”
Chao ôi! Em lo lắng cho tôi. Người tôi run lên vì vui sướng. tôi quyết định viết cho em theo đường thư riêng
“Cám ơn bạn đã quan tâm đến tôi “
Em trả lời ngay lập tức
“Anh nhầm rồi, em không quan tâm đến anh đâu, em chỉ quan tâm đến những đứa con của anh thôi”
Tôi bật cười cứ nghĩ đến cảnh mặt em đỏ lựng,luống cuống khi đọc thư của tôi, tôi lại thấy một niềm vui vô tận dâng lên trong lòng. Tôi quyết định tấn công tiếp
“Làm gì mà bạn như dính phải vôi thế? Quan tâm đến người khác là một tội lỗi hay sao?Tôi thì tôi rất quan tâm đến em đấy, cô bé –Tôi đột ngột đổi cách xưng hô-Tôi nghĩ rằng thơ là thơ mà đời là đời. Có thêm một người bạn càng tốt chứ có làm sao đâu
  Sao em cẩn thận thế
Cô bé xa lạ ơi
Lo lắng làm gì nhỉ
Thơ chỉ là thơ thôi
Tôi gửi bức thư đi. Lần này không thấy em trả lời. Tôi cứ ngồi trước máy tính đợi thư của em nhưng không thấy hiện lên. Một giờ sáng, khi nhìn thấy tên em biến mất khỏi diễn đàn, tôi mới tắt máy đi ngủ.
Tối hôm sau, tôi lên mạng từ rất sớm. Tôi đợi em lên mạng. Chờ đợi!Tôi đã đọc bao nhiêu câu chuyện về chờ đợi. Đời tôi cũng đã từng chờ đợi. Liệu ai có thể ngờ thế giới ảo cũng có đợi chờ và cũng tràn đầy xúc cảm như ở đời thường. Cũng bồn chồn,cũng thấy thời gian nhỏ từng giọt chậm rì, cũng mong ngóng và con tim cũng giật thót khi một cái tên đầy mơ hồ hiện lên trên màn hình. “Mùa Thu”
Em lên mạng được một lúc thì tôi nhận được thư của em
“Anh cóthấy ai chỉ quan tâm đến lũ con mà không để ý đến “Thân phụ” của chúng chưa?Em chẳng sợ dính phải vôi đâu. Nhưng em sợ dính phải keo lắm”
Chao ôi! Không phải là em dính phải keo đâu mà tôi mới là người đang bị dính phải keo đấy em ơi. Sao keo của em dính chắc vậy?
Cuộc tình ảo của tôi cứ như vậy kéo dài suốt cả năm trời. Suốt cả năm trời ấy, những thông tin về em cũng chẳng nhiều thêm được chút nào ngoại trừ một việc em cũng ở cùng thành phố với tôi. Tôi rất muốn gặp em. Nhưng làm thế nào đây?Viết thư chăng? Tôi không dám. Tôi sợ nếu đây chỉ là một tình yêu mà tôi ngộ nhận. Nếu cái mà em vẫn dành cho tôi chỉ là “Thơ chỉ là thơ thôi” thì tôi sẽ mất đi một tình cảm quá đẹp của cuộc đời mà tôi không muốn mất đi tình cảm đó. Tôi quyết định viết một bài thơ để thăm dò. Bài thơ có tên là  “Tương tư trên mạng”. Trong đó tôi viết mấy câu thể hiện nguyện vọng muốn gặp em
Nàng là ai? 
Nàng có Xinh?
Chao ôi tôi đã gửi tình hư vô
Ảo thôi mà cũng ngẩn ngơ
Bao giờ cô Tấm trong mơ hiện về?
Bài thơ được post lên mạng và tôi ngồi chờ đợi hồi âm. Một ngày, hai ngày, rồi một tuần trôi qua. Bài thơ tôi viết cho em đã trôi về tận đẩu tận đâu rồi mà hồi âm vẫn không có. Tôi tuyệt vọng. Tôi thất tình. Không phải vô tình mà người ta gọi mạng là thế giới ảo. Từ “Thế giới” chính xác biết bao. Trong thế giới đó có tất cả những gì mà thế giới thực từng có. Cũng có tình yêu, có chờ đợi, có tiếng cười  và có những giọt nước mắt và bây giờ còn có cả thất tình. Tôi bỏ một tuần liền không lên mạng. Không lên mạng, không được trông thấy tên em thì lại nhớ. Nhớ đến cồn cào. Không thể chịu nổi, tôi lại mò lên mạng. Mở trang “Thơ sáng tác” Tôi giật mình. Bài thơ “Tương tư trên mạng” của tôi đang nằm ngay trên trang một của diễn đàn. Tim tôi gần như loạn nhịp. Tôi vội vã mở ra.Chỉ có bốn câu thơ của em

Đêm rằm nào cô tấm chẳng hiện ra 
Trong chiếc áo mầu vàng vỏ thị 
Cầu Thê Húc đêm rằm nào chẳng thế 
Cô Tấm ngồi hát bông bống bang bang
Trời ơi, em đồng ý gặp tôi.Tôi muốn hét lên vì sung sướng. Hôm nay đã mười ba rồi. Ngày kia! Ngày kia! Đêm hôm ấy tôi đi ngủ với một giấc mơ ngọt ngào
°
°
Đêm rằm, trời vừa tối tôi đã có mặt ở đầu cầu Thê húc. Tôi biết ra giờ này là quá sớm Nhưng ngồi nhà thì sốt ruột. Tôi tìm ra một nghìn linh một lí do để biện bạch cho mình. Tôi mua một bông hoa hồng cầm trên tay, đứng ngay dưới cột đèn đầu cầuThê húc bồn chồn chờ đợi. Thời gian chậm chạp trôi đi. Tôi chăm chú nhìn mọi người qua lại xem có một tà áo mầu vàng nào không. Không có.Tôi nhìn đồng hồ. Đã gần mười giờ Em không ra. Tôi biết chắc rằng em đang có mặt ở đây. Em đang nấp ở đâu đó rất gần đây thôi và em đang quan sát tôi. Tôi đưa mắt sục sạo vào những gốc cây, những cột đèn cố gắng tìm xem ai trong số những người đứng một mình kia là em nhưng tôi chịu không thể nhận ra. Mười một giờ, bờ hồ đã vắng người. Một chú bé đi lại phía tôi và hỏi
-Chú có phải là chú Duy không?
- Ừ, Chú là Duy. Có việc gì đấy cháu?
-Một cô nhờ cháu đưa bông hoa này cho chú
Nói rồi cậu bé trao cho tôi một bông hồng nhung đỏ thắm. Tôi vội vàng nắm lấy tay cậu bé hỏi dồn dập
-Cô ấy đứng ở đâu? Cháu chỉ ngay cho chú đi. Mau lên
Cậu bé chỉ tay sang bên kia đường chỗ góc phố Trần nguyên Hãn.Tôi bỏ mặc cậu bé lao vội sang đường. Góc phố vắng tanh. Tôi nhìn dọc theo đường Trần nguyên Hãn, thoáng thấy bóng một chiếc áo mầu hoàng yến vừa ngoặt xe góc phố Trần nhật Duật
Thẫn thờ,tôi trở về nhà. Không ngủ được. Cứ nhắm mắt là đầu tôi lại hiện lên tà áo mầu hoàng yến đang phấp phới bay trong gió. Nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Tôi mở máy tính và viết một bài thơ đưa vào diễn đàn
Trách 
Gửi một người
Hoa không được tặng, người không gặp
Sao tàn nhanh vậy?Hoa hồng ơi
Hà nội năm nay thu ngắn quá
Vừa mới Thu sang đã Đông rồi
 
Giết chết cả mùa thu Hà Nội
Trách em đâu chỉ một mình tôi
Những đôi lứa đang vào mùa cưới
Rất giận em vì em giết Thu rồi
 
Em giết chết một bầu trời cổ tích
Bằng một lời hò hẹn vu vơ
 Lời hò hẹn như một ly rượu độc
Tôi uống vào cổ tích chết trong thơ
 
Ang đec xen đã chết
Cô Tấm lui về những ngày xa xưa
Nàng Bạch tuyết cùng tôi uống chung ly rượu độc
Bẩy chú lùn bật khóc
Còn lại đây trần trụi những mảnh đời
Biết lấy gì để viết nữa thơ ơi
Gửi bài thơ đi rồi, tôi ngồi thừ trước máy tính ngắm hai bông hoa hồng một trắng, một đỏ của tôi và của em đang cắm trong lọ hoa trên bàn máy. Trời tang tảng sáng. Lại một đêm trắng nữa qua đi
Đến tối, tôi nhận được thư của em
“Em xin lỗi. Hãy tha thứ cho em. Em không thể. Anh hãy quên em đi”
Em
Những câu ngắn, giật cục như những nhát búa, từng nhát một,đập vào tim tôi. Quên em đi ư?Tôi làm sao quên được em đây. Ngày nào tôi cũng gặp em. Ngày nào em cũng nói chuyện với tôi bằng những bài thơ của mình. Ngày nào tôi cũng trải lòng mình ra để mong em thấu hiểu. Em ơi! Có điều gì khiến em “Không thể”? Tôi muốn phát điên. Tại sao? Tại sao?Tại sao? Những câu hỏi cứ cuộn xoáy trong đầu. Hay là….?Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Ôi! Nếu đó là sự thật. Không! tôi phải gặp em cho bằng được. Tôi muốn viết cho em một bài thơ nhưng không viết được. Người ta bảo khi nào trong lòng trào dâng cảm xúc thì là lúc thi ca cất lời. Nhưng với tôi thì không đúng.Với tôi, với tình yêu dông bão của tôi thì không một cái vỏ thơ ca nào có thể chứa đựng nổi. Mọi ngôn từ đều trở thành nghèo nàn. Mọi hình ảnh so sánh đều trở thành nhạt nhẽo. Cuối cùng, tôi đành phải viết thư cho em
“Em hãy cho anh gặp mặt dù chỉ là một lần trong đời”
Tối hôm sau, tôi nhận được thư của em
“Tối mai em sẽ đợi anh ở chỗ cũ”
Tối hôm sau, tôi vẫn ra chỗ hẹn cũ rất sớm.Lần này, tôi không đứng ở đầu cầu Thê húc nữa. Tôi đứng khuất sau một gốc cây to cách đấy một đoạn ngắn chăm chú nhìn về khoảng trống chỗ đầu cầu. Kim đồng hồ chậm rãi nhích từng bước chậm chạp. Tám giờ tối, em chưa ra. Liệu em có ra không? Tám giờ mười, rồi tám giờ mười lăm, Tôi nhìn muốn nứt toác mặt chiếc đồng hồ.Tám giờ hai mươi, một chiếc tắc xi đỗ xịch bên vỉa hè. Cửa mở, một tà áo mầu hoàng yến bước xuống. Em đây rồi! tim tôi như ngừng đập. Em nói gì đó với người lái xe chỉ thấy đầu anh ta gật lia lịa. Rồi em đi về phía đầu cầu, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Khi em còn cách đầu cầu một đoạn ngắn, tôi rời cỗ nấp tiến lại phía em. Nhìn thấy tôi, em đứng khựng lại. Bốn mắt chúng tôi gặp nhau. Ánh mắt em đầy vẻ hoang mang sợ hãi. Em sợ gì vậy? Mùa Thu của tôi. Tôi tiến từng bước về phía em, mạnh bạo và quyết liệt. Chỉ còn ba bước chân nữa là tôi đến được bên em, đột ngột em quay ngoắt người lại và bỏ chạy. Tôi choáng váng phải vịn vào một gốc cây cho khỏi ngã nhìn theo chiếc  taxi chở em đang chạy xa dần
Anh hiểu rồi em ơi. Em vừa thoát khỏi một vực thẳm của đời. Anh không trách em. Tình yêu đâu phải là chiếm đoạt. Tình yêu là dâng hiến. Thời gian không dừng lại, và mùa thu không phải là mãi  mãi của riêng anh nhưng em sẽ còn ở trong lòng anh mãi mãi.
Từ hôm ấy, không bao giờ tôi gặp em trên mạng nữa 
 Hà Nội 8-10-2008

Xem Tiếp: ----