Chương: 15

Lương thơ thẩn một mình trong buồng Chi...
Chàng nhớ thương Chi đến nỗi tính vốn vui cười hoạt động mà cũng buồn một cách sâu xa, lặng lẽ, tâm hồn hình như đượm những ý tưởng chán đờị Chàng có ngờ đâu vừa mới đêm qua Chi yêu mình một cách nồng nàn, tha thiết thế mà nay lại nỡ bỏ ra đi.
Trong ba giờ gần gũi tình nhân, chàng như sống trong một cảnh gia đình đầy lạc thú, trong cảnh thần tiên... Chàng sung sướng đến nỗi suốt đêm không ngủ. Nay chàng tìm đâu cho thấy bóng người yêu dấủ Có họa chăng còn chút hương vị mơ màng.
Bức thư từ biệt cầm tay, chàng đọc không biết bao nhiêu bận mà chẳng nhớ được rõ rệt những dòng Chi viết, ngậm ngùi, chàng lại dừng chân, giơ lên đọc lại:
Anh LƯƠNG
Em phải cùng anh ly biệt thực cũng là một sự đau đớn cho em. Anh ơi! Chỉ vì anh có lòng quân tử, đại lượng, nên em không thể nào ở lại được nữa, anh có biết không?
Em phải vội vàng ra đi là vì nếu rốn lại hai ba ngày nữa thì em sẽ khổ sở vì anh, em không thể nào vương vít với chữ tình được nữạ
Lời em nói với anh: "Sự hôn nhân đối với em bây giờ là một đám tang sầu thảm" đã ghi vào lòng em bằng thứ mực không bao giờ phaị Khổ quá anh ạ! Em thù, em ghét anh mà rút cục em phải thương, phải sợ, phải... yêu anh thì anh thử tưởng tượng xem anh tốt là chừng nào!
Nhưng em chỉ yêu anh được đến thế thôi, nếu em bước quá một bước nữa thì em sẽ sa vào vực thẳm. Sao vậỷ Em cũng không thể trả lời được. Duy tâm linh em hình như lúc nào cũng như thầm "Nếu thế thì mày sẽ khổ sở, ân hận suốt đời!"
Em đi đâu? Anh cũng chẳng nên dò xét làm gì. Từ nay chúng ta mỗi người một ngả không bao giờ còn gặp nhaụ
Bao nhiêu quần áo và đồ nữ trang anh sắm cho em xin trả lạị Số tiền ba trăm đồng anh cho, em lấy mang đi và để lại cho anh đôi hoa kim cương với các đồ nữ trang lặt vặt, những di tích của me em, anh bán đi cũng được ngang số tiền em lấỵ
Thôi anh quên em đi nhé! Quên đi mà tha thứ cho tính trẻ con của đứa em khốn khổ nó đã trêu cợt anh trong bấy nhiêu lâụ Xưa kia anh đã tha thứ cho em thì bây giờ chắc anh cũng không nỡ khinh em. Anh nên coi sự chung đụng của hai ta là một thiên tiểu thuyết khôi hài vô lý và mỉm cười mỗi khi anh nghĩ tới em.
Người bạn khốn khổ của anh
CHI
Đọc xong bức thư chàng cũng chỉ nhớ được mang máng nên thẫn thờ tự nhủ: "Vì sao em lại bỏ đỉ Vô lý quá, vì ta tốt mà không dám ở với ta nữa! Vô lý thực!".
Rồi chàng cười nụ lẩm bẩm nói một mình: "Chi nói phải! Ta nên coi ái tình của ta với nàng là thiên tiểu thuyết khôi hài đau đớn. ừ mà nếu cô em đã chẳng ân tình gì nữa thì ta còn lưu luyến làm gì!".
Nhưng nào có thế được! Câu nói ngộ nghĩnh của người bạn gái kỳ khôi chỉ làm cho chàng vui trong chốc lát rồi bỗng đâu một mối buồn tê tái kéo đến chiếm đoạt tâm hồn...
Suốt buổi sáng hôm ấy Lương chỉ quanh quẩn trong buồng, lục soát hết hòm rương lại đến quần áo như để tìm lấy chút dư hương của người bạn gái...
Đến bữa cơm chàng lại nhớ thương Chi hơn nữạ Cái dáng điệu uể oải, dịu dàng của nàng lúc sới cơm và lấy đồ ăn lại hiện ra trong tư tưởng, khiến chàng lại nhớ tới những giây phút êm ái mà lặng nhìn chiếc ghế mây trơ trọị
Ăn xong, chàng lại quanh quẩn ở trên gác với sự nhớ thương. Rồi chạnh tưởng đến buổi gặp gỡ đầu tiên, chàng bỗng nghĩ đến Tuấn, người bạn thân yêu mà đã mấy tháng nay vì mê mải với Chi, chàng không hề giáp mặt. Buồn rầu, chàng xuống nhà bảo tài Năm đánh xe sang Bắc.
Sang đến nơi, Tuấn đã đi dạy học, buổi chiềụ Yến đang phơi quần áo ở sân thấy Lương vào, cất tiếng vui vẻ:
- Kìa anh Lương! Lâu nay anh bận gì mà không thèm bén mảng đến nhà em?
Lời Yến hỏi, lại nhắc Lương nghĩ đến câu nói dịu dàng của người yêu: "Trời mưa gió thế này mà ông cũng chịu khó sang".
Bực mình, chàng lặng lẽ đi vòng ra sau nhà. Đây là cái cửa sổ trước Chi vẫn ngồi thêu, chiếc khung không vải, lụa vẫn còn nguyên chỗ cũ. Nhưng vắng bóng người xưạ
Ngậm ngùi, chàng thong thả vào trong nhà, uể oải nằm xuống ghế xích đu, nhắm nghiền hai mắt lạị Một lúc sau chàng thiu thiu ngủ...
Tiếng ai nói xao xác bỗng đánh thức chàng. Mở mắt ra trông thấy anh em Tuấn đứng bên, chàng thở mạnh một cái rồi vùng trỗi dậy đưa tay ra bắt tay bạn. Tuấn mỉm cười:
- Anh mới sang chơỉ
Lương vừa bóp đầu vừa nói:
- Mệt quá! Mới về đấy à?
- Vâng, vừa về xong. Nhưng sao anh không cho chị sang chơỉ
Cho là bạn định mỉa mai, Lương chỉ tủm tỉm cười không đáp.
Tuấn trách:
- Tệ quá! Ba bốn tháng nay không thèm sang chơị
Lương cau có gắt:
- ừ thì tệ, nhưng sao anh cũng chẳng thèm bén mảng đến nhà người tả
Thấy hai người cáu kỉnh với nhau, Yến chế nhạo:
- Các anh làm như những người thù địch. Bạn bè gặp nhau có lẽ như thế mới gọi là tay bắt mặt mừng.
Tuấn cắn môi nhịn cười:
- Chi đâủ
Lương thở ra đáp:
- Đi rồi!
Tuấn quay nhìn ra cửa sổ ngơ ngẩn tiếc thương và lẩm bẩm nói một mình: "Đi! sao lại đỉ".
Chàng hỏi duyên cớ thì Lương móc túi lấy bức thư từ biệt ra đưa mà phàn nàn:
- Tôi cũng mong rằng một ngày kia Chi sẽ yêu tôi, ai ngờ lại gan góc thế!
Tuấn đọc xong cũng thẫn thờ hỏi:
- Thế ra từ ngày ấy...(1)
Lương cố lấy giọng bông đùa:
...(2) Bề ngoài tuy đã... mà bề trong vẫn chăn đơn gối chiếc như thường!
Nói xong, Lương bưng mặt vờ khóc làm cho Yến phải lăn ra cười ngặt nghẽọ Nhưng không để ý đến sự pha trò của bạn, Tuấn thở ra, nói một mình: "Sự đời thực
_
(1) Bỏ 4 chữ - (2) Bỏ 4 chữ
khó hiểụ Việc xảy ra bao giờ cũng khác ý định của ta nhiều!". Rồi chàng chép miệng nói với Lương:
- Thôi, chúng ta cũng nên theo lời Chi mà coi ái tình là một thiên tiểu thuyết khôi hài đau đớn. Phải đấy! ta nên mỉm cười khi ta nghĩ đến người yêu tuyệt vọng. Quên đi! Phải quên!
Lương ngậm ngùi:
- ừ! Quên! Anh an ủi tôi làm gì cho thêm phiền. Anh còn nhớ năm xưa anh đã tốn bao nhiêu nước mắt...?
- Thôi xin, đừng nhắc lại chuyện xưa làm gì nữả Bây giờ mình đã lớn têu đầu chứ còn bé bỏng gì. Tôi thì khác, tôi đã thề không lấy vợ, cam sống không cảm không tình. Còn anh vẫn hy vọng, một ngày kia, dù ngày đó chỉ là mộng tưởng - anh sẽ tìm thấy Chi, Chi sẽ yêu anh. Đối với tôi cái hy vọng ấy cũng đủ an ủi tôi suốt đời...
- Phải đấy! Phải đấy! Đệ xin nghe lời huynh.
Lấy nụ cười để che sự đau đớn vẫn là tính thông thường của Lương. Chàng nói bông lơn vui vẻ như không chút bận lòng đến việc chia phôi, nhưng kỳ thực vẫn ngấm ngầm đau khổ.
Nửa đêm hôm ấy, chàng nằm dài trong đống chăn gối của tình nhân, trằn trọc không sao ngủ được. Hình ảnh Chi cứ luôn hiện ra trước mặt, khi buồn bã, lúc mơ màng - mà cái tiếng ru con "ợi ơi ơi" êm ái hình như văng vẳng bên tai.

Xem Tiếp: ----