Đồng hồ thong thả điểm 6 tiếng. Hừng đông ló dạng. Tiếng con chim chàng làng lảnh lót sau nhà. Sáng nào cũng vậy, Giao luôn bị đánh thức bởi tiếng véo von tưng bừng của chú chim dễ thương này. Giao vươn tay đẩy rộng cánh cửa sổ, một làn gió mát rượi trong lành ùa vào căn phòng mang theo hương dìu dịu của …..hoa bâng khuâng. Bữa nay thứ Hai, tới phiên Giao trực nhật nè. Dậy thôi, Giao phải đến sớm ít nhất 15 phút, Giao sẽ tự tay cắt mấy khóm hoa trong vườn nhà để cắm vào chiếc bình nhỏ xinh xắn, đặt ngay ngắn vào một góc bàn của thầy … Sân trường Bùi Thị buổi sáng tinh mơ chỉ có lác đác vài chú chim sâu xuống tìm mồi sớm, vài tia nắng khẽ rọi qua những táng lá khuynh diệp rồi kéo những vệt nắng dài loang loang khắp các hành lang của các khối lớp. Bác cai trường đang quét dọn mấy chiếc lá còn vương vãi ở cổng trường, bác gái thì lom khom dọn hàng… - Chào bác, hôm nay tới phiên cháu trực nhật. Xin bác mở cổng cho cháu vào làm vệ sinh lớp Tiếng xích lẻng xẻng rồi cánh cổng phụ được mở ra kêu lên ken két, Giao lách người đẩy chiếc xe đạp vào. Trên giỏ xe của cô bé, hoa bâng khuâng tím thẫm một góc trời. Giao nhẹ nhàng nhấc mấy khóm hoa rồi hấp tấp bước lên cầu thang, tiếng guốc cô bé vang lên trong dãy hành lang dài vắng vẻ, Giao nghe trống ngực đập mạnh. Bữa nay, sau giờ chào cờ là tiết Đạo Đức, rồi tiếp tới hai tiết Toán của thầy S, thầy giáo thực tập chủ nhiệm tạm 1 học kỳ cho lớp của nhỏ. Sơn bước vào lớp, tiếng ồn ào im dần. Cả lớp đồng lọat đứng dậy chào thầy giáo thực tập trẻ măng, mới về thực tập và nhận lớp 11A chừng một tháng nay. Sơn chú ý đến bình hoa màu tím. Lọai hoa rất lạ, Sơn chưa nhìn thấy bao giờ. - Hôm nay ai trực nhật? Giao giật thót ấp úng. Anh chàng lớp phó ngồi bên cạnh đã nhanh nhẩu: - Dạ thưa thầy, hôm nay bạn Giao tổ 4, trực lớp Sơn nhìn về phía Giao, thấy cô bé lúng túng, gương mặt xinh xắn ửng hồng… Sơn giở sổ đầu bài ra rồi cho kiểm tra toán 15’. Cả lớp im phăng phắc, những mái đầu xanh hí hoáy chau mày nhẩm tính. Sơn cảm thấy lần đầu yêu nghề kể từ khi đặt chân lên thành phố sương mù này. Sơn cũng mới biết được thế nào là cái lạnh của những ngày sắp giáp đông. Kéo sát chiếc áo len trùm kín cổ, Sơn hít một hơi thật dài rồi phả hơi ấm sưởi bàn tay. Phía xa xa, rặng thông mờ khuất huyền ảo trong màn sương dày đặc. uỳnh Lê chạy hấp tấp vào lớp, xộc đến chỗ Giao ngồi, ra vẻ bí hiểm - Tối qua tụi thằng Nam gặp thầy Sơn đi dạo với cô PV - Thiệt không? cô PV có người yêu rồi mà. Chắc họ chỉ là bạn đồng nghiệp với nhau thôi. Hình như cô PV cũng là người Sài Gòn mà - Xí, chưa gì đã bênh chằm chặp. Quỳnh Lê ăn nói đanh đá vậy chứ rất thân với Giao, hai đứa chơi với nhau từ hồi còn nhảy lò cò, có chuyện gì mà Lê không hiểu được Giao. Nhưng lần này xem ra Lê không hiểu đâu. Giao đối với thầy là một cảm xúc thật khó tả, vừa kính trọng vừa cảm thấy thân thương…Giao không biết diển tả làm sao, nhưng Giao mong đến giờ thầy… Vừa rồi thầy về lại Sài Gòn có công việc. Giao đã thấy biết mong đợi. Có lẽ thầy không biết đâu, cả Quỳnh Lê nữa, Giao thật hạnh phúc rộn ràng mong đến ngày trực nhật để cắm vào bình những cánh hoa Bâng Khuâng. Bâng khuâng và man mác như chính tâm trạng của Giao, chỉ có vậy thôi, Giao không ganh ghét nghĩ ngợi về những câu chuyện bạn bè kháo nhau bên lề …. Nhà Giao nằm ở lưng chừng triền dốc. Không khó khăn để tìm ra ngôi nhà này vì theo lời mẹ Giao hướng dẫn, trên đoạn đường đó, chỉ có một ngôi nhà với dàn hoa Bâng Khuâng màu tím nổi bật trên nền tường vôi trắng của căn nhà mái ngói màu nâu đã ngã màu, một nét đặc trưng của những ngôi nhà cổ điển còn sót lại của thành phố hoa anh đào Chủ nhật vừa rồi, họp phụ huynh Sơn báo tình hình học tập chung chung của lớp. Đến khi ra về, mẹ Giao nán lại và khẩn khoản mời Sơn đến nhà phụ đạo môn Toán cho Giao và đứa em trai sắp thi chuyển cấp. Lúc đó, Sơn chỉ hứa sẽ thu xếp chứ thật tình cũng chưa muốn nhận lời vì thời hạn thực tập của Sơn chỉ có một học kỳ. Những ngôi nhà ở Đà Lạt bình yên đến lạ, cổng không khóa, Sơn loay hoay mãi vẫn không tìm ra chuông bấm. Sơn nhìn theo dãy hàng rào toàn một màu tím rịm chạy dọc bao khắp ngôi nhà trông thật huyền ảo. Đó là lọai hoa Sơn đã biết vì cô học trò vẫn thường cắm vào mỗi phiên trực nhật. Tiện tay, Sơn đẩy cổng bước vào và ngạc nhiên đứng tần ngần giữa sân bởi cơ man nào là hoa. Những bụi hoa Móng Tay màu hồng nhạt tranh nhau mọc tự nhiên hai bên lối đi. Một lọai hoa Sơn cũng mới thấy lần đầu. Dọc theo một con mương nhỏ sát khuôn viên bức tường là một dãy Cẩm Tú Cầu kiêu sa óng ánh. Phía bên kia, một góc tường trắng rợp ngũ sắc hoa cánh bướm. Sơn thấy lạ quá, những cành hoa đứng lẻ loi thì thấy rất mỏng manh mà trồng chúng thành một bụi trông thật lung linh ngọan mục. Phía bên trên đỉnh đầu, Sơn xuýt ồ lên kinh ngạc bởi một giàn hoa lan hùng vĩ lủng liểng các lọai lan, từ Hài Tiên, Móng Cọp, Hồng Hoàng, Lưỡi Mèo, Tóc Tiên…., chợt nghe tiếng cửa cổng xịch mở. Giao và cậu em trai kháu khỉnh chở nhau về trên chiếc xe đạp mini trắng - Em chào thầy ạ Cậu em trai chừng 14 tuổi lễ phép chào Sơn - Dạ mời thầy vào trong nhà… Giao đứng nép một bên nhường lối cho Sơn vào vì một số chậu hồng môn để chật cả lối vào cửa chính. Buổi chiều đó, bầu trời chưa kịp có sao trời nhưng Sơn thấy đôi mắt Giao lấp lánh ….Sau buổi cơm chiều, Sơn chính thức nhận lời dạy kèm môn Toán cho Giao và cậu em trai. Giao ơi, tại sao Giao đặt tên nó là hoa Bâng Khuâng - Tại vì cái màu tím của nó làm người ta bâng khuâng. Nhất là mùi hương thơm dìu dịu của nó cũng khiến người ta man mác …. - Vậy tên thật của lọai hoa này là gì? - Đuôi chuột - Trời đất! Sơn thốt lên giọng miền Nam đặc sệt. Tên gì nghe xấu quắc dzậy! Giao gọi hoa đuôi chuột là hoa Bâng Khuâng kể từ lúc Giao bắt gặp trái tim nhỏ bé của mình luôn đập rộn ràng mỗi khi tới tiết học của thầy. Hoa đuôi chuột là một lọai hoa rất dễ thương mọc trên những thân cây to lớn. Khi những cành cây trĩu nặng thường đỗ dọc xuống những bờ rào làm thành một bức tường tím biếc. Những cánh hoa tim tím nhỏ xíu có hình dạng giống hoa Ngũ Sắc nhưng lại mọc thành một chùm hình chóp giống dạng hoa Dương Liễu. Phía dưới đuôi hơi phình to ra, phía trên nhọn và nhỏ dần giống hình cái đuôi chuột. Không biết từ bao giờ Giao nghe hàng xóm gọi là hoa đuôi chuột. ương tư hỡi ai buồn vô cớ Tím ngọt ngào ai nỡ vô tâm Giao nắn nót 2 câu thơ vào cuốn sổ tay rồi ngày nào cũng ép một cánh hoa pense’ ghi ngày tháng của từng ngày vào trong ấy. Giao không muốn ghi thêm gì nữa vì mỗi cánh hoa pense cắt tỉa chu đáo ép từng ngày đã nói hộ nổi lòng Giao. Một học kỳ nhanh như chớp. Đó là buổi lao động cuối cùng Sơn tham gia cùng với lớp. Trời không nắng. Thầy trò nhễ nhại đắp những luống rau lang cao ngều trồng sát bên hông nhà bác Cai trường. Mùa thu hoạch khoai đâu không thấy, chỉ biết rằng những dây khoai xanh tốt nhờ thấm đẫm mồ hôi tình nghĩa thầy trò. - Giao chưa về sao? Sơn đứng sau lưng Giao từ lúc cô bé đang mải miết vặn nước rửa sạch cái cán cuốc. Quay người lại để trả lời Sơn, Giao phải nheo mắt vì nắng chiều chói chang rọi thẳng chổ hai người. Sơn vội xích người sang một bên để che ánh nắng rọi hắt vào mặt cô bé. - Dạ, em cũng chuẩn bị về đây thầy. Bao giờ thầy về Sài Gòn luôn? - Một tuần nữa Giao ạ Ra bãi xe, Giao lấy xe đạp rồi lặng lẽ dắt bộ, Sơn vẫn đi song song. Hai người đi tắt qua con đường mòn phía sau trường Bùi Thị rồi thẳng xuống con đường ôm lấy vòng đồi cù. Sơn khẽ liếc qua Giao, thấy ánh mắt cô bé nhìn xa xăm, có chút buồn vương vấn Một vài người đi đường tò mò. Cỏ cây cũng buồn lây. Phút chia tay gần kề mà nhỏ Giao không nói được lời nào. Thật ra Giao đâu dám nói và đâu được phép nói… Chia tay tại dốc chợ. Giao vội vã trao cho Sơn cuốn sổ có ép đầy những cánh hoa pense tím rồi thẳng miết lên khu Hòa Bình và đổ xuống dốc Minh Mạng… ài gòn, ngày ….tháng … năm 198… Giao thân mến! Tôi đã về đến Sài Gòn hôm 20 Âm Lịch và cũng đã nhận nhiệm sở mới. Công việc lúc đầu hãy còn bận rộn nên mãi đến hôm nay mới có chút thời gian. Trước tiên, cho tôi gởi đến hai bác và cậu bé Khang lời chúc sức khỏe. Sau là tôi muốn cám ơn Giao về cuốn tập ép toàn hoa pense thật là công phu giá trị. Giao ạ, tôi có một vài điều muốn khuyên bảo em, nếu thật sự em biết nghe lời ….Tôi rất hiểu tấm lòng của Giao và dĩ nhiên nó đã để lại cho tôi những ký ức tuỵệt vời về quãng đời làm thầy giáo tại xứ hoa anh đào. Tuy nhiên, những rung động đầu đời của em rồi sẽ thoảng qua đi. Người ta gọi đó là tuổi dậy thì. Tôi tin rằng em sẽ lớn thêm nữa, sẽ chững chạc và chắc chắn em sẽ chọn được người bạn đời như ý. Nhiệm vụ của em bây giờ là phải học. Hãy cố gắng thi đậu đại học đó sẽ là phần thưởng lớn nhất mà em trao tặng tôi…. Giao đã giữ theo mình lá thư mà những giọt nước mắt đầu đời đã làm nhòe nhọet cả trang giấy. Hai mươi năm trôi qua, hình ảnh Sơn vẫn mãi mãi đẹp. Giao nhớ hồi đó thầy rất cao, nét mặt thư sinh nho nhã. Nếu có gặp lại chắc chắn Giao vẫn nhận ra ngay … - Mẹ ơi, con thích con búp bê này Đứa bé gái chừng 3 tuổi xinh xắn cứ chạy lăng xăng trong các gian hàng bầy bán đủ các thứ đồ chơi trẻ em và luôn miệng kêu mẹ ầm ỉ. Zen Plaza chiều thứ bảy chật cứng người đi mua sắm. Giao mệt bở hơi vì mãi chạy theo con bé. Đến cuối gian hàng bán quần áo trẻ em. Giao suýt kêu lên vì kinh ngạc và cảm giác toàn thân mình đông cứng. Giao lắp bắp: - Ôi, có phải thầy không ạ, thầy Sơn …. Giao nghẹn ngào chực khóc, nước mắt đã ngân ngấn hai bên khóe mi. Một thiếu phụ lớn hơn Giao chừng hai ba tuổi, tay dắt một đứa con trai khoảng 8 tuổi. Chị đang mang bầu đứa thứ hai…Khoan thai bước đến chổ hai người, người phụ nữ nở nụ cười tươi tắn: - Bố của Ben đang có khách à? - Bà xã tôi đấy. Sơn nói với Giao rồi quay sang vợ - Đây là học trò cũ của anh. Cô ấy là chủ nhân của cuốn tập ép hoa pense tím …. Giao như vỡ òa. Hóa ra Sơn không phải là người duy nhất được xem cuốn tập ấy. Sơn thật vĩ đại dám ‘khoe’ với vợ nỗi niềm của cô học trò ngày ấy sao! Cả ba người cùng với hai đứa bé đi bên nhau trong siêu thị đông đúc và họ đã chia tay nhau ở cuối dãy…Ngẩng lên chào vợ chồng Sơn, Giao bắt gặp bóng mình lẻ loi trong tấm gương của quầy mỹ phẩm phản chiếu ánh đèn sáng ngời. Như năm nào cô bé tội nghiệp vội vã trao cho Sơn cuốn tập ép hoa pense tím ngát …Vợ chồng Sơn đi khuất, Giao nghe hai dòng nước âm ấm lăn dài trên má - Mẹ ơi, mua cho con thêm gấu này nữa nha mẹ Giao giật mình trở về thực tại. Hạnh phúc của cô là ở đây nè. Thiên thần nhỏ bé đang vòi vĩnh mẹ mua đủ thứ. Giao vội vàng chùi nước mắt và nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của con, Giao mới thật sự thấy lòng nhẹ nhõm … Thành phố đã lên đèn. Dòng người vẫn đông đúc. Bên ngoài hoàng hôn muộn đã tắt…. Hết