Tôi ngước nhìn những đóa phượng hồng chớm nở cả một góc sân trường mà lòng buồn man mác. Tà áo trắng ngày nào phất phơ theo chiều gió giờ không còn đong đưa nữa, khi cơn mưa tháng sáu đầu mùa hạ ào ạt kéo về thành phố, tôi mới hay mùa chia tay lại đến!
Những hạt mưa nhẹ nhàng lao xao rơi tí tách, gieo vào lòng tôi một nỗi nhớ bâng quơ. Thế là nhóm chúng tôi đã xa nhau hơn bốn năm ròng. Thế là bao kỷ niệm, bao chuyện cũ chợt ùa về những ngày tháng chúng tôi còn bên nhau, với nhiều lần cúp cua trốn học, hay những buổi hò hẹn rong chơi, cái lớn nhất vẫn là nỗi lo âu thấp thỏm khi thầy cô gọi lên khảo bài.
Tôi luôn nhớ về Dương Thanh Du, cậu lớp trưởng cần mẫn, thường nhắc nhở tôi trong những lần không thuộc bài, chàng động viên, khích lệ, cái đáng quý là chàng chịu khó nhính chút thời gian giảng dạy tôi những phương trình toán học hay công thức hóa học mà tôi bí. Từ khoảng thời gian ngắn, tôi dần thay đổi hẳn, từ một nữ sinh cá biệt nay trở thành một nữ sinh ưu tú, sự tiến bộ bất ngờ làm thầy cô lẫn các bạn cùng lớp thảy đồng ngạc nhiên.
Kể từ dạo ấy hai người chúng tôi càng khắn khít, gắn bó nhau hơn trong học tập, thấy thế hai đứa bạn tinh nghịch của tôi liền phao tin trêu ghẹo, chúng bảo tôi với chàng là đôi Tiên Đồng - Ngọc Nữ mà ông trời se kết, tôi rất bực nhưng không hề có ý kiến.
Hôm nay tôi về thăm lại trường xưa, mong tìm lại chút dư âm còn lắng đọng ở lứa tuổi học trò, còn vương vãi trên hàng ghế đá, bên gốc cây phượng, bên tàn cây xanh. Làm sao tôi có thể quên được năm tháng đó, làm sao tôi có thể không nhớ tới Du, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười dễ thương lộ ra chiếc răng khểnh làm duyên, nhớ con đường hai đứa vẫn thường đạp xe mỗi sáng, nhớ... Ôi, sao lúc đó tôi cảm thấy hồi hộp, bâng khuâng khó tả!
Ở lứa tuổi mười tám của tôi ngày ấy rất mong manh, như nụ hoa hồng bắt gặp tình yêu đành nở rộ, nên tôi khó đo lường được trạng thái tình cảm nơi mình. Tiếp nối theo sau, tôi nhận từ Du những cánh thư tình đầy lãng mạng, biết tôi chuộng hoa tím Du khéo léo đính kèm theo. Lời thư chân thật, chẳng bay bướm, chẳng rót mực, lời thư không quá cục mịch, đủ khiến người xúc động, dần dần có thể bị chinh phục trong mai nay.
Tôi bắt đầu ủy mị, mơ mộng xa xôi, và đa sầu đa cảm, ấp ủ trong tim bóng hình chàng tự bao giờ không biết. Tôi còn nhớ có hôm tôi để quên thư Du ở hộc bàn, không hiểu ma xuôi quỉ khiến đằng nào, bị nhỏ Phương khám phá, đưa cho Thanh Thủy rắn mắt đọc to lên cho cả lớp biết, tình cảm chúng tôi được công khai như thế đấy. Sau câu chuyện đáng tiếc, chúng tôi học cách dè chừng, ít nói chuyện qua lại, thỉnh thoảng muốn viết thư hay nhắn nhủ điều gì, ánh mắt trở thành sự trao đổi mật thiết, ánh mắt biểu lộ tâm ý, ánh mắt là ngôn ngữ tuyệt diệu vô hình của tình yêu. Tình cảm vì thế mà không hề sức mẻ, hay lung lay. Tình bạn chuyển sang một giai đoạn mới, một chiều hướng mới...Từ trái tim đi đến trái tim.
*
Câu chuyện này diễn ra khoảng bốn năm về trứơc
Bắt đầu từ một buổi chiều tháng 10, hôm ấy trong lòng đầy nhã hứng, sau khi ôn hết một đống từ vựng anh văn, để đầu óc có giây phút thư thái, tôi nghĩ ngay tới việc đi bát phố. Ráng chiều đỏ ửng trong tầm mắt, phố xá đông vui, người qua lại như mắc cửi, xe cộ ồn ào khiến chiều mất đi vẻ trầm tỉnh, tôi lang thang qua mấy con lộ, ghé mấy quán hàng rong, hết ăn quà vặt lại ngắm thiên hạ dọc ngang đùa giỡn. Chẳng có gì thú vị cả, chỉ có tiếng bước chân ở đằng sau là làm tôi cười tủm tỉm. Vâng, tôi đã nhận ra tiếng bước chân ấy từ lâu, tiếng bước chân dai dẳng bám riết, khỏi nghĩ ngợi chi nhiều, tôi hiểu cái đuôi nham nhở phía sau tôi là của ai rồi.
Thản nhiên mãi kể ra cũng tội nghiệp người ta lắm, vờ không hay biết càng tàn nhẫn hơn...Bất ngờ tôi quay lại, sự tình cờ bao giờ cũng làm người ta ngượng ngập. Dương Thanh Du với chiếc xe đạp, Dương Thanh Du nhoẻn miệng cười thật tươi, Dương Thanh Du trong trang phục thư sinh thật dễ gần gũi, tim tôi hơi dao động, không biết có phải do nụ cười lộ chiếc răng khểnh hay không mà sao tim cứ đập rộn rã mơ hồ
-Bảo Xuyên - Du gọi khẽ.
-Gì?
-Tối nay Xuyên có rãnh không?
Du hỏi, giọng chàng hời hợt. Tôi đáp, giọng rất chua:
-Có thì sao? không thì thế nào? tóm lại Du có thể nói rõ ràng hơn không?
-Du định rủ Xuyên và các bạn tối nay cùng đốt pháo hoa trên đồi
-Pháo hoa! Tôi chợt reo to - Xuyên thích lắm, có điều...- tôi ái ngại nói- để Xuyên về thông qua ý ba mẹ, mẹ cho phép mới được đi.
Thanh Du nhăn mặt, giậm cẳng:
-Xuyên lớn rồi, không tự quyết được à?
-Du đừng khó chịu - tôi vờ buồn- đi chơi khuya với gia đình Xuyên là điều cấm kỵ, huống chi...Xuyên là con gái con đứa...
Du dùng tay hất tóc ra sau, đôi mắt chàng đăm chiêu lạ:
-Thôi, có gì Xuyên nhớ phone cho Du nha - Du bặm môi, một hồi không dằn được tiếc nuối chàng nói lẫy- Nếu mà Xuyên xin phép mẹ không được thì coi như...hủy bỏ!
-Sao kỳ cục dzậy? Tôi khó hiểu - không có Xuyên cả bọn đi cũng vui mà
-Không vui, không vui - Du xua tay liên tục, rồi mặt chù ụ, ngượng ngiụ nói - không có Xuyên, Du đi sẽ cảm thấy buồn.
Lời chàng quá dễ thương, bất giác đôi má tôi ửng hồng, tôi thẹn thùng cúi mặt:
-Làm như Xuyên là nhân vật quan trọng không bằng!
-Quan trọng - Du ngờ nghệch phán - hình như đúng...đúng vậy!
Nghe Du bảo thế, lòng tôi vui như mở hội, tay ôm chặt vành môi cố ngăn nụ cười hé nở, được một lúc tôi lên tiếng:
-Thôi được rồi, y như kế hoạch, tối nay hẹn gặp tại chỗ cũ.
Chỉ đợi có thế, vẻ thất vọng trên mặt Du tan biến, thế thay là nụ cười tươi rói:
-Chắc chứ?
-Chắc! Tôi chủ động ngoéo lấy tay Du
Du nhắc khéo:
-Nhớ tới, đừng có như kỳ rồi bắt Du phải leo cây cả buổi đó
Nhắc tới kỳ rồi cái kỳ mà Du hẹn tôi đi cinê, chỉ có hai đứa, tôi ngại nên không đến, làm Du phải mất công đợi suốt cả xuất phim ngoài rạp, rồi đành ôm thất vọng mà tiêu nghĩu về nhà. Qua hôm sau tôi viết mẫu giấy nhỏ ném qua bàn Du xin lỗi, anh chàng chẳng trả lời, ném lại là khuôn mặt hài hước được vẽ ngộ nghĩnh trên giấy, biểu đạt cho sự không giận hờn, kể ra anh chàng đôi lúc cũng thật thú vị
Tôi mím môi:
-Quyết đúng giờ, lần này chắc một trăm phần trăm á!
-Ừ, thôi lên xe Du chở về!
Tôi lắc đầu từ chối:
-Xuyên thích đi bộ hơn, không phiền Du đâu.
-Có chi mà phiền hà, Xuyên...
Tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy, tôi không muốn làm khổ Du, chỉ tại tôi sợ lỡ gặp người quen thì mắc cỡ chết, nên đành thôi. Du như cũng hiểu được nổi e dè của tôi, chàng nhún vai:
-Tùy Xuyên vậy!
Chúng tôi vẫy tay tạm biệt, Du lém lĩnh còn kèm cả nụ hôn gió, nhìn theo chiếc xe đạp nhập vào dòng xe phía trước, tôi mới thẫn thờ bước đi.