Maicơn Côrleône tiến hành việc chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, tất cả đã được tính toán đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, mọi biện pháp phòng bị đã được trù liệu. Anh dự định sẽ bắt đầu hành động sau một năm nữa, hy vọng thời gian đó đủ để hoàn tất toàn bộ công việc chuẩn bị. Nhưng thực tế anh đã không được sử dụng cả một năm dự tính đó. Số phận chơi anh một vố bất ngờ: không phải ai khác, mà chính Bố Già, chính ông Trùm hùng mạnh, đã phá vỡ kế hoạch của Maicơn.Vào một buổi sáng chủ nhật trời nắng đẹp, khi đám đàn bà trong gia đình đã đến nhà thờ xem lễ, don Vitô Côrleône khoác vội lên người bộ quần áo làm vườn thường ngày - Chiếc quần dài xám đã sờn gối, áo sơ mi xanh bạc phếch, chiếc mũ nĩ cũ nhàu với một dãi băng lụa cáu bẩn. Mấy năm gần đây ông béo mập ra, tăng cân nhiều. Ông bảo với mọi người rằng phải tích cực làm vườn, trồng cà chua để giữ gìn sức khoẻ. Nhưng ai cũng đều biết rằng không phải như vậy.Sự thật là ông rất thích làm vườn, vui sướng mỗi buổi sáng sớm được ngắm những luống cà chua, rau quả tự tay mình trồng. Chúng nhắc ông nhớ lại quê hương Xixili, nhớ lại tuổi thơ chưa bị những nỗi kinh hoàng, đau khổ và cái chết của người cha làm cho vẫn đục nặng nề. Giờ đây những luống đậu đã trổ hoa trắng ngọn, những luống hành đã mọc lá xanh rờn. Cuối vườn, sừng sững một thùng phân chuồng lớn đã ủ thật ải - thứ phân bón tốt nhất cho các loại rau cỏ. Cũng ở phía đó còn có các giàn gỗ do tự tay ông Trùm làm, những ngọn cà chua mơn mởn bám vào giàn leo dần lên cao được buộc chắc chắn bằng những nút dây đay.Ông Trùm đang vội. Cần phải tưới xong vườn trước khi mặt trời lên cao - lúc đó mỗi một giọt nước sẽ biến thành một chiếc kính hội tụ ánh nắng đốt thủng lá non như một tờ giấy mỏng. Nước và nắng đều cần, tuy vậy hai thứ ấy mà kết hợp với nhau một cách khinh suất thì tai hại không biết đâu mà lường.Cũng may là vừa kịp. Khi ông tưới xong thì nắng sớm đã bắt đầu chói chang. Ông Trùm thầm nhắc mình: “Thôi, đủ rồi, hôm nay thế là đủ rồi “. Chỉ còn phải cắm vài cây cọc đỡ cho mấy mầm cà chua non. Ông lại cúi xuống luống rau. Đi hết hàng này nữa là vào nhà.Mặt trời bỗng đột ngột hạ xuống thấp, treo ngay sát mặt ông. Hàng ngàn đom đóm lửa bay tán loạn trước mặt. Thằng cháu nội, đứa con đầu của Maicơn, từ đâu hiện ra, chạy dọc luống rau đến nơi ông Trùm đang quỳ trên mặt đất.- và đột nhiên đứa bé bị che khuất trong một ngọn lửa vàng chói mắt. Thế này là không ổn rồi, ông Trùm biết ngay là trái tim lại trở chứng. Phía sau ngọn lửa vàng kia là thần chết đang rình sẵn sàng nhảy ra vồ bắt ông đi. Bố Gìa xua tay đuổi đứa cháu đi chỗ khác, chỉ một giây nữa là chậm mất, không nên để thằng bé nhìn thấy cảnh này. Liền đó, ông nghe như bị một cú búa tạ nện vào ngực, họng tắc lại, nghẹt thở, don Côrleône đổ chúi người xuống phía trước.Khi Maicơn cùng mấy gã vệ sĩ chạy tới, ông Trùm nằm úp mặt lên luống rau, hai tai duỗi ra bám chặt xuống đất. Họ đỡ ông dậy, khiêng vào chỗ râm sát tường nhà. Maicơn quỳ xuống cạnh bố, nắm chặt lấy tay ông, mấy người khác chạy bổ đi gọi bác sĩ và xe cấp cứu.Ông Trùm gắng hết sức mở mắt ra nhìn đứa con trai lần cuối. Cơn nhồi máu cơ tim nặng đã làm cho khuôn mặt hồng hào rám nắng của ông tím tái. Bắt đầu những phút tuyệt vọng cuối cùng. Ông cố hít sâu vào ngực mùi hương mát của các luống rau. Ngọn lửa vàng lại bùng lên trong mắt ông. Bố Gìa thì thào: “ Ôi, cuộc đời đẹp quá!”Số phận đã giúp ông Trùm ra đi khỏi phải chứng kiến những giọt nước mắt đàn bà – ông chết trước khi vợ và các con dâu, con gái của ông từ nhà thờ trở về, trước khi bác sĩ và xe cấp cứu kịp đến. Ông qua đời giữa những người đàn ông đứng xung quanh, tay vẫn nắm chặt tay đứa con út ông yêu nhất nhà.Đám tang của Bố Già được tổ chức thật trọng thể. Tất cả các ông trùm và các ‘lãnh tụ’ (caporegime) của Ngũ Đại Gia đều có mặt. Gia đình Texxiô và Clemenxa dĩ nhiên là đông đủ. Bất chấp lời khuyên ngăn của Maicơn, đại tài tử điện ảnh Giônni Phôntêin cũng về dự tang Bố Gìa, và tin này đã được các tờ báo lá cải không bỏ qua dịp làm rùm beng lên khắp nước. Thậm chí, trong một bài trả lời phỏng vấn, Giônni còn xác nhận don Côrleône là cha đỡ đầu của mình, và trong đời chưa hề gặp một người nào tốt bụng, quân tử như ông. Được về dự lễ tang ông Trùm là một hân hạnh lớn, còn mọi người muốn nghĩ sao thì hắn nhổ bọt.Lễ viếng, theo lục lệ Xixili, được tổ chức trong nhà người quá cố. Amêrigô Bônaxêra đảm trách việc khâm liệm, tống táng. Lão tự tay tắm rửa, săn sóc thi hài Bố Gìa thật chu đáo, kỹ càng. Một bà mẹ trang điểm cho đứa con gái cưng về nhà chồng cũng chỉ đến thế là cùng. Và ai đến nhìn mặt Bố Già đều nhận thấy là chết rồi mà ông Trùm Lớn vẫn không mất đi vẻ uy nghi, oai vệ như khi còn sống. Amêrigô Bônexêra đắc ý được phồng mũi - chỉ một mình lão biết được cái chết đã để lại những dấu vết khủng khiếp như thế nào trên bộ mặt ông Trùm.Tất cả bạn bè cũ, tất cả những người thân cận, đã từng chịu ơn Bố Già đều đến viếng. Ông bà chủ lò bánh từng chịu ơn Bố Già đều đến viếng. Ông bà chủ lò bánh Nadôrin cùng vợ chồng đứa con gái và đám cháu ngoại. Từ Las Vegas có Luxi Manchini và Phrêđô, Tôm Haghen cùng gia đình. Các ông trùm của bốn vùng Xan Phrenxixcô, Los Angeles, Boxton và Clivlơnđ. Khiêng linh cữu cùng hai con trai của người quá cố là những người thân thiết bậc nhất: hai bạn già Texxiô và Clemenxa, hai thủ hạ mới Rôccô Lampône và Anbert Nêri. Những vòng hoa tươi từ khắp nơi gửi đến chất khắp nơi trong cư xá.Ngoài cổng lớn, các nhà báo, nhiếp ảnh chen chúc nhau. Xa hơn một chút, các cá chìm cá nổi của FBI đứng trên nóc một chiếc xe hơi với máy quay phim trên tay đang vội vàng ghi lại diễn biến của sự kiện lịch sử này. Chốc chốc một tay nhà báo nào đó lại cố tìm cách vượt qua hàng rào, nhưng ngay tức khắc như từ dưới đất mọc lên một gã trong đội bảo vệ đòi xuất trình giấy tờ và thiếp mời. Tuy bọn gác cửa cư xử cực kỳ lịch thiệp nhưng có năn nỉ đến rả họng vẫn không ai được phép lọt vào trong. Một số khác thử hỏi tin qua những người từ trong cổng đi ra, nhưng họ chỉ vấp phải những bộ mặt lạnh lùng như tiền và những cái miệng câm lặng tuyệt đới.Maicơn Côrleône gần như ở lì suốt trong văn phòng ở cuối nhà cùng với Tôm Haghen và Phrêđô. Những người đến chia buồn được lần lượt mời vào. Maicơn tiếp từng người với một vẻ lịch sự không thay đổi, kể cả những người xu nịnh đã bắt đầu gọi anh là “Bố Già” hay “Ông Trùm Maicơn”. Chỉ riêng Kêi nhận thấy mỗi lần như thế cặp môi anh khẽ mím lại khó chịu.Một lát sau Clemenxa và Texxiô đến ; Maicơn tự tay rót rượu mời từng người. Nhân câu chuyện nói về việc làm ăn, Maicơn thông báo rằng khu cư xá của họ cùng toàn bộ công trình nhà cửa ở đây sẽ được bán cho một công ty xây cất. Giá hết sức hời. Mọi người đều hiểu rằng sau cái chết của Bố Gìa, việc di chuyển toàn bộ đế quốc Côrleône sang miền Tây sẽ được thúc đẩy nhanh hơn. Gia đình Côrleône sẽ rút hết lực lượng ra khỏi Niu York.Đã đến lúc đi ra nghĩa trang, trả di hài ông Trùm Lớn về cho đất mẹ, Maicơn nắm tay Kêi bước xuống vườn. Ở đó đã đông đủ những ai tới đưa tiễn ông Trùm đến nơi yên nghỉ cuối cùng - bạn bè, thuộc hạ, những con người nhỏ bé đã được Bố Già che chở lúc sinh thời. Đây đó thấp thoáng các khuôn mặt của cả những người vốn là kẻ thù của ông - giờ đây họ cũng đến để từ biệt ông lần chót.Maicơn nhìn cảnh đó với một nụ cười nửa miệng lịch sự và lạnh lùng. Anh không chú ý đến chung quanh. Anh đang mải nghĩ về việc khác. Giá mình khi chết, - anh nghĩ, - cũng nói được những lời “Ôi, cuộc đời đẹp quá!”, thì tất cả những cái khác đều hoá thành vô nghĩa. Có được một lòng tin như vậy vào bản thân mình, thì mọi chuyện trên đời đều trở nên không quan trọng. Anh sẽ noi theo gương bố. Anh sẽ gắng chăm lo cho con cái, gia đình mình – cho cái thế giới mà anh được sinh ra để sống. Nhưng các con của anh sẽ lớn lên không phải trong cái thế giới này. Anh sẽ gắng sức để các con anh được hoà nhập vào một cộng đồng có trật tự và quy mô khác - cộng đồng xã hội loài người. Chúng có thể sẽ là bác sĩ, nghệ sĩ, kỹ sư, nhà khoa học. Là Thống đốc, Tổng thống, là bất kỳ một ai chúng muốn. Và anh, một người cha khôn ngoan và đầy uy lực, đến lúc đó vẫn theo dõi sát sao cái đại gia đình ấy.Vào buổi sáng ngày hôm sau lễ tang, toàn bộ những người có chức sắc trong gia đình Côrleône tập trung tại nhà của ông Trùm. Họ được Maicơn Côrleône mời đến lúc gần trưa.Mọi người lần lượt bước vào căn phòng làm việc ở cuối nhà: hai lão ‘lãnh đạo’ (caporegime) Clemenxa và Texxiô, Rôccô Lampône trầm tĩnh và tháo vát, Carlô Ritdi rất khiêm tốn, biết thân biết phận mình … Tôm Haghen, do hoàn cảnh đột xuất nen buộc phải tạm thời rời bỏ các công việc mang tính chất pháp lý thuần tuý. Và Anbert Nêri bám theo Maicơn khắp nơi như một cái bóng, khi thì châm thuốc, khi thì rót rượu cho Maicơn, như cố ý trưng bày sự trung thành không gì lay chuyển nổi của mình.Bố Già mất đi là cả một tai hoạ đối với cánh Côrleône. Theo những nhận định tỉnh táo và sáng suốt, cái chết của ông Trùm đã mang đi quá nửa lực lượng của gia đình, làm mất hẳn tư thế của họ trong những cuộc thương thuyết với liên minh Barđini- Tataglia hợp nhất với nhau. Những người có mặt trong phòng đều biết điều đó và đợi xem Maicơn sẽ nói gì. Đối với họ, Maicơn không phải là ông Trùm mới – anh chưa đủ tư cách đó trong thực tế lẫn trên nguyên tắc. Giá như don Côrleône sống lâu hơn ít nữa, chắc ông sẽ đào tạo được anh thành người kế vị xứng đáng. Còn bây giờ thì vấn đề đó còn cần phải xem xét.Đợi đến khi Nêri rót rượu mời hết lượt mọi người, Maicơn mới cất tiếng nói khẻ:- Tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất hiểu tình cảm của mọi người. Tôi biết các chú và các anh em kính trọng bố tôi như thế nào, nhưng bây giờ ai cũng đang lo lắng cho hoàn cảnh, cho số phận của chính mình và những người thân của mình. Tôi nghĩ rằng nhiều vị muốn hỏi: biến cố này có ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta, đến những lời tôi đã hứa với mọi người không? Tôi xin trả lời: Không. Tất cả sẽ vẫn không có gì thay đổi.Clemenxa lắc mái đầu rối bù lớn tướng. Tóc lão xám màu thép và bộ mặt nung núc thịt hằn sâu vẻ bất bình. Lão nói:- Maicơn, bọn Barđini và Tataglia bây giờ sẽ nhào vô nuốt sống chúng ta. Cần phải hoặc lo tổ chức lực lượng phòng thủ, hoặc là đầu hàng ngay cho xong.Mọi người có mặt trong phòng đều nhận thấy rằng chẳng những Clemenxa không xưng Maicơn là don, mà thậm chí lão không gọi cả họ tên đầy đủ của anh, mà chỉ cụt lủn “ Maicơn”.- Ta sẽ chờ xem, - Maicơn đáp, - Cứ để cho bọn chúng vi phạm hoà ước trước.Texxiô chêm vào bằng giọng cố tỏ ra ngọt xớt:- Thì chúng đã vi phạm rồi đó thôi, Maicơn. Từ sáng chúng đã cho mở hai điểm bao đề ở Bruklin. Tin của chính lão đại uý đi lập danh sách những người không bị cảnh sát khu vực đụng đến cho hay đấy. Chỉ khoảng tháng nữa là mình chẳng còn mảnh đất nào ở Bruklin để cấm nhà nữa đâu.Maicơn đưa mắt nhìn lão chầm chầm:- Thế chú đã phản ứng gì chưa?Texxiô lắc mái đầu nhỏ thó chải rất cẩn thận:- Chưa. Tôi không muốn làm anh thêm khó xử.- Thế là tốt, - Maicơn nói, - Cần phải như vậy, hiện thời cứ ngồi im đã. Và xin mọi người khác cũng thế, tạm ngồi im cho. Không được phản ứng trước bất cứ một vụ khiêu khích nào. Cho tôi vài tuần lễ để thăm dò, thu xếp một vài việc, định hướng nên hành động thế nào để có lợi nhiều nhất cho tất cả và mỗi người chúng ta. Đến lúc đó ta sẽ họp lại lần nữa và quyết định dứt khoát lần cuối.Làm ngơ trước vẻ nghi ngờ hiện ra trên mặt mọi người, anh ra hiệu cho Nêri lịch thiệp mời tất cả ra cửa. Nhưng khi Tôm Haghen vừa dợm bước thì Maicơn gọi giật lại.- Tôm, anh nán lại một chút.Tôm Haghen bước đến bên cửa sổ mở hướng ra sân, nhìn xuống dưới, thấy Nêri lần lượt đưa các ‘lãnh tụ’ (caporegime) và Rôccô Lampône qua bọn lính gác ra ngoài cổng lớn của cư xá. Y quay lại phía Maicơn:- Anh đã nắm hết các đầu mối chính trị chưa?Maicơn lắc đầu với vẻ tiếc rẻ:- Chưa hết đâu. Giá có được thêm bốn tháng nữa…. Chính ông cụ đang làm chuyện này với tôi. Tuy nhiên, toàn bộ toà án đã nằm trong tay tôi – chúng tôi bắt đầu từ bọn này mà. Và mấy tay nghị sĩ nữa. Toàn cỡ có thế lực nhất, và dĩ nhiên là các lãnh tụ đảng phái đoàn thể ở Niu York - với họ thì đơn giản thôi, mình đã nắm được từ lâu rồi. Gia đình Côrleône hùng mạnh hơn nhiều so với người ta tưởng. Nhưng tôi còn muốn biến nó thành bất khả xâm phạm. – Anh mỉm cười nói với Haghen, - Thế nào, chắc anh đã tính được hết rồi chứ?Haghen gật đầu:- Chuyện đó chẳng có gì phức tạp. Tôi đã tính ra hết ngay từ đầu. Trừ một điểm, - tại sao anh lại gạt tôi ra rìa. Nhưng khi tôi, nói một cách hình ảnh, - đã đội lên đầu cái mũ Xixili, thì cuối cùng cũng đã tính ra cả cái đó nữa.Maicơn cười ha hả:- Thì ông già cũng đã nói với tôi như vậy. Nhưng tôi không thể cho phép mình lãng phí như vậy nữa. Tôi cần có anh ở đây. Ít ra là trong mấy tuần sắp tới. Anh hãy gọi điện về Las Vegas báo cho bà xã biết. Nói là chỉ ở lại vài tuần thôi.Haghen trầm ngâm im lặng:- Theo anh, bọn chúng sẽ bắt đầu từ hướng nào? Maicơn thở dài:- Ông già đã dặn dò rất rõ rồi. Chúng sẽ hành động thông qua một người nào đó trong đám gần gũi nhất. Barđini sẽ hạ tôi bằng tay của một kẻ thân cận nhất, nằm ngoài mọi nghi ngờ.Haghen cười khẩy:- Kiểu như tôi phải không?Maicơn cũng đáp lại bằng một cái cười khẩy:- Anh là người Irlend, chúng sẽ không tin anh.- Kể đúng ra một nửa là người Đức. Còn nói chung đã là người Mỹ rồi.- Đối với chúng như vậy nghĩa là người Irlend – Maicơn nói, - Chúng sẽ không dùng anh. Và chúng cũng không dùng Anbert Nêri, vì Nêri trước đây đã từng là cảnh sát. Hơn nữa, hai người lại quá thân cận, bọn chúng sẽ không muốn mạo hiểm. Vụ này chỉ xuống tay một lần, đâu làm lại được. Còn Rôccô Lampône thì chưa đủ thân cận. Không, kẻ đó sẽ hoặc là Clemenxa, hoặc là Texxiô, hoặc là Carlô Ritdi.Haghen nói rất khẻ:- Theo ý tôi, Carlô.- Chúng ta sẽ xem, - Maicơn nói, - Chẳng còn lâu nữa đâu, điều đó sẽ được làm sáng tỏ.Điều đó đã được làm sáng tỏ vào ngay buổi sớm hôm sau, khi Haghen và Maicơn đang ăn sáng. Chuông điện thoại réo trong phòng làm việc. Maicơn vội chạy vào nghe, khi quay ra bếp, anh nói:- Đấy, thế là xong. Đúng một tuần nữa tôi sẽ gặp Barđini. Để thảo luận với hắn về những điều kiện về một hoà ước mới cần phải ký sau khi ông Trùm không còn nữa. - Nói rồi anh cười nhạt.Haghen hỏi:- Ai gọi điện đến? Ai được họ chọn làm người môi giới?Cả hai đều biết rằng: ai trong số thành viên của gia đình Côrleône thực hiện mối liên lạc giữa hai bên, người đó là kẻ phản bội. Maicơn nhìn Haghen với một nụ cười buồn: “Texxiô”.Họ ăn tiếp bữa sáng không nói thêm một lời. Uống nốt tách cà phê, Haghen lắc đầu:- Tôi đã sẵn sàng đánh cuộc rằng kẻ đó phải là Carlô. Hoặc cùng lắm – Clemenxa. Không thể nào nghĩ lại là Texxiô. Lão là người thông minh nhất trong bọn.- Ông ta khôn ngoan nhất, - Maicơn nói, - Và ông ta đã làm cái mà theo ông ta là khôn ngoan nhất: thí tôi cho Barđini để nhận quyền thừa kế gia đình Côrleône. Còn nếu như đi cùng tôi thì ông ta sẽ bị giẫm nát. Bởi vì theo ông ta, tôi đâu thể đương đầu với bọn kia.Im lặng một lát, với vẻ ngập ngừng rõ rệt, Haghen hỏi:- Thế tính toán của ông ta đúng được mấy phần?Maicơn nhún vai:- Ở ngoài mà nhìn thì ai cũng sẽ nói là tôi sắp ăn cám rồi. Nhưng không phải ai cũng hiểu được rằng các mối quan hệ và ảnh hưởng trong giới cảnh sát đáng giá bằng hàng chục các ‘chế độ’ (regime). Chỉ mình ông già hiểu điều đó. Tôi nghĩ rằng hiện nay tôi đã nắm chắc cái lực lượng này, mặc dù ngoài tôi ra không một ai biết điều đó. - Anh mỉm cười thân mật với Haghen, - Không sao, họ sẽ còn phải gọi tôi là don… Nhưng vụ lão Texxiô này làm tôi thật đau lòng.- Anh đã đồng ý gặp Barđini? – Haghen hỏi.- Còn sao nữa. Sau một tuần. Ở Bruklin, trên lãnh thổ của Texxiô, nới một con ruồi cũng không dám đậu lên người tôi! - Anh lại cười nhạt.Haghen nói:- Từ nay đến đó anh phải hết sức cẩn thận đấy.Lần đầu tiên Maicơn lạnh lùng nhìn y:- Tôi không cần ‘cố vấn’ (consigliori) để nói những lời khuyên như vậy, - anh nói.Trong tuần lễ trước ngày gặp Barđini để thoả thuận hoà ước mới. Maicơn đã tỏ ra cho Haghen biết thế nào là thận trọng. Anh không hề bước chân ra khỏi cổng cư xá, không tiếp một ai mà không có vệ sĩ Anbert Nêri đứng kèm. Và mọi việc chắc đã êm đẹp trôi đi nếu không gặp phải một chuyện rắc rối đáng phiền.Đứa con trai đầu của Cônni và Carlô sắp phải làm lễ xức dầu theo nghi thức nhà thờ công giáo. Cả hai vợ chồng muốn Maicơn nhận làm cha đỡ đầu đứa nhỏ, nhưng không dám nói trực tiếp, phải nhờ Kêi nói hộ. Maicơn từ chối.- Anh Maicơn, em rất ít khi xin anh việc gì, - Kêi nài nỉ, - Anh hãy làm việc này vì em, Cônni rất muốn được như vậy. Cả Carlô nữa. Đối với cô, chú ấy, việc này rất quan trọng. Em xin anh, Maicơn.Cô thấy chồng có vẻ không bằng lòng trước những lời nài nỉ của cô, nghĩ rằng anh sẽ gạt phắt đi. Nhưng Kêi ngạc nhiên thấy anh gật đầu:- Thôi được. Em bảo vợ chồng nó mời linh mục về làm lễ tại đây. Anh chịu hết mọi phí tổn. Nếu gặp khó khăn gì về phía chức sắc nhà thờ, em bảo Haghen thu xếp giùm. Vậy là vào ngày hôm trước buổi hẹn gặp với Bardini, Maicơn Côrleône đến dự lễ xức dầu cho con trai đầu của Cônni và Carlô với tư cách là cha đỡ đầu - Bố Gìa - của đứa bé. Anh tặng thằng nhỏ một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền với sợi dây bằng vàng. Nhân sự kiện này vợ chồng Carlô tổ chức một bữa tiệc tại nhà riêng, mời các ‘lãnh tụ’ (caporegimes) Texxiô và Clemenxa, Haghen, Lampône và tất cả mọi người ở trong khu cư xá, dĩ nhiên là cả bà trùm Côrleône cùng đến mừng cháu ngoại. Nhưng người sướng nhất là Cônni, suốt cả buổi tối cô ta cứ tìm cách ôm hôn anh trai Maicơn với chị dâu Kêi. Cả Carlô Ritdi cũng cảm động đến phát khóc, rối rít lắc tay Maicơn và hễ gặp dịp thuận tiện là lại theo tục lệ cũ, gọi anh là Bố Gìa. Cả Maicơn cũng chưa bao giờ vui vẻ hào hứng như thế. Cônni sung sướng ghé tai Kêi thầm thì:- Chị xem kìa….em nghĩ anh Maicơn và Carlô bây giờ đã thân nhau thật sự rồi. Những dịp như thế này bao giờ cũng làm người ta gần nhau hơn.Kêi nắm lấy khuỷu tay em chồng bóp nhẹ:- Được thế thì thật là tuyệt!