Chương 14

Mai Nguyễn được chuyển đến bệnh viện nơi Trường Huy làm việc. Đón hồ sơ bệnh án của cô mà anh không khỏi bàng hoàng, chết lặng.
“Dự đoán lâm sàn: Chấn thương sọ não”
Mai Nguyễn mất khá nhiều máu cần phải truyền máu. Cũng may anh và cô cùng nhóm máu.
Mọi người hay tin đã có mặt tại phòng cấp cứu. Ai cũng nguyện cầu cho cô thoát qua thời kỳ nguy hiểm. Bà Phương Nga đã ngất khi hay tin con mình gặp tai nạn, Trường Huy không còn đủ bình tĩnh để đứng mổ cho cô, cũng như không thể tận mắt xem người yêu mình trải qua cơn phẫu thuật. Anh trở thành kẻ bàng quan đứng ngoài phòng cấp cứu là người thân của bệnh nhân. Anh chỉ còn biết trông chờ vào đồng nghiệp.
− Anh Bảo! Anh hãy nói đi. Anh đã làm gì để Mai Nguyễn phải ra cớ sự này? - Uyển Nhi giọt lệ ngắn dài lay Xuân Bảo hỏi - Mẹ của Mai Nguyễn nói, trước khi xảy ra tai nạn, anh có đến xin phép bác chở nó ra ngoài. Anh đã nói gì, làm gì với nhỏ chứ? Anh nói đi!
− Tại sao có anh Bảo trong việc này? Anh Bảo! Em cần biết nguyên nhân dẫn đến tai nạn cho Mai Nguyễn. - Trường Huy hơi bất ngờ hỏi mà lòng đầy nghi vấn.
− Trường Huy! Con phải bình tĩng, có nóng vội cũng chẳng ích gì. – Ông Đăng Trình khuyên con trai mình mà lòng cũng đau buồn, cố giấu lệ vào trong.
Xuân Bảo biết lỗi của mình lớn lắm, nên anh cũng chẳng dám biện minh điều gì, chỉ ngồi khóc ròng như đứa trẻ.
− Tại tôi… tại tôi mà ra tất cả. Tôi cố ép Mai Nguyễn thuận lấy tôi làm chồng. Tôi cố giành giật cô ấy về phía mình. Tôi đã xúc phạm đến cô ấy, để cô ấy phải chạy trốn tôi. Mọi người hãy trừng phạt tôi đi, tôi đáng chết lắm mà.
− Anh yêu Mai Nguyễn? Người con gái anh hứa giới thiệu với tôi là Mai Nguyễn ư? - Trường Huy càng bàng hoàng hơn khi đón nhận sự thật này.
− Phải, tôi yêu Mai Nguyễn - một tình yêu thầm lặng. Tôi nghĩ những việc tôi làm sẽ chinh phục được trái tim cô ấy, nhưng tôi đã lầm. Chẳng những không có lợì cho tôi mà còn đẩy cô ấy vào con đường chết. Nếu Mai Nguyễn có mệnh hệ nào, tôi có chết cũng không chuộc được tội lỗi của mình.
− Không, Mai Nguyễn không thể chết được, cô ấy không thể như thế này mà bỏ tôi ra đi. Cô ấy phải sống để còn làm đám cưới với tôi nữa. Cô ấy phải sống. Cô ấy còn trẻ, tương lai còn rộng mở, cô ấy không thể dễ dàng buông xuôi tất cả, bỏ tôi một mình trơ trọi trên đời này.
Trường Huy nức nở nghẹn ngào, nước mắt tuôn dòng không nói nên câu.
− Có ai bảo Mai Nguyễn chết đâu mà anh nói gở thế. - Uyển Nhi trấn an Trường Huy, nhưng lòng cũng không kém phần lo sợ rủi điều đó xảy ra thì sao? Rồi cô lại kịp trấn an mình – Mai Nguyễn hiền lành lại hiếu thảo, ông trời không bao giờ phụ tấm lòng người ngay cả, mọi người hãy tin đi.
Nói là thế, nhưng mọi người không ai dám chắc điều gì. Bởi lẽ kể từ khi đưa Mai Nguyễn vào cấp cứu đến giờ đã mười hai tiếng trôi qua, mà cánh cửa phòng kia vẫn im lìm không hé mở dù chỉ một lần. Trường Huy dù đau khổ tột cùng, nhưng vẫn còn biết đến an ủi chăm sóc bà Phương Nga.
− Bác cứ an tâm, con đã gửi gắm Mai Nguyễn cho các bạn đồng nghiệp rối. Họ sẽ cố gắng hết sức mình giành giật với tử thần mạng sống Mai Nguyễn cho bác, cho con. Cô ấy là đứa con hiếu thảo sẽ không thể bỏ bác ở lại một mình bao giờ.
− Thằng Huy nói đúng đó chị. – Ông Đăng Trình cũng góp lời - Chị phải có lòng tin vào sự tận tâm của các y bác sĩ ở đây, cũng như lòng tin vào cháu Nguyễn. Mọi người ở đây, ai cũng cầu nguyện cho cháu cả.
Mọi người góp một lời cũng làm bà Phương Nga vơi phần nào đau buồn. Chỉ có Xuân Bảo là không dám nói nửa lời, giương mặt hằn lên nét khắc khổ ân hận. Ông Xuân Phát thì lắc đầu, không biết nói gì với con trai mình bây giờ. Uyển Nhi tỏ ra sốt ruột hơn cả. Cô cứ đi tới đi lui trong dãy hành lang, không chịu ngồi im, thỉnh thoảng lại gắt lên vô cớ.
− Làm gì mà lâu thế, không biết người thân sốt ruột lắm hay sao? Ít nhất cũng ra thông báo một tiếng cho đỡ lo chứ…
Rồi lại:
− Anh Huy! Anh là bác sĩ, anh có thể vào trong ấy. Hay anh xin phép cho em vào xem bệnh tình Mai Nguyễn như thế?
− Uyển Nhi! Con đừng hấp tấp như thế nữa, được không? – Ông Xuân Phát lên tiếng gắt khi thấy con gái cứ hỏi những câu vớ vẩn – Con có thể ngồi im để mọi người đỡ lo hay không? Ai cũng nóng lòng muốn biết tình trạng của cháu Nguyễn như thế nào, nhưng cứ như con sẽ làm rối tung cả lên mà chẳng giúp ích gì cả.
Trường Huy ra dấu cho cô ngồi xuống ghế. Một không gian yên lặng bao trùm lên mọi người, không ai nói với ai lời nào, chỉ nghe tiếng thở dài khe khẽ. Thời gian trôi qua càng lúc càng chậm hơn như thử thách lòng kiẻn trì của họ.
Đèn trên bảng ghi ba chữ “phòng cấp cứu” vụt tắt. Cánh cửa xịch mở. Ba bốn y tá, bác sĩ bước ra, mở khẩu trang, cởi găng tay. Thấy thế, mọi người đổ xô đến bao vây lấy họ, hỏi tới tấp:
− Con tôi ra sao rồi, thưa bác sĩ?
− Bạn tôi, nó có sao không bác sĩ?
− Mai Nguyễn…
Tất cả chợt im lặng khi thấy vị bác sĩ phụ trách ca mổ nắm tay Trường Huy an ủi động viên.
− Xin lỗi cậu, chúng mình đã cố gắng hết mình, nhưng chỉ giữ được mạng sống của cô ấy. Xin mọi người phải thật bình tĩnh đón nhận sự thật.
Bà Phưong Nga đôi tay run rẩy vịn vai Trường Huy như tìm cho mình điểm dựa vững chắc trước hung tin con trẻ.
− Mình không sao, cậu cứ nói. - Trường Huy gắng gượng nói bạn yên tâm.
− Chúng mình đã tận tình cứu chữa, bạn gái cậu đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn không bình phục như lúc trước.
− Nghĩa là…
− Cô ấy tạm thời sống… đời sống thực vật.
− Trời ơi! Con tôi…
− Nếu cậu có khả năng kiên trì giúp cô ấy phục hồi trí nhớ bằng cách gợi lại những kỷ niệm xưa, thì may ra có thể bình phục, nhưng cũng có thể suốt đời cô ấy phải chịu như thế.
Bà Phương Nga không nghe thêm được lời nào nữa, bà đã ngất đi trong vòng tay Trường Huy. Mọi người phải đưa bà vào phòng hồi sức, vì căn bệnh cao huyết áp của bà lại tái phát.

*

Quả là “Phưóc bất trùng lai, họa vô đơn chí”.
Khi Mai Nguyễn còn nằm thiêm thiếp bất động trên giường bệnh, thì bà Phương Nga cũng đang thoi thóp từng hơi thở sau cùng của mình bên cạnh Trường Huy. Biết sức của mình không thể chống chọi qua cơn hiểm nghèo để chăm sóc con gái, bà nắm tay Trường Huy gửi gẫm, giọng thều thào:
− Bác biết mình không thể sống đợi đến lúc Mai Nguyễn tỉnh lại. Bác cũng muốn chăm sóc con nó trong những lúc này, nhưng lực bất tong tâm. Thì thôi… bác đành nhờ cháu thay bác lo cho Mai Nguyễn. Ở suối vàng, bác cùng bác trai sẽ phù hộ cho nó mau bình phục.
− Không… Bác ơi! Bác phải sống để chứng kiến cảnh Mai Nguyễn trở lại như xưa. Bác còn phải lo cho đám cưới của tụi con nữa.
− Mẹ… mong con chăm sóc Mai Nguyễn như người vợ của mình. Hãy yêu thương con của mẹ, vì trên cõi đời này, nó chẳng còn ai là người thân nào cả…
− Vâng, con hứa với mẹ sẽ lo cho Mai Nguyễn đến cuối đời con, nhưng mẹ phải sống để nhìn thấy chúng con hạnh phúc.
Trường Huy nghẹn ngào bên cạnh bà Phương Nga. Anh nắm lấy tay bà, gục đầu nức nở. Tay bà buông xuôi nhẹ têng trong lòng bàn tay anh, rồi rơi theo tự nhiên, Trường Huy hốt hoảng lay bà dậy. Anh làm mọi động tác kích thích tim hoạt động, nhưng điện tâm đồ chỉ còn là một lằn ngang mờ dần mờ dần rồi mất hẳn. Tiếng kêu tít tít vọng lại làm hồn anh tê tái.
− Bác gái sao rồi Trường Huy?
Mọi người đón anh bằng lời thăm hỏi, nhưng dường như anh không còn đủ sức bước lê đôi chân đi đâu nữa. Ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt anh nhìn xa xăm… Thật lâu, anh khẽ nói:
− Mẹ đã đi xa rồi… sẽ không bao giờ còn nhìn thấy Mai Nguyễn dù rằng cô ấy còn nằm đó.
− Trời ơi! Lỗi này là do tôi gây ra. Tất cả là do tôi… Tôi đáng chết lắm. Tại sao ông trời không chừng phạt tôi, mà để những người vô can phải vì tôi mà gánh lấy hậu quả này?
Xuân Bảo đau khổ dằn vặt lương tâm mình.
− Trường Huy! Em hãy đánh anh, anh đáng bị như thế lắm. Hãy nguyền rủa anh đi!
Trường Huy chua chát nói:
− Có đánh anh, có nguyền rủa anh bao nhiêu đi nữa, thì bác gái cũng không sống dậy được và Mai Nguyễn cũng không trở về Mai Nguyễn của ngày xa xưa ấy. Hãy để lương tâm anh phán xét lấy những việc anh làm, tôi không muốn xen vào. Việc của tôi bây giờ là an tang bác ấy theo đúng nghĩa rể. Dù tôi và Mai Nguyễn chưa làm lễ, nhưng một lời hứa ra phải giữ lấy. Và tôi còn phải chăm sóc Mai Nguyễn cho đến khi cô ấy thật bình phục, có thể nhận ra tôi là ai trong mắt cô ấy.
− Trường Huy! Em biết anh Bảo của em đã gây cho gia đình Mai Nguyễn quá nhiều đau buồn làm khổ lụy cho cả anh. Em chỉ mong anh hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe để còn lo cho Mai Nguyễn sau này nữa. Em cũng sẽ cùng anh chăm lo cho nhỏ, để chuộc một phần tội lỗi mà anh Bảo gây ra.
− Cám ơn Uyển Nhi! Bây giờ anh chỉ muốn được một mình với cô ấy. Đã lâu lắm rồi, anh không cùng tâm sự với Mai Nguyễn.
− Con cứ lo cho Mai Nguyễn, việc an tang chị bên ấy đã có ba mẹ lo thay cho con. Đó cũng là một phần trách nhiệm của chúng ta, phải không bà?
− Ba con nói đúng đó Trường Huy. Việc trước mắt là lo cho người còn sống, bằng mọi giá phải cứu con bé trở lại bình thường dù có hao tốn bao nhiêu, ba mẹ không tiếc.
− Gia đình chúng tôi cũng phải có nghĩa vụ trong việc này. – Ông Xuân Phát nghẹn lời - Tất cả tiền viện phí, thuốc thang của Mai Nguyễn, chúng tôi xin gánh vác, và góp một phần chi phí cho lễ an táng mẹ của Mai Nguyễn, anh chị thấy thế nào?
− Tùy lòng hảo tâm của anh chị. Mai Nguyễn giờ đây không còn ai thân thuộc cả. Chúng ta phải thay nhau lo lắng cho con bé vậy.
− Con phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình đã gây ra bây giờ, thưa ba mẹ?
− Anh hãy tự sửa lấy bản thân mình không phải vì Mai Nguyễn, mà vì bản thân anh. - Uyển Nhi nói trong ngấn lệ - Nhỏ từng khuyên anh nên sống sao có ích cho bản thân gia đình, nhỏ mong muốn anh trở thành người hữu ích. Đừng phụ tấm chân tình của nhỏ dành cho anh. Đó cũng là cách anh chuộc lỗi với bản thân mình và với Mai Nguyễn. Có như thế, khi nhỏ tỉnh lại, nhỏ sẽ không buồn giận trách hờn anh.
− Con hãy nghe lời em con đi, Xuân Bảo. Không ai có thể giúp mình ngoại trừ bản thân mình đâu con. Không ai chê trách người sai bao giờ. Kẻ đáng chê trách là biết mình sai mà không bao giờ nhận ra khuyết điểm để sửa chữa. Những kẻ đó thật là tội nghiệp làm sao.. B among rằng con trai ba không phải hạng người vấp ngã mà không tự đứng lên, đi trên đôi chân của mình. Hãy làm lại từ đầu dù rất khó khăn. Hãy sống sao cho khỏi thẹn lòng mình.
− Vâng, con cám ơn ba. Con đã hiểu những gì ba dạy. Con hứa từ nay sẽ trở thành người tốt.
Quay sang Trường Huy, anh tiếp:
− Anh xin lỗi đã gây cho anh những đau thương mất mát quá lớn này. Anh không biết phải làm gì để chuộc lại tội lỗi mà anh đã gây ra. Chỉ xin em… nếu có điều gì cần đến anh, hãy cho anh biết, vì chỉ có như thế, anh mới thấy lương tâm mình thanh thản.
− Mọi người cứ về nhà nghỉ ngơi đi, tôi muốn ở một mình với Mai Nguyễn.
Ông bà Xuân Phát lặng lẽ ra về sau khi từ giã ông Đăng Trình. Xuân Bảo, Uyển Nhi cũng nối gót theo ba mẹ. Bà My sau giây phút dặn dò con trai, cũng luyến tiếc nắm tay ông Đăng Trình bước đi.
Còn lại một mình, Trường Huy đau xót bước vào phòng Mai Nguyễn. Hơi thở cô vẫn đều đặn, nhưng tâm hồn cô giờ đã không còn là của cô nữa.