Nếu kể chuyện chơi bạo thắng đậm, còn ai qua mặt nổi lão  tây chủ đồn điền kiêm chủ nhân ông  hãng cao su Con Ó ở  Algérie vào đầu những năm thế kỷ 20? Trên  giấy, tên lão là Véna.  Nhưng đấy là cái tên thứ mấy mươi trên giấy.  Chứ hồi mở mắt chào đời ở đảo Corse, nguời mang tên cúng cơm  Dula hẳn hoi.
Năm 17 tuổi,  Dula đã mang dáng dấp một gã đàn ông vạm vỡ bảnh tỏong. Chỉ phải cái tội nghèo. Nghèo gia truyền. Nghèo sặc máu.
Cùng với  đứa anh ruột tên Charles,  thanh niên Dula  biết làm gì hơn là ngày ngày quần quật cầy thuê trên đồn điền để đổ mồ hôi nuôi miệng?
Một ngày, cuộc đời nó chuyển sang bước ngoặt khi tình cờ chiêm nguỡng cảnh bà chủ đồn điền ở Paris ghé về nông trại nghỉ mát,  mặc quần áo lót nằm phơi nắng ngòai sân.
Úy chà, ở trên hòn đảo Corse khỉ ho cò gáy, bói đâu ra tấm nhan sắc “sát nhân”  kiểu đó? Chưa kể mùi nuớc hoa đắt tiền  thoang thỏang. Nó khiến Dula  ngất ngư con tàu đi.  Thế là chân nam đá chân xiêu, thằng con ông cụ bèn lính quýnh buớc tới xin làm quen gấp.
Bà chủ  lịch sự  mỉm cuời đáp lễ. Nụ cuời, phải nói, thắm thíêt tình mẫu tử. Nhưng bản chất vốn ngu ngơ, lại bị lửa dục che mờ mắt, gã lực điền sức  mấy biết vậy?
Trót tuởng bở, càng tuởng bở, gã giở ngay cái giọng “ăn mày đòi xôi gấc” ra tống tình bà chủ vung tàn tán. Vừa  lúc lão chủ nông trại sau khi dộng đâu dăm bảy ly ruợu mạnh ở phòng khách chống ba toong  bệ vệ buớc ra.
Tuy nghe hết, thấy hết, lão  cóc thèm nói gì cả, chỉ tay ôm phu nhân hôn thắm thiết, trong khi mắt quắc lên nhìn thằng Dula trừng trừng rõ cái điệu: Mẹ kiếp. Sao chưa cút cha mày đi?
Buổi chiều, lão dẫn gã cận vệ thân tín ra rẫy kiếm Dula. Chừng đối đáp dăm ba câu, nhìn bản mặt nhơn nhơn của đấng thanh niên, lão chủ bỗng nổi tam bành lục tặc. Mẹ kiếp, ai đời đã dê vợ ông chủ rồi còn dám phớt tỉnh như không?
Cơn giận làm đấng chúa đất hết kềm chế nổi, và phạm một sai lầm chết nguời. Là nhắm ngay mặt thằng tá điền giáng cho một đấm.
Nói cho ngay, sức voi như Dula mà lãnh một quả của ông già gần đất xa Trời thì có nhằm nhò gì?
Nhưng thằng em cảm thấy nhục. Nhục quá lắm.
Máu ngang tàng của dân Corse nổi dậy, nó nắm ngay cổ ông chủ tẩm quất tới bến. Lúc buông ra, mặt nạn nhân đã biến hình bất thành nhân dạng mà hơi thở cũng đứt luôn.
Chợt nhớ đến gã cận vệ của xếp, Dula giật mình quay lại. Nhưng lạ, thằng cận vệ hồi nãy còn đứng xớ rớ  đó, sao  bây giờ lại cương quyết nằm… đo đất? Đứng kế cái xác nó, đấng bào huynh Charles của thanh niên Dula nhún vai, phán một câu tỉnh rụi:
- Mày xử lão già. Thì tao phải tính thằng này chớ?
Hai đứa kể như bắt đầu cuộc chơi ngòai vòng pháp luật kể từ hôm đó!
Đã chơi, chúng nó bèn chơi cho trót. Cóc thèm đi móc túi, giựt giọc vớ vẩn. Chúng làm ăn tòan vố lớn. Phang tòan tội đại hình không.
Trong mấy năm sau, hai thằng thành cặp bài trùng gieo kinh hòang cho dân Pháp và đảo Corse.
Nhưng  hai đấng yêu tạ thất học, không muu kế, chỉ trông vào sức buớng bò…làm sao địch lại thầy chú xứ Gô Loa?
Chuyện phải đến ắt đến.
Một ngày đẹp Trời, hai đàn anh bị nắm cổ ra truớc vành móng ngựa để nghe đấng thiết diện phán quan hài tội:
- Xã hội Pháp thật bất hạnh có Dula và Charles là công dân của nó. Tòa muốn chấm dứt vĩnh viễn nỗi bất hạnh này bằng cách tuyên án tù chung thân cho hai đuong sự. Không bao giờ ân giảm!
Ông tòa gõ búa cái rầm! Thiếu gì tay đầu trộm đuôi cuớp sợ phát tè khi nghe án chung thân không ân giảm. Nhưng hai thằng thanh niên vẫn mặt mũi tỉnh queo.
Chừng bị cớm còng tay dẫn đi, Dula còn ráng quay lại cuời, chọc quê ba tòa quan lớn:
- Vậy cũng đẹp rồi, tới Giáng sinh ông  tòa nhớ gởi thiệp cho tụi tôi nghe.
°
Dĩ nhiên, chẳng ai cất công gởi thiệp cho chúng nó.
Bốn mùa lá đổ trong ngục La Santé cũng khỏi có chuyện ăn năn sám hối mà chỉ là thời gian hai  thằng nghiền ngẫm  kế họach đào thóat để phóng tay trả hận.
Cuộc đời láo quá! Nó dám khơi khơi đem tuổi xuân của Dula và Charles nhốt vô hộp,  vậy không quay trở ra quậy cho cuộc đời te tua, tơi tả, chịu sao đuợc?
Nhưng  càng nghiền ngẫm, hai thằng càng thấy rõ một điều. Chuyện khó nhất rõ ràng chẳng phải  chuyện vuợt ngục mà là làm sao khỏi bị vồ  lại sau đó.
Một ngày  mùa hè, lật báo ra, độc giả Paris gặp tít sáu cột chạy chình ình trên trang nhất: “ Cặp sát nhân Dula và Charles chào giã biệt La Sante!”
Trong khi thầy chú đang vò đầu bức tai nghe lời xỉ vả như tát nuớc của quan trên, trong khi dân lành nuớc Pháp còn say sưa thuởng thức  thiên phóng sự của mấy đấng ký giả giàu tuởng tuợng về cuộc đời tình ái và sự nghiệp của hai ông mãnh, thì hai anh em nó đã rung đui ngồi ngắm sóng biển trên con tàu viễn dương trực chỉ Hoa Kỳ.
Mỹ quốc, chốn đất tiền đất bạc! Mỹ quốc, nơi những giấc mơ lớn lao nhất - dù  thánh thiện  hay  không  - đều có thể biến thành sự thật!
Hai  gã yêu tạ biết và làm theo vậy. Chúng âm thầm nuôi giấc mơ Mỹ theo kiểu riêng của chúng.
Nhưng ở Hợp chủng quốc,  ai có thể ngồi mộng mơ hòai hủy? Phải làm việc chớ. Việc đầu tiên  là thay tên đổi họ. Xét vì có đứa nào muốn lạy ông tôi ở bụi này? Do đó, Dula chọn cho mình cái tên  Edwards. Còn  gã anh Charles biến thành  Thoreson.
Nhưng để dễ nhớ, ta cứ  Dula và Charles mà gọi cho tiện sổ sách.
Hai thằng, nói công bằng,  khởi đầu cuộc sống trên đất cờ hoa một cách hiền như bụt. Quần áo tề chỉnh, tóc râu cắt tỉa gọn ghẽ,  mỗi khi gặp  gái ngoài đường lúc nào cũng mắt nhìn thẳng,  chân bước đều rõ điệu công dân gương mẫu. 
Dula đã thế còn xăng xái tham dự việc nhà thờ nữa mới ngon. Xếp trong sở kết đậm nó hiền lành, xốc vác, chăm lảm chăm làm. Còn mấy em Mẽo non gặp anh Dula ở đâu mà không bám dai như đỉa?
Phải bám kỹ vì anh Dula vừa đẹp trai lực sĩ, vừa ăn nói ngọt nhu mía lùi. Lại số dách trong khoa chiều chuộng đàn bà con gái.
Ngay mấy bà già Ái Nhi Lan nổi tiếng khó tánh, còn phải khen thằng nhỏ hiền lành tử tế nữa là!  Thiếu gì bà muốn chấm Dula cho đám em cháu trong nhà nâng khăn sửa túi?
Nhờ hạnh kiểm tốt, hai năm sau  thằng con bắt được cái job thơm. Nó được tuyển làm phụ tá bảo vệ cho những chuyến xe bọc thép chở tiền từ nơi này sang nơi khác trong địa hạt  bang New York.
Dula coi bộ khóai job mới rõ, khóai luôn bộ đồng phục  bảo vệ láng cón trông oai vệ có thua gì dân cớm?  Chỉ  tiếc thiếu  mỗi cây chó lửa.
Làm phụ  tá bảo vệ vác dùi cui  để nặng phần trình diễn với những đứa nuôi mộng cuớp giật là đủ xài rồi. Còn…đồ nóng  thuộc phần trang bị độc quyền của xếp bảo vệ đó, đừng ham bậy.
Sáu tháng sau, một sáng chiếc xe chở tiền đang chạy bon bon trên xa lộ thì chú Dula bỗng dưng mót tè hỏang.  Xếp  bảo vệ  kiêm tài xế Smith bèn tắp đại vô cho thằng em xả bầu tâm sự nơi bụi cây gần đó.
Ngòai mặt, xếp cuời hề hề  ra điều thông cảm:  ai đi đuờng truờng mà không từng gặp cảnh này? Nhưng bên trong bằng con mắt nhà nghề, xếp đã đi một đuờng củ sóat chung quanh rất đâu ra đấy.
Khúc xa lộ vắng ngắt, lại giữa ban ngày ban mặt  tầm nhìn rõ mồn một, lại chiếc xe chỉ xì tốp vài phút cho thằng đàn em của xếp  thi hành thao tác “tuới cây“, thì  chuyện an ninh có gì phải lo hỏang?
Bởi vậy, hồi  Dula xả xú bắp xong, quay lại, xếp Smith nhấn nút mở cửa gấp. Vừa mở xong, đàn anh bỗng giật bắn mình.
Truớc mặt  đâu phải thằng Dula hiền lành bấy lâu nay?  Mắt  chăm bẳm,  mặt sát khí đằng đằng, tay nó lăm lăm  khẩu côn đui - chắc luợm  ở trong bụi cây lúc đi tiểu chớ còn đâu khác -  chia ngay mặt xếp tính khẩy bậy.
Đàn anh phản ứng  cực nhanh. Nhung  vừa nghiêng nguời, tay khẽ chạm bao súng, mắt xếp đa trợn trắng bởi tiếng nổ chát chúa thổi ra từ  khẩu chó lửa do Dula cầm. Chỉ một tiếng. Cần gì nổ phát thứ hai khi óc thằng Smith đã  dính đầy trên kiếng?
Không thèm nhìn nạn  nhân, Dula giơ tay ngoắc nhẹ. Đấng bào huynh kiêm đồng đảng của nó  từ duới đuờng phóng lẹ lên xe góp tay thu luợm  bốn trăm ngàn tiền mặt. Một tài sản kếch xù lúc ấy!
Từ  bữa đó, Dula và Charles sống đời địa ngục.  Chúng nó  thành mục tiêu săn lùng số một. Hãng chở tiền và cớm tung nguời truy nã đã dễ hiểu. Tòan thể giang hồ New York bám chúng gắt gao mới là chuyện… dựng tóc gáy. Xét vì có dân chơi nào không muốn phỗng tay trên 400 ngàn đô Mẽo xanh um?
Suốt mấy tuần, hai thằng trốn nhủi, trốn chui như chuột. Nhưng có làm chuột thì tối cũng phải kiếm chỗ ngủ chớ?
Tối nọ, chúng tắp vào lữ quán dọc đuờng. Nghỉ ngơi một lát, Dula bỗng nổi cơn thèm thuốc. Móc hết túi truớc túi sau chẳng còn lại điếu nào, bèn xuống quày duới nhà mua đại gói Camel.
Trả tiền xong, nó lơ đãng nhìn qua cửa truớc. Ủa, Trời tối nay sao đẹp não nùng vậy kìa?
Gió thổi mơn man đưa mấy tàu lá dừa phe phẩy trong trăng sáng lung linh. Vạn vật như được trải trên một màn lụa trắng khiến đêm mùa hè  trông thật tuyệt vời.
Trong thoáng chốc, thằng tuớng cướp chợt quên hận thù, chém giết. Quên luôn thân phận dân chơi trên đuờng đào tẩu. Mơ màng, nó thấy nó vẫn là thằng con trai mới lớn, đứng hút thuốc lá chờ đào dưới trăng sáng ngày xưa.
Tức cảnh sinh tình, đàn anh quá bộ ra sân phì phèo điếu thuốc tưởng tiếc thời thanh xuân đã mất.
Chừng trở về,  chưa kịp mở khóa cửa, bỗng thấy bốn thằng mặt lạ hoắc ở trong phòng  hùynh hụych buớc ra! Tay một thằng còn cầm theo cái gói to tổ bố. Ai  chớ Dula làm sao không nhận ra gói đó ngay.  Chính là gói đựng 400 ngàn bạc mặt!
Bản năng khiến Dula phản xạ cấp kỳ. Đầu óc đâu để suy tính, sắp đặt? Chẳng thèm tìm chỗ núp. Cũng chả có thì giờ  nằm, qùy gì sốt. Nó đứng ngay cửa, cứ thế vãi đạn vào mấy thằng khỉ đột.
Điều kỳ lạ nhất là bốn thằng găng tơ thơ thới hứng đạn mà chẳng chơi lại đuợc phát nào. Một phần có lẽ bởi Dula  nổ xuyên táo khiến đạn chui  từ thằng này qua thằng khác. Nhưng phần chính, có lẽ  tại chúng quá ngạc nhiên, không ngờ tử thần hiện ra đột ngột,  đã chẳng ẩn nấp gì ráo, còn ngang nhiên đứng ngay lưng nổ lọan, đúng kiểu luỡng bại câu thương.
Bỏ mặc bốn cái xác nằm đó, Dula chộp đại bao tiền phóng vù vào phòng. Cảnh tuợng chứng kiến, suốt đời có bao giờ gã găng tơ quên đuợc? Anh nó, thằng Charles nằm trong góc, mắt mở trừng trừng, mặt rúm ró. Chân tay co quắp hết mà tòan nguời đẫm máu tươi. Trên cổ và trên ngực là hai nhát dao lút cán. Có lẽ bọn khỉ đột muốn rút êm nên chơi dao chớ ngu sao đi xài đồ nóng?
Là dân đâm chém đã quen, nên chỉ nhìn sơ qua,  Dula thấy rõ hai điều. Thứ nhất, Charles tắt thở thiệt rồi. Thứ hai, thằng anh của nó đã chết trong tột cùng đau đớn.
Không còn thì giờ nhỏ nuớc mắt, Dula lau  kỹ báng súng, rồi nhét nó vô tay cái xác của thằng anh xong là xách  gói tiền co giò giông thẳng.
Phải nhận, số  Dula gặp đỏ.
Trong khi lũ cớm chìm cớm nổi còn mải  lo  lập ăng kết, lấy dấu tay nên chẳng  hơi đâu cóc mở miệng,  một vị đại ký giả của một tờ báo có đông  độc giả nhất nuớc Mỹ bỗng nhanh nhẩu víêt  bài báo tám cột  khiến giới giang hồ New York  tha hồ nhảy dựng.
Bài báo bảo,  hai anh em thằng Dula ma lắm!  Ngọam đẹp mớ bạc xong, chúng nó chia hai ngã tiến phát. Một  thằng bám trụ ở lại làm diện, còn thằng  kia vù sang  bờ Tây mới  là điểm.
Nói rõ hơn, nhiệm vụ của thằng anh  ở  New York  là làm nam châm “ hút” cớm và giới giang hồ về phía nó. Nhờ vậy  Dula ở bờ tây nước Mỹ mới  an tòan xách túi bạc đi tẩu tán êm ru.
Bởi phương tiện  thông tin năm đó còn thô sơ, nên dù bán tín bán nghi,  đám yêu tạ khắp New York rút cục vẫn… trúng kế  cái giả thuyết do ngài  ký giả nặn ra cái một.
Chúng đổ xô qua bờ tây lùng kiếm  Dula trong khi thằng con vẫn còn quanh quẩn ở New York chứ đâu xa?
Mấy tuần sau,  tác  giả bài báo cứu mạng Dula bị  bắn lủng bụng trong một quán ruợu.  Truớc khi viên tịch, ổng khai với cớm rằng ổng bị trúng đạn lạc, chớ dân viết nhật trình như ổng làm gì có thù hằn với ai?
Lính mã  tin gấp. Riêng Dula dễ gì chịu tin? Nó bíêt bọn  cô hồn các đảng quyết định đọat mạng đấng ký gỉa  là để trả mối hận bị ổng cho vào xíếc. Nó cũng bíêt, bằng con tim nhân bản, vị ký giả ân nhân cứu mạng nó muốn mọi nguời xếp câu chuyện không mấy đẹp đó lại sau khi ổng  qua đời.
Trong căn phòng ẩm  tối nơi Dula lẩn trốn, một tối, diễn ra cái xen cảnh vừa cảm động vừa tức cuời. Thằng đầu trộm đuôi cuớp nuớc mắt nuớc mũi nhễ nhại trịnh trọng qùy xuống lập lời thề độc.
Rằng nếu  ân nhân đã không muốn lấy oán trả óan nên Dula cóc bíết cái đứa thủ ác với ân nhân là ai để  sau này  mò tới  xin nó tí huyết, vậy Dula đành chỉ biết tuyên hứa rằng nếu thóat thân đuợc và  miễn ngày nào còn sống,  Dula sẽ không bao giờ đụng tới một cọng lông chân của những nguời làm nghề  viết nhật trình để  gọi là gởi chút lòng thành tuởng nhớ ân nhân.
Đấy là lần duy nhất, Dula thề. Nó vốn trọng thệ, nó vốn xem trọng lời thề tới mức nếu không chịu ơn cải tử hòan sinh, có lẽ suốt phần đời còn lại nó sẽ chẳng thề. Tấm gương của thằng anh Charles còn sờ sờ đấy, đâu xa? Đã trăng hoa lại không khéo chùi mép, nên mỗi bận bị nhỏ vợ nghi ngờ chì chiết, bận nào thằng Charles cũng thề sống thề chết là nếu nó mà chê cơm đớp phở, nó sẻ bi dao ăn mút chỉ. Rút cục, đúng y chang vậy, mới ghê
°
Nhờ vận đỏ,  Dula an tòan  ẵm đẹp mớ tại  vừa trúng quá  để đăng lính Lê dương sang Đông dương  đánh đông dẹp bắc, truớc khi hóa thân thành ông chủ đại đồn điền khả kính Véna noi xứ Algérie gần hai chục niên sau.
Đã nặng xu, lại học được nhiều bài học quý hồi bị săn đuổi, cộng với mớ kinh nghiệm đối nhân xử thế  gia tăng cấp số nhân theo tuổi tác,  lão chủ Véna  vào những năm 30  là kẻ biết chơi, và chơi điệu. 
Hèn gì  bạn bè tòan công sứ, chủ nhà băng, trùm mật thám  mui lõ sắp lên không. Cũng hèn gì mấy ông  quan huyện quan phủ xứ Algérie găp  ngài Véna ở đâu  mà  lại chả cúi rạp đầu nhất lọat: Kính chào quan  lớn?
Cái mới thiệt khóai  đã!  Có nằm mơ, khứa  lão cũng cóc dám tơ tuởng. Xét vì đang tuớng cướp đào tẩu vụt trở thành công dân lương thiện với tòan quyền “thôn tính” mớ của cải  ẵm được, nghe đã suớng mê. Vậy mà bàn dân thiên hạ còn chịu khó nhét bằng được vô  tay lão mớ  uy quyền, thế lực và nhất là  lòng tôn kính thuộc lọai quá cỡ thợ mộc của bọn dân đen bản xứ nữa, nên hỏi sao nhiều buỗi sáng ngủ dậy, Véna dù dụi mắt mấy chục bận, vẫn không  tin rằng lão đang sống ở trong cảnh thật, đời thật.
Một  sáng,  ông chủ Véna  tức cựu tuớng cuớp Dula vừa cỡi xe ra ngân hàng lãnh bạc măt về để phát  lương cho mấy trăm công nhân cạo mủ cao su trong đồn điền.
Vừa quẹo vô chiếc cầu  nhỏ đầy ổ gà và bụi, gã tài xế đội kếp pi, mặc đồng phục  khi không đạp thắng cái rét.
Đang ngả nguời  tơ lơ mơ ở nệm sau, xém chút  nữa dộng  đầu vô  thành ghế truớc, Véna choàng tỉnh  chửi thề lọan châu chấu  bằng cả tiếng tây pha lẫn tíêng Mỹ:
- Bú sịt! Cu soong! Cái con tiều gì đó?
Biết tính ông chủ, gã tài xế nhỏ nhẹ:
- Thưa ông lớn…
Khỏi cần nghe, Véna làm gì không thấy chiếc  Clément Bayard đen thui của ai đậu chình ình ngay giữa cầu.
Lão hùng hổ mở cửa xe bước ra, mặt hầm hầm như đang kiếm nguời đánh lộn. Cao to như bò mộng, da rám nắng, lại còn  chu đáo quất thêm hàm râu chổi xể,  trông  Véna khi đó dễ nể ai bằng?  Có điều  là tuy lên đồ lớn, nhưng vẫn chẳng dấu nổi nét đâm cha chém chú.
Dân chơi về chiều quát to bằng tiếng Pháp:
-  Đồ con heo. Chúng mày làm gì ở đây? Tại sao  dám chặn đuờng quan lớn?
Gã thanh niên Algérie,  mặc đồ lớn, đưa tay chạm vành mũ nỉ, cúi đầu đáp lễ:
- Xin lỗi ông. Xe tôi chẳng may bị hỏng. Tài xế của tôi đang sửa.
Vẻ nhã nhặn chỉ làm  đấng quan Tây thêm hách dịch:
- Sửa? Sửa con c… Biết tao là ai không?
Gã tài xế  kiêm vệ sĩ Véna, vẫn còn ngồi trong ghế lái vì chưa đuợc lệnh chủ cho rời xe, chen vô  phụ đề:
- Đây là quan lớn Véna.  Anh phải kính bẩm quan lớn chứ không đuợc  anh  ông cái gì ráo, nghe rõ chưa?
Gã thanh niên bản xứ mỉm cuời:
- Xin lãnh tôn ý.
Và thình lình đổi giọng:
- Vậy thì phiền quan lớn lại phụ đẩy xe với tài xế của tôi, cái chơi.
Lão  tuớng cướp mũi lõ  thấy lỗ tai lùng bùng. Đầu bốc khói.
Mẹ kiếp, sống trên đất Algerie mấy chục năm có lẻ, có thằng Algérie nào dám láo xuợc thế này? Từ trẻ đến già, đứa nào đã gặp ngài giám đốc hãng cao su Con Ó chính danh Véna Edwards, bạn uống ruợu của quan Thống sứ sở tại, là phải len lét như rắn mồng năm, kiếm đuờng lỉnh gấp. Không bị đá đít, bợp tai, hay ăn hỏang dăm cú ba toong đa mừng thấy mẹ.
Vậy tại sao hôm nay thằng Algérie này dám giở giọng…lựu đạn? Hay nó lọan thần kinh?
Hết tin nổi lỗ tai của chính mình, Véna hét rống:
- Mẹ kiếp!  Mày mới nói cái gì? Nói lại lần nữa nghe coi…
Chàng trai  vẫn mỉm cuời, đưa tay  phủi bụi áo, thủng thỉnh  đáp:
- Xin lỗi. Tôi không biết quan lớn mắc tật…khiếm thính. Mà tính tôi, khổ nỗi, lại không quen  la lớn.  Vậy lại đành phải  nhờ  cái vật này nói giùm,  thì chắc quan lớn mới nghe rõ đuợc.
Chuyện xảy ra sau đó là chuyện  ác mộng  mà có nằm mơ đấng đại diền chủ Véna cung không ngờ nổi. Đang cười nhạt, gã thanh niên bất ngờ rút cây chó lửa, chĩa thẳng vào ngực ông chủ đồn điền la lớn:
- Giơ tay lên!
Lão tây già há hốc mồm giơ vội hai tay, đứng như Trời trồng giữa con lộ đất.
Gã trai bản xứ gằn giọng:
- Bảo thằng tài xế của mày làm theo lệnh tao.
Mặt Véna đổi sắc xòanh xọach, lúc trắng nhợt, lúc đỏ gay, hàm ria mép giật lia chia, rõ cái điệu đang giận tím tái. Nhưng biết làm gì hơn truớc cây chó lửa chỉ lăm le sủa bậy?
Lão gọi tài xế:
-  Nome! Ra đây.
Gã tài xế  dân Algérie trăm phần trăm  mở cửa xe buớc lại gần chủ. Nhờ vóc dáng ngọai khổ, lại  thêm cái  dĩ vãng anh chị, nó  được Véna  chọn làm gác đờ co, kiêm lái xe, kiêm luôn chân tổng cạp rằn.
Bọn  công nhân đồn điền buớng bò, hễ nhác thấy đôi mắt ốc nhồi cùng tấm thân trâu nước của Nome  là sợ són tè ra quần.
Đâu phải chúng sợ hoảng?  Chả là hồi Nome còn làm thợ nhà in  có bận vì thua bạc, sầu đời, đi làm trễ, bị  gã đốc công quất  một bạt tai, Nome đã dùng tay bóp cổ gởi ngài đốc công du địa phủ cấp tốc, truớc khi rút thanh sắt  của chiếc máy in gần đó ra cho  bốn thằng an ninh tính nhào vô  cứu bồ qua phà luôn một luợt.
Chấm đuợc thằng lái xe kiêm vệ si cô hồn, Véna  nhẹ hẳn mình, đỡ phải ra oai bằng cơ bắp với đám phu phen dưới quyền. Nhưng nói công bằng, nếu  ông chủ Véna không mở lòng hảo tâm đứng bảo lãnh cho,  tội nhân khổ sai Nome  còn gì  không tàn đời đứng đập đá ngòai đảo hoang?
Khi đó, chờ  Nome bước lại gần, gã thanh niên đội nón nỉ bèn đổi giọng lễ phép ra cái điều cùng là đồng hương thì nên đối đáp tử tế với nhau:
- Phiền ông Nome chịu khó  luợm cây súng của  ông chủ ông liệng lại đây cho tôi, rồi biểu lão  nằm úp mặt xuống đất để tôi làm phận sự.
Khi Nome dợm quay đi, gã thanh niên gọi giật lại:
- Mà này…
- Bộ cần gì thêm hả?
- Tôi cần chiếc chìa khóa xe ông đang cầm. Tiện thể xin nhắc để ông nhớ, vợ con ông vẫn đang chờ ông ở nhà đó. Chớ có  dại dột đi mạo hiểm.  Khẩu súng không có trái tim đâu.
Cả chủ  tây lẫn tớ  Algérie  khi đó còn biết làm gì hơn là riu ríu vâng lời?
Dùng chân đá bật cây súng chiến lợi phẩm ra xa, gã thanh niên đội nón nỉ thản nhiên buớc lại, một tay cầm súng, tay kia mở cửa xe. Trên băng sau sau là chiếc va li căng phồng, tòan bạc Đại Pháp mới cứng. 
°
Bị phang một vố nặng hơn chiếc cối giã bèo, ông chủ Véna  thiếu điều phát khùng. Cả đời chuyên đi chơi bạo  thiên hạ, khi không  bị  một thằng nhãi “hạ đẳng”  chơi  đầu cha, lão không khùng cũng uổng! 
Xét vì mớ bạc bị  cuỗm, sánh với mớ của chìm của nổi kếch xù của lão, mà nhằm nhò gì?  Tự ái dân chơi quốc tế, thể diện tuớng cuớp liên lục địa, cái mới đáng nói.
Năm 17 tuổi, lãnh một đấm sương sương vô mặt đã nhục tới mức phải giết nguời rửa nhục. Nhờ vậy  có số má, vốn liếng xâm nhập giang hồ. Bây giờ mang tiếng “găng tơ huyền thọai”  mà bị một thằng lông mép mọc chưa đủ bắt nằm ngay đơ cán cuốc úp mặt xuống đất, thì mẹc xà lù đúng là  chết sướng hơn.
Vồ đuợc cái tin sốt dẻo đó, bọn đầu trộm đuôi cuớp khắp nơi còn gì không bĩu dài môi ra  … khi dễ đàn anh Véna thùng rỗng kêu to?  Nhưng chẳng thà  vậy mà  đỡ  chuế hơn khi bị đám bằng hữu thượng lưu mũi lõ cười vô mặt lúc  chúng được tin giả bộ ghé tới an ủi.
Xét vì tiếng thì là  kết giao với ông chủ đại đồn điền khả kính Véna thiệt đấy, nhung làm gì lũ công sứ trùm mật thám chủ nhà băng kia chả lờ mờ  bíêt, vì thế chả  hùng hục rét  cái quá khứ đâm chém dễ nể  của nguời bạn ngọai khổ? 
Bây giờ phát hiện ra Véna chỉ là cáo đội lốt sư tử,  hay ngay cả beo gấm lọng cọng gãy càng, ngu sao chúng không ua úa lên hỏi thăm sức khỏe?
Bởi vậy, vì danh dự dân choi một phần,  nhưng phần chính là bởi an sinh của chính bản thân,  Véna nhất định không thể để cho đám thầy chú  kéo nhau đi thộp cổ thằng ăn cuớp nhãi nhép  khiến cho nó khai báo hụych tọet mọi chuyện ra làm xấu mặt lão được.
Bằng mọi  cách mọi giá  phải tự tay đi buộc thằng chó đẻ câm họng, Véna mới yên tâm.
°
- Thưa ông chủ…
Gã lái xe kiêm cận vệ khẽ lên tiếng:
- Biết ông chủ  bận  việc, nên con xin bưng bữa trưa tới hầu.
Véna thở hắt ra:
- Tao cóc đói.
- Nhưng đã hon một giờ trưa.
- Cứ mang xúông bếp. Bảo thằng bếp bữa chiều cũng khỏi nấu luôn.
Liếc nhìn Véna, thằng vệ si cuời cầu tài:
- Con có tin vui muốn bẩm  để hầu quan lớn ăn ngon miệng.
Dân chơi đảo Corse “nhã nhặn”:
- Mẹ kiếp. Nói liền đi. Làm cái đ… cứ gì ấm a ấm ớ mãi?
- Thưa,  buổi sáng hôm qua ngay sau vụ cuớp, con đã  trình với ông chủ  là con thấy mặt thằng tuớng cuớp trông quen quen.
Lão tây già hỏi giọng cà giựt:
- Rồi sao? Bộ nó ngủ với vợ mày hả?
Đa quen tính chủ, gã tài xế cuời giả lả:
- Dạ không. Nó là  Thoore,  làm nghề  víêt nhật trình  và tiểu thuyết.
Véna bật nguời khỏi chiếc ghế bành:
-  Nó làm ký giả?
- Bẩm quan lớn, đúng thế.
-  Mày quen  nó chắc?
Gã lái xe đổ mồ hôi lưng:
-  Không quen. Nhung truớc khi đuợc về đây hầu ông chủ, con đã từng là thợ sắp chữ ở tờ báo có thằng khốn đó cộng tác.
Véna vuốt râu:
- Hay lắm. Nói tiếp đi.
Gã tài xế lau mồ  hôi trán:
-  Nhờ con xếp chữ đúng chính tả, thằng Thoore  rất chịu đèn, nên tới hồi  hòan tất cuốn tiểu thuyết đầu tay, trong một bữa tiệc nhậu, nó đã tặng  con cuốn sách có in hình tác giả làm kỷ niệm.
- Có tấm hình đó  ở đây không?
- Xin ruớc  ông lớn xem.
Nhìn chăm bẳm tấm hình in ở trang đầu cuốn tỉểu thuyết,  Véna gật gù:
- Đúng rồi. Đúng nó rồi.  Đeo thêm cái kiếng mát, dộng thêm cái nón nỉ  nữa là a lê, biến thành bản sao  đúc khuôn của thằng ăn cuớp  bữa qua, chớ đâu?
Gã tài xế gãi gáy:
- Nhưng ngay dù thằng khốn có phép thần thông biến hóa  chớ không phải chỉ đeo kiếng mát và đội nón nỉ, con vẫn dám cam đoanlà còn lâu nó mới qua mặt đuợc đôi mắt chiếu yêu của ông chủ con.
Lão tây  cuời khà khà:
-  Mẹc!  Mày bốc thối quan lớn khá đó. Nhung phải nhận là nhỡn lực của mày, lúc phát hiện  ra thằng chó đẻ,  còn bố-cu hơn nhiều.
Giống con cẩu đuợc chủ vuốt ve, đấng thợ lái suớng rơn, bèn xăng xái vén mép …lập đầu danh trạng:
- Những còn một điều con sắp trình với ông chủ sau đây mới thực là nghiêm trọng.
- Nói ngay đi.  Tao cấm mày dài dòng.
Gà tài xế nói ngay:
- Cách đây hai tuần,  có nguời tới gõ cửa nhà con nói là  ký giả Thoore, nhớ tình quen biết cũ,  muốn kêu gọi con  đóng góp  vào quỹ cứu trợ  nhà ái quốc  Bira bị  nhà nước bảo hộ bắt bỏ bót truớc đó.
Dân choi đảo Corse cau mày:
-  Nhà ái quốc Bira?
Biết mình hớ lời, viên tài xế  bẻ luỡi nói lại:
-  Gã Thoore muốn  quyên bạc để muớn thầy cãi  cứu giúp cho thằng giặc cỏ phản quốc Bira, thưa  ông chủ.
- Mày nói thực đấy chứ?
-  Chém chết con cũng không dám dối láo.
-  Thế sao mày không đi báo cẩm?
- Dạ, con sợ cớm lắm. Mỗi bận trông thấy cớm, tự dưng đâm lạnh cẳng nói không ra lời. Cho nên  con cứ biết mình không đóng góp một xu cho giặc cỏ là  kể như đã tỏ được tấm lòng trung trinh với nhà nuớc bảo hộ rồi vậy.
Véna cuời ruồi:
- Bú xịt thằng ký giả lựu đạn! Đúng là nó nói chuyện nằm mơ! Nó có biết  phí tổn muớn thầy cãi  phú lang xa  ở chính quốc qua đây bao nhiêu không? Nó có  bíêt lũ dân đen chúng mày khố rách áo ôm cỡ nào  không? Quyên góp cả trăm năm, quan lớn đây dám bảo, chắc cũng chua đủ là khác.  Cho nên tao mới nghi thằng ký giả chỉ  tính xin đểu  chúng mày ít bạc vụn để  đi cơm no bò cỡi cho cái bản thân của nó thì đúng hơn.
Thu hết đởm luợc, gã tôi tớ đính chính:
- Bẩm quan lớn, vì đã đã từng làm việc bên cạnh thằng ký giả, con biết nó là đứa không  gia đinh, ruợu chè, trai gái, hút sách. Hễ viết báo hoặc bán sách thu được chút tiền còm nào là nó đem cho những cụ già neo đơn và đám hành khất ráo trọi.
Ông chủ đồn điền cuời nhạt:
- Ra là thế! Mày  có vẻ cảm phục con người lý tuởng đó  quá  nhỉ?
Gã tài xế tái mặt chống chế:
-  Đâu có, con đâu dám có ý tuởng tầm bậy  kiểu  đó. Chẳng qua như một kẻ tôi tớ  lúc nào cũng nhớ ơn ông chủ cứu mạng, con nghĩ con  cần bẩm báo sự thực để trình ông chủ rằng, rất có thể  vì muốn có phương tiện đi cứu gã giặc cỏ, thằng ký giả Thoore đã xâm mình xách súng đi ăn cuớp chíêc va li của quan lớn không chừng.
Véna lẩm bẩm:
-  Có thể lắm. Sao lại không?
Rồi cao giọng hỏi gã giúp việc:
- Mày có biết thằng khốn đó thuờng trú, tạm trú ở đâu không? 
Gã vệ sĩ gật đầu:
- Con biết,  ban ngày nó đi lê la khắp nơi luợm tin cho  tờ báo  Nhung khuya nào, thằng con củng mò về căn nhà  hoang ở giữa cánh đồng không mông qụanh để tìm sự yên tĩnh viết  báo viết truyện. 
- Tốt lắm, tối nay  tao với mày tới đó thăm nó.
Gã cận vệ hỏi lại:
- Con có cần đi báo lính mã tà để nguời nhà nuớc phái nguời  đi theo giúp  chúng ta một tay hay không?
Mui lão chủ đồn điền đỏ lên:
- Khỏi. Tuyệt đối khỏi.
 
°
Đang ngồi thả hồn theo những con chữ nằm bò lổn ngổn trên trang giấy, ký gỉa Thoore, đích danh vị thanh  niên đi cuỗm bạc của ông chủ  đồn điền, khi không bị bàn tay gân gúôc của ai,  từ phía sau,  chụp lẹ, xiết bạo lên cần cổ.
Tất nhiên ngài ký giả có chống đỡ, cố chống đỡ. Nhưng cây viết, thứ khí giới độc nhất nắm trong tay,  lúc chới với  lại đánh rớt cái đụi. Bèn cứ vậy mà  tay không chỏi ra  sau cào đấm lung tung trong khi đôi chân chõi lia lịa xuống đất khiến  chiếc bàn  đổ nghiêng hất mớ giấy má bay búa sua cùng lúc với những vì sao lớn, sao nhỏ trong đầu xẹt tứ tán.
Vị ký gỉa lặng lẽ gia biệt cuộc đời phiền muộn,  mà đau nhất  tới hồi tay bắt chuồn chuồn, vẫn khỏi biết thằng nào đang… nựng hơi kỹ cái cần cổ của mình.
Chắc là  bởi tâm tư lấn cấn,  nên tư thế nằm nghỉ thở của ký giả Thoore nom không mấy thỏai mái.
Chân  gã lợn cợn phân nuớc tiểu, tay  in hình cố bấu níu lấy cái gì, hai con mắt lồi ra ngòai giống mắt cá thòi lòi, mà luỡi  lại thè lè như đang liếm  cà rem mới  kỳ cục.
Đứng  chiêm ngưỡng cảnh hành hình nạn nhân ở phía sau, lão tây chủ đồn điền hể hả động viên tên  vệ sĩ:
-  Đẹp lắm. Chơi gọn lắm. Tao có lời khen mày đấy.
Đấng tôi tớ mỉm cuời:
- Đội ơn ông chủ.
Véna ngoắc tay:
- Buông cái xác ra  và lại đây cầm lấy cỗ bài này.
Thằng tài xế đã tính hỏi để làm gì? Thì hồi tối tới giờ, lúc nghe lão chủ dặn xách theo bộ bài, thằng con đã  mấy bận tính hỏi, nhung biết tính chủ, sợ mất điểm với chủ, rút cục nó  lại nín.
Đóan chừng miệng tên đàn em ngứa ngáy, Véna dõng dạc ra lệnh:
- Mày dựng cái bàn lên. Chia một mớ quân bài  ra hai phía.  Phần bài còn lại kèm với ít bạc lẻ  mà tao dặn mang theo khi nãi thì đem ném rải rác xúông đất.
Gã lái xe reo lên:
- Con đã hiểu ý ông chủ. Đúng là môt hiện trường giả tuyệt hảo.
Và bình luận tiếp:
-  Chỉ  tội  các thầy chú. Ngày mai dù có nặn óc, cớm cũng khỏi biết thằng nào đã chơi  bài chung và đã ra tay giết nạn nhân đi.
Giọng  ông chủ Véna tưng  tửng:
- Ủa, vậy không phải là trước kia chính mày cũng từng chơi bài, và từng giết nguời hay sao?
Thấy mặt tên giúp việc nghệch ra lo sợ, Véna cuời lớn:
- Bỏ đi. Tao chỉ cà rỡn. Đừng quên mày là  người của tao, mày là cận vệ kiêm tài xế  suốt ngày túc trực bên tao,  thì lũ thầy chú có khùng đâu mà dám nghi ngờ tầm bậy?
Đang hãi hùng bỗng được lão chủ đỡ cho cái gánh nặng trên vai, gã vệ sĩ mắt nhắm tít tóet miệng ra cuời. Đúng lúc luỡi dao, cầm ngược chìêu, từ bàn tay mang găng của  Véna bất ngờ bật ra cắm  ngọt ngay tim gã.
Dù sự sống theo máu bốc thóat từng giây, nạn nhân vẫn cố …thắc mắc khiếu nại:
- Ông chủ. Tại…sao…giết…con?
Giọng lão chủ đồn nhẹ như tiếng gió:
-  Chớ nói bậy! Tao giết mày hồi nào? Chính thằng ký giả học đòi ăn cuớp kia giết mày đấy. Nó giết mày ngay cái khi nó dám bắt tao nằm úp mặt trên con lộ đất để diễn trò cuớp cạn. Đáng tíêc, mày có mặt lầm chỗ, lầm lúc! Nên cả mày với nó phải cùng im tiếng, thì tao mới còn  chỗ đứng ở trên trái đất này được.
Vẫn với  bàn tay mang găng, Véna rút luỡi dao khỏi tim tên vệ sĩ, buớc tới cạnh xác gã ký giả. Lão đứng thừ người ra một giây, trán nhăn tít, trước khi cúi xuống chậm rãi nhét cái chuôi dao vào tay người đã khuất. 
Không, khỏi mất công nghĩ ngợi làm gì cho mệt óc. Ở trên cao, vị đại ân nhân từng cứu mạng thằng Véna này ngày nào  làm ơn chứng giám giùm!  Rằng Véna vẫn trọng thệ,  vẫn giữ đúng lời hứa  là  không chạm  tới một cọng lông chân của những nguời làm báo, trong đó có  tên ký giả Algérie hạng bét này.
Chạm vào tay nó, nhét dao vô tay nó, Véna thực ra chỉ muốn giúp nó … phục hồi danh dự. Là vì dù bị xiết cổ le luỡi mà vẫn ráng quay ra sau  đẩy ngọt một mũi luỡng bại câu thương để hai bên cùng chết, chuyện  đó tất nhiên phải nghe hùng hơn và ngon lành hơn là cứ  ngồi chình ình  ra để mặc cho đối phương tà tà  hóa kiếp mình chớ?
      Văn An

Xem Tiếp: ----