Thấy con gái cứ suốt ngày buồn rầu, lo ra, bà Hồng phải nhắc: - Con sắp tới ngày thi tú tài rồi đó, mà sao cứ lờ đờ như người mất hồn vậy. Hạnh Dung chống chế: - Tại con khó ở... vả lại bài thi con ôn xong hết rồi. Bảo đảm với mẹ là bằng tú tài kỳ này con lấy về cho mẹ là cái chắc! - Thằng cha cô, Iúc nào cũng tự tin. Kỳ này cô mà trượt vỏ chuối thì tôi gả chồng cho biết! Biết mẹ chỉ dọa chơi thôi, nhưng tự dưng Hạnh Dung thấy sợ, cô nhào tới ôm mẹ nũng nịu: - Mẹ mà bắt con lấy chồng là con chết cho mẹ coi! - Con khỉ, chỉ tài nói bậy! Thì con gái lớn phải lấy chồng chứ, chậm lắm là hết năm tới, thi tú tài xong thì cũng phải kiếm chồng để cho tôi có cháu ngoại chứ! - Không đâu! Con ở với mẹ hà! Bà Hồng cũng ôm con vào lòng: - Nói chơi vậy chứ chỉ còn có hai mẹ con, gả đi rồi mẹ ở với ai! Thằng anh Hai mày thì đi biền biệt, nói hoài mà không chịu lấy vợ, mẹ buồn hết sức. Chợt bà nhớ lại chuyện bà Phán Giáo nói mấy bữa trước, bà kể: - Bác Phán có cái mối này, bà ấy nói hoài mà mẹ không nghe. Mẹ muốn biết ý con... Hạnh Dung biết lại chuyện làm mai, nhưng tự dưng cô cũng thấy tò mò: - Bác làm mai ai vậy mẹ? Chắc lại một anh chàng con nhà giàu, công tử bột... Bà Hồng hơi nhỏ giọng: - Lần này bác Phán nói cái mối ấy ở bên Tây. Nghe tới đó, tự dưng Dung giật mình: - Ở bên Tây, mà... ở đâu? Bà Hồng cười xòa: - Mẹ đâu có biết Tây là ở đâu. Mới chỉ nghe vậy thôi... Tự dưng Dung nhớ tới Hoàng Phi. Cô thừ người ra một lúc rồi đột nhiên nói một mình: - Phải chi hồi đó anh ta ở bên này... Bà Hồng nghe không rõ, hỏi lại: - Con nói ai ở bên này? - Dạ... dạ không. Con muốn nói... cần gì phải ở Tây ở Tàu... Bà Hồng dí tay vào trán con gái: - Cha cô, ai cô cũng chê. Kén lắm rồi mai mốt gặp một thằng... trời ơi đất hỡi cho biết! Dung chẩu mỏ ra: - Bộ mẹ muốn con gái mẹ như vậy lắm hả? Hai mẹ con đang nói chuyện thì chuông điện thoại reo vang. Đang ngồi gần máy nên bà Hồng nhấc lên, bà nghe rồi quay sang hỏi con: - Bà ngoại của Giáng Hương là ai vậy con? Có phải con Giáng Hương bạn hồi đó của con không vậy? Hạnh Dung giật thót tim, cô chẳng trả lời mẹ mà giằng lấy ống nghe áp vào tai. Nửa phút sau cô buông ống nghe xuống, lo lắng: - Bà ngoại của Giáng Hương đang hấp hối. Con Ngọc Nga vừa báo tin cho con. - Lâu nay con có ghé thăm bà không? Sao con Giáng Hương không thấy sang đây chơi vậy? Dung thẫn thờ: - Giáng Hương chết rồi. Bà Hồng hốt hoảng: - Chết khi nào? - Gần cả năm rồi. Chết bên Pháp khi đi du học bên ấy. Dung hấp tấp đi ra, bà Hồng căn dặn: - Con qua thăm rồi có gì báo tin cho mẹ, mẹ cũng sang đó nữa. Dung chạy nhanh qua thẳng đó, bởi Ngọc Nga dặn không cần ghé đón nó. Vừa sang tới cổng nhà Giáng Hương đã thấy Nga đứng chờ sẵn: - Không biết sao bà ngoại Hương nhớ số điện thoại nhà tao, và nhờ người giúp việc gọi giùm. - Bà ra sao rồi? - Nằm thiêm thiếp, tao vào thăm bà biết nhưng không mở mắt ra, chỉ hỏi tên mày thôi. - Hỏi sao? Hạnh Dung bước nhanh vào, cô vừa xuất hiện thì bà cụ đã lên tiếng ngay: - Hạnh Dung phải không? - Dạ, con đây ngoại. Bà nhướng mắt lên nhìn, thấy Ngọc Nga, bà nói rất khẽ: - Nói nó ra ngoài một lát, bà có chuyện này muốn nói riêng với cháu! Hạnh Dung phải nói khéo với bạn: - Bà ngoại không chịu được hơi thở của đông người. Mày ra ngoài một lát đi rồi vào sau. Ngọc Nga không hài lòng lắm, nhưng cũng phải bước ra. Lúc này bà cụ bỗng cầm tay Dung, thều thào: - Nó... gửi cái này... cho con! - Ai gởi bà ngoại? - Thằng... Phi! Hạnh Dung tưởng mình nghe lầm: - Ngoại nói ai? - Thằng Phi... - Ngoại, anh Phi đã... Giọng bà cụ càng khó nghe hơn: - Nó... chết... nhưng nó vẫn... Bà khó khăn lắm mới lấy được một vật gì đó từ dưới gối ra, đưa cho Hạnh Dung: - Cái này gửi cho con. Dung cầm lấy và đưa lên xem, đó là một sợi dây chuyền bằng kim loại trắng, có đính theo mặt cũng bằng một thứ chất liệu, hình quả tim, như kiểu dây chuyền dành tặng những người yêu nhau. Còn đang ngơ ngác thì chợt Dung nhìn thấy cái mặt dây chuyền hình quả tim ấy có chốt mở ra, cô nhẹ tay mở và kinh ngạc kêu lên: - Hình của con và... Cô khựng lại, bởi nửa hình quả tim bên này thì ảnh cô, còn nửa bên kia thì là ảnh của... Hoàng Phi! - Thưa ngoại... Bà cụ sức đã kiệt, nhưng vẫn còn nói khá rõ ràng: - Tối qua trong lúc bà mê man thì thấy vong hồn nó về, nó khóc và nói rằng nó đã yêu con từ lúc thấy hình con trong cuốn lưu bút con gửi cho Giáng Hương. Nó định sẽ về nước và hỏi con làm vợ, nhưng chưa kịp thì đã... Bà ngừng một lúc rồi mới tiếp được: - Nó chưa kịp về thì cả hai anh em đều chết trong một tai nạn giao thông bên đó. Do quá say mê con nên hồn nó cứ vất vưởng đi tìm... vừa rồi nó tìm về đây và gặp được con. Hạnh Dung đánh bạo hỏi: - Hồn ma sao con thấy anh Phi giống hệt như người, đâu có vẻ gì là ma vậy ngoại? - Theo nó nói thì hình hài mà con nhìn thấy là xác của một người khác. Nó nhập hồn vào đó để đi gặp con. Bây giờ nó tha thiết van xin ngoại làm cách nào cũng phải cho nó gặp lại con, nó yêu con và muốn... cưới con làm vợ. Ngoại sợ quá, khuyên nó nên bỏ ý định đó đi, bởi dương gian âm cảnh làm sao cưới nhau được, nhưng nó quyết không nghe! - Ngoại! Hạnh Dung muốn nói gì đó, nhưng cô khựng lại. Bà cụ lại tiếp như muốn nói cho hết, sợ không còn kịp: - Nó nói con nên đi tìm người mà nó đã mượn hình hài và nhận lời xin cưới của người đó! Muốn xác nhận đúng người thì con nên nhìn trên cổ người ấy, cũng có đeo một sợi dây chuyền với cái mặt giống như vậy. - Nhưng thưa ngoại... Hạnh Dung vừa nói được tới đó thì đã thấy bà cụ trợn ngược mắt lên rồi ngoẹo đầu sang bên... - Kìa, ngoại! Khi Ngọc Nga chạy vào thì đã nhìn thấy bà ngoại của Hương tắt thở rồi. Cô quay sang hỏi bạn: - Lúc nãy bà trối trăng điều gì vậy? Hạnh Dụng muốn giấu, nhưng sau cùng cô nói hết với Nga. Cô bạn lắm lời này vội nói: - Số mày như vậy rồi, phải làm theo thôi! Hạnh Dung lo lắng: - Nhưng tao làm sao... Cả hai đứng chết lặng rất lâu... Sáng vừa mở mắt ra, người mệt nhoài bởi đã mấy đêm liền Hạnh Dung không tài nào ngủ được, thì đã nghe tiếng của mẹ vọng từ ngoài vào: - Con thay đồ ra tiếp khách với mẹ, có bác Phán qua chơi, muốn gặp con. Hạnh Dung nói nhanh: - Con đang mệt, mẹ tiếp đi! - Không được, phải có con. Cứ ra rồi để mẹ nói chuyện. Bác ấy có đề nghị gì thì con chỉ việc lắc đầu bảo rằng chờ học xong tú tài 2 đã. Nghe lời mẹ đi. Được lời của mẹ như vậy, nên dù không muốn Hạnh Dung cũng phải đi trang điểm sơ rồi đi ra. Bà Phán cũng vừa từ ngoài cổng bước vào, đi theo sau bà là một người phụ nữ có tuổi khác và... một chàng trai. Bước chưa tới phòng khách thì giọng bà Phán đã oang oang: - Dẫn rể quý tới nhà dây, cô dâu quý đâu ra đón đi chứ! Biết tính con không thích như vậy, nên bà bảo khẽ con gái: - Bác ấy muốn nói gì cũng được, con cứ chịu đựng. Hạnh Dung quả là đang chịu cực hình, cô vừa mệt vừa chán nản, nên miễn cưỡng đứng dậy chào cho phải phép: - Thưa bác Phán, con chào bác! Thưa... Tự dưng cô khựng lại, trố mắt nhìn chàng trai bước vào sau cùng. Hai tròng mắt của Dung như muốn lọt ra ngoài! Bởi chàng trai kia chính là... Hoàng Phi! Anh chàng cũng khựng lại, nhìn Dung trân trối. Nhưng hình như anh ta chưa nhận thức rõ người đứng trước mặt mình là ai. Bà Phán nhạy cảm, lên tiếng hỏi liền: - A, hai đứa biết nhau à? Bà Hồng cũng hỏi con: - Con quen? Hạnh Dung nhất thời chưa đáp, cô vẫn nhìn xoáy vào chàng trai và sau cùng mới lên tiếng: - Anh Hoàng Phi! Bà mẹ của chàng trai nhận ra, bà cười nói: - Dù cô gọi chưa đúng, nhưng cũng gần với tên của nó. Khương Duy là tên con trai bác! Anh chàng tuy chưa nhận ra Dung, nhưng anh ta cũng nhẹ gật đầu chào rất lịch sự, rồi bước tới chìa tay ra cho Dung bắt. Cô nàng như bị hớp hồn, cứ nắm chặt tay anh ta không chịu buông ra. Bà Hồng phải đưa tay kín đáo nhéo vào hông con gái một cái để Dung chấm dứt cử chỉ đó. Và có lẽ để tránh chướng mắt, bà nói to: - Hay là để người lớn mình nói chuyện, còn hai đứa trẻ thì ra sau vườn làm quen đi, lát nữa vào sau! Hạnh Dung chỉ cần nghe mẹ nói thế, cô đã kéo tay anh chàng ra ngay nhà sau. Khi ra đến ngoài, cô nhìn xoáy vào mắt anh ta rồi hỏi: - Hoàng Phi phải không? Anh chàng vẫn tỉnh như không: - Khương Duy. Mình tên là Khương Duy. Nhưng mình biết bạn. Câu nói càng khiến Dung thêm nghi ngờ: - Có phải anh là người có cái này phải không? Dung đưa tay lên vạch cổ áo anh ta ra và càng sửng sốt khi nhận ra sợi dây chuyền trông giống y như vật cô có trong túi áo. Cô móc ra ngay và đưa lên so, bất chợt anh chàng kêu lên: - Hạnh Dung! Anh ta thay đổi sắc diện một cách đột ngột, từ dáng vẻ chậm chạp bỗng trở nên nhanh nhẹn, hoạt bát hẳn lên, giống y như một Hoàng Phi mà lần đầu tiên Hạnh Dung đã gặp. - Đúng là em rồi, Hạnh Dung! Anh cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại em. Để chắc hơn như những lời của bà ngoại Hương kể, Hạnh Dung đưa tay lên định giở mặt dây chuyền của anh chàng ra, thì chính anh ta đã tự tháo ra và đưa hẳn cho Dung: - Em giữ luôn cho đủ cặp! Dung mở trái tim mặt dây chuyền ra, và cả hai cái đều giống y hệt như nhau! - Đúng là anh rồi! Hạnh Dung không một chút sợ hãi, nắm lấy tay Khương Duy, nói đủ cho anh ta nghe: - Em biết rồi, anh ẩn trong xác của anh chàng Khương Duy, nhưng thật ra anh là Hoàng Phi! Anh chàng đáp rất khẽ: - Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi. Lúc đó ở trong nhà... Bà Phán Giáo đã bắt mạch được Hạnh Dung kết chàng trai mình mai mối, nên bà mạnh miệng nói: - Tôi làm mai mối hay lắm, nhiều cặp đã thành và con cái đầy đàn, gia đình hạnh phúc. Chưa có cặp nào xảy ra chuyện gì! Bà quay sang bà Hồng: - Chị tin tôi đi, con Dung nhà chị mà ưng cậu cả nhà bà bác sĩ đây thì xứng không ai bằng! Mà coi bộ con nhỏ cũng đã kết thằng Duy lắm rồi. Hình như chúng nó có quen nhau trước. Bà Hồng vẫn giữ đúng ý đã bàn với con gái, nên nói: - Nói gì thì nói cũng phải đợi cháu nó học xong tú tài 2 cái đã. Bà bác sĩ Xuân vội lên tiếng: - Mình làm đám hỏi trước rồi đợi khi cháu nó học xong thì tính liền cũng tiện. - Chuyện này phải để tôi tính lại với con nhỏ. Nó khó tính và hơi cứng đầu. Hồi ba nó còn sống ông không cho ai ép uổng gì nó cả. Bà Phán lấy lòng bà bạn của mình: - Anh chị bạn tôi đây chỉ có con Dung là con gái, mà hiện giờ chỉ còn hai mẹ con sống hủ hỉ với nhau, nên chị ngại phải xa con... Bà bác sĩ Xuân liền nói: - Không sao cả, thằng Khương Duy là con cả, sau nó còn có ba người em nữa, cho nên nếu chị muốn thì tôi đồng ý cho cháu nó ở bên này cùng tiếp tay với vợ phụng dưỡng chị. Bà Hồng còn đang phân vân thì từ nhà sau Hạnh Dung và anh chàng bước ra, tay trong tay. Cô nàng lên tiếng ngay: - Tụi con tính rồi mẹ, con vẫn đi học, còn anh Phi thì đi làm, chờ khi nào con thi xong rồi làm đám cưới luôn! Bà Hồng kêu lên: - Kìa, con. Dung đến bên mẹ, rất chủ động: - Con và Phi biết nhau. Phi đây chính là anh ruột của Giáng Hương bạn con. Bà Hồng ngơ ngác: - Con nói gì vậy? Bà bác sĩ Xuân cũng trố mắt: - Ai là Phi? Thằng con bác là Khương Duy mà. Nó là con trai của bác, chứ đâu phải là anh của Giáng Hương nào đó như con nói đâu? Bỗng anh chàng lên tiếng: - Hạnh Dung nói đúng, con là Hoàng Phi! Cả ba người đàn bà đều ngơ ngác, hết nhìn hai đứa trẻ rồi nhìn nhau. Bà Hồng hỏi đầu tiên: - Con có tỉnh táo không Hạnh Dung? Dung cười nhẹ với mẹ: - Con của mẹ đây mà! Con lúc nào cũng tỉnh táo và nhớ lời mẹ dặn. Con... - Nhưng sao lại có chuyện kỳ cục này? Bà bác sĩ Xuân cũng chen vào: - Thằng Khương Duy nhà tôi là đứa hiền lành, thậm chí có người nói là nó quá ngây ngô, vậy mà sao hôm nay lại... lanh lợi và còn biết đẩy đưa với mẹ nó nữa! Bà Hồng đột ngột đứng dậy và ra dấu cho Hạnh Dung biết: - Con vào trong này mẹ hỏi chút coi! Bà kéo tay Dung đi thẳng vào phòng riêng. Trong khi đó, còn lại ngoài này bà bác sĩ tranh thủ nói với bà Phán Giáo: - Như chị thấy đó, thằng Duy nhà tôi hơi thất thường nên tôi mới muốn cưới vợ cho nó, chỉ hy vọng có chất con gái vào sẽ giúp nó đỡ hơn chút đỉnh, có ai ngờ chỉ mới gặp con này thì nó lại biến đổi, thật khó mà lường. Bà Phán nheo mắt: - Người ta nói đàn bà con gái có khả năng siêu phàm vậy đó! Bất chợt anh chàng Khương Duy lên tiếng: - Mẹ và bác Giáo nói đúng mà chưa đủ. Đúng là hơi con gái làm con tim người ta rộn ràng hơn, nhưng phải là hai con tim của hai người có duyên có nợ kia chứ! Bà bác sĩ Xuân bây giờ mới nhìn thẳng vào con: - Duy, nói cho mẹ nghe coi, đúng là con kết con nhỏ này lắm phải không? Con... hết bông lơn rồi hả? Anh chàng chỉ tay lên sợi dây chuyền trên cổ mình, khoe: - Tụi con có duyên tiền định với nhau, chứ đâu phải đợi đến bây giờ! Bà Xuân ngạc nhiên: - Kìa, con đeo sợi dây đó hồi nào vậy? Xưa nay con có chịu đeo bất cứ thứ gì trên người đâu, nói mẹ nghe coi Khương Duy? Tiện tay, anh ta giở luôn mặt dây chuyền ra, gí sát vào mặt mẹ mình: - Mẹ coi kỹ đi, hai tấm ảnh trong này có phải là con với Hạnh Dung không? - Kìa con! Bà thuận tay chụp lấy và giật phăng ra, sờ lên từng tấm ảnh, thấy nó được in hẳn vào mặt trái tim, chứ không phải là mới dán vào. - Mẹ không thể hiểu nổi... - Giờ thì mẹ đã hiểu rồi đây! Nhưng mẹ làm như vậy là mẹ hại con, khiến con có thể... chết liền! Lời anh chàng vừa dứt thì bỗng sắc mặt tái xanh, người run rẩy... Cũng may vừa lúc ấy Hạnh Dung bước ra kịp, cô nhanh tay giằng lấy sợi dây chuyền từ tay bà bác sĩ Xuân rồi đeo lên cổ cho anh chàng ngay, vừa trách móc: - Bác làm vậy là bác giết con bác đó biết không? Đây là sợi dây định mệnh, phải có nó luôn trên cổ thì mạng sống mới duy trì được. Nếu không... Khương Duy sau khi được đeo trở lại sợi dây chuyền thì hết tình trạng run rẩy và tím tái kia, anh nhoẻn miệng cười với Hạnh Dung: - Cám ơn em. Giọng Dung nhẹ và ngọt lịm: - Hoàng Phi, em phải luôn ở bên anh mới được. Bà Hồng cũng vừa bước ra. Trái với thái độ lúc nãy, sắc mặt lúc này biến đổi, bà lặng lẽ ngồi xuống ghế và chẳng nói gì... Thấy vậy, bà Phán mới lên tiếng: - Qua trao đổi với con gái, chị quyết định ra sao? Bà Hồng chỉ đáp gọn một câu: - Xong rồi! Bà đứng lên và đi thẳng vào trong trở lại. Để cho hai bà khách nhìn nhau ngơ ngác... Ngọc Nga vừa bước vào sân đã hỏi liền: - Hạnh Dung không có nhà hả bác? Bà Hồng đáp: - Nó đi học từ sáng sớm, nói bữa nay có kiểm tra gì đó. Nga xua tay lia lịa: - Bữa nay lớp được nghỉ, đâu có học bác! Bà Hồng ngạc nhiên: - Ủa, sao con Dung dám nói gạt bác kìa! Nào giờ nó có bao giờ như vầy đâu... Ngọc Nga ghé sát tai bà thì thầm: - Bữa nay con biết chắc là con Dung đi với bồ nó, bởi vậy con mới qua đây nói cho bác nghe chuyện này. Thấy thái độ khác thường của Nga, bà Hồng hỏi: - Có chuyện gì vậy con? - Con Hạnh Dung phải lòng một anh chàng... cõi âm đó bác! Tưởng mình nghe lầm, nên bà Hồng hỏi lại: - Con nói vậy là sao? Nga nói rõ từng tiếng: - Con Dung bị một hồn ma ám, nó mê anh chàng ấy. Đó là Hoàng Phi, anh con Giáng Hương. Bà Hồng kêu lên: - Hoàng Phi! Đúng rồi, chính thằng đó. Nhưng sao là hồn ma? Ngọc Nga kể hết với bà chuyện cô biết được ở nhà Giáng Hương bữa trước và còn quả quyết: - Chính mắt con và Dung đã nhìn thấy anh chàng đó với con Giáng Hương được thờ trên bàn thờ ở nhà ngoại nó. Con không dám ngăn con Dung, bởi vậy mới nói cho bác hay, để bác bằng mọi cách phải ngăn con Dung lại, nó yêu mù quáng như vậy thì chỉ có chết mà thôi! Bà Hồng thất thần: - Trời ơi, con tôi! Bà lảo đảo ngồi phịch xuống bậc thềm mà miệng cứ lẩm bẩm hoài: - Con ơi, con giết mẹ rồi... Ngọc Nga còn nói rõ hơn: - Chính bà ngoại của Giáng Hương trước khi nhắm mắt đã kêu con Dung tới và dặn dò, trối trăng rất kỹ. Con Dung thuật lại với con là nó phải đi tìm một anh chàng đeo sợi dây chuyền có mặt trái tim, trong đó có ảnh của hai đứa nó, bởi đó là người được Hoàng Phi nhập hồn vào. Bác đừng cho con Dung đi tìm nghe bác, nó sẽ lấy phải ma đó. Bà Hồng thều thào: - Chậm mất rồi! Ngọc Nga tính hỏi thêm thì vừa lúc Hạnh Dung từ ngoài cổng dắt xe vào. Nhìn thấy Nga, Dung đã lên tiếng liền: - Mày mách với mẹ tao chuyện đó phải không? Con này nhiều chuyện! Rồi cô quay sang mẹ, nói nghiêm túc như một người lớn tuổi: - Ma chưa hẳn là xấu. Con đã chấp nhận rồi thì con chịu. Còn nếu mẹ phản đối thì con thà chết theo anh ấy, chứ mẹ đừng bắt con phải xa người con yêu! Ngọc Nga trực tiếp nghe Dung nói những lời đó thì tái mặt, lẩm bẩm: - Con này hết thuốc chữa rồi. Trong đầu Nga có một dự tính mà trước khi tới đây cô đã định sẽ nói cho bà Hồng nghe, nhưng sự trở về đột ngột của Dung đã khiến cho cô chưa kịp nói ra. Nga nghĩ đợi có dịp sẽ nói cho bằng được, mà theo cô là để cứu bạn mình... Nhưng hình như Hạnh Dung đã đọc được ý nghĩ của bạn, cô nói thẳng: - Mày tính xúi mẹ tao đi rước thầy về trừ tà bắt hồn ma của Hoàng Phi phải không? Anh Phi đã đoán biết hết rồi, mày mà nói ra thì tao với mày hết tình bạn bè, mà e sinh mạng của mày cũng không an toàn. Mày không tin cứ thử coi! Ngọc Nga giật mình, cô lúng túng: - Tao… tao chỉ... - Tao biết mày không phải là người xấu, mà chỉ muốn giúp đỡ bạn thôi, nhưng tao nói rõ ràng, đây là duyên số của tao nên để tao chịu. Vả lại, tao đã hiểu về Hoàng Phi lắm rồi, anh ấy sẽ sống như một người dương trần bình thường. Vậy tốt hơn hết là mày đừng đem chuyện này nói lại với ai khác. Riêng mẹ tao, để tao sẽ tìm cách nói thêm cho bà hiểu... Bà Hồng chẳng nói thêm lời nào. Bà như người mất hồn, ngồi chết điếng cho đến khi Hạnh Dung dìu bà vào nhà trong. Còn Ngọc Nga định vào theo, nhưng bỗng dưng cô nàng cảm thấy ớn lạnh và rùng mình liền mấy cái, rồi mắt như hoa lên, người lảo đảo nên cuối cùng đã lặng lẽ ra về mà không báo cho bạn mình biết... Việc Ngọc Nga phát bệnh và nghỉ học hơn một tuần khiến mọi người hoảng hốt, lo lắng. Chỉ có Hạnh Dung là không. Cô chờ cho đến ngày thứ tám, khi Nga có mòi hơi trầm trọng thì tới thăm. Lúc riêng chỉ có hai người, Dung mới nói: - Tao biết mày vẫn tốt, nhưng cái tính thày lay của mày nó hại mày như vậy đó. Có phải sau khi ở nhà tao về, mày vẫn còn có ý định đi thỉnh bùa chú gì đó để đưa cho mẹ tao phải không? Phi đã nói cho tao biết hết và chính anh ấy đã tìm cách ngăn mày, bằng cách khiến cho mày bị bệnh nặng, để mày khỏi làm càn. Bây giờ mày công nhận lời tao nói chưa, còn có ý định tào lao nữa không? Nếu hết rồi thì dậy đi, cùng đi ăn cơm với tao và Hoàng Phi. Ngọc Nga bật dậy ngay và kêu lên: - Mày đừng bắt tao phải đi gặp anh chàng đó. Hạnh Dung giọng chân tình: - Khi hồn đã nhập vào một người cõi trần rồi thì Hoàng Phi đâu phải là ma nữa. Tao tin rằng sau khi gặp anh ấy rồi mày sẽ không còn có ý nghĩ bậy nữa. Thôi, dậy đi và cùng tao đi một vòng... Ngọc Nga bước xuống giường như người chưa từng bị bệnh...