Bà mai Lý Hà cố thuyết phục: - Cái mối này không thể nào chê được, bảo đảm thấy là ưng liền! Ông bà Tố Vấn nhìn nhau rồi nói: - Chỗ nào cũng được, miễn là người ta đừng chê thằng Tô Hòa nhà này là được. Mà còn chuyện tiền nong nữa, họ có đòi hỏi gì không? Bà Lý có dịp tâng bốc: - Tui mà đụng tới vụ nào là ngọt vụ đó! Mối này là nhà giàu, nhưng họ dễ chịu lắm, chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ… một cặp hột bốn ly, với đôi vòng cổ và đôi xuyến đeo tay và... Bà Tố Vấn trợn tròn mắt: - Bấy nhiêu đó mà còn chưa nhiều sao? Ông Vấn lắc đầu: - Không kham nổi mối này rồi! Thôi, bà khỏi lo nữa... Ông chán nản bỏ vào trong chợt cậu con trai Tô Hòa chạy ra từ trong phòng riêng, kêu lên: - Đi coi mặt giùm con, nhanh lên đi! Bà Vấn gắt lên: - Mày có đủ vòng vàng kim cương như người ta đòi không mà đòi đi coi mặt. Ông cũng bước trở ra, lên tiếng: - Đi tìm mối khác đi con, nhà mình nghèo mà… Tô Hòa nhảy cỡn lên: - Mối này coi như xong rồi mà, đi nhanh lên kẻo người ta đợi! Bà mai Lý nghe vậy thì mừng rơn: - Thấy chưa, tui đã nói rồi mà, cậu hai nhà này chỉ mới nghe thôi mà đã quýnh lên như thế, huống hồ là gặp mặt… Nói cách gì Tô Hòa vẫn không nghe, cuối cùng cha mẹ anh ta phải chiều lòng con: - Thôi được rồi, con muốn thì cha mẹ chiều, nhưng hậu quả ra sao thì đừng có than trách. Họ chuẩn bị rồi cùng đi với bà mai Lý. Tuy nhiên khi ra đến ngoài rồi thì bà lại ngạc nhiên hỏi lại: - Sao đi hướng này? Tô Hòa không đáp, vẫn chỉ cho xe đi theo ý mình, mãi đến khi bà Lý hỏi quá thì anh ta mới nói: - Bà lắm lời quá để đến nơi rồi thì ắt biết. Cuối cùng xe dừng lại ở một dãy Phố cổ, Tô Hòa nhìn số nhà rồi reo lên: - Đúng chỗ này rồi! Anh chủ động bước xuống vừa giục cha mẹ: - Người ta đang đợi mình. Ba má vào trong đó nếu người ta có nói gì thì cũng gật. Mà tốt nhất cứ để con nói, con trả lời hết cho. Anh quay sang bà Lý: - Cho bà đi theo là cho đông người, ra vẻ long trọng một chút, còn ngoài ra bà không được nói gì hết. - Nhưng mà, đây đâu phải là cái mối mà tôi làm mai cho cậu? Đến lúc này thì cha mẹ Hòa mới biết sự việc, họ chưa kịp hỏi gì thì cửa sắt của ngôi nhà đã được kéo ra.Từ trong có hai vợ chồng lớn tuổi bước ra, họ vồn vã đón chào: - Dạ, có phải cậu Hòa và song thân đây không? Hòa mau mắn giới thiệu: - Đây là ba má con. Còn đây là... Vợ chồng kia mau mắn tiếp lời: - Chúng tôi là song thân của Mai Nương. Con gái chúng tôi đang bận trang điểm, sẽ ra chào quý vị sau. Chỉ đơn giản có thế rồi họ nhiệt tình mời khách vào nhà khiến cho ông bà Tô Vấn có ngại mấy cũng phải bước vào trong. Cũng là người Hoa với nhau, nên họ nhanh chóng chuyện trò và gần gũi nhau ngay. Lúc này bà Mai Liên mới nói rõ: - Liên tiếp ba bữa nay, đêm nào vợ chồng tôi cũng nằm mộng thấy con gái về nói đã tìm được chồng, bắt chúng tôi phải sang ngay nhà ông bà để xin cưới cậu Hòa cho nó. Tụi tôi lo ngại quá chưa dám qua thì hồi tối này nó vừa khóc vừa đe dọa nếu từ chối thì nó sẽ thành tinh thành quỷ về quấy phá cả hai bên nhà! Tô Hòa phụ họa thêm: - Đúng vậy đó. Tối qua con thấy Mai Nương vô phòng con và nói rằng cô ấy chết ngộp dưới nước. Hồn phách không siêu thoát được, phải đi lang thang. Rồi mới đây chẳng biết ai sai khiến, cô ấy đã tìm tới con, cho biết rằng con với cô ấy có tiền duyên, không lấy nhau không được. Nếu con mà cãi lời thì sẽ chết theo cô ấy xuống cõi âm để gần nhau! Lúc này chợt bà Tô Vấn ôm mặt khóc nức nở. Thấy lạ, ông Tô gạn hỏi: - Chuyện gì vậy? Bà Tô kể lể: - Từ đêm tới giờ tôi tính kể cho ông và thằng Hòa, tôi cũng có một giấc mơ giống như vậy… Tô Hòa kêu lên: - Má cũng gặp Mai Nương? - Má gặp và nó cũng nói y như lời con vừa kể! Cha mẹ Mai Nương mừng quá: - Đúng! Trời Phật thương chúng tôi rồi. Tôi xin ông bà, hãy vì bọn trẻ… Ông Tô Vấn lưỡng lự: - Việc này còn phải coi lại coi... Bỗng Tô Hòa sụp xuống lạy cha mẹ mình: - Cha mẹ thương con, đừng để con phải chết. Con muốn được kết hôn với Mai Nương! Bà Mai Liên chỉ lên bàn thờ có di ảnh của Mai Nương: - Từ ba bữa nay cứ đốt nhang lên là cháy bừng lên như sắp có hoạn, tui sợ quá không dám đốt nữa! Tô Hòa nhanh nhẩu bước tới đốt một nén hương và cắm vào bát nhang. Quả nhiên, bát nhang bốc cháy thật khác thường! Ông Tô Vấn muốn thử lại lần nữa, đích thân ông thắp hương và vái: - Nếu cháu có linh ứng, muốn sánh duyên với thằng Hòa nhà tôi thì hãy để cho nhang cháy đến phân nửa rồi hãy... Mọi người ngồi chờ đến gần mười phút. Nhang lúc đầu cháy rất bình thường, chợt đến nửa phần thì bỗng bừng lên ngọn lửa khá cao. Làm cho hai bà đều kêu lên: - Không xong rồi! Bà Lý nãy giờ ngồi im, giờ cũng phải lên tiếng: - Tôi đi Hồng Kông năm ngoái cũng đã chứng kiến một chuyện giống như vậy. Tôi nghĩ đây là ý trời. Đây là tiền duyên. Ông Tô Vấn buồn lắm. Ngồi lặng thinh một lúc lâu chợt ông thở dài, than nghe não lòng: - Trời hại nhà họ Tô rồi. Từ nay không kẻ nào nối dõi rồi! Nghe ông nói bà vợ cũng buồn lây: - Nhà mình vô phước, cây chỉ có một trái mà bây giờ lại như thế này thì hết phước rồi… Họ buồn lắm, nhưng trước tình thế này họ không còn biết làm cách nào hơn. Theo tục lệ của cộng đồng họ thì chuyện kết hôn giữa hai người hai cõi âm dương không phải chuyện hiếm... Nên sau cùng họ định hứa hẹn, giao ước một nghi lễ chỉ có họ biết với nhau thôi. Ba ngày sau, ông bà Tô Vấn cũng sắm sửa lễ vật y như cho một đám cưới thật rồi đưa sang nhà họ Mai. Chỉ người trong dòng họ có mặt với nhau và âm thầm tiến hành hôn lễ. Tô Hòa không hề tỏ ra ân hận. Trái lại anh ta rất vui khi mặc đồ chú rể và đứng trước di ảnh của Mai Nương, anh nói lớn: - Con hứa với tổ tiên, từ nay con sẽ là rể của nhà họ Mai. Con nguyện thương yêu Mai Nương trọn đời trọn kiếp. Anh khấn xong, đốt một nén nhang và cắm vào bát cẩn thận, nhang cháy bình thường. Cha mẹ Mai Nương vui mừng ra mặt. Họ chắp tay tạ ơn: - Lạy Phật Trời, nhà họ Mai từ nay không đơn độc nữa rồi. Hai họ cùng nâng ly, chúc tụng nhau. Những nén nhang thơm cháy và tỏa hương nức thơm cả nhà. Tô Hòa rước di ảnh của Mai Nương về đặt trong phòng riêng của mình và từ đó chỉ ở miết trong phòng, ít khi bước ra ngoài. Anh ta làm nghề thợ bạc, trước đây phải ra ngoài lãnh hàng đem về làm cật lực suốt ngày rồi đi giao. Nay không thấy làm gì hết, vậy mà cứ chiều đến là các mối hàng lại tới lấy và có hàng giao rất đúng hẹn, nhiều người lại khen là lúc này Tô Hòa làm kỹ, chất lượng hơn lúc trước! Và lạ hơn nữa, đêm nào ông bà Tô Vấn cũng nghe từ trong phòng con trai vọng ra những tiếng nói thì thầm, giống y như có hai người đang tâm sự với nhau. Thỉnh thoảng lại nghe có tiếng cười trong trẻo nữa! Quần áo của Tô Hòa mặc từ đó cũng không đem ra ngoài giặt giũ nữa, nhưng lúc nào cũng sạch sẽ, thẳng nếp, phẳng phiu. Hỏi thì Hòa chỉ đáp ỡm ờ: - Thì có giặt mới sạch… Là người Hoa lại sống trong xóm toàn đồng hương, nhà cửa san sát, chật hẹp, vậy mà những điều lạ đang lại xảy ra trong nhà họ Tô, những người ngoài chẳng một ai hay biết. Kể cả mụ mai mối Lý Hà, kể từ hôm làm mối hụt trở về, sau đó không thấy mụ ta xuất hiện nữa. Nếu có ai hỏi mụ về chuyện nhà họ Tô, mụ ta chỉ lắc đầu rồi nói: - Họ sống theo họ, tui đâu có biết… Ông bà Tô Vấn dần dần cũng nguôi ngoai chuyện không có cháu nối dõi. Nhưng bỗng một hôm sau khi ngủ dậy bà bỗng hoảng hốt bảo chồng: - Mình sắp có cháu nội rồi. Cháu trai đích tôn nữa! Ông Tô ngạc nhiên: - Bà mơ nữa hả? Ghé sát tai ông, bà tiết lộ: - Đêm rồi tôi thấy con Mai Nương hiện về báo rằng nó sắp sinh cho mình đứa cháu nội trai! Ông Tô lắc đầu: - Lại chuyện mộng mị nữa rồi... Nhưng bà thì tỏ vẻ tin tưởng lắm: - Giống như lần trước, tôi tin đây là chuyện có thật! Gọi Tô Hòa ra hỏi thì anh chàng chỉ đáp: - Chuyện gì tới ắt sẽ tới… Anh ta viết mấy dòng trên mảnh giấy dán ở cửa phòng rồi khóa kín lại. Bà Tô đọc xong mảnh giấy thì kêu ông bảo: - Nó dặn sáng mai đừng kêu dậy ăn sáng bởi nó làm việc khuya cần ngủ đến trưa. Họ chỉ biết có vậy và nhìn nhau lắc đầu… Sáng hôm sau khi họ còn chưa mở cửa thì đã nghe tiếng gõ và giọng bà sui gia bên ngoài: - Không ra đón cháu nội đây, còn ngủ sao? Vợ chồng ông Tô Vấn vừa mở cửa ra đã vô cùng sửng sốt khi thấy bà Mai Liên bế trên tay một đứa bé còn trong tháng. - Cháu nội đích tôn đây! - Nó, nó ở đâu vậy? Bà Mai Liên nhanh nhẩu: - Tối qua vợ chồng tôi được con Mai Nương về báo là sáng mai phải sang đây sớm để cùng mừng cháu ngoại với ông bà nội! Nó còn dặn là hễ thấy đứa bé bọc trong tấm khăn lụa màu đỏ thì đó chính là cháu của mình! Hồi nãy vừa xuống xe tui đã thấy đứa bé này nằm ngay cửa, nó là một đứa cháu trai ông bà nội ơi. Nhìn đứa bé thì ông bà Tô Vấn giật mình, bởi nó giống Tô Hòa như khuôn đúc! Ông Tô lắp bắp: - Nó… nó là… Bà Mai đáp ngay: - Nó là cháu nội của ông chớ ai nữa! Sợ hàng xóm biết chuyện dị nghị lôi thôi nên họ cùng kéo vô nhà ngồi nhìn thằng bé đang vô tư ngủ… lát sau bà Tô gọi cửa phòng con trai: - Hòa ơi! Ra đây coi chuyện này nè! Kêu mãi chẳng nghe Hòa đáp, bà sốt ruột muốn đẩy cửa vô, nhưng ông Tô đã nhắc: - Nó dặn là để đến trưa mới kêu. - Nhưng bây giờ… Vừa lúc ấy cửa phòng xịch mở Tô Hòa từ trong lao ra và sà ngay lại chỗ thằng bé: - Con tôi đây rồi! Anh ôm thằng bé vào lòng, trìu mến lạ thường. Rồi chính anh nói: - Vợ con sẽ về sau con về đây trước để đón con. Từ hôm ấy nhà có thêm đứa trẻ, Tô Hòa chẳng giải thích gì thêm, nhưng ông bà Tô Vấn vẫn thương thằng bé và hầu như quên thắc mắc về nguồn gốc của nó. Với ai họ cũng bảo: - Đứa này là con thằng Tô Hòa, là cháu đích tôn của chúng tôi! Từ ấy Tô Hòa vui hơn. Đứa bé thì suốt ngày ở trong phòng với Hòa, chẳng thấy đem sữa cho bú móm gì, nhưng thằng bé vẫn ngày càng bụ bẫm và rất mau lớn. Thấm thoát nó đã biết gọi ba ba và còn vui hơn khi nó cất tiếng gọi ông, bà thật dễ thương. Nhà họ Tô đã có người nối dõi...