Hanna Samson là nữ nhà văn, nhà báo, nhà tâm lý học Ba Lan. Tiểu thuyết và truyện ngắn của Hanna Samson thường viết về đề tài tình yêu và tình dục, về cuộc sống vợ chồng, về cuộc sống gia đình và thân phận của người phụ nữ. Đó là những tác phẩm đậm tính nữ quyền, viết khá bạo tay, dám nhìn thẳng vào sự thật, dù đó là sự thật phũ phàng, nhiều khám phá, cuộc sống nội tâm của các nhân vật vô cùng phong phú, đa chiều, văn phong độc đáo. Các nhân vật nữ biết yêu hết mình, nhưng đồng thời cũng biết “nổi tam bành hết mình”. Truyện ngắn Dấu ấn nơi tâm hồn phần nào phản ánh những nhận xét nói trên. Xin hân hạnh giới thiệu cùng bạn đọc tác phẩm do dịch giả Lê Bá Thự cung cấp. Tôi viết những chữ này trên giường tử. Có lẽ không đúng với nghĩa đen như vậy. Vì nói thực, tôi đã chết đâu nào. Nhưng ai mà biết được, khi cận kề cái chết liệu tôi có viết nổi chữ nào? Biết đâu tôi sẽ bị đột tử, hoặc không còn sức để nhấc nổi cánh tay thì sao? Có lẽ ai cũng muốn để lại một cái gì đó sau khi qua đời. Một tác phẩm, lời dặn dò con cháu. Tôi đã phát hiện ra bí mật tình dục của phụ nữ. Phát hiện ra bí quyết cực khoái của đàn bà, điều lâu nay có được là nhờ những trò khởi động tốn thì giờ, kích thích điểm G vốn khó định vị và kiên trì luyện cơ... Tôi đã luyện bất kỳ lúc nào. Lúc họp hành, khi trên xe buýt, những cuộc sum họp gia đình. Tất cả những việc làm đó đều vô bổ. Chỉ tổ kéo dài con đường tới khoái lạc. Khám phá của tôi là do tình cờ, nghĩa là, lúc đó tôi đã nghĩ như thế. Nhưng có phải Colombo phát hiện ra châu Mỹ là do tình cờ hay không nào? Nói cách khác, lòng can đảm và ý chí của ông ta. Trường hợp của tôi là do tôi đói tình và lòng thành không tiền khoáng hậu của tôi, cái đã khiến cho tình yêu không bao giờ vượt qua giới hạn nhất định, cho dù tôi chẳng biết, tôi đã rất thèm muốn tới mức nào. Chỉ có thể cho tình yêu này bay nhảy mà thôi. Anh đứng ở bãi đỗ xe, như đang chờ ai đó, tôi không hề có ý nghĩ là anh đợi tôi. Anh làm việc ở bộ phận khác, tôi chỉ biết anh sơ sơ thôi. Em đi đâu vậy?, anh hỏi. Đến trường mẫu giáo, đón con, tôi đáp. Anh đề nghị chở tôi đến đó. Sau đó chở tôi và Julka về nhà. Ngày hôm sau tôi lại gặp anh ở bãi đỗ xe. Tôi cứ tưởng đó là sự tình cờ. Là một người đàn bà sức tàn lực kiệt sau mấy năm sống trong quan hệ vợ chồng cơm chả lành, canh chả ngọt, tôi không dám nghĩ là anh đang đợi tôi. Nhưng anh đã đợi tôi thật. Phải sau một tuần, hàng ngày anh đưa mẹ con tôi về nhà, qua phố xá đông đúc xe cộ, đoạn đường lâu nay tôi đi về chỉ bằng xe buýt, thì tôi mới nhận ra điều này. Sau hai tuần, tôi mời anh vào nhà uống trà. Chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tôi làm bữa tối, cho Julka lên giường đi ngủ, sau đó anh phải vội về nhà. Anh có vợ và một con. Tôi đã ly dị. Tôi chẳng hỏi, tại sao anh lại đón tôi, cả hai chúng tôi đều giả đò rằng chẳng có chuyện gì hệ trọng đang xẩy ra cả. Đơn giản, anh chở tôi sau giờ tan tầm, mặc dầu không cùng đường. Và có gì là xấu khi anh giúp đỡ một người phụ nữ cô đơn có con mọn nào? Sau ba tuần tôi không còn quá lo ngại chuyện này. Càng ngày chúng tôi càng tâm sự nhiều về chuyện đời, cùng nhau nghe nhạc, nhưng chuyện về hai đứa thì chúng tôi không hề đả động tới. Dẫu vậy, tôi biết là anh đã biết tỏng tòng tong. Rằng, khi anh đã ra về thì tôi vẫn còn nghĩ về anh. Rằng tôi mong chóng đến giờ tan tầm, để lại được gặp anh. Anh thật đáng tin cậy. Khi anh phải đi công tác xa, anh báo trước cho tôi, hai ngày tới tôi phải tự lo liệu. Julka rất buồn. Nó đã quen với việc từ trường mẫu giáo hai mẹ con về nhà bằng xe con. Chú Pawel đâu hả mẹ? Con gái tôi hỏi vậy và nó không chịu đi về bằng xe buýt. Tôi cố lôi nó ra bến xe, nhưng nó cự tuyệt. Cô con gái ngoan của tôi nằm lăn ra đất, đòi phải được đi xe ô tô về nhà. Rốt cuộc tôi phải thuê tắc xi để chiều ý con. Tình yêu xe ô tô của con gái tôi tự dưng bùng nổ, giống như tình yêu của tôi đối với Pawel. Bây giờ Julka có xe riêng rồi. Không có chiếc xe này con bé cảm thấy không sống nổi. Từ lâu tôi đã thôi không mường tượng việc chung sống với Pawel. Nếu như tôi có mường tượng gì đó. Đúng là giữa chúng tôi chẳng có gì cả, ngoài những lần anh đưa hai mẹ con tôi về nhà và những phút giây cực khoái phi thường. Chúng tôi đã thành thói quen là rất khó kiềm chế ở những chỗ đông người. Nói một cách thực thà, không phải lúc nào cũng kiềm chế được. Một hôm chúng tôi gặp nhau ngoài hành lang, bên chiếc máy photocopy. Anh nhìn tôi, và thế là đủ. Anh lấy thân mình che tôi trước con mắt của thiên hạ. Trước đó chưa bao giờ tôi ở gần anh đến như vậy. Tôi cảm nhận mùi anh. Cực khoái đơn thuần bên máy photocopy nhanh chóng biến thành cực khoái cấp số nhân. Tôi chẳng thể bước đi được, bởi anh càng che khuất tôi thì tôi càng cảm nhận mùi anh rất rõ. Tôi cảm nhận mùi này cho đến tận bây giờ. Nó nồng nặc hơn rất nhiều so với mùi của đời tôi sau khi chia tay với Pawel. Nhưng liệu nói về chia tay có nghĩa lý gì khi chưa bao giờ chúng tôi sống bên nhau?Càng ngày anh càng nán lại nhà tôi lâu hơn và đó đã có thể là một mối tình lãng mạn bình thường, nếu không có chuyện hai chúng tôi có nguyên tắc của mình. Nói ngắn gọn, lúc đó tôi đã nghĩ như vậy. Anh là tín đồ Thiên chúa giáo. Tôi đã nhận ra trong anh một con người bi thương, luôn bị dằn vặt bởi những đam mê mà anh không được phép đầu hàng. Tôi cũng là người theo đạo, nhưng chưa đến mức không leo lên giường vì chưa làm lễ cưới. Chúa của tôi không thấy có gì xấu trong chuyện này, nếu tôi không xúc phạm một ai khi làm vậy. Cho nên chuyện chưa cưới không hề cản trở tôi trên con đường lên giường, mà vật cản trở chính là vợ anh. Tôi không biết cô ta. Chưa bao giờ chúng tôi trò chuyện về vợ anh. Tuy nhiên trong quan hệ của chúng tôi, cô ta hiện diện mạnh mẽ hơn chúng tôi tưởng. Cô ta chặn đường lên giường của chúng tôi đến nỗi, khi Pawel có mặt ở nhà tôi, không bao giờ tôi dám ngồi trên giường, cho dù chiếc giường vẫn kê trong căn phòng chúng tôi cùng nhau uống trà. Tại vì, tôi mà ngồi ở đó, và anh sẽ lại ngồi bên cạnh tôi, thì sao đây? Tôi không muốn mình mường tượng như vậy. Thực ra tôi không ngớt mường tượng như thế, nhưng tôi không muốn thực thi điều này. Có nghĩa là tôi muốn, nhưng tôi không cho phép mình. Tôi giả đò rằng, tôi chẳng quan tâm điều gì, đơn giản là chúng tôi kết thân với nhau, thậm chí có thể yêu nhau. Nhân danh tình yêu con người khó lòng chịu đựng những hy sinh như vậy. Tôi ngồi trên ghế, chúng tôi uống trà, chúng tôi tránh uống rượu, thứ có thể dẫn đến những hành vi chẳng hay ho gì, đó là chưa kể Pawel phải về bằng xe ôtô của anh. Chúng tôi tâm sự về cuộc đời, về công việc, về con cái, nhưng không đả động đến chuyện tình yêu của chúng tôi. Không bị tỉa lời, không bị chiếc kéo những lời hứa suông chặt cụt, vì làm gì có lời hứa nào đâu, tình yêu này tăng lên trong lặng lẽ, thấm đẫm nỗi khát thèm không thành hiện thực, đến nỗi nó phình to khổng lồ. Đó là mối tình sống mái mà chúng tôi chẳng thể làm gì. Nó mọc tốt tươi giữa hai chúng tôi, che khuất hai chúng tôi. Nhờ vậy tôi cảm thấy mình đẹp nhất trần đời, còn anh là một hiệp sĩ rất đỗi chân tình, người mà một người đàn bà đã qua cầu không thể trông mong được nữa rồi, vì quá hiểu đời. Tuy nhiên anh đã xuất hiện. Anh xuất hiện hàng ngày ở bãi đỗ xe. Sau một tháng, sự việc trở thành đương nhiên, đến nỗi, anh mà không đến thì nhất định tôi sẽ nổi tam bành với anh. Em đợi anh ở đây, thế mà không thấy anh! Chúng ta đã hẹn nhau rồi còn gì! Chúng tôi có hẹn hò gì đâu. Nhưng ngày nào anh cũng đến. Hễ đi đâu xa là anh báo trước cho tôi, nhưng Julka không vui. Chú Pawel đâu rồi?, nó gào, nó thét. Con muốn đi đi xe ôtô con cơ! Sau khi chia tay với Pawel tôi đã mua ngay một chiếc xe ôtô. Nhưng nói đến chia tay lúc này liệu có nghĩa lý khi giữa hai chúng tôi chẳng có gì? Anh đừng đụng vào người em, tôi nói. Chúng tôi ngồi bệt trên nền nhà, dưới chân tường, cụ thể bên dưới kệ sách, tôi ngồi đó, để khỏi phải ngồi trên giường, nơi có khả năng làm chúng tôi xán lại gần nhau một cách nguy hiểm. Anh ngồi cạnh tôi, gần đến nỗi chân anh đụng vào chân tôi. Cho đến nay chưa bao giờ chúng tôi đụng vào người nhau, dù là tình cờ, tôi tránh chuyện này như tránh ngọn lửa mà tôi không thể dập tắt. Anh đụng vào người tôi và tôi cảm nhận ngọn lửa. Anh đừng đụng vào người em, tôi nói, và lùi xa ra một khoảng cách an toàn. Anh đừng nhìn em, tôi nói tiếp sau giây lát, vì tôi không muốn anh nhìn thấy, chuyện gì đang xẩy ra. Nhưng đã xẩy ra! Cơ thể tôi chìm trong ngọn ngửa thèm muốn, anh vẫn nhìn tôi, tôi cố gắng trấn tĩnh lại mình, tuy nhiên thay vì như vậy tôi chìm vào trạng thái cực khoái, điều tôi cố sức ngăn ngừa. Phản xạ tình dục của cơ thể đã nẩy sinh trong hoàn cảnh không gì có thể biện minh khiến tôi cảm thấy ngại ngùng. Em đừng ngượng, anh nói. Em có quyền cực khoái. Phụ nữ tranh đấu là để được vậy còn gì. Tôi cười và hết căng thẳng. Em biết em có quyền, nhưng không phải trong tình huống như thế này. Có gì cản trở em đâu nào, Julka đang ngủ, anh chỉ đụng vào em. Thế thôi. Tình dục bằng không. Cực khoái không tình dục là không đích đáng. Bây giờ anh cười. Tình dục không cực khoái là không đích đáng, chứ không phải ngược lại. Tôi đi pha trà. Chính lúc đó tôi đã bước vào con đường khám phá của tôi, một khám phá đúng là không phụng sự gì cho việc gìn giữ giống nòi, nhưng thay vào đó lại có những giá trị khác. Tránh AIDS. Tránh có bầu ngoài ý muốn. Thậm chí tránh bội tình, cho dù tôi không dám chắc một trăm phần trăm chuyện này.Anh ở lại càng ngày càng lâu hơn. Không bao giờ anh đụng vào người tôi. Anh chỉ nhìn là đủ, nhưng sóng lửa tràn qua người tôi. Phải chăng là do tâm hồn đang đòi làm tình? Chúng tôi không thể cho phép mình làm như vậy. Chúng tôi có thể không cần phải cứng rắn như thế, nguyên tắc nào cũng có thể bị phá vỡ từng bước một, chúng tôi có thể dần dà tiến sát tới ranh giới cấm kỵ để rồi rốt cuộc vượt qua ranh giới này mà không nhận ra, nếu như cô vợ của anh không nhảy vào chiến dịch này. Cô ta luôn theo sát chúng tôi, mặc dầu không bao giờ tôi nom thấy. Chừng nào cô ta chưa nhảy vào cuộc, thì tôi phải bảo vệ cô ta. Chính vì cô ta mà tôi không leo lên giường với anh. Cô ta chẳng thể trông đợi nhiều hơn ở tôi, song như thế cũng chẳng phải là ít. Tuy nhiên cô ta đã quyết định nhảy vào cuộc. Tôi nhận được một lá thư. Chẳng hiểu tại sao cô ta lại biết tên tôi? Cô ta lấy đâu ra địa chỉ? Anh không giải thích nổi cho tôi điều này. Hay là anh không muốn. Tôi phát ớn khi nhận được lá thư, địa chỉ viết trên phong bì là nét chữ phụ nữ, ruột thư kể về mối quan hệ của họ, về tình yêu của họ, tình yêu vượt qua mọi sóng gió, cho nên tôi chớ có viển vông. Một cú đụng lạnh lùng của thực tại, dưới tác động của nó tình yêu của tôi co ro, bối rối. Giá như chỉ ngần ấy! Nhưng mà không! Cô vợ thông báo rằng, cô ta có bầu và yêu cầu anh chồng về nhà sớm hơn. Cô ta phải được nghỉ ngơi nhiều hơn, một mình trông con không xuể. Là một người đàn bà tôi phải hiểu điều này. Tôi đã hiểu. Tôi đã hiểu rất rõ điều này. Tôi nói với anh rằng, anh không thể tiếp tục chở tôi. Anh không chịu, anh bảo rằng anh sẽ tiếp tục làm như vậy, vì anh không chịu nổi ý nghĩ, tôi và Julka đi xe buýt về nhà. Thôi được, anh sẽ không nán lại nữa. Thỉnh thoảng anh có thể vào nhà uống trà. Và thỉnh thoảng anh đã tạt vào thật. Tình yêu của chúng tôi không còn vô tội như hồi chưa nhận được lá thư, mặc dầu anh tiếp tục không đụng vào người tôi. Lá thư này đã đưa mối tình này ra ánh sáng, thứ ánh sáng chẳng giúp được gì cho nó. Cả hai chúng tôi cảm thấy mình có lỗi, vì chúng tôi đang ăn cắp thời gian của gia đình anh. Ăn cắp ý nghĩ, mối quan tâm, và tình cảm của anh. Những gì tốt đẹp đã đến với hai chúng tôi, dù trong quan hệ "giữa chúng tôi" đã xuất hiện những rạn nứt. Anh đã ngủ với cô ta khi cô ta đang có bầu, tôi nói. Tất nhiên anh đã ngủ. Nhưng chỉ về thể xác mà thôi. Chỉ cái gì thôi cơ? Đó chính là cái thể xác mà tôi đã mơ ước, cho dù tôi không công nhận tôi đã có những mơ ước đó. Đó là những ảo tưởng tình dục không liên quan gì đến cuộc sống. Ai cũng có quyền có ảo tưởng. Có thể cho tài tử điện ảnh Jack Nicholson hoặc Robert De Niro đóng vai người tình. Tôi đã cho Pawel đóng vai như vậy và chuyện không hề có thực, tựa hồ ngủ qua đêm với Robert hoặc Jack. Thực ra, Pawel đã chìa tay ra, nhưng không bao giờ tôi chìa tay mình ra cả. Tôi có nên kiêu hãnh về điều này hay không nhỉ? Liệu có nên đặt tình yêu của mình lên ban thờ quan hệ vợ chồng của người khác? Tôi không hề nói với anh về những điều tôi e ngại. Vả lại, biết nói với anh vào lúc nào được đây? Anh uống trà rồi vội vàng đi về nhà. Cô vợ càng ngày càng cảm thấy nặng nề, anh phải thân chinh đi đón con ở trường mẫu giáo, đúng là có phép thần thì anh mới kịp chở tôi về nhà. Cuộc tình trên xe ô tô, tôi nói. Chỉ để được hưởng cực khoái, không hề có tuơng lai. Em muốn có nhiều lần cực khoái hơn chăng? Hàng ngày anh có thể mang đến cho em những phút giây cực khoái đó. Anh nhìn tôi và nói mạnh. Chỉ có điều, anh đừng đụng vào người em, tôi cảnh tỉnh. Anh chỉ đụng vào em bằng mắt thôi. Và anh nhìn tôi, còn tôi nhìn anh. Hồi trước, lâu lắm rồi, có lần anh chàng người yêu của tôi đã làm cho tôi cực khoái bằng mát xa bàn chân. Như thế đã thấy là lạ. Còn bằng mắt ư? Liệu chỉ bằng mắt thôi có đủ không? Tôi cười mỉa mai. Tôi chẳng tin. Nụ cười dần dần biến mất trên môi tôi, tôi thở nhanh hơn, tim tôi đập mạnh hơn. Anh không cởi quần áo của tôi bằng mắt, anh liên tục nhìn vào mắt tôi. Anh thâm nhập vào tôi. Tôi cảm nhận, anh đang ngồi trong bụng tôi, anh bò lên họng tôi, tim tôi đập thình thịch, mồ hôi lấm tấm trên trán tôi, chẳng còn chỗ cho tôi nữa, anh đã choán hết người tôi, chúng tôi hoà tan thành một, đồng thời cảm giác cực khoái đến với chúng tôi. Tôi thét lên, mặc dầu Julka đang chơi trong phòng của mình, tôi không kìm nổi tiếng thét. Mồ hôi anh chảy ròng ròng trên trán, chúng tôi cách nhau nửa mét, thậm chí sau đó chúng tôi không ôm nhau, anh đi vào nhà tắm khi tôi đã hoàn hồn. Sao mẹ lại thét to thế hả mẹ? Mọi chuyện ổn rồi, con gái ơi, chú Pawel đánh đổ nuớc chè vào người, mẹ sợ chú ấy bị bỏng. Anh bước vào phòng với chiếc quần ướt cầm trên tay, như chứng minh cho điều này. Tôi mở bàn là quần áo ra và bắt đầu là. Julka ngồi cùng Pawel trên đi văng, hai chú cháu đang đọc cuốn truyện về con cún. Nếu cô ta giành giật mối tình này mạnh mẽ đến như vậy thì sao? Tôi nghĩ. Từ khi nhận được lá thư, ý nghĩ này nhập vào đầu tôi. Một khi cô ta tự mình bảo vệ thì tôi khỏi phải làm việc này. Pawel mặc quần, ra về, còn tôi cảm thấy anh vẫn ở trong tôi. Tựa hồ sau ba ngày làm tình với nhau. Tựa hồ sau đêm tân hôn mà chúng tôi không bao giờ có.Càng có ít thời gian trò chuyện với nhau, chúng tôi càng cần ít thời gian hơn. Chúng tôi đã biết cách nén chặt tình yêu của mình vào những gói nửa giờ đồng hồ, để khi mở ra chúng sẽ choán hết cả ngày. Anh ở bên tôi bất kỳ chỗ nào. Tôi dám chắc, anh biết tôi đang nghĩ gì, đang làm gì, anh biết tôi đang cảm nhận gì và anh hiết tất cả. Tôi cũng biết điều gì đang xẩy ra trong tâm hồn anh. Lời nói không chia cắt chúng tôi, chúng tôi đã gắn bó trực tiếp với nhau. Trên đường đi đón Julka chúng tôi cùng nhau tận hưởng những phút giây cực khoái. Chúng tôi cố gắng nhằm trúng lúc đèn đỏ, tuy nhiên đôi khi vẫn gặp đèn xanh. Anh lái xe đi trên đường, thật là nguy hiểm, một tay tôi vịn vào tay lái khi toàn thân tôi run bắn lên, anh trệch hướng trong giây lát, chúng tôi cứ tiếp tục đi. Julka ngồi vào xe, con bé kể những chuyện xảy ra hôm nay ở lớp, về đến nhà, uống vội cốc trà anh đi đón con mình ngay, và anh cứ ắp đầy trong tôi suốt cả ngày. Anh sát gần tôi tựa hồ chiếc sơ mi áp sát thân người tôi. Rất gần. Cứ như răng và tóc của chính mình. Mà không phải vậy, anh gần tôi đến nỗi dường như anh chính là tôi. Là con tôi. Là tình yêu của tôi đã được thoả mãn, cho dù chỉ độc một lần chúng tôi đụng chân vào nhau. Chúng tôi là một khối thống nhất, cần gì phải đụng chạm nhau. Chỉ nhìn nhau là đủ rồi. Nhưng sau đó, ngay cả nhìn nhau cũng không cần thiết nữa. Tay anh cầm lái, mắt anh nhìn về phía trước, còn tôi nhìn nghiêng mặt anh. Anh cảm nhận ánh mắt tôi, tôi chui qua má anh, luồn thẳng lên não anh, chui thẳng vào tim anh, chui vào tận sâu tít tâm hồn anh, chí ít tôi đã kích thích trung tâm tình dục, phải chật vật lắm tôi mới bám được tay lái, khi anh không kiểm soát được mình nữa. Người đàn bà còn cần gì nữa nào? Tôi được tôn sùng, được đưa đón, được thoả mãn tình dục bằng phương pháp an toàn tối đa. Còn anh thì sao? Tại sao anh lại theo tôi? Rốt cuộc tôi đã hỏi thẳng anh như vậy, khi anh tạt vào nhà tôi uống vội cốc trà. Ai cũng có người tình, anh không muốn mình bị thua kém. Làm sao anh có thể biết được, em sẽ không thích lên giường nào? Tôi cười. Tôi tưởng anh nói đùa, nhưng anh nói tiếp, rằng anh thích những cơn cực khoái của tôi. Anh cảm thấy anh như một con rắn đang thôi miên một con chuột. Đây cũng là cái hấp dẫn, chí ít có lương tâm trong sạch. Thế còn những cơn cực khoái của anh thì sao? Lúc nào anh cũng cảm nhận. Anh chỉ cần mường tượng nữ tài tử điện ảnh Sharon Stone. Tôi có đôi mắt giống đôi mắt của nữ tài tử điện ảnh này.Tôi đã mua chiếc xe ô tô để Julka không lăn ra đất ăn vạ. Bỗng dưng trong đời tôi sao mà có lắm chỗ trống đến như vậy. Tôi cảm thấy đời tôi trống rỗng. Thỉnh thoảng, lúc đêm thâu, tôi dạo xe quanh thành phố. Tôi muốn nhằm trúng lúc đèn đỏ, nhưng không bao giờ tôi làm được. Chẳng còn phép mầu nữa rồi, mặc dầu cho đến hôm nay tôi vẫn cảm thấy có nó trong người. Lẽ dĩ nhiên tôi không thích câu chuyện này. Tại sao tôi lại kể nó trên giường tử, cho dù tôi vẫn chưa nằm ở đó? Không cần phải thích cái đang xẩy ra trong đời để khám phá cái có vẻ như do tình cờ. Tôi đã khám phá bí mật của tình dục phụ nữ. Những trò khởi động, kích dục đều vô nghĩa. Để làm cho một người đàn bà đạt cực khoái, chỉ cần đặt bàn tay của nàng vào nơi tâm hồn là được. Dấu ấn sẽ còn lại mãi mãi.Lê Bá Thự dịch