Dịch giả: Lê Bá Thự

Nếu kể đông đúc thì con muốn đi bố mẹ không cản, thế nhưng mà. Ngày xưa bố mẹ vẫn xa quê đó thôi. Ngày xưa nó khác con à, nhà có mười mấy anh em, ở nhà trồng lúa thì chết đói với nhau cả à. Bây giờ cũng khác bố à, ở đây thì con biết làm gì mà sống đây?
Thế những người ở đây họ chết hết phỏng? Không chết nhưng nó chai mòn hết cả đi. Mẹ nhìn quanh mà xem, buổi sáng 8h sáng mà thanh niên còn ngồi vạ vật ở quán cafe phì phèo thuốc lá. 5 giờ đã thấy ngồi quán nhậu hò dô ta. Ở đâu cũng có người thôi, có phải ai cũng thế đâu? Nhưng số đông nó thế. Phải, chị đi học từ đẩu từ đầu về, chị chê cái thị xã này, chị giỏi giang thì chị cứ đi đi, rồi xem chẳng ở đâu bằng nhà mình cả đâu. Im lặng, im lặng, yên lặng.
Người đàn ông duy nhất rót nước trà, trầm ngâm nhìn chén nước đang lắng lại. Đi xa cũng tốt, nhiều cơ hội, nhưng thân con gái sẽ vất vả lắm. Bây giờ con gái với con trai cũng thế thôi bố à. Biết thế, nhưng con trai vẫn có nhiều lợi điểm, cái này không phải bàn nhiều. Con đã quyết đi thì… Im lặng. Người đàn bà luống tuổi sụt sịt. Đẻ con nuôi nó giờ muốn nó ở bên cạnh vui vầy tuổi già cũng không được. Lặng yên.
Nó nằm ngửa trên chiếc giường quen thuộc, hai tay giang rộng, mắt nhìn trân lên trần nhà. Một khoảng trắng xóa im lìm bất động.
Người đàn bà lôi từ trong nhà kho một cái vali màu nâu phủ bụi, lặng lẽ chùi sạch và mang ra sân phơi nắng. Người đàn ông im lặng dắt chiếc xe máy ra đầu ngõ nhờ bảo dưỡng. Nó ngồi yên lặng trên chiếc xích đu đưới giàn tigon nhìn ngắm khu vườn.
Sân ga đầy màu sắc, rộn rã âm thanh. Thi thoảng lại có người đến bắt tay người đàn ông và đàn bà, hỏi han, nhìn nó, rồi lại hỏi han. Tàu chậm chạp vào ga. Mắt người đàn bà đỏ hoe. Người đàn ông cố sức đẩy chiếc vali nặng trịch lên tàu. Nó bước vội lên, có hạt nước nào đó lăn tròn trên má, con tàu chuyển bánh, nhà cửa, cây cối, chiếc cầu quen lùi về phía sau. Nó nhắm nghiềm mắt, nhét phone vào tai và ngủ một giấc thật sâu.
Thành phố buổi sáng im lìm. Con đường thưa người, chỉ có những chiếc xe hàng to kềnh lướt đi. Ông xe ôm hay chuyện. Cháu ra học lại à, sao ra sớm thế. Sợ không thuê được nhà à. Cháu học xong rồi, giờ đi làm. Thế à, không về quê hử, thế quê mãi là quê thôi, không làm sao mà lên phố được.
Xách vali vào căn phòng nhỏ 10m vuông, nó thả người xuống chiếc phản cứng ngắt, ngủ yên. Đứa con gái tóc nâu bước vào, nhìn thấy nó, mỉm cười dời chiếc vali sang bên, lục tục soạn sửa nấu cơm. Nó choàng tỉnh, đã quá trưa. Đứa con gái tóc nâu dí dí vào mũi của nó. Công chúa đi từ lâu đài đến đây có mệt không. Ừ, hơi mệt. Vua và hoàng hậu cuối cùng cũng để công chúa đi khỏi lâu đài rồi cơ đấy. Thế có phải khóc lóc van vỉ gì không. Nó lắc đầu, nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của mẹ. Đi rồi đừng vương vấn gì nữa nhá, không thì dở dở ương ương chẳng làm được gì. Nó gật đầu, đi xuống rửa mặt. Dòng nước mát lạnh làm nó tỉnh giấc. Chợt nhớ đi điều gì, nó vội tìm túi xách vớ lấy chiếc điện thoại, 10 cuộc gọi nhỡ. Vội vã gọi đi. Âm thanh vang vọng. Con khỏe chứ, tới nơi chưa sao không gọi điện. Nhớ ăn uống vào nhé, cái gì đáng tiêu thì cứ tiêu, đừng có chi li quá mà phát bệnh. Bố nhận lương sẽ chuyển cho con thêm một khoản, phòng khi khó khăn rút ra mà dùng. Nhớ là… Thi thoảng nó lại dạ vâng. Nghe giọng bố mẹ thôi, không nhìn thấy, có lẽ đôi mắt mẹ lại đỏ hoe.
Nó mặc một chiếc sơ mi trắng và quần âu kẻ hơi ôm. Tự ngắm bản thân trong gương, nó bật cười, nhìn chỉnh chu hẳn. Nó liếc nhìn chiếc quần jeans mà cái áo pull lùng thùng, hơi tiếc rẻ. Chiếc xe màu trắng lướt đi, hòa vào dòng người đông đúc. Nó đến một tòa nhà cao tầng chót vót, công ty ở tầng 8. Bước vào căn phòng lớn, hơi khớp. Chị tiếp tân nhìn nó mỉm cười, nụ cười tươi không thể tươi thêm được nữa. Nó cười đáp lại, nụ cười thuần thục đã tập cả buổi tối hôm qua. Anh phụ trách bước nhanh tới. Sau màn cười và chào, anh đưa nó đến các bộ phận giới thiệu. Mọi người ngước nhìn nó, mỉm cười chào rồi lại chúi mũi vào màn hình máy tính. Nó nhìn loang loáng các khuôn mặt, cố lướt trên bảng tên để ghi nhớ lấy một vài cái tên. Nó nhận công việc, làm quen với những người cùng bộ phận rồi bắt đầu tìm hiểu tài liệu. Một ngày trôi qua tự lúc nào không hay. Tập tài liệu cũng chỉ vơi đi một phần nhỏ. Nó cố nén một tiếng thở dài. Sẽ bận rộn lắm đây.
Trở về. Nhà trọ yên ắng. Nó bước vào, không kịp bật đèn, cứ nguyên quần áo nằm dài trên phản. Bếp núc vắng lặng. Chiếc điện thoại rung lên, ánh đèn nhấp nhánh. Tối nay công chúa tự túc nhá, ta đi dự tiệc rồi. Những ngón tay uể oải lướt trên bàn phím, uh. Nó ra đầu ngõ, chọn lấy một ổ bánh ngọt và hộp sữa. Vậy là xong bữa tối. Nó nhìn chiếc vali để ngổn ngang, chợt nhớ là chưa sắp xếp lại đồ đạc. Phía trên cùng là một túi thuốc, dầu gió, vitamin C, thuốc cảm… Ôi, mẹ tưởng mình đi lên núi. Rồi một túi tất, khăn quàng cổ, găng tay, mũ len. Đang mùa hè cơ mà. Mẹ lại lo trước cả trăm cây số rồi. Rồi thì cơ man nào là các loại áo quần đủ sắc màu. Mẹ quên là con gái mẹ đã đi làm rồi à, chỉ cần một ít quần áo công sở và mấy bộ jean thôi. Nó xếp những đồ cần thiết vào chiếc tủ con kê ở góc giường, phần còn lại để nguyên rồi cho vali vào gầm phản. Nó thở dài nhìn quanh. Giờ này chắc là mẹ đang đi bộ với các cô dì trong xóm, bố thì xem tivi. Nhìn chiếc điện thoại im lìm bên cạnh, nó muốn nhấn nhá những nút quen thuộc gọi về nhà, nhưng rồi thôi, cũng vừa gọi buổi sáng.
Chuông điện thoại réo rắt, nó đưa tay quờ quạng tắt phụt đi dòng âm thanh quấy nhiễu rồi cuống cuồng rửa mặt ăn sáng. Chiếc xe lại lao vút đi, dòng người chuyển động, mắt nó vẫn hơi mơ màng. Người quản lý đưa cho nó một tập chương trình cần biên tập lại. Nó lại chúi mũi vào những dòng chữ ngoằn ngoèo. Điện thoại réo rắt, lại những cuộc gặp gỡ, lên kế hoạch, bàn thảo. 9h gặp đối tác bàn thảo, 10h họp nhóm, 2 giờ lên chương trình, 3h, 4h, thứ 3, thứ 5… những miếng stick vàng bao vây lấy bàn làm việc có nó, cơ thể lên tiếng phản ứng kịch liệt nhưng đôi mắt vẫn lướt đi trên những dòng chữ, đôi tay vẫn liên hồi gõ máy. Điện thoại rung lên, đèn chớp liên tục. Anh. Từ ngày nó ra làm việc đến giờ, anh có hỏi thăm đâu. Em thế nào rồi, khỏe chứ, công việc ổn không? Những lời hỏi thăm xã giao. Hẳn là anh lại gửi group cho tất cả những ai có mặt trong danh bạ chứ gì. Những ngón tay lạnh lùng lướt trên phím. Nhờ trời em vẫn khỏe và công việc cho đến thời điểm này vẫn trôi chảy. Uh, vậy là tốt rồi. Nhưng em không ổn lắm phải không. Nó gập máy. Có lúc nào ổn đâu, từ khi anh trở thành một người xa xôi. Tại sao anh lại biết em không ổn?
Nó rẽ qua café Cuối ngõ. Ông chủ quán nhìn nó, nheo mắt ngạc nhiên. Trở lại rồi đó hả? Tôi biết mừng bạn cũ cái gì đây? Như mọi khi là được rồi. Nó mỉm cười. Nơi này, anh và nó vẫn thường đến vào mỗi tối thứ 6, nghe đàn guitar, ngắm tranh và trò chuyện vu vơ. Anh bảo nó trẻ con quá, vào quán café lại gọi sữa dâu, nhưng anh vẫn gọi cho mình một ly sữa dâu đó thôi. Chiếc ghế trước mặt trống trải, ly sữa dâu đưa ra, vẫn màu hồng quen thuộc, lạnh ngắt. Ông chủ quán kéo ghế ngồi trước mặt nó. Như vậy sẽ không trống trải. Ông nở nụ cười quen thuộc. Nó nheo nheo mắt. Biết đâu trống lại hay, sẽ luôn tìm kiếm một sự thay đổi, thay thế. Không thể trống mãi đâu, vấn đề chỉ là thời gian thôi. Nghe “Thời gian ơi” nhé. Nó gật đầu. Đã bao lâu rồi nhỉ, từ ngày nó bắt đầu một cuộc sống không anh.
Trở về nhà, nó bất giác gọi cho mẹ. Mẹ đang bận khách. Cuộc sống vẫn tiếp tục, trôi đi, trôi qua.
Anh nhắn tin. Em đang làm gì đó. Tối mai là thứ 6, em có muốn đi “Cuối ngõ” không. Mai em có hẹn rồi, hẹn anh khi khác nhé. Uh, được rồi, chúc em ngủ ngon. Thật ư, sẽ ngủ ngon ư? Đáng lẽ nó đã không trở lại đây, trở lại những con đường đầy ắp kỷ niệm này. Đáng lẽ nó đã trở về nhà với bố mẹ, làm một công việc nhàn nhã và sống một cuộc sống yên bình, không bon chen. Đáng lẽ… nhưng nó vẫn trở lại.
Tóc nâu bảo tối mai có sinh nhật người bạn, rủ đi cùng. Nó gật đầu, tối mai sẽ là một buổi tối dài đằng đẵng nếu ở nhà.
Một ngày trôi đi quá nhanh. Người phụ trách có vẻ hài lòng với bản kế hoạch của nó. Ít nhất thì công việc cũng đang trôi chảy. Tóc nâu gọi điện í ới, bảo về sớm. Nó chen lên những hàng xe lúc tan tầm, luồn giữa những chiếc xe ôtô chậm chạp bò trên đường phố, len vào những ngõ nhỏ đầy ắp người trở về. Tóc nâu chờ sẵn với 2 bộ váy áo và một đống phụ kiện. Đấy là lý do mà tao phải đánh đổi cả mạng sống để về sớm hử? Chết vì cái đẹp là một hạnh phúc. Nó lắc đầu nhìn tóc nâu lướt thướt với cái váy rườm rà không thể rườm rà hơn được nữa. Tóc nâu nhìn nó thay áo. Mày đẹp thật đấy, dáng thon, ngực tròn, tao chấm điểm 9. Tiếc gì không cho 10 luôn đi. Làm gì tới, tao mới 10. Ôi dào, mà chị khai đi, chị để ý đến anh nào trong đám bạn hôm nay hử, sao tự nhiên chị lại sắm sửa váy áo, sốt sắng thế? Đó là một bí mật, đi theo tao là biết. Tổ chức ở đâu? Café “Cuối ngõ”.
Nó cho xe chạy chậm trên đường, mơ hồ nghĩ. Anh có ở đó không? Mọi người đã vào bàn từ trước. Nó đi sau tóc nâu, liếc mắt nhìn quanh, anh sẽ chọn cho mình một góc khuất với một cô gái nào đó, anh sẽ kể những câu chuyện hài hước hay bình luận những bức tranh? Nó khẽ lắc đầu, tối nay đi chơi mà. Nó vào bàn, cạnh một anh chàng tóc mượt. Nó mỉm cười khi đặt được một cái tên cho anh chàng bên cạnh. Bất giác nó ngước nhìn người đối diện. Trong một giây, nó biết rằng đó là anh và giây thứ 2, khi tóc nâu ngồi cạnh anh, nó hiểu người mà tóc nâu đang nhắm tới. Thành phố này thật chật hẹp. Nó đoán tóc mượt làm nghề điều tra xã hội, vì chỉ bằng những câu rất khéo, tóc mượt đã có trong tay lý lịch trích dọc của nó. Còn tóc nâu thì là một nhà ngoại giao cực đỉnh vì chẳng đợi đến lúc này, nó đã có sẵn hồ sơ chi tiết về đối phương rồi. Anh thích uống sữa dâu hả? Em để ý mấy lần, lần nào đi uống nước anh cũng gọi món này thôi. Ừ, có kỳ lạ lắm không. Không đâu, hiếm thấy quá chứ. À, em gọi nước uống đi, em dùng gì, và em nữa, anh hướng ánh mắt nhìn nó, cô gái xinh đẹp trong bộ đầm màu đỏ. Tóc nâu nhanh nhảu, em uống sữa dâu, em thích món này. Em uống đen đá. Anh nhìn nó, thoáng nhíu mày. Nhưng nó đã nhìn về phía tóc mượt, anh ta đang khuấy khuấy ly café. Café đắng ngắt, nó uống từng chút một. Phía bên kia anh khuấy đều những viên đá, còn tóc nâu thì khẽ khàng nhấp từng chút ly nước của mình. Nó thầm nghĩ tối nay sẽ nghe tóc nâu than thở vì cái vị ngọt sắc của cốc sữa ấy.
Chiếc máy lại rung lên. Em về nhà rồi chứ? Em thay đổi rồi à? Em có biết uống café đâu? Em về rồi, cám ơn anh đã hỏi thăm. Em không còn là trẻ con nữa. Anh không nói em trẻ con, anh chỉ cảm thấy em đang thay đổi, và như thế không giống là em. Phải, em bây giờ và em trước đây khác nhau mà. Đến giờ anh mới nhận ra điều đó à? Em bảo thủ quá, g9. U too.
Tóc nâu bắt đầu thở than về ly nước, nó quá ngậy, nhưng tao vẫn phải uống. Vì sao một chàng trai nhìn phong độ như thế lại có sở thích uống cái thứ nước béo ngậy ấy. Lần sau mày gọi thứ khác, đâu nhất thiết như thế. Nhưng tao muốn tạo một ấn tượng gì đó. Thiếu gì cách. Ôi, tóc nâu gào lên. Mày thật là một cục gạch khô cứng. Tao đi ngủ đây, không thèm nói chuyện với cục gạch nữa. À mà mày thấy chàng của tao thế nào, ok chứ? Ừ, quá ổn. Tóc nâu cười rạng rỡ và tắt điện. Trong đêm tối, cục gạch bắt đầu khóc, những giọt nước lặng lẽ. Nó đã quên anh rồi mà, sao lại có cảm giác như đang mất anh một lần nữa. Thành phố rộng lớn, rồi có gặp anh tay trong tay với ai không?
Nó đi làm với gương mặt phờ phạc. Anh trưởng nhóm nhìn nó ái ngại nhưng vẫn đặt trước mặt nó một tập tài liệu, hôm nay phải xong đó em, nếu mệt quá anh có thể giúp cho một phần. Em làm được, cám ơn anh, em không sao cả. Cơ thể nó lại quay theo quỹ đạo của những con chữ, chỉ có tâm trạng của nó là đang biểu tình rầm rộ mà thôi.
Ngày nhận lương, nó run run nhìn những con số hiện trên chiếc máy, cũng khá khẩm đấy chứ nhỉ, không bỏ công mình lặn lội trở ra thành phố này. Nó lục tìm cuốn sổ nhỏ, tìm số thẻ của mẹ. Chuyển một ít cho mẹ mua cái áo, mua cho bố đôi giày mới. Nó lại rút một ít chuẩn bị khao anh chị em ở công ty, khao tóc nâu. Nó cảm giác đường phố thênh thang hơn. Nó chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn chờ tóc nâu. 8 giờ, 8 giờ 30, vẫn không thấy đâu cả. Tóc nâu lại đi dự tiệc chăng. Nhấn máy gọi. Tiếng chuông điện thoại đổ đâu đó rất gần, tóc nâu bước vào, đôi mắt ủ nước. Nó bối rối đỡ lấy thân hình tóc nâu đang đổ xuống. Nó vỗ vỗ bờ vai đang run lên. Có chuyện gì vậy hả? Mày ơi… Chuyện gì vậy, ai đã bắt nạt mày hả? Không, mày ơi, anh ấy… Nó cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng. Anh ấy… không hề quan tâm đến tao. Nước mắt chảy xuống bờ vai nó, ươn ướt. Nó xiết chặt vòng tay. Tao hiểu rồi. Tại sao lại thế hả mày, tại sao? Tao hỏi anh ấy chê tao ở điểm nào? Anh ấy bảo chỉ là anh ấy không yêu tao. Tóc nâu lại tiếp tục những đợt khóc mới. Nó cảm thấy như người bạn đó đang khóc thay cả phần cho mình. Hôm nó xách vali trở về, anh không ra tiễn. Nó đã khóc như thế trên chuyến tàu dài đằng đẵng. Rồi những ngày ở nhà quyết định sẽ quên, nó cũng đã ướt sũng như thế.
Tóc nâu ngủ yên, gương mặt bầu bĩnh. Nó ngắm nhìn cô bạn thân thiết của mình, thở dài, lặng lẽ dọn mâm cơm, vậy là hôm nay không đãi tóc nâu được rồi. Mẹ nhắn tin, bảo là đã nhận được quà, ngày mai mẹ và bố sẽ đi mua sắm. Các cô trong xóm gửi lời hỏi thăm. Nó mỉm cười. Hẳn là trong chuyến bộ hành tối nay, mẹ nó đã kịp khoe với các cô là nó vừa mới nhận tháng lương đầu tiên, gửi tiền cho bố mẹ sắm sửa rồi. Tin nhắn khác lại đến. Anh. Em hãy an ủi tóc nâu nhé. Anh rất lấy làm tiếc. Anh yên tâm, không có chuyện gì đâu. Em vẫn ổn chứ? Em lúc nào cũng ổn cả. Anh nghĩ em có chuyện gì đó. Nếu em có chuyện gì và không nói cho anh biết thì hẳn sẽ có lý do. Anh chỉ muốn biết là em vẫn ổn. Vậy thì anh có câu trả lời rồi, em rất ổn. Tự khi nào em gay gắt với anh như thế? Em không biết. Điều gì đã khiến em như thế? Anh không biết à, em cũng không biết. Cũng có thể là anh giàu trí tưởng tượng thôi. Nó vội vã tắt máy. Cứ như vậy, nó sẽ lại rơi vào tình trạng của tóc nâu mất.
Ở cách đó 5 - 6 cây số, một chàng trai vẫn miệt mài nhắn những cái tin vô vọng. Anh vứt chiếc điện thoại xuống, ôm mặt một lúc. Đôi khi con gái rất khó hiểu. Cuối cùng, vì sao em lại trở lại thành phố này?
Chi nhánh ở Hồ Chí Minh đang cần người. Anh phụ trách nhóm lên tiếng. Trong chúng ta có một số người đủ năng lực để bổ sung cho miền trong. Tôi biết rằng các anh chị còn có những lý do ràng buộc này khác nên thực sự tôi không muốn ép buộc. Tôi mong các anh chị hãy suy nghĩ và cân nhắc. Vào đó sẽ có nhiều cơ hội khám phá, thể hiện và tất nhiên là có chế độ ưu đãi. Mọi người im lặng. Một ý nghĩa vút qua, nó lên tiếng. Em có thể đi được không?
Mày sẽ đi thật à? Tóc nâu nhìn nó, buồn rười rượi. Tao làm sao đi giả được. Công việc nó thế, biết làm sao được. Sao mày không xin ở lại, mày chỉ mới ổn định ở đây thôi mà, vào đó sẽ phải làm lại từ đầu. Nếu tóc nâu biết nó tình nguyện đi thì sao nhỉ? Anh gọi điện. Không phải là tin nhắn với những con chữ lặng lẽ mà là những lời nói có âm thanh. Anh nghe nói em sắp đi vào Nam à? Anh biết nhanh thật. Sao anh biết thế, em đã nói cho ai đâu mà. Ừ, anh luôn nhanh nhẹn với tin tức. Thế em không định chào anh rồi đi à. Anh đã biết rồi thì phải đến chia tay em chứ? Em vẫn thế, đi “Cuối ngõ” nhé.
Đã lâu rồi, nó mới ngồi sau lưng anh. Nhìn anh từ phía sau, sao mà cô độc. Ông chủ mang đến 2 ly sữa dâu. Em sẽ uống ly sữa này chứ, hay là café. Em uống sữa. Anh mỉm cười, thế mới là em chứ, anh chắc là em không hợp với thứ nước uống đắng ngắt đó. Anh nhầm rồi, nếu là rượu vokka em cũng có thể uống được. Anh biết. Nó khuấy những viên đá nhỏ, anh nhìn thăm thẳm vào bàn tay nó. Tại sao em lại đi? Em không thích nơi này nữa à? Nó ngước nhìn lên. Là công việc cả mà, đâu phải thích hay là không thích. Anh biết em mà, nếu em không muốn thì bỏ, chuyển sang làm một việc khác mà. Đúng là, anh luôn đọc được những suy nghĩ, chỉ trừ có tình cảm của nó là không. Tại sao không phải là ngược lại nhỉ? Em cũng muốn đổi gió thôi. Nếu không thích thì em sẽ có lựa chọn khác. Con nơi này thì sao? Nơi này đẹp nhưng buồn. Nó uống chậm một ít sữa dâu, nghe có vị đắng của café. Còn mọi người ở đây nữa. Anh không nhìn nó. Em vẫn sẽ nghĩ đến mọi người. Còn … Nó lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt sầu muộn. Tại sao? Tại sao anh không bao giờ ngăn cản nó mỗi khi nó quyết định ra đi? Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Im lặng.
Bây giờ nó mới nghe rõ bài hát, “vội vã trở về, vội vã ra đi”.
Cả hai uống chậm những thìa sữa đắng. Bao giờ em đi. Thứ bảy này, em sẽ về nhà. Thứ hai em vào trong kia. Được rồi, anh sẽ đến tiễn. Vậy ư? Giá mà anh tiễn em sớm hơn.
Con tàu chuyển bánh. Anh và tóc nâu lùi về phía sau, nhỏ dần rồi khuất hẳn. Chiếc máy điện thoại lại rung lên. Em có thực sự hiểu anh? Không, cũng giống như anh biết về em vậy thôi. Nó nhấn máy gọi cho bố. Con đang trên đường trở về. Con được nghỉ phép hả? Con đi chuyến tàu nào, mấy giờ đến, sao không báo trước cho bố thế? Dạ, con nghỉ phép, sắp tới con phải đi công tác.
Con tàu ồn ã đi đi ngang qua chiếc cầu sắt. Nó nhìn xuống dòng sông, tạm biệt. Cả thành phố nữa, tạm biệt, tóc nâu, anh. Không biết lúc nào nó sẽ trở lại thành phố? Lúc đó… anh có đón nó hay không?

Xem Tiếp: ----