Cơn đau đầu kéo dài. Mắt tôi bắt đầu cay xè và màn hình vi tính trước mắt loè nhoè. Tôi đứng dậy, vươn vai rồi bước xuống nhà. Vợ chồng tôi chuyển sang Việt Nam đã được hơn ba tháng. Tôi quản lý văn phòng đại diện một công ty môi giới kinh doanh bất động sản tại Sài Gòn và họ thuê cho vợ chồng tôi căn biệt thự này cùng với một người giúp việc, một người bảo vệ và một người làm vườn. Tôi dắt con Snow lông xù xuống vườn, định ngả lưng ra chiếc ghế băng gần hàng rào màu trắng. Vợ tôi vẫn chưa về, chắc nàng còn bận bịu nơi Spa hoặc cà phê sân vườn nào đó.
Con Snow sủa ỏm tỏi. Tôi thấy một bóng người thoáng qua bên hàng rào. Đó là một cô gái người địa phương dáng nhỏ bé. Hình như cô ta vừa định bứt cành hoa hồng ven hàng rào. Tôi thấy cành hoa hồng rung rinh trong lúc trời Sài Gòn oi nồng không gió. Bỗng tôi thấy bực mình. Trước khi đến đất nước này, tôi từng nghe nói nơi đây ý thức người ta rất kém. Họ thường vứt rác lung tung, ở bẩn và ăn trộm vặt. Cơn đau đầu khiến tôi phát cáu. Tôi tính kêu cô ta đứng lại và quát cho một trận. Tôi chợt nhận ra mình không biết tiếng Việt. Tôi bực bội quay vào nhà.
Bỗng dưng tôi thấy ghét cái xứ sở này, ghét con người ở đây. Hằng ngày, tôi phải làm việc với một đám nhân viên suốt ngày cãi cọ, so bì và lười biếng. Ba tháng nay, chẳng khi nào tôi được nghỉ ngơi thật sự, giờ nào cũng bị nhân viên gọi điện thoại hỏi những điều đáng ra không nên hỏi. Đường sá ở đây thì tệ hại, dân chúng thì chen lấn, tràn cả ra làn đường ô tô mà đi. Mà nói tới nói lui thì tôi vẫn không dứt khỏi cơn bực mình vì cô gái ban nãy. Dân ở khu vực này chẳng bao giờ thèm ngó đến nhà hàng xóm, ai nấy sau khi đánh xe về sau giờ làm thì đi chơi tennis hoặc uống rượu, xem phim trong nhà. Vậy nên, tôi chắc chắn, cô ta không phải là người sinh sống trong khu biệt thự này. Tôi uống một ngụm rượu rồi đi ngả lưng. Điện thoại lại reo. Tôi tắt máy và nằm chìm trong cơn đau đầu.
Suốt mấy hôm nay, cứ trước bữa ăn tối, tôi lại ngồi ở một góc vườn, đợi cô gái kia đến. Tôi muốn bắt tận tay cái hành động ăn cắp vặt của cô ta, và rồi, tôi sẽ báo cho ban quản lý khu biệt thự biết. Như thế, họ sẽ cấm cửa tất cả những ai không phải cư dân khu biệt thự vào đây và cả khu này sẽ thành khu vực thượng lưu một trăm phần trăm. Tôi đợi mãi, đợi mãi, nhưng chẳng thấy cô ta quay lại. Đến ngày thứ năm, tôi gần như quên mất mình ngồi đây làm gì. Ngày thứ sáu, tôi đi uống rượu với những tay quan chức và đưa tiền qua gầm bàn, tôi quên khuấy mất khu vườn. Ngày thứ bảy, tôi tính đi mua sắm một ít đồ dùng cá nhân. Vừa cầm chìa khoá ô tô xuống dưới nhà, tôi nghe tiếng con Snow sủa inh ỏi. Xen vào đó là giọng phụ nữ bằng tiếng Anh: “Ok, baby!” và tiếng suỵt ra hiệu yên lặng. Tôi chợt nhớ đến khu vườn…
Bên ngoài hàng rào, cô gái đang nắm cành hồng mới chớm nụ từ khu vườn nhà tôi. Tôi dừng chân, tôi muốn thấy cô ta tận tay hái cành hoa đó đi. Tôi chỉ mong có thế. Thế nhưng, cô nâng cành hồng lên, nhẹ nhàng đặt nó tựa vào thanh sắt tường rào. Tay kia, cô nhặt một sợi nylon cũ vất bên đường, cột cành hồng vào thanh sắt. Cô ta làm cái quái gì thế? Tôi bước chân ra khỏi góc khuất của căn nhà. Con Snow ngừng sủa. Cô ta ngước lên nhìn và mỉm cười với tôi. Tôi không biết gương mặt mình lúc đó như thế nào, tôi chỉ biết rằng sau khi tôi thấy nụ cười ấy, tôi chợt nhận ra mình mỉm cười đáp lại. Cô ấy cất tiếng chào bằng một thứ tiếng Anh phát âm khá chuẩn: “Xin chào ông, chúc ông một buổi tối vui vẻ?”
Tôi chợt giật mình, nhớ lại nhiệm vụ của mình trước lúc gặp cô ấy, giọng tôi hơi nghiêm. “Chào cô. Cô làm gì ở đây?”
Cô ta chỉ vào cành hồng, miệng vẫn mỉm cười. “Ông thấy đó. Nó dài quá rồi, tôi phải cột lên, không thì nó gãy mất.”
Chẳng lẽ tôi gắt gỏng với cô ta rằng đó chẳng phải là hoa nhà cô. Nhưng tôi không muốn, mà nói thật lòng tôi không thể nói điều gì gay gắt với nụ cười đó được. “Cảm ơn cô.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế băng, trong lúc cô ta ngắt một cái lá hồng bị sâu và trò chuyện tự nhiên.
“Hoa hồng nhà ông thơm thật đó. Ông thật là may mắn.”
Tôi buột miệng, nói bâng quơ. “Tôi không xài hoa này. Nhà tôi luôn cắm hoa hồng trong nhà. Người giúp việc mua hoa ngoài chợ về…”
Cô ta lắc đầu, mái tóc đen ngắn cũn cỡn rung rung: “Hoa đấy không thơm. Cành thì cứng ngắc, lại còn không có gai. Tôi không thích.”
Con Snow nằm sát dưới chân tôi, tôi đưa tay vuốt đám lông mềm của nó. Cô ta lại tiếp tục: “Tôi cũng thích cây quảng đại phía góc vườn nhà ông nữa. Hoa trắng muốt và thơm. Khi nào lấy chồng, tôi sẽ xin ông một cành hoa quảng đại làm hoa cưới.”
Tôi bất chợt mỉm cười. “Cô cứ tự nhiên. Nhưng tôi không biết là hoa đó thơm đâu.”
“Ông thử ngửi đi.” Cô ta nói. “Nhưng đừng hít sâu quá, ông sẽ bị đau đầu vì nó quá thơm.”
Nghe đến hai từ “đau đầu”, tôi lập tức né tránh. “Ok, khi nào rảnh, tôi sẽ ngửi.”
“Không mất thời gian nhiều đâu, ông có thể ngửi nó trước bữa ăn tối. Khi hoàng hôn vừa tắt là lúc những bông hoa bắt đầu toả hương. Ngay cả khi ông ngồi đó, ông có thể nhắm mắt lại, và ông sẽ ngửi được.” Cô ta nhắm mắt, hít thở thật sâu.
Tôi nhắm mắt làm theo. Tôi nghe tiếng cô ta. “Đó, ông có ngửi thấy không? Cả hoa lài tây của vườn nhà hàng xóm nữa.” Tôi mở mắt ra nhìn trong khi cô ta vẫn say sưa hít thở. Tôi nói: “Ờ, tôi có thấy mùi gì đó, nhưng tôi không sành mùi hoa như cô.” Kỳ thực, tôi chả ngửi thấy mùi gì cả ngoài mùi nước hoa của con Snow mà vợ tôi xịt cho nó lúc chiều.
Cô ta mở mắt nhìn tôi. “Ông đừng lo, sau này ông sẽ biết, ông sẽ nhớ từng loại hoa.”
Rồi không quan tâm tôi có lắng nghe hay không, cô ngồi bệt xuống đất và nói huyên thuyên. “Ở trong khu vực này, có một nhà trồng sen trắng rất thơm. Hoa sen trắng thơm dịu hơn hoa sen hồng. Còn bên kia nữa, họ trồng lài ở cả lối đi. Kế bên có cái xích đu mà tôi chưa bao giờ thấy ai ngồi đó cả.”
Tôi nói cho có: “Chắc họ bận đi làm.”
“À, trên đường chính đi vào khu này, có năm chậu bông giấy rất đẹp, năm màu khác nhau đấy. Ông thích không?”
“Ờ, không. Tôi không nhớ lắm.” Thật ra là trên cái con đường đó tôi chỉ nhớ mỗi anh gác cổng luôn cúi chào tôi mỗi buổi sáng. Tôi không có thói quen nhìn vào nhà người khác hay những thứ hai bên đường, các loại hoa hoè như cô ta đang huyên thuyên.
“Ồ, ông nên dành năm phút để thăm mấy chậu hoa đó. Lúc con đường vừa lên đèn, ông sẽ thấy nó đẹp khác với vẻ đẹp ban chiều.”
Tôi bắt đầu tò mò về cô gái này. “Cô học tiếng Anh ở đâu mà cô nói sành quá vậy?”
“Tôi tự học.” Cô ta hãnh diện đáp.
“Cô làm phiên dịch hay hướng dẫn viên, hay việc gì đại loại như thế?” Tôi hỏi dò.
“Không. Tôi làm bồi bàn cho một quán cà phê ở Phạm Ngũ Lão.”
“Ồ…” Tôi nhận ra mình vừa “Ồ” một tiếng quá to nên đành lấp lửng. “Tiếng Anh của cô chuẩn quá nên tôi không nghĩ vậy. Sao cô có thể tự học mà lại giỏi như thế được nhỉ?”
“Có gì đâu.” Cô ta nhún vai. “Tôi thích nói chuyện với khách Tây. Mà tôi thấy họ cũng rảnh lắm, ngồi cà phê cả buổi, tôi nghĩ họ cũng buồn và tôi bắt chuyện. Chữ nào không biết tôi vẽ ra giấy, và tôi học từ họ rất nhiều.”
“Có nghĩa là cô biết rất nhiều thứ, có vậy cô mới có chuyện để tám chớ, đúng không?”
Cô lại mỉm một nụ cười hiền lành. “Tôi chỉ biết những thứ xung quanh mình thôi. Họ tò mò về cách người Việt Nam nấu cơm, cắt lúa, cũng như tôi tò mò về cách người Pháp mở rượu vang, làm pho mát. Và họ đã nói cho tôi biết khá nhiều thứ.”
Tôi nhớ đến cô tiếp tân trên văn phòng với vốn tiếng Anh bập bẹ, đột ngột tôi hỏi: “Cô có muốn đổi việc không? Một công việc như tiếp tân chẳng hạn, sẽ thoải mái và lương cao hơn làm bồi bàn nhiều!”
“Ồ, tôi không biết làm tiếp tân đâu. Và tôi thấy công việc của mình cũng khá ok. Tôi không nghĩ mình sẽ đổi việc.”
Tôi thấy cô ta thật dở hơi. “Chẳng lẽ cô không có ước mơ hay khát vọng gì cả sao? Cô nghĩ rằng cô sẽ làm bồi bàn đến cuối đời ư?” Hình như tôi hơi cao giọng một cách vô lý.
“Tôi không biết nữa.” Cô vẫn rất bình thản. “Bây giờ tôi rất thích công việc này. Nó cho tôi cảm giác tôi đang đi du lịch, và tôi gặp những người khách kia ở chính đất nước của họ. Tôi thấy những cánh đồng hoa tulip, những lâu đài cổ, những nhà thờ, tháp chuông. Tôi thấy điều đó qua nét mặt hoan hỉ của họ khi họ kể về quê hương mình. Cũng như tôi, khi tôi nói về Việt Nam, tôi cũng vui như thế.”
Tôi không bắt bẻ được luận điệu của cô ta. “Nếu cô đi du lịch khắp các nước rồi, cô sẽ làm gì? Cô có ganh tị với một ai đó, một nghề nào đó không?”
“Điều đó thật khó. Nhưng ví dụ rằng một ngày nào đó, tôi không thể tiếp tục công việc của mình nữa. Tôi muốn trở thành người làm vườn.”
Lần này thì tôi thật sự bất ngờ, tôi lớn giọng đến mức con Snow giật mình. “Thật sao?”
“Thật chứ! Lúc đó tôi sẽ được tưới cây, cắt cành, ngắm những bông hoa mỗi ngày. Còn bây giờ, cứ cách một tuần là tôi phải đổi ca. Một tuần không được ngắm những bông hoa trong khu vực này, đối với tôi, đó là sự thiệt thòi mà tôi phải đổi lấy cho những chuyến du lịch của mình.”
Tôi yên lặng đưa mắt nhìn quanh khu vườn của mình. Dường như đây là lần đầu tiên tôi nhận ra nhà mình có một hàng hoa hồng bên rào, rồi cây hoàng lan góc kế bên và những khóm hoàng anh leo lên phía gần bụi lài tây nhà hàng xóm.
Cô gái lặng lẽ đứng dậy. “Tôi phải về đây. Chúc ông một buổi tối vui vẻ.”
“Ồ, cảm ơn cô. Tôi sẽ đi quanh vườn để ngửi hoa hồng như cô.”
“Rất tiếc thưa ông. Ông phải đợi sau ngày mai.” Tôi nhìn quanh hàng rào, đúng là không có bông hoa nào nở thật. “Hôm nay hoa hồng không nở. Dù sao, tôi cũng chúc ông buổi tối tốt lành.”

Xem Tiếp: ----