Nắng. Nắng gắt. Nắng hại. Nắng cháy da, cháy thịt. Cháy cả những bờ áo nhạt màu đang dật dờ trước ruộng. Nắng đến mức nước như muốn sôi lên bất cứ lúc nào. Ừ thì nắng, nhưng nắng dường như đã như bị “bại trận” trước cái thoang thoảng của những cây bồn bồn tươi rói đang chễnh chệ mọc xiên qua từng hạt nắng. Cái dáng nho nhỏ chông chêng trước ruộng, chông chênh trước những cơn “gió mặn” đang thổi ào ào rát sâu cả mặt. Vậy mà họ vẫn đứng đấy hằng ngày, cúi mặt để bán lưng cho trời. Cái ruộng rộng ghê gớm, nó đã làm cho con người ta thấy thật nhỏ bé khi đối mặt với chính nó. Cuộc sống được bao bọc trong hai chữ…”bồn bồn”. Hằng ngày, những cây bồn bồn được nhổ lên để bán. Những đồng tiền bé nhỏ đó cũng chẳng thấm đâu để nuôi những “miệng ăn” trong nhà và cả những “cái đầu” đang đi học. Với tôi, bồn bồn đã ăn sâu vào thân xác, tâm hồn và cả trái tim của mình… Tôi quen nhỏ trên ruộng bồn bồn. Hai bờ ruộng chỉ cách nhau một dải đất hẹp, nụ cười mát như xua đi cái nóng bức của một trời khắc nghiệt, đôi môi cười như những bông hoa dại xinh xinh mọc giữa ruộng bồn bồn. Đẹp và vững. Rồi đôi nhà cũng chẳng cách nhau là bao, tôi qua bên “ấy” nhiều lắm. Siêng ra ruộng hằng ngày, hằng giờ. Bắt đầu cảm nhận được cái ngọt ngào, dìu dịu của hương bồn bồn dưới ruộng. Bồn bồn nay “khác” rồi đậm đà bởi hương mặn của nước ruộng êm nhẹ bởi những giọt mồ hôi lặng lẽ của nhiều người. Nó chống chọi được cái khắc nghiệt nhất của đời mình mà nó vẫn trắng tinh và đẹp vô cùng. Có lẽ nhỏ cũng vậy. Bờ áo bà ba nhem nhuốc màu đất. Mồ hôi trên trán đổ vội vàng trên khuôn mặt. Vậy mà nhỏ vẫn xinh lắm. Đôi mắt như cuốn sâu con người ta vào tận trong đó. Nước da trắng như những cọng bồn bồn tươi nhất được tước đều cả vỏ. Ôi khó mà kềm lòng được. Trên những khuôn ruộng tưởng như rộng thênh thang lại là những tâm hồn như khít lại gần nhau hơn. Trên ruộng bồn bồn bao nhiêu là ước mơ, bao nhiêu là khát vọng và bao nhiêu là tiềm lực về một cuộc sống đổi đời. Người dân ở đây đã khổ đủ rồi mà! Mùa bồn bồn lặng lẽ trôi qua nhường chỗ cho những con tôm vô hồn chìm mình thế chỗ. Bóng dáng thân thương ngày nào vắng dần và mất hẳn. Trái tim con người có vậy chăng? Ngày nay, tôi được cho lên thành phố để học và để tiếp thu những cái xa xỉ mà trước đây tôi chưa từng biết tới. Cuộc sống như thu hẹp dần. Ba mẹ cũng đã quằng lưng gánh mãi gánh nặng thị thành mà tôi cũng chẳng tiếp được gì. Rồi những thứ xa hoa đã làm tôi quên đi mùi vị của nắng. Quên hẳn đi cái hương của đất cứ xộc lên mỗi khi mùa bồn bồn đến. Và quên luôn cả những cây bồn bồn đang ưỡng mình trước ngàn giọt nắng. Mùa bồn bồn khi nào nhỉ? Tôi quên nó mất rồi. Hình ảnh cô bé ruộng bên đang nhạt dần trước phấn son lòe loẹt của những cô gái thị thành hiện đại. Bồn bồn ở đâu, bồn bồn làm gì? Tôi phớt lờ dần với nó. Ký ức bồn bồn đẹp lắm cơ mà, nó đâu rồi nhỉ. Trở về nơi xưa, vẫn mùi vị ấy, vẫn hạt nắng ấy và vẫn những cây bồn bồn tươi tốt ấy. Cảm nhận này quen lắm. Có quen thân không nhỉ? Rời quê lâu thế này cơ à? Cô bé có trái tim “bồn bồn” đâu rồi nhỉ?. Hàng cây ven đường cứ rập mình chào đón. Thấy thèn thẹn với chính bản thân mình, với quê hương mình. Cô bé có nước da trắng tinh, đôi mắt sâu thẳm ngày nào đang hòa mình với nắng. Hỏi thăm cô còn nhớ tôi không. Cô bé nói rằng “trái tim bồn bồn đã chết theo ký ức của anh rồi anh ạ” (°)loài cây màu trắng có nhiều lớp xốp bao quanh.