Nhiều cuộn mây trắng gợn trên lưng trời sáng bạc thêm óng ánh, mây là đà lững lờ bay qua mặt hồ Than Thở, thoáng chốc mây trôi về chân núi Lâm Viên. Từng đàn chim én thoăn thoắt chao liệng trên không trung, chúng bay bướm vẽ những đường cong khá lả lướt, ngoạn mục. Bao tiếng chim ríu rít rủ gọi nhau về mở hội ngày đầu năm mới ở hiên ngoài.
Nắng vẫn ươm hồng trên những cành hoa anh đào lả lơi chúm chím xinh xinh, và cánh lá nhung lam mông mốc mươn mướt, rung rinh từng chùm phấn mimosa vàng lác đác e ấp run run sau vườn nhà, hoa mimosa tỏa mùi hương thoảng nhè nhẹ, dù là lạ vì mùi hơi hăng hắc.
Cảnh đến thăm tôi vào một ngày chủ nhật đầu năm mới. Cảnh: Dáng người to to, cao cao. Mái tóc chàng quăn quăn gợn sóng cắt ngắn, ép sát vào gáy, tạo cho anh ấy thêm phần hiên ngang, đỉnh đạt. Dưới vầng trán rộng và cao, là cặp lông mày rậm nhưng không dữ dằn, đôi mắt to và đẹp, hàng mi cong cong, miệng rộng, nụ cười tươi với hàm răng trắng bóng khá đều. Mũi lân to bè khoan khoái, làn da ngăm ngăm nhuốm phong trần.
Nói chung chung gương mặt Cảnh trông an hoà, toát lên một vẽ gì độ lượng mực thước, chững chạc hiền hậu, ân cần mời gọi, mà lại thẳng thắng và oai dũng trang nghiêm. Làm cộm lên trong lòng tôi niềm thương thương, dạt dào trìu mến, hay hay sao sao ấy.
Cảnh là chàng trai sinh trưởng ở miền Sông Hậu. Ba của anh ấy ở miệt Cầu Kè (Trà Vinh) và quê mẹ anh ấy ở Sóc Trăng (Long Phú). Nên Cảnh hấp thụ lối sống hồn nhiên, chân phương, vui tính thành thật và tươi mát; chàng không khách sáo, không ngại ngùng, mà tự nhiên gỏ cửa phòng riêng, khi tôi đang chập chờn giấc ngủ trưa.
Cảnh cởi tấm áo quân-phục Sinh-viên Sĩ Quan Võ Bị đã mặc trong mùa xuân ra, và máng chiếc áo có cầu vai đỏ lủng lẳng dây biểu chương lên lưng ghế dựa. Cảnh cởi bỏ cà vạt đen, lủng lẵng trước ngực áo sơ mi trắng ngần, áo quần chàng thẳng nếp ly hồ ủi. Chàng chỉ mặc áo thun trắng và mặc quần tây, chân mang đôi giày đen bóng loáng.
Có một lần chàng đến thăm tôi, Cảnh đã cởi đôi giày ra, chàng nhìn lui nhìn tới ở trong phòng của tôi, phòng phụ nữ độc thân thì làm gì có đôi dép loại đàn ông nào. Cảnh muốn đi chân không cho thoải mái, mát mẻ nhẹ nhàng xí.
Tôi hiểu ý và tinh nghịch cầm đôi dép cao gót của mình giơ ra trước chân chàng. Cảnh tủm tỉm cười ung dung xỏ ba ngón chân vào chiếc dép, còn ngón kế và ngón út thì chìa ra ngoài quệt xuống đất. Rồi Cảnh đứng lên đi ưỡn ẹo, nhoi nhoi cái đít… như… như đít vịt, ì ạch uốn éo Cảnh đi lui đi tới. Hai tay Cảnh đánh đằng xa giống mấy cô người mẫu. Cho tới lúc đôi dép không chịu nỗi sức mạnh “trăm cân” của chàng, đã xẹo qua một bên, khiến Cảnh chổng cù đơ ngả lăn cù cù.
Chúng tôi cùng cười rộ. Bốn mắt đã lắng đọng trong giếng tình. Tôi cảm thấy xôn xao niềm vui thích và tự tay mở rộng cánh cửa…, để đón nhận một hình ảnh tin yêu, nung nấu “chất đam mê” đang âm ỉ cháy rực trong lòng tôi. Gợn tình hây hây phơi phới mang nhiều luyến thương đã xốc đứng tôi dậy, khẽ khàng ỏn ẻn và nhí nhảnh đọng lại ở giếng mắt tôi kể từ khi có Cảnh tíu tít đi vào đời mình.
Cảnh cười cười:
- Hồi tối em đi ăn trộm ở đâu, mà bi giờ ngủ say quá vậy. Em?
Vào phòng rửa mặt, tôi khúc khích cười, nói vọng ra:
- Ấy! Em “dừa” mới “dô” trong “Dõ” Bị, “z…dinh” anh “dìa” nè. Anh hổng thấy sao!
- Khỏi cần rinh anh. Anh cũng phải đến. Vì Ngân Thụy đó.
- Anh ưa gọi em là Ngân Thụy há!
- Ừa. Vì đôi mắt em long lanh như ngấn “thụy… tinh”.
- Ơ! Em?
- Chúc mừng ngày đầu năm mới và… happy birthday em đúng mười chín tuổi, nửa tháng và ba ngày.
- Trời! Anh còn tính kỹ hơn cả em nữa.
- Có những điều… chính mình chưa nghĩ đến. Thì có thể người khác đã nghĩ thay cho rồi.
Chàng đến bên cạnh nâng tay tôi lên, Cảnh đặt gói quà to tướng vào lòng bàn tay tôi mát lạnh. Tôi ngỏ lời cảm ơn chàng, và khệ nệ bưng
tới cái bàn rộng và từ tốn mở ra. Quyển “Ðắc Nhân Tâm” của Dale Canergie. “Cách Mạng Con Người” của Kirishnamuti. “Ba Chàng Ngự Lâm Pháo Thủ” của Alexandre Dumas. Mấy quyển sách nầy là Cảnh mua vào trường, đã đọc xong, nay chàng mang ra cho tôi đọc. Có Hộp kẹo dâu nhỏ thơm ngon. Nhưng còn bức tranh lụa của Tạ Tỵ, như gợi lên lòng tôi bao nhớ nhung.
Mỉm cười chỉ bức tranh, tôi hỏi:
- Anh thích bức tranh nầy?
- Hôm trước đi xem triển lãm, anh thấy em đứng ngẩn người, biến thân vào cả cái nhìn. Anh cho rằng: em thích bức tranh hoàng hôn bên suối, mà hoạ sĩ đã ghi lại rất thần bút. Phải không nào!?
Quả thật bức tranh quá sinh động, tuyệt vời. Phong cảnh hoàng hôn chiếu trên bãi cát ươm vàng bên suối, thật mơ màng, trông rất đẹp. Trải tranh lên bàn rộng, thuận tay Cảnh ghi lại hai câu thơ của V.S. Yeats:
“Dưới chân nhau, ước mơ ta dàn trải
Hãy êm đềm nhẹ bước, kẽo mơ phai”.
Cảnh tự động xuống lầu lấy đinh búa ở dưới garage lên, anh lúi húi đóng đinh, rồi treo bức tranh trên tường gạch:
- Treo thêm bức tranh nầy, trong phòng của em coi có vẽ sinh động lên đôi chút. Chớ không thì… căn phòng của em quả là buồn. Ha em.
- Anh chu đáo lắm. Cảm ơn anh.
Cười khà khà, Cảnh ngồi lên mép chiếc bàn vừa trải tấm tranh lúc nãy. Chân phải chàng gác lên ghế dựa, một tay chống ngang hông, một tay cầm điếu thuốc lá. Chỉ khung ảnh bỏ trống và lọ hoa hồng héo tàn từ lâu quá lâu, Cảnh nheo nheo mắt… kịch kịch. Chàng nhướng cao cặp lông mày nhúc nhích lên xuống, tỏ ý trêu ghẹo và ngạc nhiên nhìn tôi dò hỏi:
- Hư vô trong khung ảnh nầy ha!?
- Vô duyên như Thụy, thì làm gì có ảnh đối diện chứ.
- “Ảnh” có hai nghĩa chính: “Ảnh” có nghĩa là tấm hình, tấm ảnh. Và, theo tiếng nói của người miền Nam, thì còn có nghĩa nữa là “anh ấy”. “Nhà tôi” hay “ông xã” đó Thụy à. Còn khung ảnh ở trên bàn nầy, chưa có hình. Có nghĩa là em chưa chọn một “ảnh” tâm đầu ý hợp, để lộng kiến mà ngắm nhìn. Phải không em?
- Dạ... Anh muốn hiểu sao thì hiểu.
Sau cơn bão lòng hấp hối gần kề vực sâu, tôi thường có trạng thái vật vờ, trôi từ hiện tại về quá khứ và lơ lửng bay vào hư vô. Tôi đã im lặng đóng khung đời mình mấy chục tháng câm nín không cùng rồi!? Vết rạn lớn nhất lần đầu tiên ấy làm hỏng đời mình, đó là: Ðam mê duy nhất một mối tình, mà tôi nghĩ và tôn “người ấy” lên làm siêu sao thần tượng, là lý tưởng cao vời nhất. Nhưng khi biết ra, thì "hoàng tử ấy" chỉ giống như cục đá, giống như con heo đất, nếu có mỹ cảm chăng, thì chỉ đáng đồng bạc nằm ngửa trên đất. Thật quá thất vọng.
- Thụy có nghĩ rằng: Nếu em có vài tấm ảnh của “chàng trai tập sự làm “Lính ở trường Võ Bị” trong tập album của em. Là một thời trang cho mỗi thiếu nữ, sẽ tăng phần thi vị hoá cho cuộc sống hiện tại không? Em?!
- Anh có ý tưởng ngộ nghĩnh ghê à nha.
- Nếu anh có nhã ý tặng em…
- Em nghiêng đầu nói: Rất hân hạnh.
- Không khách sáo chớ.
- Cũng tùy.
- Ong độc là ở cây kim.
Ðộc nhất vẫn là con tim đàn bà…
- Hứ! Nè anh, em là cô gái… nà!
- Em là cô gái anh yêu.
Nhớ em khôn tả sớm chiều bâng khuâng.
- Anh xuất khẩu thành thơ đó à.
Cảnh tủm tỉm cười, dí dỏm và hồn nhiên lồng tấm ảnh của chàng vào trong khung hình trống để trên bàn. Rồi ra vườn tự tay chàng cắt mấy đoá hồng nhung, Cảnh đem vô cắm vào cái lọ, (anh vừa rửa sạch và thay nước mới). Anh đến gần bên tôi, tự nhiên đến nỗi… tôi cảm thấy như việc anh quen biết tôi… cứ coi như thân thiết từ đã lâu rồi. Cảnh nhìn tôi mỉm cười, và nhẹ đá hàng lông mi dài cong cong, chàng tình tứ cười cười quàng tay qua vai tôi. Tay kia chàng chỉ bức ảnh và lọ hoa:
- Em thấy sao?
- Thanh lịch lắm. Anh biết cách cắm hoa.
- Không. Em hãy quan sát anh ấy chớ. Em thấy anh ra sao kìa?
- À. Lính oai hùng và khá dễ coi.
- Dễ thương không?
- Không biết nữa.
- Không biết là phải.
- Sao cơ?
- Vì… khi anh đã yêu, thì Lính Võ Bị rất dễ thương.
- À ra vậy.
- Anh muốn xin cùng em, cho “Lính ấy” ở lại mãi trong ngôi nhà nầy. Em chịu không?
- Anh không sợ chứ.
- Không có gì cản được, khi tình yêu chân thật đến.
- Anh tin như vậy à?
- Hẳn nhiên rồi.

*

Câu chuyện “tình Lính Võ Bị” chợt đến, làm ngây ngất lòng nhau từ hai phía chúng tôi, đã dừng lại ở đấy. Không thân thiết hơn qua vòng tay anh buông hờ trên bờ vai áo len mầu tím hoa sim. Cũng là lần đầu tiên Cảnh mời tôi đi ăn tối ngoài tiệm; trước khi tôi tiễn chàng lên xe taxi, để Cảnh trở vào quân trường. Nơi mà ngày thường Cảnh sẽ mặc quần áo kaki vàng, đội mũ nhựa, hay nhiều lần chàng kể cho tôi nghe:
- Anh ẵm vợ con giơ lên đầu để chạy quanh cột cờ, và có khi anh bị hít đất lia chia.
- Anh nói sao? Dám ẵm vợ anh à!?
- Ah ha! Có nghĩa là: Súng là vợ, đạn là những thằng nhóc con. Úi! Nặng kinh khủng em à. Các anh phải cặp súng đạn ở sát bên mình như… đầu gối tay ấp vợ vậy mờ!
- Em ghét nhất là cái tướng cứng cỏi khi anh… ăn cơm à.
- Em không rõ, chớ đó là một “đặc thù” rất lịch sự của con nhà tướng. Em à! Trước khi ngồi vào bàn ăn, anh phải kéo ghế ra, làm nhẹ nhàng thôi, không cho gây ra tiếng động à nha. Ngồi lưng thẳng đứng, ngực ưỡn ra.
- Coi giống người máy thấy mồ!
- … Tay bưng chén cơm giơ lên ngang miệng, và-cơm ăn nhanh, mà lịch sự không húp rột rột, không hả miệng nhai ngồm ngoàm, hay cười nói ba láp khi còn thức ăn ở trong miệng nghe.
- Hứ. Ai …chẳng như vậy!
- Vậy mà đôi khi cũng có người vội vã ăn, nên “rớt đài”, bị phạt hoài đó chớ!
- Ui xà…
Tôi đi dạo phố bên Cảnh kèm theo nhiều vui thích và cảm thấy thật hãnh diện. Ðôi má tôi ửng hồng, e lệ nép hờ bên cánh tay chàng. Tôi liếc nhìn thấy người người đang đi trên phố, hầu như ai ai cũng quay đầu lại nhìn một kiều nữ thẹn thùng, ăn mặc model, đã sánh bước cùng một Sinh-viên Sĩ quan Võ Bị tốt tướng. Họ không ngại trầm trồ xuýt xoa khen chúng tôi đẹp đôi.
Từ nay, như đã ước hẹn, thỉnh thoảng bất đắc dĩ Cảnh mới vào nhà anh chị của tôi. Lúc nào bất ngờ Cảnh có phép xuất trại, chúng tôi không thể hẹn trước với nhau, vì nhà nầy không có đường phone. Ngoài ra, khi nào Cảnh thấy cửa sổ phòng riêng của tôi trên lầu mở; ấy là lúc tôi có ở nhà. Cảnh sẽ dùng “cái còi tu huýt của hướng đạo” thổi lên ba tiếng ngắn và một tiếng dài lê thê, để báo hiệu. Khi nghe “tiếng tu huýt gợi tình xuân”, tôi sẽ hiện ra bên khung cửa vui vẻ vẫy chào chàng.
Nhìn thấy nhau rồi. Cảnh sẽ tà tà đi xuống đường Phạm Phú Thứ, và chàng đi lui đi tới chờ đợi tôi nơi đó. Cái trò chơi “cút bắt” nầy khiến tôi thích thích, vui vui hẳn lên. (Vì, khuôn viên khu đất ngôi biệt thự nầy nằm ngay ở đầu góc của đại lộ Yersin và Pasteur; từ trong nhà ra ngoài sân quá rộng, khá xa. Người ở trong nhà không thể nào nghe tiếng gọi, nếu họ không bấm chuông ở ngoài cổng lớn).
Thật ra, tôi đã lớn khôn, sắp ra trường và đang đi làm việc, nên tôi có chút tự do, độc lập cho chính thân hay quyết định tình yêu đời mình. Ấy vậy mà… Khi sống chung dưới mái nhà anh chị Tuế. Tôi không muốn Cảnh đến nhà nầy nhiều, dù anh chị Tuế ưa hay không ưa ai, thì có mắc mớ gì! Họ không hề tìm hiểu về tâm tư, tình cảm hay lối sống của người tôi quen biết ra sao. Nhưng chúng tôi vẫn e ngại anh chị Tuế la.
Vã lại, cá tính của anh rể buồn vui bất chợt. Có khi anh rể quá vui vẻ nồng nhiệt chào hỏi bạn của tôi. Và, khi nào “trái gió trở trời” ủ dột, giông tố, anh Tuế bốc đồng trở chứng nổi cơn tam bành lục tặc lên. Thì nếu ai đến nhà, có là quan, là tướng tá đi chăng nữa, anh rể cũng la, cũng mắng và xua đuổi, anh rể bất lịch sự chửi như tát nước vô mặt khách. Thì tôi bị quê và người bạn ê mặt quá chừng. Thật xấu hổ!
Còn ý của tôi ngày nay đã nghiêng về Cảnh hơn vài ba bạn trai khác (bạn đúng nguyên nghĩa). Một cảm tình dành cho Cảnh khá đặc biệt, sâu thẳm từ từ vươn lên trong tâm hồn tôi. Quả thật tình nhẹ như mây, đằm thắm như tơ trời vương trên đỉnh Lâm Viên… Cũng nhờ tiếng còi tu huýt thay tiếng chim cất giọng ngân réo gọi mời chào! Và, Cảnh là người con trai “dễ thương nhất” mà tôi muốn chọn, để bầu bạn. Tâm sự. Chia sẻ; hầu xoa dịu nỗi niềm.
Ði bên nhau giữa khung trời thơ mộng, thoáng mát, từng giọt sương mọng rung rinh trên ngọn lá anh đào, rồi tí tách rơi xuống đám cỏ bồng bên vệ đường; có lần Cảnh đã nói cho tôi nghe mấy câu sau:
I have been waiting for you to return.
To this home of yours and hear the enchanting heart.
From spring through summer to chilling autumn.
I have been consistent in keeping my thoughts for you only…
Ái Ưu Du

Xem Tiếp: ----