Ông bà ta có câu:” Đố ai nằm ngủ không mơ”. Ấy thế mà tôi đã có hơn 40 chục năm nằm ngủ chả mơ mẩn gì bao giờ. Có người bảo tôi là bốc phét. Tôi chả dám cãi cho mình nhưng thật sự là thế. Hay tại có nằm mơ nhưng khi thức dậy chả còn nhớ gì hết trơn trọi. Điều này cũng không có lý vì nếu cái trí nhớ của tôi còi kiết, nghèo nàn như thế thì làm gì mà tôi…học hành nổi và tôi chắc là giốt đặc cán cuốc rồi, đâu có thể ngồi gõ lách cách bàn phím như hôm nay. Nhưng có một điều quái lạ là sao một vài năm gần đây tôi lại bị hội chứng “mơ” quấy phá. Hễ cứ nằm xuống chợp mắt đi là mơ bất kể ngày đêm. Bà thày lang ta thì bảo là quả tim tôi bị yếu, nó bơm máu không đều lên bộ óc, nên cái não không đủ năng lượng để nghỉ ngơi, nó phải làm việc…ngày làm chưa đủ tranh thủ làm đêm và tạo ra những giấc mơ. Những giấc mơ chẳng đâu vào với đâu. Những giấc mơ làm tôi mệt nhoài.Đêm vừa rồi tôi nằm mơ tôi đi xin việc làm, chả là tôi bị thất nghiệp cả năm nay, ngày nào cũng đi xin việc, ngày nào cũng ngóng cổ hướng về Washington coi thử xem ông Ô Bá mà có hoá phép ra cái job nào không để chộp nhưng chờ hoài chờ huỷ mà vẫn “bỏng không”. Tôi vào xin việc ở cái Shop xửa xe. Ông chủ Shop nhận ngay và đưa cho tôi hai cái “gun” bắn ốc bù loong, rồi bảo tôi ra vặn ốc thử, chắc là để xem tay nghề của tôi cỡ nào. Tôi cầm hai cái “súng “ lững thững đi về phía chiếc xe đã được nâng lên cao khỏi đầu, tính đưa súng vào để bóp cò, thì ông chủ lại bảo” không phải cái xe đó, cái xe phế thải bỏ ngoài kia kià”. Tôi trả lời “dạ” rồi thủng thẳng đi lại hướng ông ta nói. Tới bên cạnh chiếc xe, đúng ra không phải là chiếc xe mà chỉ là một đống sắt, vì mọi bộ phận rời trong ngoài người ta đã tháo đi hết. Tôi cầm cây súng lăm le để tìm con ốc nào đó để đút nó vào, nhưng thật là bất hạnh, tìm hoài mà chả thấy. Tôi đút cây súng vào cái lỗ hổng, khua khua vài cái. Tiếng cọ sát của súng vào thành lỗ hổng nghe xồn xột. Bây giờ tôi mới nhìn kỹ lại thì ra tôi đang cầm trên tay hai trái chuối.Tôi đang ngẩn tò te không hiểu tại sao lại thế này. Từ sáng tới giờ đói meo, cái bụng cồn cào, đang tính bóc chuối ăn thì tôi thấy trên con đường người ta kéo nhau đi đâu mà đông lắm, mỗi lúc một đông thêm, trên khuôn mặt mọi người đều hiện rõ vẻ đăm chiêu, lo lắng. Tôi bất ngờ nối đuôi theo họ, đi qua những ngã tư đường. Ngã tư nào cũng có người cầm bảng viết nguệch ngoạc trên miếng giấy thùng. Chẳng cần đọc cũng biết họ viết cái gì. Họ đứng bất động như những pho tượng nghệ thuật của những nghệ sĩ tạc hình. Đoàn người vẫn đi dường như không ai để ý tới những pho tượng đó dù có vài pho tượng là phụ nữ khá đẹp và duyên dáng. Tôi bất mãn với thái độ dửng dưng của họ. Tôi hét to:” Các người có còn là con người không? Sao không gíup đỡ một chút gì đó cho những người bất hạnh này? Tại sao?”. Họ vẫn cứ đi như là chả nghe thấy tôi nói gì. Tôi đứng nhìn theo họ thở dài. Họ đang rẽ vào sở thất nghiệp. Tôi tần ngần bước đi. Con đường tôi đi mỗi lúc một xa thành phố. Hai bên đường là những thửa ruộng với những mảng lúa cằn cỗi, lép xẹp. Phía chân trời trước mắt mây đen vần vũ. Trời như sắp nổi cơn giông. Tôi đâm hoảng vì nếu cứ đi như thế này giữa đồng không mông quạnh mà gặp mưa gió thì không biết trú ẩn nơi đâu. Tôi đứng ngó chung quanh, trên miếng ruộng trước mặt, nước lấp xắp, thấy có mấy con cá rô hay cá diếc gì đó đang mắc cạn. Tôi mừng quá xăn tay áo, kéo ống quần lên, lội xuống. Tôi bắt từng con dễ dàng và ném chúng lên bờ, mừng thầm trong bụng, cũng không bõ công một ngày đi lang thang tìm việc. Tôi vừa bắt xẩy một con, chắc là con cá trê, to lắm, cá bắt xẩy mà, con nào cũng to. Đã không bắt được mà còn bị nó đâm cái ngạnh vào tay đau nhức nhối. Tôi đang nắm cái tay đau nhăn nhó thì bỗng nghe có tiếng cười dòn tan. Tôi giật mình ngó lên bờ thì thấy Xuân, cô bạn học rất than ngày xưa. Có điều lạ là Xuân hiện đang ở mãi bên Úc mà sao lại xuất hiện ở chỗ này. Xuân đang nhặt dùm tôi mấy con cá gói vào một cái lá chuối, cười duyên bảo tôi:” Thôi lên bờ đi, chúng mình về Buôn mê thuột nha”. Xuân rủ tôi về Buôn mê thuột để làm gì nhỉ. Tôi chẳng biết nhưng tôi cũng gật đầu. Xuân đưa tay phủi một cục bùn nhỏ dính trên mặt tôi. Cục bùn kéo ra thành một vệt dài trên má. Xuân chỉ về phía sau xa tít rồi hối thúc tôi:” Mau lên, Hạ Trắng đang lái xe tới chở chúng mình đi kìa.”. Hạ Trắng là đứa con gái tôi. Cháu còn nhỏ làm gì đã lái được xe chứ. Nhưng tôi cũng lại một lần nữa gật đầu. Thế là chả hiểu giữa cánh đồng mất mùa lúa lép đó, chúng tôi đã đi bằng phương tiện nào mà lai tới NC, Mỹ quốc chứ không phải là Buôn mê thuột của Việt Nam như đã định. Ở NC, thành phố Charlotte, vợ chồng đứa em vợ tôi có cái tiệm tóc nail khá lớn và rất đông khách. Vợ chồng nó đã nhiều lần đề nghị tôi mu qua đó làm phụ với nó, nhưng tôi ngại lắm, vì làm công cho người ngoài thì dễ, còn làm công cho em mình, mà lại em vợ nữa, ôi coi bộ nhiêu khê dữ lắm, nên tôi vẫn cứ chần chừ dù rất cần một công việc để làm.Tôi và Xuân đã tìm đến cái tiệm tóc của Hồng, cô em vợ tôi. Ngày đầu tiên tôi dũa nail cho ba bà Mỹ đen. Ôm cái chân to như chân bò, nặng như chân tượng đồng đen của mấy bà ta gác lên đùi mình. Nước mắt tôi chảy ra vì cái đùi tôi đau quá. Cô em vợ tôi cười “ phải ráng anh ạ.”. Tôi gật đầu cầm đếm tới đếm lui vài chục đồng tiền tip, bước khập khiễng ra cửa. Tôi gọi” Xuân “ơi mà sao không thấy cô ta đâu cả. Xuân đã bỏ đi đâu rồi. Xuân xuất hiện trong giấc mơ tôi như một bóng ma trơi của dĩ vãng, như một chiếc cầu kiều đưa tôi thoát ra ngõ bí. Như bóng ngày xưa làm râm mát con đường tới trường…Thế rồi …Cũng chỉ là trong mơ, Xuân lại đi rồi. Còn tôi ở lại. Hồng, em vợ tôi vừa cắt tóc cho khách vừa hát khẽ:”Em chở mừa hè của tôi đi đâu…”. Hồng hát hay nhất trong số các chị em cuả vợ tôi. Hồng cũng đang là ca viên của nhà thờ trong cộng đoàn người Việt tại thành phố. Tôi đứng thững thờ nhìn qua cửa, tưởng tới những đoá phượng hồng, tưởng nhớ những mùa hè của thời áo trắng vô tư, chưa từng đánh vật với võ sĩ “áo cơm”, mà tiếc mà nuối. Đang mỉm cười với đoá hoa học trò thì từ đâu hai ba xe police hụ còi inh ỏi, làm ồn ào cả khu phố…Những tiếng hụ ấy đánh thức tôi dậy. Tôi đưa tay rờ lên ngực trái của mình. Hình như tim tôi đập mạnh và đập nhanh hơn. Tôi cảm thấy một chuỗi ê ẩm kéo dài toàn thân. Tôi uể oải đứng lên tiến về bên khung cửa. Tôi vén màn, nhìn ra bên ngoài, nơi xa xa bên kia đồi thông mù mịt những hạt mưa vẫn hoài giăng giăng. Những hạt mưa đã rơi mãi cả tuần nay mà chưa dứt. Tôi tiếc ngẩn ngơ cho một giấc mơ chưa hoàn thiện. Đã tới đươc NC rồi mà giấc mơ sao không đưa tôi tới thăm một cô bạn. Cô bạn thật dễ thương, dễ mến mà tôi đã muốn gặp bao năm. Cái duyên không có. Cái duyên thật khó phải không người, như ngọn đồi thông trước mặt, cũng đã nhiều lần tôi thầm bảo với mình là sẽ có một ngày dù mưa hay nắng, tôi sẽ leo lên đó, kiếm một chỗ thật vắng vẻ, có gío mát, nằm xuống để nghe thông hát vi vu, để quên đời mình lận đận, nhưng nào đã có.Tôi buông màn cửa về lại vị trí cũ của nó. Chiếc màn đã che khuất đồi thông và những màn mưa bao phủ nó. Nhưng chiếc màn trong bộ não tôi đã không thể che khuất đi được những dải mây mãi còn vương mắc trên những ngọn cây sầu đông mọc rễ trong tâm hồn. Tôi khoác chiếc áo mưa, tôi đội cái mũ lên đầu. Tôi muốn ra đi. Tôi muốn đi sang phía bên kia đồi thông.Lê Du Miên