Lúc ấy nơi chính dinh của Tiêu hậu còn có Thất tiên cô, Tứ môn thiên vương chưa bị phá. Tông Bảo hạ lệnh cho Bát Nương, Cửu muội, Hoàng Quỳnh nữ, Mộc Quế Anh dẫn quân đánh Thất tiên cô, Dương Ngũ lang đánh Tứ môn thiên vương. Chúng tướng được lệnh, ai nấy dẫn quân tiến lên. Bát Nương, Mộc Quế Anh chém sạch bọn Độc cô công chúa bảy người của Phiên quốc. Dương Ngũ lang dẫn quân xông vào, giết chết bọn Gia Luật Thương, Gia Luật Kỳ bốn tướng. Hàn Diên Thọ biết đại thế đã mất, vào trong doanh báo với Tiêu hậu rằng: "Nương nương mau chạy, bốn phía nay đều là quân Tống" Hậu sợ hãi nói: "Lữ quân sư ở đâu?" Hàn Diên Thọ nói: "Hôm qua đã trốn mất, không biết đi đâu". Tiêu thái hậu nghe xong, hốt hoảng hết cách, cưỡi một chiếc xe nhỏ cùng bọn Hàn Diên Thọ, Gia Luật Học Cổ theo hướng Sơn Hậu mà trốn về. Dương Lục sứ biết được, dẫn chúng tướng đuổi gấp. Tiêu Tán dũng cảm xông lên trước đuổi kịp Hàn Diên Thọ, kêu lớn rằng: "Hãy mau đầu hàng, tha mi khỏi chết”. Hàn Diên Thọ quay ngựa về đánh, chưa được hai hiệp bị Tiêu Tán bắt sống. Bọn Mạnh Lương ập vào, quân Phiên quăng giáo bỏ giáp mà tiến. Tiêu hậu chạy theo đường nhỏ trốn mất. Trận này, Dương Tông Bảo đại chiến Nam đài thất thập nhị Thiên môn trận, giết chết hơn 40 vạn quân Phiên, xác chết chồng chất, máu chảy đầy đồng. Trăm năm sau vẫn còn có xương trắng như núi, ai thấy cũng đều thương xót. Có thơ vịnh: Bạch cốt giao gia ủy tái tường, Vấn nhân vân thử thụ chinh trường. Đình Tham cố vọng thiêm trù trướng, Vãn đái tà huy bội khả thương. (Xương trắng chồng nhau sát chật tường, Hỏi rằng chỗ ấy phải chiến trường? Dừng xe ngoảnh lại thêm ngơ ngẩn, Le lói chiều tà bấy cảm thương). Tông Bảo đã thu được toàn thắng, liền thu quân về trại. Hôm sau, ngồi trên nha trướng, điều tập các xứ quân mã. Bộ tốt giải Hàn Diên Thọ vào, Tông Bảo mắng rằng: "Ngươi xưng là đệ nhất anh hùng của đất Bắc, hôm nay sao lại bị bắt vậy?" Hàn Diên Thọ cúi đầu không nói. Tông Bảo nói: "Để tên gian tặc như mi làm gì”, liền lệnh lôi ra chém. Tả hữu được lệnh, chém đầu bêu lên sào. Rồi xem lại công huân của chư tướng phá trận, sai người truy vấn tin tức của Chung đạo sĩ, đều nói rằng: "Từ khi phá Bắc dinh, không biết đã đi đâu?" Tông Bảo lúc này mới biết Chung đạo sĩ chính là Hán Chung Li giáng thế. Dặn dò chư tướng ai ấy theo đội mình mà đóng doanh, để chờ thánh chỉ. Chư tướng tuân lệnh mà làm. Từ đó quân uy đại chấn, gần xa nghe thấy đều sợ hãi. Ở đây nói đến Dương Lục sứ mang sổ ghi công của chư tướng tâu với Chơn Tông. Chơn Tông nói: "Đợi trẫm ban sư hồi kinh, mới nghị việc thăng thưởng". Lục sứ tâu rằng: "Cái khó có được là cơ hội, nay quân Phiên thua to mà chạy, bệ hạ hãy xa giá, tiến nhanh đến lấy U Châu. Lấy bản đồ của Tiêu hậu mà về, đó là việc lợi ngàn đời vậy" Vua nói: "Nay người Phiên đã lui, quân sĩ đánh nhau lâu đã mỏi mệt, nay nên nghỉ ngơi để củng cố lại căn bản, đợi ngày hồi triều, mới bàn cách khu xử”. Lục sứ liền lui. Ba ngày sau, vua xuống lệnh, ba lộ quân Đàn Châu lui về trước. Nay hãy xây quan ải kiên cố nơi Cửu Long cốc để Vương Toàn Tiết, Lý Minh cùng quân bản bộ ở lại trấn thủ, còn kỳ dư các soái thần theo chinh chiến đều theo xa giá mà ban sư. Chỉ lệnh đã xuống, trong quân ai nấy đều vui mừng. Bình minh, xa giá rời Cửu Long cốc. Dương Lục sứ làm tiền đội, Dương Tông Bảo làm hậu đội. Vua cùng quần thần đi giữa, tam quân hướng về kinh sư mà đi. Chính là: Tinh kỳ động xứ quân thanh tráng, Vạn mã hý thời hỷ khí dương. (Cờ xí động lay quân hùng tráng, Ngựa hí vang trời vui rộn thay). Ngày nọ, đã cách Biện Kinh không xa, văn võ nghênh xa giá vào cấm cung. Hôm sau, thiết triều, chúng văn võ triều hạ xong, vua tuyên Lục sứ đến trước ngai an ủi rằng: "Chuyến này cực nhọc cho cha con khanh, trẫm sẽ luận công mà thăng thưởng". Lục sứ nói: "Đó đều là do chư tướng hiệp lực hiệu mệnh, cha con ngu thần đâu dám độc hưởng hoàng ân". Chơn Tông lệnh thiết yến khao thưởng chinh Bắc tướng sĩ, Dương gia nữ tướng đều được lĩnh yến tiệc, hôm đó vua tôi vui vẻ mới về. Hôm sau, Lục sứ vào triều tạ ơn. Vua ban cho ba bộ áo giáp vàng, hai con ngựa trắng, gấm vóc 12 xe. Lục sứ trên điện cố sức từ chối. Vua nói: "Đây mới chỉ là thưởng nhỏ thôi chớ có từ chối nữa" còn chư tướng có công trận khác sẽ bàn bạc mà tuyên thưởng. Lục sứ liền thụ mệnh lui ra. Về đến Vô nịnh phủ, tham kiến Lệnh Bà, kể lại ân điển của thánh thượng. Lệnh Bà nói: "Con ta rời Tam quan đã lâu, nên trở về mà trấn thủ, để phòng người Phiên bất trắc". Lục sứ y mệnh, rồi ra lệnh mở yến tiệc khao thưởng bộ tướng. Bọn Tông Bảo, Nhạc Thắng tất cả 20 viên chiến tướng ngồi ở bên trái tiệc, bọn Mộc Quế Anh, Hoàng Quỳnh nữ, Đơn Dương công chúa, tất cả 12 viên nữ tướng ngồi bên phải tiệc. Dương Lệnh Bà, Sài Thái quận, Dương Lục sứ ngồi ở giữa, theo thứ tự mà ngồi. Hôm ấy, nhà bếp dâng món ăn, sĩ tốt múa kiếm, mọi người vui vẻ uống rượu. Rượu đến nửa chừng, Dương Ngũ lang đứng lên bẩm với mẹ rằng: "Con bất hiếu Phật duyên chưa mãn, nay mừng cho em con kiến lập đại công, con ở trong quân nay cũng vô ích, hôm nay xin từ biệt mẫu thân cùng các em, trở về Ngũ Đài Sơn xuất gia". Lệnh Bà nói: "Đó vốn là bản tính của con, vậy thì đi hay ở con hãy tự quyết định". Ngũ lang liền từ biệt mọi người, dẫn đầu đà về Ngũ Đài Sơn, chuyện không có gì đáng nói. Đêm ấy, rượu cạn tiệc tan, chủ tướng đều lui. Hôm sau, Lục sứ vào triều tâu với vua rằng: "Thần muốn về Tam quan trấn thủ”. Vua rất hài lòng, giáng sắc chuẩn Lục sứ đến trấn giữ Tam quan; Dương Tông Bảo giám quân tuần thị kinh thành. Ai nấy lĩnh mệnh mà làm. Nói về Vương Khu Mật về phủ suy nghĩ rằng: "Từ khi vào triều đã 18 năm, chưa từng kiến công lập nghiệp với Tiêu hậu". Rồi nảy ra một kế, vào tâu với Chơn Tông rằng: "Thần nhờ ơn bệ hạ thu dụng, chưa lập được tấc công nào, nay sau khi Bắc Phiên bại trận trở về, chắc rằng họ sẽ sợ thiên uy của ta. Nay xin bệ hạ chuẩn cho hàng phục, để tránh cái họa ngày sau". Vua nói: "Lời này đủ thấy lòng trung của khanh”. Liền lệnh cho Võ quân úy Châu Phúc cùng Vương Khu Mật mang sắc, đi đến Tây Phiên tuyên đọc. Hai người được lệnh, mang theo sắc văn, đi đến Tây Phiên hướng U Châu tiến phát. Đi đến nửa đường, Vương Khâm hỏi Châu Phúc rằng: "Từ đây đường đi đến đâu?”. Phúc nói "Có hai con đường để đi. Một là theo Hoàng Hà; một đường là theo trại Tam quan". Vương Khu Mật nghe xong nghĩ thầm: "Nếu đi qua Tam quan, ắt bị Lục sứ bắt lại, chi bằng kiếm một cớ, đi theo hướng Hoàng Hà”. Liền nói với Phúc rằng: "Ta còn có văn thư khẩn cấp chưa lấy, ngươi thay ta đi trước, ta theo sau sẽ đến liền". Phúc không biết đó là mẹo, liền nhận lời, mang theo sắc văn tự mình đi trước. Hãy nói về Vương Khu Mật một mình cưỡi ngựa đến Hoàng Hà, tới phủ Thái Nguyên. Quan trấn thủ Tiết Văn Ngộ ra thành nghênh tiếp Vương Khâm, vào phủ làm lễ ra mắt xong, Văn Ngộ hỏi rằng: "Khu Mật tới đây có việc gì không?" Vương Khâm nói lại việc đến Đại Liêu để lấy vãn thơ đầu hàng. Thái thú hãy chuẩn bị thuyền”. Văn Ngộ nói: "Việc này rất dễ" liền sai lấy thuyền son, đưa qua bờ bắc Hoàng Hà, hướng về U Châu mà đi. Nói tiếp Châu Phúc mang quân mã, đi gần đến địa giới Tam quan, bị quân kị của Lục sứ cản lại, hỏi rằng: "Người đến là ai?" Tiền quân báo rằng: "Khâm sai Vương Khu Mật đến Bắc Phiên công cán. Các ngươi là ai, dám đến ngăn trở" Tuần kị nói: "Hôm trước, Bát điện hạ có sai người đến quan ải nói rằng: "Vương Khu Mật muốn thông Phiên, lệnh cho chúng ta phải phòng bị thật chặt, nay quả nhiên như vậy". Chúng nhân đồng loạt hạ thủ, rồi báo với Lục sứ là bắt được gian tế là Vương Khu Mật tới Lục sứ mừng rỡ nói: "Tên giặc này do ta đề cử, làm được quan to, không nghĩ việc tận trung, nhiều lần muốn khởi mưu làm loạn. Hôm nay, tự sa vào lưới, quyết không dễ mà thả đi". Quân sĩ trói Châu Phúc dẫn vào trước trướng, hai bên kiếm kích như rừng, thương đao dày đặc, làm Châu Phúc sợ đến mặt như chàm đổ, cứng họng không nói được. Lục sứ ngẩng đầu nhìn xem, giận nói: "Người này không phải Vương Khu Mật, bọn các ngươi sao được hư báo, tất cả đều đáng theo luật mà hỏi tội". Lúc này Châu Phúc mới dám lên tiếng nói: "Tướng quân tha mạng, tôi là Châu Phúc". Lục sứ hỏi nguyên do, Phúc nói: "Nhờ ơn thánh thượng sai tiểu nhân cùng Vương Khu Mật đến Bắc Phiên lấy văn thư đầu hàng. Do Khu Mật để quên văn thư nên quay về lấy, nên lệnh cho tôi đi trước, mà bị thuộc hạ của tướng quân bắt được". Lục sứ cười nói: "Sao lại có chuyện ra khỏi thành mà lại bỏ quên văn thư được! Tên giặc này ắt được tin, nên mới bày ra mẹo này vậy". Rồi lệnh thả ra, mời vào trong trướng gặp mặt Lục sứ nói: "Ngài có nhớ việc ngày trước chuyện Phan Nhân Mĩ giao binh ở Hà Đông không?” Phúc nói: "Tiểu nhân vẫn còn ghi nhớ". Lục sứ nói: "Ông vốn là người quen cũ của ta, không cần phải sợ hãi". Rồi sai bày tiệc rượu khoản đãi, nghỉ lại trong trại một đêm, Hôm sau, tiễn Châu Phúc ra khỏi Tam quan mà đi. Ở đây nói về Vương Khu Mật đã đến U Châu, trước hết nhờ cận thần vào tâu báo, hôm sau vào triều kiến Tiêu hậu. Tiêu hậu vừa nhìn thấy Vương Khâm, nộ khí xung quan, vỗ án mắng rằng: " Tên giặc gian nịnh kia, ta đang muốn ăn tươi nuốt sống mi để rửa mối hận, nhưng chưa nghĩ ra kế bắt, nay mi tự đến để tìm cái chết”. Liền quát lôi ra pháp trường, phanh thây xẻ thịt. Quân hiệu được chỉ, trói gô Vương Khâm lại. Gia Luật Hưu Ca tâu rằng: "Nương nương hãy tạm bớt cơn giận dữ. Nay hắn quay về, ắt có việc để nói, đợi hắn nói xong mà không hợp lí, chém cũng chưa muộn". Hậu vẫn giận không nguôi. Gia Luật Học Cổ tâu rằng: "Vương Khâm nay như chim trong lồng, giết có khó gì? Xin Nương nương hãy tạm thời tha chết”. Hậu liền hạ lệnh thả ra, hỏi đến có ý gì. Vương Khâm sợ hãi hồi lâu, mới nói: "Thần từ khi đến Trung Quốc, không phải là không hết lòng, chỉ là chưa gặp cơ hội. Nay thiên tử nhà Tống muốn bản đồ hộ tịch chín châu của Nương nương đều quy Trung Quốc, lại muốn phát binh tiến lên Bắc. Thần do sau khi Bắc Phiên thảm bại, không thể nghênh địch, nên lấy văn thư tới gặp, trong đó có cơ hội, để báo ơn của Nương nương. Hậu nghe tâu, đổi giận làm vui, nói: “Khanh có kế gì có thể đồ được Trung Quốc”. Khâm nói: "May mắn ngày nay các tướng giỏi của triều Tống đều sai đi trấn ở nơi xa, chỉ có thập đại văn thần ở triều. Nương nương có thể hồi thư nói là Vương Khâm chức nhỏ, không thể truyền đạt được ý cần phải sai đại thần tới Cửu Long phi hổ cốc để giao nạp văn tự của chín Châu, đợi khi họ đến, vây bắt lấy, rồi khiến sứ tâu báo, ép vua Tống chia đôi thiên hạ, thì mới thả họ về. Vua Tống lấy đại thần làm trọng, ắt phải theo lời, lúc đó ta từ từ mưu đồ tiến quân, ắt sẽ thành công". Hậu nói: "Ai có thể đến Trung Quốc?" Khâm nói: "Thần tiếc gì mà không đi". Hậu lập tức thảo biểu, đưa Vương Khâm mang về. Khâm từ biệt, rời khỏi U Châu, hướng về Biện Kinh tiến phát. Giữa đường vừa gặp quân mã của Châu Phúc. Vương Khâm cho biết việc đã gặp Tiêu hậu nay về phục mệnh. Phúc mừng rỡ liền hồi quân cùng Vương Khâm theo đường Hoàng Hà mà về. Ngày nọ, đến kinh, triều kiến Chơn Tông, tâu rằng: "Thần lĩnh mệnh vào đất Bắc truyền chỉ, Tiêu hậu mừng rỡ, nguyện dâng nạp bản đồ và hộ tịch của chín Châu, nhưng nói rằng: " Đây là việc hệ trọng, thần chức quan thấp hèn, không thể thành lập được giao ước lâu dài, nên xin mười vị đại thần triều đình đến Cửu Long phi hổ cốc để dâng nộp, đặc lệnh thần phúc mệnh tâu cho biết". Chơn Tông nghe tâu, vô cùng vui mừng, lập tức hạ sắc sai đình thần chuẩn bị khởi hành.