Trong tuyển tập Chuyện cổ tích Xanh Anh ơi, cùng nhau ta vượt biển....Cái bụng bự thè lè làm cô đứng ngồi không thoải mái...hôm nay phải gặp một thân chủ đang bị sưng mặt vì sâu răng mà không chịu chửa, cả năm trời rồi, giờ này thì còn cứu cái răng gì nỗi nữa, chắc phải nhổ đi thôi...nếu dư tiền và không sợ nha sĩ, bác đã đi lấy chỉ máu răng từ lâu rồi...thiệt là khổ cho bác mà cũng khổ cho cô...nhưng chịu thôi nhe, cô không đủ sức để cầm kềm hôm nay rồi đó. Đã lấy hai tuần nghỉ ngơi trước ngày sanh, phòng mạch có đồng nghiệp làm thế, nhưng chị thư ký réo cô vào, dòm dùm bác một tí...chị còn dọa, bác không chịu gặp ai khác, chờ cô thôi...nè, lỡ bác sưng húp đến con mắt là nguy...cô nói cứng, thì cho bác đi nhà thương...lầu bầu như thế nhưng rồi cô cũng bò ra phòng mạch, vì cô biết bác dám chờ cô thiệt chứ không phải nói chơi đâu...vừa yên tâm và còn đỡ tốn tiền nữa...muốn thảnh thơi sanh đẻ thì giải quyết lẹ cho rồi đi...bắt bác chờ đến hai tháng cũng tội nghiệp.... ...Xong rồi, bác chịu khó uống trụ sinh nhé, đau quá thì lại đây nhổ răng với cậu Vinh nghe bác...(coi vậy chứ răng không đau nữa chắc đến sang năm cô cũng chưa gặp bác lại đâu...) Rồi cái ông khách nào ở ngoài phòng đợi ồn ào thế kia.... A…, anh Hoài, thùng gì mà bự vậy? - Chị dặn Hoài lúc nào có tôm hùm thì lấy cho chị một két đó. - Í dà! Tui sắp đi sanh nay mai, ăn sao hết đây? Cám ơn anh lắm lắm nhe… Cô nhìn cái thùng đầy tôm hùm còn ngọ nguậy mà hỡi ơi….bình thường thì không sao, có người mua dùm cho giá rẻ, cô mừng hết lớn, kêu một tiếng, mấy chị em chạy qua, mỗi nhà chia vài con là hết vèo… Thôi để đó, tối tính sau. Chị thư ký lại gọi vào, có anh Bùi kiếm cô… -Anh Bùi?... A…….anh Bùi! - Ti đó hả? Anh đang ở Trái Cam đây...ra uống julep... - Cái gì? Thiệt chơi? Anh qua hồi nào? - Mới vào đến thành phố… - Í da...lâu quá không gặp...anh... khỏe? Làm gì ở đây? Không phải đang du dương sao? - Thì anh đang honeymoon đây... - Í da...vui quá he...bữa trước nhận được thiệp của anh, gửi lời mừng rồi, có nhận được không? - Có, có, hôm nay giới thiệu người đẹp với Ti đây... - Ừa, anh về hotel há? Lấy phòng rồi gọi lại nhe, tối vợ chồng Ti đón anh chị đi ăn tối nha... Thằng nhỏ trong bụng bổng dưng kích cô một phát muốn ngã ngồi...trời đất ơi, đã 4 giờ chiều rồi, biết ông xã đang ở đâu...giờ này ổng bận lắm...không họp thì đi đánh golf với Karl, đằng nào cũng lẹ lẹ phone kiếm chàng cái đã... Anh cô hứa về đúng giờ để thù tiếp bạn của bà xã...cô yên tâm, trang điểm xum xoe đặng tối đi nhà hàng...mà sao cái bụng nó nặng chình chịch thế này...tới chiều tối cô oải quá, không biết có nên hồi chuyện ăn uống hay không, rồi nghĩ, mình mời khách mà bây giờ trốn, coi sao được... Chờ đến khi anh Bùi gọi lại thì cô đã leo lên ghế dài ngã lưng và không còn muốn đi đâu nữa...Đành xin lỗi anh chị, cô báo tin không chừng tối nay đi sanh... - Trời đất! Vậy thì tụi này lại nhà nhé... - No, no...không được anh ơi...nhà đang sửa...không có chổ tiếp khách nữa... Cô chẳng nói xạo đâu, năm đó cô mới mua thêm căn nhà sát vách nên sửa sang tùm lum, đã sắp xếp sau khi sanh về sẽ ở nhà Ngoại vài tháng trong lúc Ngoại qua Paris thăm chị Hai. - Vậy lúc nào gặp được nhau đây? Mai tụi anh sẽ rời khỏi đây rồi... - Thôi thăm anh qua phone vậy...cho Ti nói chuyện với chị đi....hello chị... Ông xã cười bắt quả tang cô...’mình đang không đẹp, không muốn gặp chứ gì???’ - Đâu phải nà, mệt thiệt... Mà cũng đúng ha, chẳng nên gặp lúc ôm bầu như thế này thiệt. Mình còn thấy xấu ình, huống chi mấy kép cũ và các cây si ngày xưa, chắc sẽ ngậm ngùi....&Cô đang ngon giấc, anh trở mình ôm vợ...cái gì đây...cưng ơi, đái dầm há? Cô nhích người...ô, nước tuôn như suối nguồn...í, anh ơi, bể bọc nước....hu hu... Cả nhà nhoáng lên, con cái thức giấc vì mẹ la làng lớn quá...nhanh nhanh...phone bác sĩ...gọi nhà thương...Ngoại ơi, trông dùm tụi nhỏ...cô Sáu, tôm hùm!!ăn dùm...nhắn Nội chị đi sanh đây nha... Tắm rửa thơm tho, mặc đồ đẹp, được anh đưa vào phòng bằng xe lăn.... Bác sĩ sản khoa của cô đã chờ sẳn, hai lần sanh trước bà đều lo cho mẹ con cô vuông tròn, hôm nay bà phải đi tòa làm chứng cho một vụ kiện nên sửa soạn thăm nom cô xong, bà hứa hẹn sẽ về kịp để sanh cho cô.... Í da...cô phải chờ nữa sao? Thằng cu có chịu chờ không đây? Đọc kinh, đọc kinh tiếp... Cô sanh con gái đầu lòng, thích ơi là thích. Cô may vá,sắm sửa áo quần như cô may đồ cho búp bế ngày xưa...Lần bầu thứ nhì, bác sĩ nghĩ cô sẽ sanh con trai, nhưng lúc đo nhịp tim hôm đi sanh thì biết là con gái, bởi vậy lần này chờ đến giờ cuối bà mới dám chắc ăn, chúc mừng cô... Rồi Bác sĩ hiện ra ở khung cửa, cô mừng hết lớn, thuốc gây tê cột xương sống sắp tan rồi...mau mau đi thôi... -Madame Lee, sanh hai đứa đầu ngon lành rồi, lần này tôi để bà nằm tại giường, theo phương pháp tự nhiên đang được phổ biến thịnh hành, bà có đồng ý không? - O.K. bác sĩ nói sao tôi nghe vậy... Thế là y tá sửa soạn để cô bắt đầu...rặn... Bặm môi trợn mắt...sao chưa ra...lâu quá vậy nè trời...anh nắm chặt tay cô...thở, thở đi cưng...cô nghiến răng thở, há miệng thở...thôi, mệt quá rồi, anh thở tiếp đi!!! Bà bác sĩ la lớn, trời đất, không chịu đi tập thở trước phải không??? Í, ra rồi, ra rồi...ồ, mắc kẹt cái vai...thở! thở! Cô hết nghe gì cả rồi...mệt lã người...Bác sĩ bắt đầu khẩn trương, thiếu đường muốn leo lên bụng cô để đẩy thằng nhóc ra cho nhanh...tội nghiệp!!! Anh buông tay cô, la lớn mừng rỡ, chạy lại bồng con...’cưng ơi,con trai’...’con trai hả anh, bồng đến em coi’... cô thở ra nhẹ nhỏm vì biết chuyến vượt cạn đã tới chốn bình an...nhưng rồi cô không nghe anh trả lời...’Anh ơi! Con đâu?’...’đây đây, đang chờ bác sĩ xem trước’...’anh ơi, sao không nghe con khóc?’....’ anh!, có gì không?’...vừa vặn tiếng khóc oe oe nổi lên, tất cả mọi người trong phòng thở phào, có tiếng reo mừng....rồi anh bồng con run run đặt vào tay cô, mắt anh long lanh ướt nhẹp... Lúc mọi người rời phòng chỉ còn anh và cô với bébé, anh kể lại cho cô những giây phút căng thẳng hồi nãy. Cu Vũ, (mẹ đã đặt tên trước khi sanh) vì tư thế nằm ngược trong bụng mẹ, cái đầu thì bự nữa nên mắc kẹt... bác sĩ phải dùng kềm kẹp ra....chỉ chậm có mấy giây thôi mà mặt Vũ xanh lè, nên lúc ra được, bác sĩ chụp ngay thằng nhỏ, cho liền oxygene.Y tá chạy vù vù, ba nó mặt mày tái ngắt, chỉ có mẹ là chẳng biết trời trăng gì cả... Vậy mà bác sĩ phải đét cho mấy phát vào đít, thằng nhỏ mới chịu cất tiếng oe oe...Thiệt tình!!!! Chưa chi mà thấy giống ba nó cái tánh cứng đầu rồi đó.... Áo Vàng