(ảnh từ net)
Cầm tờ pơ-luya màu xanh xếp gọn làm tư đưa cho Túc, Hy ngập ngừng nói
- Túc… Nhờ… nhờ… mày… đưa cái này… này… cho nhỏ Bích… Bích nghen! Biết tỏng ngay là Hy muốn nhờ mình gì rồi nhưng Túc vẫn giả bộ hỏi
- Giấy gì đây? Đừng có mà xúi dại tao nghe mậy! - Không đâu… Tao muốn xin… hẹn với nó thôi mờ… Giúp tao chút đi nhen! - Ờ… Thì giúp, nhưng tao… “ziệt” qua chút được hông? – Túc nheo mắt ghẹo bạn.
- Ờ… Muốn “ziệt” thì “ziệt” đi… Cọ răn mô nờ! – Hy giả giọng vả lả trả lời.
- Nói chơi thôi… Yên chí đi tao sẽ đưa cho nó. - Cám ơn mày. Chiều nay tụi mình đi ăn paté chaud Abi ở đường Gia Long rồi đi chơi hội chợ Noel của trường Nữ Trinh Vương nghen. - Hừm… Hối lộ há! Ờ… Thì đi cho vui. *
Qua Túc, Hy biết và quen nhỏ Bích từ năm Đệ Tứ (khóa 63 – 64) -- hơn năm rồi chớ ít sao, vậy mà Hy vẫn nói năng lúng ta lúng túng làm sao mỗi lần gặp nhỏ ấy mặc dù năm đó Hy đã… lớn bộn rồi chớ có nhỏ nhít gì đâu. Tuổi thiệt của Hy là mười bảy, tuổi khai sinh đi học là mười lăm. Sau chiến tranh Việt Pháp -- năm Năm-Tư -- những ai đi học đều phải khai trụt tuổi lại cho phù hợp với lớp mình theo học. Cho nên không lạ gì khi Hy biết trong lớp Nhất tiểu học Nguyễn Huệ mình có vài anh bạn học đã có vợ có con rồi.
Nhỏ Bích, nhỏ Tư và Túc cùng sinh hoạt trong gia đình Phật Tử Kỳ Hoàn ở chùa Long Khánh. Nhỏ Tư là “bạn gái ruột” của Túc. Bích và Tư thân nhau lắm, đi đâu cũng có nhau. Hy thì thường mon men đến nhà Túc chơi nên mới biết và quen Bích đó chớ. Cái linh tính của con gái cho Bích biết là Hy thường lén nhìn mình. Nhỏ Tư lại hay ghẹo Bích
“Hình như Hy nó cứ nhìn lén mầy wài đó!”. Bích nói như nói với… không khí
“Kợ nó đi!”. Nói thì nói vậy thôi chớ Bích cũng nghe lòng mình có chút xao xuyến bâng khuâng đó mà.
Mỗi khi gặp Bích thì Hy lại hỏi mấy câu thiệt là… hậu đậu
- Chớ… đi đâu đây? - Đi chơi chớ đi đâu – Bích cũng… hậu đậu trả lời. Túc chen vào chọc quê
- Mấy ngừ này nói chiện nghe sao… trớt quớt quá! Ba Hy là công chức, còn má Hy thì lo quán xuyến cái tiệm tạp hóa nhỏ, có lần Bích và Tư đến mua hàng -- thiệt ra là Tư muốn đến để ghẹo Hy và Bích chơi. Đang ngồi vừa coi hàng vừa khảy đàn, thấy Bích và Tư vô, Hy mừng húm mà lại lúng túng chào hỏi
- Wả… Chớ hai ngừ đi đâu đây? Tư là người “ngoại cuộc” nên nhanh miệng hơn
- Thì ngừ ta dzô đây mà còn hỏi đi đâu… Xíc! Bích thì bẽn lẽn chẳng nói tiếng nào.
Tóm lại là lúc nào Hy cũng ngớ ngẩn và hậu đậu vậy đó. Thiệt tội nghiệp quá!
Mỗi khi gặp Bích thì Hy thường lén nhìn cái nút ruồi nhỏ xíu dưới khóe mắt phải của Bích. Càng ngày cái “nút ruồi dễ ghét” đó càng đi sâu vào giấc ngủ của Hy. Sách tướng nói nút ruồi mà nằm ở chỗ đó gọi là nút ruồi trích lệ, mà Hy thì chưa thấy nhỏ Bích “mít ướt” lần nào. Hy mong được nhìn ngắm nhỏ ấy “mít ướt” một lần xem sao. Chắc là “dễ ghét” lắm, mà biết đâu khi đó hổng chừng Hy lại… “mít ướt” theo. Đây cũng là dịp Hy… lén ngắm cái nút ruồi đó cho đã đời, ngắm say ngắm sưa như muốn nuốt trửng luôn nó vậy đó. Bích biết, nên cứ ne né nghiêng mặt sang hướng khác.
Hy chơi Hướng Đạo lại theo đạo Phật nên tuần nào cũng mong sớm đến ngày chủ nhật đi chùa để được gặp Bích. Nhớ lần Thiếu Đoàn Tây Sơn của Hy tham dự lễ Phật Đản tại chùa Long Khánh. Các anh huynh trưởng Gia Đình Phật Tử Kỳ Hoàn mời Thiếu Đoàn Tây Sơn dùng cơm chay tại chùa. Anh chị em Phật Tử và Hướng Đạo đứng xen kẽ nhau, bắt tréo tay và nắm tay nhau cùng hát
“Đứng trong cơm canh giờ này cùng nhau nắm tay Bát cơm tuy vơi mà đầy khổ cực đắng cay … … …” Hy đánh bạo làm như tình cờ… cố ý đứng giữa Túc và Bích, nên đây là lần đầu Hy được đứng cạnh và cầm tay Bích. Hy run quá đi thôi. Bàn tay của Bích (hay của Hy) nghe sao lành lạnh...
Hết bài hát Hy nói nửa đùa nửa thiệt
- Bữa nay, tao… tui… tập ăn… xì dầu nghen! Nhỏ Bích nhìn Hy hơi ngạc nhiên vì cái chuyện “tập ăn xì dầu” của Hy, còn Túc thì liếng thoắng
- Hề… hề… Muốn làm rể… Phật thì phải biết ăn xì dầu nghen… con! Thụi nhẹ vai Túc một cái, Hy cười hì hì
- Tao… mợch mày quá! - Tập ăn xì dầu mới mợch đó… Ráng nghen con…! Cuối giờ cơm, bốn đứa Bích, Tư, Túc, Hy đứng dưới bóng cây lê-ki-ma trong sân chùa nói chuyện tầm phào. Túc nói vui
“Tu đâu cho wa tu cùng mai sau thành Phật ngồi chung một chùa” Hy véo tai Túc một cái
- Cũng mày nữa… Thiệt tình! Tư huých nhẹ cùi chỏ vào hông Túc
- Cái ông này… Thiệt! Còn Bích thì có vẻ “thành tâm” hơn
- Mang tậu chớch nghen Túc! Vậy là hôm đó Hy nhắm mắt nhắm mũi ăn đồ chay với xì dầu. Mới đầu Hy cảm thấy cái mùi vị xì dầu nó ngai ngái khen khét ra sao đó. Vậy mà những ngày sau đó ăn cơm ở nhà thế nào Hy cũng có chén xì dầu trên bàn. Má Hy thấy lạ mới hỏi
- Má thấy hổm rày coi bộ con muốn… đi tu hả? Hy nói trớ đi
- Ăn zậy cho nhẹ bụng má à! Hình như má Hy biết “chuyện riêng” của Hy nên chọc
- Nhẹ bụng hay… “nặng lòng” đó con? - Má à… à… à…! – Hy kéo dài tiếng “à” như muốn trốn tránh cái tinh ý của má mình.
*
Từ nhà ở gần bến xe cũ, Hy và Túc đi bộ xuống khu hội chợ trong trường Trinh Vương cũng chẳng xa gì mấy vì đôi bạn đã quá quen thuộc với đoạn đường này. Mà không quen thuộc sao được vì nhà Bích ở ngay ngả tư Gia Long – Lê Lợi, thuộc xóm nhà chụp hình Trần Đức Cầu. Những chiều cuối tuần Hy và Túc thường dạo một vòng quanh phố Gia Long – Lê lợi – Phan Bội Châu - Trần Cao Vân (nhà Tư ở trên đường này thuộc khu rạp hát Cộng Hòa), rồi vòng qua Võ Tánh về bến xe cũ. Kể ra thì cũng khá mỏi chân, mà có nghe Túc và Hy than mỏi than mệt miếng nào đâu.
Năm ấy trường nữ trung học Trinh Vương tổ chức hội chợ Giáng Sinh trước Lễ Giáng Sinh một tuần thiệt đúng lúc. Các cô cậu nam thanh nữ tú tha hồ mà lượn lờ, tha hồ mà “rước đèn”, tha hồ mà “đá lông nheo” với nhau…
Hy và Túc bước vào khu hội chợ này với tâm trạng nao nao khó tả làm sao. Ôi thôi thì quá xá là nữ sinh, quá xá là áo dài trắng. Vòng quanh sân trường toàn là các gian hàng với đủ các trò chơi (vui có, may rủi cũng có), có gian bán hàng lưu niệm thiệt khéo thiệt xinh do chính tay các nữ sinh của trường làm ra. Khách đến với hội chợ đủ mọi thành phần, nhộn nhịp, thiệt đông thiệt vui trong nhiều bộ y phục với nhiều màu sắc thiệt là vui mắt.
Tại gian hàng “Vòng Tay Ngọc”, mỗi khách chơi thử thời vận mua ba vòng tròn với ba màu xanh đỏ trắng. Khách tham dự trò chơi chỉ cần ném một vòng lọt vào Bàn Tay Ngọc (bàn tay thiệt của một nữ sinh từ sau tấm màn thò ra) là có thưởng, phần thưởng là một chai rượu ngoại. Hy may mắn ném lọt được một vòng, nhưng chưa chịu lãnh thưởng ngay, mà lại “rắn mắc” đòi thấy cho được mặt của “chủ nhân” bàn tay đó rồi mới chịu lãnh thưởng. Khách đứng quanh gian hàng vỗ tay rần rần tán đồng ý kiến này. Cuối cùng “chủ nhân” đành xuất đầu lộ diện. Thì ra chẳng ai xa lạ, “chủ nhân” bàn tay đó là Lê thị Vinh của quán giải khát Thanh Thanh ở trước rạp ciné Lê Lợi. Vinh là em của Lê Ngọc Thanh - bạn học rất thân của Hy. Thấy Hy, Vinh reo lên
“Trời… Anh Hy… Em tưởng ai chớ”. “Thì anh cũng tưởng… ai chớ!”. Vậy là Hy đã có một chút kỷ niệm vui vui với trường Trinh Vương này.
*
Chiều “Mùa Noel Đó”, Hy hỏi Túc đã đưa giùm miếng giấy đó cho Bích chưa, Túc nói
“Đưa rầu, nó nhận rầu”. “Thiệt hông?”. “Thiệt chớ… Đứa nào nói gian cho nó… ”. Hy chận miệng Túc lại, không muốn nó thề thốt làm chi
“Thâu… Tao tin… Tao tin mày mờ!”. Đến tối, Hy “lên khuôn, bắn y zô quẩn” bảnh hơn thường ngày, tóc chải rẽ ngôi tươm tất. Đúng giờ hẹn Hy đứng trước cổng Nhà Thờ Nhọn trong lòng nôn nao mong gặp nhỏ Bích, chỉ gặp thôi không nói gì cũng được. Hy chờ mãi trước cổng nhà thờ mà chẳng thấy Bích đâu. Nóng ruột quá, Hy đến cổng trường Trinh Vương với hy vọng sẽ gặp Bích tại đây. Nhưng cũng chẳng thấy Bích đâu. Hy lại đến nhà sách Vinh Sanh góc Gia Long – Hàn Thuyên đứng chờ, cũng lại chẳng thấy Bích đâu. Buồn quá, Hy đi ngược về phía nhà Bích, đứng ở góc xéo bên kia đường nhìn xem Bích còn ở nhà không. Hy đứng ở đó lâu lắm cũng chẳng thấy bóng dáng Bích đâu.
Lòng buồn vô cùng, Hy thất tha thất thểu lê đôi giày láng coón mới đánh xi-ra hồi chiều về nhà. Hy chẳng trách gì Bích mà chỉ tự trách
“Hay là tại mình… hậu đậu quá… khờ khạo quá…!?”. Vài tháng sau, cả nhà Hy theo ba vô Nha Trang vì ba Hy là công chức được đổi về đây. Vậy là Hy xa Bích thiệt rồi, lại chẳng thư từ gì cho nhỏ ấy hết. Ôi buồn làm sao!
*
Bốn-mươi-bảy năm sau, vợ chồng Túc – Tư ở Pasadena gọi phone cho Hy nói
- Có Bích “Phật Tử” ghé chơi đây vài hôm nè. Mày muốn gặp không? - Thiệt không? Tao sẽ lên. Bích có khỏe không? – Hy vồn vã hỏi dồn. - Thì… lên đây mà hỏi nó… Ông thầy! Hy lên nhà Túc, bấm chuông, Túc mở cửa. Vừa bước vô nhà Hy thoáng thấy bóng dáng của Bích -- vẫn nhỏ nhắn như “Mùa Noel Đó” – đang khum lưng trốn sau lưng cái sofa. Hy bật cười
- Trốn gì mà trốn! Trốn sao được nữa mà trốn! Bích đứng dậy cười vui nói
- Tui thua ông rầu đó! Hy cười hì hì
- Thì tui cũng đã thua Bích từ… “Mùa Noel Đó” rầu đó! Cả bốn người bạn cũ cùng cười rân lên. Bích nhắc lại
- Sao hầu đó ông hẹn tui mà hổng cho biết mấy giờ, tại góc nào? Hy giựt mình, vỗ vỗ cái trán sói sọi của mình
- Trời… Zậy hả…!? - Hầu đó ông ziết ngắn chũn “Xin cho tui gặp Bích đêm Noel này nghen”, rầu ký tên, chữ Hy ký nhìn giúng như chữ… Khỷ. - Á cái mà bi giờ tui ăn… xì dầu rành lắm à nghen…! – Hy cười vả lả, nói chẳng đâu vào đâu hết.
Bích “phang” cho một câu cụt ngủn
- Ăn được… Kợ ông! Lê Huy
(Los Angeles, Giáng Sinh 2010)