Anh mới từ ĐH Đalat về, cô chân ướt chân ráo ở Huế vào...Cả hai đứa đều thi trượt vào Ykhoa nên trở về học tiếp chứng chỉ cử nhân KH. Vì cùng thất chí như nhau nên có nhiều đề tài để nói chuyện....
 
Tuấn trắng trẻo, cao ráo, không xấu trai, quê mùa, nên những ngày đầu vào lớp, cô có để ý đến anh chàng. Nhưng cũng phải chờ người ta mở lời trò chuyện làm quen trước chứ mình là con gái mà, phải hiền thục tí mới coi được…
 
Thuở đó cô thường mặc cảm giọng huế của mình không thanh tao như gái Huế chính tông miền sông Hương núi Ngự. Vừa lúc vào Sài Gòn, cô đổi sang dùng giọng Bắc với bạn bè. Cũng bởi vì ở gần nhỏ em bà con chú bác, nó chơi toàn với dân bắc kỳ nên cũng bày đặt tíu tít tiếng Bắc như ai... Cô vẫn nghĩ rằng giọng Huế chỉ hấp dẫn khi thủ thỉ bên tai ai đó,nhưng ra ngoài công chúng, không sao ngọt ngào dễ nghe như giọng Nam kỳ hay du dương như giọng Bắc. Và có lẽ nói tiếng Huế ít người nghe mà hiểu...Tuấn đinh ninh cô là người cùng miền, cho đến một hôm anh đến nhà và gặp Ba từ ĐàNẵng vào, nghe cô giới thiệu, anh chàng mới tròn mắt không tưởng tượng được mấy tháng qua cô bắc kỳ nho nhỏ mà chàng đang trồng cây si là một o người Huế…thực ra cô chào đời ở Huế nhưng trưởng thành trong xứ Quảng, tiếng vùng nào cô cũng nói được...bây giờ nhiều khi nghĩ lại, không biết như vậy là tốt hay không tốt, bởi vì giọng nói mỗi miền đều có nét đặc thù của nó, mình thay đổi như chong chóng, người đối diện nhiều khi...mất cả lòng tin...nhưng, thuở đó cô chọn dùng tiếng Bắc hoàn toàn vì lý do trên...
 
Ba rất nghiêm nên cô phải khai báo lý lịch bạn ngay chiều hôm đó... Ba phán một câu, ‘Ba không sui gia với Cảnh Sát’...dễ hiểu thôi vì có thời Ba bị tù oan ức dưới chế độ tổng thống NĐD, ba hận Công An Cảnh Sát là chuyện đương nhiên...cô thì chẳng bận tâm, đã bồ bịch gì đâu mà phải tranh đấu...
Trong nhà cô, có nhiều chuyện thiệt là buồn cười. Như chị Ba lúc đó đã có gia đình, ra riêng, một hôm đến chơi, thấy Tuấn ngồi đàn cho cô hát, như thường lệ, cô chỉ giới thiệu qua loa, rồi hai đứa lại tiếp tục ca hát…tuần sau gặp lại chị, cô bị rầy rà, ‘tụi bây lo mà xin đám hỏi cho rồi…ngồi chi mà gần nhau rứa?’… có chết cô không đã chứ! Bởi vậy Ba mà quyết định muốn hay không muốn sui gia cùng ai…cũng bình thường thôi!!!
 
Chuyện Ba bị bắt, xa xưa lắm rồi. Lúc đó cô còn ở lớp tiểu học, Ba làm ăn, có chút tiếng tăm trong thương trường. Ở tỉnh nhỏ mà, ai đến thành phố, gọi xích lô, nói đến tên Ba Mẹ, sẽ được đưa đến tận nhà cô. Cùng lúc em Nguyệt của cô bịnh vừa qua đời, Ba bị mất tích, một mình Mẹ bôn ba nuôi sáu đứa con. Mỗi khi Mẹ nghe phong phanh tin tức Ba ở đâu thì tìm kiếm, dò la và gõ cửa hầu hết các nơi công quyền, nhưng cũng chẳng có manh mối gì…Gần hai năm sau, mới có một người lạ mặt đến kiếm Mẹ và đánh tiếng muốn Mẹ đưa một số tiền rất lớn, thì họ sẽ thả Ba ra. Nhưng nhà cô làm gì còn của cải nữa. Thế là mẹ lại chạy chọt những người quen làm lớn trong chính phủ để cầu xin giúp đỡ, nhưng phải mất đến ba năm Ba mới được thả về. Cô biết loáng thoáng rằng thời đó ở miền Trung có cậu Cẩn, một nhóm công an mật vụ dưới tay ông, đã bắt cóc các người giàu có, chụp mũ làm tay sai cho cộng sản để tống tiền, và bạn của Ba cũng có vài người cùng hoàn cảnh….
 
oOo
 
Cô ghi tên học chứng chỉ đầu tiên, môn Động Vật 1,ở Khoa Học SG, quen với Tuấn, hai đứa chơi với nhau rất thân như đôi bạn trai. Nhưng phải đến lúc đổi trường, cô mới bắt đầu cảm thấy nhớ nhung, nhớ nụ cười rất tươi mỗi lần Tuấn nhìn thấy cô từ xa...Chắc Tuấn cũng cảm thấy thiếu vắng cô nên anh chàng chăm chỉ đón đưa mỗi khi ‘ em tan trường về...’ Rồi một hôm cuối thu, trời mưa như trút nước, mưa giữ chân cô ở lại nhà anh...buổi chiều trời tắt nắng sớm, Tuấn ngồi kể chuyện nhà cho cô nghe, kể chuyện Mẹ ốm rồi qua đời, Bố ở vậy nuôi con...anh Cả đi lính...các em còn thơ dại...cô nghe mà lòng bùi ngùi...cô với anh thân nhau hơn nữa từ ngày hôm đó...
 
Những buổi đi chơi của hai đứa từ đó kèm thêm nhiều lần viếng thăm nghĩa trang…cách vài tháng, cô thăm mộ em Nguyệt ở Nghĩa Trang Đô Thành. Mẹ của Tuấn được chôn cất ở Mạc Đỉnh Chi. Lần đầu tiên nhìn bức ảnh người đàn bà trung niên gắn trên bia  mộ, nét mặt thanh thoát và đẹp hiền hậu, cô thấy rất cảm tình. Tuấn phảng phất giống mẹ nhờ vầng trán ngang ngang. Ngồi nhìn Tuấn thắp nhang khấn vái, cô thấy thương thương…mồ côi mẹ …mất mát nhiều lắm chứ!!!
 
Cô rất thích chơi với các em của Tuấn, nhiều khi còn thay anh đi đón các em ở trường học về, những ngày anh kẹt cours...Cô khoái ríu rít chuyện trò nên các em cũng rất gần gũi với cô....
 
Thư viện Quốc Gia thuở đó mới khánh thành, là điểm hẹn của sinh viên những ngày không có cours ở giảng đường, mỗi nhóm chọn cho mình một góc phòng và hình như ai nấy đều ngầm đồng ý không lấn giang sơn của nhóm khác.
Cô không chơi theo một nhóm nào, thường cặp kè nhỏ Kim Hạ, sau này có thêm Tuấn, nhưng cũng chọn cho mình một chổ ngồi rất khiêm nhường trong góc phòng, gần cửa sổ nhìn ra mặt sau của thư viện, có một vườn hoa rất nên thơ. Mới thấy, đi học mà tâm tình cứ để tận đâu đâu, thơ thẩn, viết lách nhiều hơn học hành…
Ở đó, ngày đầu hè, cô gặp và làm quen với Thúy Phượng, nhỏ hơn cô vài tuổi, đang học để dự thi vào trường cô. Tự nhiên được làm đàn chị, cô rất hảnh diện, dìu dắt đủ điều cho ‘ đàn em’, vui hơn nữa là sau đó Phượng vào học cùng phân khoa nên hai đứa càng thân nhau thêm.
Kim Hạ vẫn ở lại Khoa Học, lấy tiếp Cử Nhân Hóa Hữu Cơ, cô nàng thông minh, nên không cần học nhiều, thấy nhỏ chớp mắt làm duyên với các anh sinh viên bàn bên cạnh, cô phát nóng ruột, cứ sợ các chàng sẽ chiến tranh vì người đẹp…Thúy Phượng thường bị cô bán cái nguyên góc phòng thư viện, để đi uống cà phê với Tuấn bên kia đường, lần nào Phượng cũng cười vui vẻ, khoác tay, nói với cô, anh chị cứ đi chơi đi, Phượng sẽ ở lại giữ chổ cho…cô bạn gái này ngày hôm nay vẫn dễ thương như độ nào…
 
 
Từ giã Tuấn về quê ăn Tết, ngày về nhà, cô đã nhận được lá thư đầu tiên của Tuấn, và cứ thế hầu như mỗi ngày một lá thư....Khi người ta yêu, điều gì mong muốn cũng đều thực hiện được cả. Tuổi học trò, nhiệt tình không bao giờ thiếu....
 
Hình như người bạn trai nào của cô cũng hiền và thực thà cả, hay là vì cô chỉ chọn những người hiền
để làm bạn...Và rồi Tuấn cũng chiếm được cảm tình của cô, anh chàng được làm kép độc của nàng.
Tuấn trẻ hơn cô một tuổi nên cô cứng đầu chẳng bao giờ chịu gọi một tiếng anh, nhưng gọi nhau bằng
tên cũng tình tứ và ướt át lắm chứ..
Anh con trai bắc kỳ trường CVA, về từ đại học ĐaLat, ăn mặc rất ư là dễ thương, không trau chuốt,
nhưng có style... cô bị thu hút vì một hôm  Tuấn mặc chemise trắng, khoác bên ngoài chiếc áo
len màu xám nhạt xen lẫn những sợi chỉ thô màu xanh dương, rất là ‘tây’, thoạt nhìn như tài tử
Renaud Verley mà cô tôn sùng trong phim La lecon particulière...
Nhà Tuấn ở trong cư xá CSĐT. Mỗi lần cô đến chơi, Tuấn phải ra tận cửa đón vào,cô vẫn không bao
giờ thích đi qua mấy trạm canh có lính gác...
Vì vậy cô rất ít ghé nhà anh và cô chỉ gặp Bố của Tuấn vài lần. Bác có lúc đi tu nghiệp bên Hoa Kỳ,
khi thì công tác xa...
Tuấn có bạn gái lúc học ở Đalat, nhưng đã chia tay, anh chàng kể với cô rằng, về lại SG, bạn của Tuấn vào YK, tình bắt đầu lạt phai...Lúc đó người bạn trai đầu tiên của cô, đang du học ở Nhật Bản, lơi thư từ liên lạc, nhưng cô đang có thêm nhiều bạn mới nên chẳng buồn chi cho lắm....
Phân vân giữa các chàng đang theo đuổi cô, Tuấn dễ thương và đáng tin cậy nhất...
 
Cuộc sống của cô lúc nào cũng dồi dào tình cảm, cô thích vui vẻ, thoải mái nên lỡ có ai làm cô mất niềm tin thì cô xếp qua một bên coi như bạn bè...thật đơn giản và không bao giờ mất bạn...
Không biết Tuấn  may mắn hay là vì cô muốn mọi chuyện rõ ràng, vì lúc đó cô có đến...vài anh đang ngắm nghé. Biết rằng không thể thân thiết cùng một lúc với hai ba người bạn trai, sớm hay muộn, cũng sẽ bị mang tiếng không hay, nên lúc anh bạn nọ gặp cô ngoài phố ngồi sau xe Tuấn, anh đã chạy đến nhà chiều hôm đó và chất vấn cô...Đó là những hành động cô không đợi chờ ở người nào theo tán cô...Vì thế, cô đã nói thẳng cô chỉ thích làm bạn với anh nhưng cô không rung động trước anh để có thể yêu anh...
Và cô báo tin rằng cô đang thích Tuấn.
Đó là bài học đầu trong đời sống tình cảm của cô, và cô đã mất một người bạn tốt...anh bạn nọ đã không thèm gặp lại cô nữa....
 
Con người cô rất lý trí, và trong tình cảm cô cũng rất sáng suốt, biết mình muốn gì...cô vẫn nghĩ, tình yêu cô sẽ trao trọn cho người cô thương, nhưng bù lại, cô cũng đợi chờ từ người yêu những săn sóc, lo lắng tuyệt đối...
Cô trân quí tình cảm đối với người bạn tình, nhưng đừng mong chờ cô hy sinh nếu người đó không xứng đáng...
Tuấn mang lại cho cô niềm vui khi hò hẹn, vui sướng được nuông chiều như nàng công chúa, an ổn khi nép dưới đôi cánh chở che của đại bàng…
Hình như hai đứa chưa bao giờ gây gỗ lớn tiếng...
Có những lúc nhìn tình yêu của mình tràn đầy hạnh phúc và đẹp như mơ, một mối tình hoàn mỹ quá, cô chợt cảm thấy lo âu…một mối lo bâng quơ không căn cứ…như sự lo sợ một ngày, tình sẽ tan biến như bọt nước…nhưng cô cũng không nói ra những ý tưởng đó với Tuấn.
 
Cuộc tình của Tuấn và cô thật êm đềm dễ thương đến phút cuối cùng, ngày cô lên chiếc C130, ba mẹ trả tiền, kiếm đường dây những người làm sở Mỹ, cho cô rời Saigon trong tuần cuối tháng tư đen đến một phương trời mới...Trước khi ra đi, cô gửi Tuấn giữ dùm tất cả những albums hình của cô, cuốn tập cô viết truyện ngắn đăng báo và những bài tùy bút viết về nhau... và hẹn hò sẽ trở về lúc tình hình chính trị trong nước lắng dịu.
 
Sau ngày 30 tháng 4, từ đảo Guam, cô và mấy đứa em bà con đi cùng, được đưa về trại tỵ nạn FC, Arkansas. Cô bắt liên lạc với các anh chị đang sống ở Canada, vợ chồng chị Ba và các con cùng em Dũng đã vào Hoa Kỳ, ở trại P, CA.
Cả mấy tháng trời không có tin tức của Ba Mẹ. Lá thư đầu tiên Ba viết báo tin Ba Mẹ còn ở lại SG cùng gia đình chị Hai. Ba có nói Tuấn ghé thăm Ba Mẹ mỗi tuần....
Thôi rồi, vậy là hai đứa còn hy vọng gặp lại nhau không?
Thuở ấy, một chữ ‘mất nước’ đã nói lên sự chia lìa của những người yêu nhau ở hai phương trời xa cách, tưởng chừng như không bao giờ tái ngộ....
 
Ao vang

Xem Tiếp: ----