Đã từ lâu Lan muốn trở lại Kiev nhưng chưa có dịp, phần do công việc của cô suốt ngày phải  nhận hàng, giao buôn, bán lẻ … cứ bận như con mọn. Phần thì 15 nước cộng hoà thuộc Liên bang Xô Viết đã tách  ra thành từng nước độc lập từ  hồi tháng10/1991 nên bây giờ ở  Mátxcơva( Nga) xuống Kiev (Ucraina)  phải làm thủ tục viza, giấy mời… rắc rối  khiến cô cứ lần lữa mãi . Hôm nay  nhận được tin Chi sắp lấy chồng Lan quyết định gác mọi chuyện lại để về Kiev dự đám cưới cô  bạn  thân duy nhất  từ thời sinh viên của mình. Lan còn nhớ ngày trước Chi phải đi mười mấy tiếng tầu, vượt cả ngàn cây số lên Matxcơva để giúp cho đám cưới vợ chồng cô.Mới đó đã  gần chục năm... Còn Chi, kể từ sau ngày người yêu đầu tiên phản bội cô để chạy theo một người đàn bà giàu có với đứa con riêng của cô ta… cho đến tận bây giờ Chi mới chịu nguôi ngoai vết thương lòng để xây dựng gia đình ở cái tuổi ngấp nghé ba mươi … Cả Nam và Lan rất quý và thương Chi... Giờ chỉ mình Lan về dự đám cưới của Chi,Nam cứ thấy áy náy mãi nên dặn vợ:
-Sau đám cưới Chi em cứ ở lại chơi ít bữa,đón Tết Tây với vợ chồng Chi cho vui. Không phải lúc nào em cũng dứt bỏ được công việc và anh như thế này mà đi đâu.Vừa nói Nam vừa tinh nghịch nháy mắt cười  trêu vợ. Mọi việc em bàn giao  anh sẽ cố gắng lo ổn cả.Mỗi ngày đi làm về sẽ tự nấu ăn chăm sóc bản thân đợi vợ về...Lan bật cười nguýt yêu chồng  rồi đi chuẩn bị quần áo để mai sân bay.  Lan hiểu rằng Nam rất quí Chi nên mới  động viên cho vợ mấy ngày chứ trong thâm tâm cô thừa biết  anh cũng chẳng muốn xa vợ lâu mà cô cũng vậy.
để cô  cùng đi đặt hoa luôn cho kịp giờ.
I LOVE YOU  bằng nhũ vàng và nụ hôn say đắm đến mức  suýt nữa thuyền lật khiến hai người hoảng hồn không bao giờ quên được buổi hoàng hôn  ấy...
Đang chìm theo dòng suy tư ngược về quá khứ thì chiếc xe  phanh gấp kéo Lan trở về với hiện tại …Đoàn xe cưới dừng hẳn...Mọi người sửa sang lại trang phục, sắp xếp đội hình để quay camera, rồi cùng cô dâu chú rể đến đặt hoa ở ngọn lửa vĩnh cửu , nơi tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ vô danh  của thành phố  và chụp ảnh lưu niệm. Gió từ sông Đnhép mang theo hơi lạnh từ mặt nước đã đóng băng lạnh cứng khiến Lan rét run cầm cập. Trưa nay  về đến nhà Chi  là đi ngay nên  giày đông cũng chẳng kịp cả thay nữa...Cho nên  vừa bước ra khỏi  xe  Lan đã  lạnh run cầm cập.Đã thế đôi  giầy nhọn gót Lan đi trên máy bay dự định sẽ đi trong nhà hàng khi tổ chức hôn lễ chứ không nghĩ đi ra ngoài đường  trơn trượt khó đi chỉ chực ngã thế này...  Lan không dám đi theo đoàn đặt hoa cưới nữa mà  lặng lẽ tách ra rồi nhanh chóng  tìm chiếc ghế ngồi sưởi nắng chờ mọi người quay lại.
Ngồi co ro một lúc Lan chợt nhớ có  gói hạt hướng dương trong túi áo khoác thế là cô lôi ra nhẩn nha cắn.Thỉnh thoảng Lan lại tung mấy hạt cho bầy chim sẻ, nhiều con tham ăn còn xà cả vào tay cô để mổ. Lan thích thú đùa với chúng. Thật hiếm khi cô có được giây phút thảnh thơi, thư thái như thế này …
Đột nhiên bầy chim  bay túa lên khi có bước chân người bước lại gần.
thằng bé ăn mày đứng trước mặt mình nhất là khi nó kéo  chiếc mũ trên đầu  xuống  để chìa ra đựng tiền bố thí  … một mái tóc khô cằn, cáu bẩn dính lại nhưng vẫn trông rõ một mầu đen sẫm. Lan ngắm nhìn khuôn mặt  đen đúa, gầy guộc và tím tái  vì lạnh có lẽ cả đói nữa … Nó có đôi mắt rất sáng,gương mặt tuy nhem nhuốc nhưng ngời lên nét khôi ngô tuấn tú  dù phảng phất  sự cam chịu  nhẫn nhục. Lan nhìn mãi đôi mắt buồn vời vợi của thằng bé,khiến nó hơi cúi đầu vẻ ngượng ngập. Có lẽ trong đời nó chưa bao giờ gặp người khách nào lại nhìn nó lâu đến như vậy, mà chẳng hiểu sao chờ mãi vẫn không thấy cho tiền khiến nó phải  lên tiếng  cầu xin lòng nhân ái để ban ơn bố thí thêm một lần nữa... Đến lúc này Lan mới như bừng tỉnh. Cô luống cuống mở túi tìm tiền lẻ định cho nó nhưng  nhớ  ngay ra cô vừa ở trên Matxcơva  xuống sáng nay chưa kịp đổi tiền ra grívna° của nước Ucraina. Lan liền rút 10 đô lẻ  đưa cho thằng bé. Nó lễ phép cám ơn rồi vội vã đi  khuất còn  Lan thì  ngẩn ngơ như người mất hồn  trông theo. Có lẽ đôi mắt thằng bé vẫn ám ảnh cô, nó đánh thức nỗi đau trong lòng cô chăng?
Lan và Nam cưới nhau đến nay đã gần chục năm nhưng  mãi mà cô không có thai. Cả hai vợ chồng đã tốn bao nhiêu công sức chữa chạy hết Đông y lại đến Tây y  vẫn chẳng có kết quả gì. Lan buồn và lo lắm. Nhà Nam chỉ  có hai chị em. Chị gái Nam đã lấy chồng sinh được cả  trai, cả gái. Chỉ riêng có vợ chồng cô là mãi vẫn chẳng có tin vui báo cho bố mẹ Nam. Lan biết  các cụ  mong mỏi có đứa cháu đích tôn để nối dõi tông đường trước khi  nhắm mắt.Ông bà đã nhiều lần hỏi nhưng thấy mắt Lan ngân ngấn lệ  còn Nam thì lúng túng nói rằng bác sỹ khuyên chưa thích hợp sinh con vào lúc này vì anh đang dùng thuốc điều trị bênh...Bố mẹ Nam gặng hỏi bệnh gì thì Nam nhất định không nói (anh dặn Lan cũng không được nói gì, mọi việc để anh tự lo liệu). Ông bà cứ ngỡ lỗi tại con trai mình nên không gặng hỏi con dâu  nữa  vì sợ cô  buồn . Lan cảm thấy mình có lỗi lớn với gia đình nhà chồng và mang ơn chồng vô cùng. Yêu vợ nên Nam đã nói dối  bố mẹ nhận lỗi của Lan thành lỗi của mình để bố mẹ không oán trách con dâu...Biết ông bà buồn và thất vọng nên nhiều lúc Nam bàn với cô đi xin một đứa trẻ về nuôi. Lan cứ chần chừ chưa quyết định dứt khóat bởi trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm hy vọng, cho đến khi cô gặp thằng bé ăn mày, nỗi niềm khao khát được làm mẹ trong cô lại  trỗi dậy. Lan  quên cả đường  trơn và lạnh cuống cuồng đi tìm thằng bé.Loanh quanh  một hồi mà chẳng tìm thấy nó đâu. Lan thấy lòng mình nặng trĩu, cô có cảm giác mình vừa tìm được một báu vật đã giữ  trên tay rồi  mà để  tuột mất... Không! Nhất định phải tìm bằng được nó...,Lan lẩm bẩm một mình tay  cố bám vào hàng cây trơ trụi ven đường cho khỏi ngã. Cô cứ thế mà đi một cách vô định hướng. Trong lòng chỉ mong sao tìm gặp lại thằng bé mà cô không để ý đến đòan xe cưới đã chạy từ bao giờ chẳng rõ.
Mệt mỏi Lan ngồi xuống ghế, lòng trống trải, buồn bã  và suy nghĩ mông lung.
-Ôi!Cháu đã tìm thấy cô rồi!
Có tiếng reo sau lưng cô...
Lan giật mình quay lại mà không tin vào mắt mình nữa...
Thằng bé  cô đang kiếm  tìm  xuất hiện ngay trước mắt cô...Trống ngực Lan đập thình thịch. Lan cố gắng trấn tĩnh dịu dàng hỏi lại thằng bé:
-Cháu  tìm cô ư?
Vâng!Cháu trở lại để trả cô tiền này – Thằng bé ngập ngừng trả lời.
Có chuyện gì thế cháu? Sao cháu trả  tiền cho cô? Không phải chính cháu đã xin cô sao?,-Lan sửng sốt hỏi lại.
Vâng! Nhưng tiền ấy  không mua được bánh mì... Cô cho cháu  tiền như thế này được không? – Vừa nói, thằng bé vừa móc túi lấy nắm tiền xu và mấy đồng tiền giấy mệnh giá một grívna nhàu nát chìa ra trước mặt cho cô xem.
À, thì ra là thế! Cô vừa mới ở thành phố xa đến đây sáng nay để dự đám cưới người bạn. Vội quá cô chưa kịp đổi tiền ra grívna để cho cháu. Tuy nhiên tiền mà cô vừa cho cháu vẫn có thể mua được bánh mì, phomát và thậm chí cả giò nữa kia mà …
Nói đến đó Lan bỗng im bặt khi nhớ ra hoàn cảnh và thân phận hiện tại của thằng bé. Nó chỉ quen được người ta bố thí cho những đồng cắc lẻ. Họa hoằn lắm có khi mới được ai đó hảo tâm bố thí cho một vài grívna là nhiều. Làm sao mà nó biết được hình dáng và giá trị của tờ 10 đô-la mà cô vừa cho  … Dù cố nén nhưng tiếng thở dài vẫn bật ra một cách vô thức. Lan thấy lòng mình như có khối đá đè nặng trĩu, sống mũi chợt cay...
Này cậu bé! Cháu tên  gì  nhỉ?
Dạ, Va- Nhia nhưng chúng nó tòan gọi cháu là Va- Nhai°° thôi.
Thế cháu không phản đối à?
Nghe mãi cũng quen nên cháu mặc kệ...Mà cũng chẳng quan  trọng...
Lan xót xa nhìn  thằng bé rồi bảo nó:
Bây giờ cô cháu mình sang bên kia đường, cô sẽ đổi tiền này ra grivna như của cháu  để cháu có thể mua bánh mì và giò đồng ý không nào?
Thằng bé lộ vẻ mừng rỡ, nó vội vã gật đầu. Đổi xong tiền Lan dắt thằng bé qua quầy bánh ngọt. Cô mua cho nó hai chiếc bánh kem nhân mứt anh đào và cốc trà chanh mật ong nóng hổi,hơi bốc nghi ngút. Thọat đầu, nó vừa ăn vừa đưa mắt nhìn cô vẻ e dè. Nhưng rồi cơn đói và cái lạnh  hành hạ  chắc từ lâu nên cậu ta không còn dè dặt nữa mà  bắt bắt đầu ăn ngốn ngấu, quên cả vị khách tốt bụng đang ngồi nhìn. Loáng môt cái nó đã chén sạch mấy chiếc bánh rồi đưa tay lên quyệt ngang miệng dáng điệu vẫn có vẻ thòm thèm. Nó nhặt mấy mẩu bánh vụn rơi trên mặt bàn bỏ nốt vào miệng, đọan kéo cốc chè lại gần vừa thổi vừa uống xì xọap.
Này Va-Nhia! Bây giờ đỡ đói nhiều rồi phải không? Vậy  cháu cho cô hỏi một chút về cháu nhé? – Thằng bé gật đầu vẻ lơ đãng.
Có thật là cháu không có người thân hay là cháu bỏ nhà theo đám bạn bụi đời đi lang thang kiếm sống thế này?
Đã lâu rồi thằng bé mới chén một bữa ngon lành như thế. Nó có vẻ phởn phơ vì cái dạ dày luôn lép kẹp giờ đã có cái để co bóp nên bụng nó không còn réo ùng ục nữa. Chợt mặt nó sa sầm xuống khi nghe Lan hỏi.
Chẳng ai lại ngốc nghếch mà bỏ gia đình để đi bụi đời cả. Họa may có người điên thôi!- nó giận dữ trả lời.
Cô xin lỗi vì đã hiểu sai làm cháu giận nhưng cô muốn …,Lan ngập ngừng chưa nói hết câu thì thằng bé cướp lời:
Biết về bố mẹ cháu chứ gì? Cháu không có cha, mẹ thì chết từ lâu rồi – Thằng bé trả lời cụt ngủn.
Tội nghiệp con bồ câu nhỏ của tôi! – Lan dịu dàng nựng thằng bé và hỏi tiếp.
Thế mẹ cháu tên gì?
Valia Ivanốpna. Nhưng cô hỏi để làm gì? Đấy dù sao cũng chỉ là mẹ nuôi thôi, còn mẹ đẻ thì đã bỏ rơi cháu ngay sau khi sinh cháu được vài ngày trong bệnh viện cơ,mẹ Valia kể thế …,- thằng bé trả lời cô giọng rầu rầu. Nó có vẻ đã nguôi giận còn Lan lặng người  không dám hỏi tiếp nữa … Đợi cho thằng bé uống hết cốc nước trà cô mới lên tiếng:
Cháu lạnh lắm có phải không?Bây giờ cô cháu mình sẽ đi chọn mua giày, mũ và quần áo ấm cho cháu nhé. Rồi chẳng kịp để ý đến thái độ ngạc nhiên sửng sốt của thằng bé, cô vội kéo` thằng bé ra khỏi cửa hàng bỏ lại đằng sau những ánh mắt tò mò dõi  theo...
Ra đến đường thằng bé đột ngột dừng lại rồi rút phắt tay nó ra khỏi tay cô và ánh mắt nó  lóe lên những tia sáng dữ tợn. Lan gặng hỏi chuyện gì khiến nó có thái độ giận dữ như thế, nhưng nó im lặng và vẫn ném về phía cô những cái nhìn xăm xoi, nghi hoặc..
Tại sao cô tốt với tôi thế? - Thằng bé đột ngột thay đổi thái độ và  cách xưng hô. Đôi mắt nó vẫn  sáng quắc  dữ tợn...
Lan sững sờ  khi nghe thằng bé hỏi thế.Cô biết lúc này phải nói thật với thằng bé không thì sẽ hỏng việc  nên  cô ôn tồn giải thích rằng  cô không có con  thấy nó, dù  chỉ nói bằng tiếng Nga nhưng đôi mắt, mái tóc, mầu da đã nói lên nguồn gốc của cháu là người Châu Á nên cô muốn đưa  về ở cùng với gia đình cô...,Lan  nói mà không ngăn được những giọt nước mắt chảy giàn giụa trên má...
Thằng bé im lặng nhìn chăm chú vào gương mặt Lan. Sợ nó vẫn chưa tin mình  nên  nói thêm:
Nếu cháu muốn,ngay bây giờ cô sẽ đưa cháu đến đồn công an viết giấy cam kết, đảm bảo an toàn đến tính mạng của cháu. Giấy tờ tùy thân cô cũng mang theo cả đây. Thằng bé vẫn nhìn cô với vẻ soi mói rồi trả lời ráo hoảnh:
Không cần!
Vậy là cháu đã tin cô rồi phải không?- Lan nói như reo lên, nhưng thằng bé không trả lời. Nó lầm lũi bước theo cô vào siêu thị. Mua sắm những đồ dùng cần thiết cho nó xong, Lan vẫy  taxi để đưa thằng bé  về nhà của Chi.
Ngoài khách sạn chắc  khách khứa đã đến đông đủ mừng cho cô dâu chú rể. Chẳng ai để ý đến sự vắng mặt của cô đâu... Ngay cả Chi có lẽ  cũng không phát hiện ra sự vắng mặt này, hoặc nếu có thì sẽ nghĩ cô ở trong bếp lo hậu cần với mọi người giúp Chi thôi. Biết làm sao được...Vợ chồng Chi biết chuyện này  hẳn sẽ thông cảm cho sự vắng mặt  của cô trong tiệc cưới...Lan tin Chi là người như vậy.
Về đến nhà Chi,vừa mở cửa, Lan cởi áo khóac rồi vội vàng đi chuẩn bị nước ấm cho thằng bé tắm. Cô sợ nó cảm lạnh, hơn nữa  tan tiệc cưới vợ chồng Chi và bạn bè thân sẽ về căn hộ này  ăn bữa cơm thân mật và dọn dẹp giúp Chi nên không thể để thằng bé với bộ dạng thế này  thế được. Lan quay ra bếp tranh thủ đặt nồi soup để tắm xong  thằng bé có cái ăn ngay cho ấm bụng. Còn lại một mình, thằng bé rón rén ngó vào phòng cưới của Chi. Những chùm đèn nhấp nháy quanh cây thông những đóa hoa rực rỡ tết trên chiếc màn cưới của cô dâu và nhất là chiếc giường cưới trang trí lộng lẫy hoa và đèn mầu khiến hoa cả mắt. Căn phòng này khiến nó liên tưởng đến cung điện của nàng Bạch Tuyết trong chuyện cổ tích mà ngày xưa mẹ Valia kể cho nó nghe.
Ôi! Đẹp qua! – Thằng bé reo lên vẻ hân hoan
Cháu có thích cây thông này không? Lan âu yếm hỏi nó.
Dạ có! Cả ông già Tuyết nữa.
Ừ thế thì tết này cô sẽ mua cho cháu cả một cây thông thật đẹp, một ông già Tuyết biết đi, biết vẫy tay chào và biết hát bài Happy New Year cháu có đồng ý không nào? Thằng bé gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm vui.
Còn bây giờ cháu ra tắm rửa sạch sẽ  lát nữa đón cô dâu chú rể về phải đàng hoàng tươm tất chứ lỵ... Nào quần áo cô đã chuẩn bị rồi cháu ra ngay đi kẻo nước nguội hết rồi đấy. Thằng bé ngoan ngõan cời quần áo và nhảy vào bồn tắm, nhìn thân hình gầy gò, đầu gối sứt sở, nhằng nhịt những vết xước trên người nó Lan thấy lòng nhói đau, sống mũi cay xè
Cô ơi! Chú Nam có yêu cháu như cô không? Đang bì bõm trong bồn tắm, thằng bé chợt ngước mắt hỏi cô.
Lan giật thót mình. Cô thực sự bối rối trước câu hỏi bất ngờ của thằng bé. Nhưng cô  trấn tĩnh ngay để trả lời cho nó yên tâm và như thể trấn an cho chính bản thân mình
Có chứ! Tất nhiên là chú ấy cũng rất yêu cháu. Vì chú ấy là một người rất tốt, rất yêu quý trẻ con. Cô tin rằng chú ấy sẽ rất vui và bất ngờ nếu ba mươi tết cô và cháu đột ngột xuất hiện ở ngưỡng cửa lại có cả cây thông và ông già Tuyết nữa...
 Nói là nói vậy thôi nhưng trong thâm tâm Lan bắt đầu cảm thấy lo lo. Chẳng biết thái độ của Nam sẽ ra sao khi thấy vợ đem theo  một đứa trẻ về nuôi mà không bàn qua với anh một lời?
-Thế cháu sẽ gọi chú ấy bằng pápa cô nhỉ? Cháu thích được gọi như thế lắm. Khi cháu còn ở với mẹ Valia, các bạn Masa, Tanhia, Vôva.,Aliôsa… Tất cả đều có pápa. Chỉ mình cháu là không...Mẹ Valia bảo cháu cứ gọi bác Antôn bên cạnh là pápa cũng được, nhưng cháu không thích vì bác ấy hay say rượu và nói to nên cháu không thích.  Lan im lặng  gật đầu mà nước mắt cứ ứa ra….
Cô ơi, sả nước cho cháu với sampul  vào mắt cháu hết rồi, cay quá.
Lan vội vàng xối nước xả tóc cho thằng bé. Những bọt sampul trôi hết mái tóc thằng bé trở lên mềm mại, làn da trông sáng sủa hẳn lên. Đột nhiên Lan buông vòi nước xuống bồn tắm, tai cô ù đi, mắt cô hoa lên, đôi chân như muốn khụy ngã khi nhìn thấy nốt ruồi đen to bằng hạt đậu nằm trên đỉnh đầu thằng bé … Thôi đúng rồi! Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa. Cái giác quan thứ sáu nhạy bén đã ngầm mách bảo cô ngay từ khi cô gặp thằng bé  rằng đó chính là giọt máu mà cô đã chối bỏ ngay từ khi nó vừa chào đời được vài ngày. Tuy nhiên đó mới chỉ là linh cảm, còn cái nốt ruồi trên thóp của nó mới thực là bằng chứng để khẳng định linh cảm của cô là đúng và  có cơ sở.
Bao nhiêu năm qua Lan vẫn âm thầm sống trong sự đau khổ, tự dằn vặt mình về hành động nông nổi và dại dột ngày đó. Cô vẫn giấu chồng về giọt máu mà cô đã bỏ rơi trong nhà hộ sinh. Đó là kết quả mối tình đầu ngây thơ của cô sinh viên khoa văn năm thứ nhất với anh chàng sinh viên khoa luật năm cuối. Ngày ấy Lan vừa mới mười chín tuổi lại là lần đầu tiên xa nhà nên cô không tránh khỏi sự mềm yếu trước sự tấn công của anh chàng sinh viên Hà nội đẹp trai và nổi tiếng là ga lăng như Hà. Thế rồi, trong những ngày đông lạnh giá Hà đã mang đến hơi ấm cho Lan bằng những nụ hôn cháy bỏng và lời yêu ngọt ngào …
Kết quả của cuộc tình thi vị lãng mạng ấy  là giọt máu của Hà ngày một lớn dần trong cô. Lan lo lắng đến gầy rộc cả người, còn Hà  khuyên cô nên phá bỏ vì cô còn đang phải học mấy năm nữa nếu nhà trường biết sẽ đuổi học. Lan chẳng biết phải làm sao cuối cùng phải nói thật với Chi. Ngay lập tức Chi đi tìm Hà yêu cầu cưới Lan và có trách nhiệm với cái thai... Chẳng hiểu Hà đã nói những gì chỉ biết rằng Chi trằn trọc suy nghĩ mất ăn mất ngủ mấy hôm rồi nó lặng lẽ đưa cô đi phá thai. Trớ trêu thay, đến bệnh viện bác sĩ không nhận vì tình trạng sức khỏe Lan quá yếu mà cái thai lớn hơn bốn tháng rồi …
Chẳng còn cách nào khác Chi đành đưa Lan vào tá túc nhờ gia đình người chị họ của Chi  làm công nhân hợp tác lao động ở nhà máy may để chờ ngày sinh nở. Trong khi đó  Hà, nhận xong tấm bằng tốt nghiệp anh ta lặng lẽ chuồn về nước, nhẫn tâm bỏ lại Lan với cái thai sắp đến ngày sinh. Chi giấu Lan về việc Hà đã về nước đến khi sinh xong được một ngày vẫn không thấy Hà vào thăm, tra hỏi mãi Chi mới chịu thú thực. Uất quá Lan đã nhảy qua ô cửa sổ tầng một nhà hộ sinh để trốn giữa lúc nhiệt độ ngoài trời mười mấy độ âm mà trên người cô có mỗi chiếc kha-lát. Có lẽ sau lần đó cô bị ảnh hưởng không  thể sinh nở  được nữa và sức khỏe giảm sút kinh khủng. Cô thường xuyên bị những cơn đau đầu hành hạ khi thời tiết thay đổi. Thoát khỏi bệnh viện, trốn tránh trách nhiệm của người mẹ Lan đã xin chuyển lên Mátxcơva học tiếp. Một thời gian sau Chi gọi điện báo cho cô tin Chi  đã vào bệnh viện thăm  đứa bé nhưng nó nhưng không gặp  vì có một người phụ nữ không có con đã làm thủ tục xin đứa trẻ về nuôi... Lan đinh ninh rằng đứa con mà cô chối bỏ ấy chắc hẳn sẽ sống trong một gia đình giầu có, tử tế  nuôi dưỡng nó sẽ được sung sướng hơn ở với mẹ đẻ của nó khi ấy không một xu dính túi …
Lan chẳng bao giờ dám hy vọng có ngày được tìm lại đứa con mà cô đã bỏ rơi, dù trong lòng Lan luôn ao ước tìm thấy nó, nhất là khi cô biết mình khó lòng sinh nở được.
Nào ngờ trời Phật đã rủ lòng thương cô nên mới xui khiến cho nó đến gặp cô. Khổ thân cho thằng bé, gần mười năm lang thang sống trong sự bố thí của những người dân bản xứ, gần mười năm sống thiếu tình mẫu tử và phải chịu cảnh đói rách, thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần … Trời ơi! Cô là một người mẹ tàn nhẫn, vô lương tâm, thiếu trách nhiệm và cả hèn nhát nữa. Cô đã sinh ra nó mà không dám nhìn nhận dưỡng nuôi nó vì sợ búa rìu thiên hạ, dư luận cười chê và cũng có thể tương lai của cô cũng bị ảnh hưởng  …
Con ơi! Hãy tha thứ cho sự nông nổi, hành động và ý nghỉ hẹp hòi ích kỷ của mẹ ngày ấy. Mẹ biết rằng mình là một kẻ vô tâm, vô trách nhiệm và có lẽ chẳng bao giờ xứng đáng được nhận tiếng gọi mẹ thiêng liêng mà con dành cho mẹ đâu. Dù trong lòng mẹ luôn ước ao, khao khát được nghe tiếng gọi ấy. Có thể khi biết được  sự thật này con sẽ căm giận thậm chí cả khinh bỉ và khó lòng tha thứ cho lỗi lầm của mẹ sinh ra rồi chối bỏ để  con phải lưu lạc khổ cực bao nhiêu năm …
Cả Nam nữa, anh cũng khó có thể chấp nhận và bỏ qua sự lừa dối của cô đối với anh gần chục năm qua, nhất là hành động nhẫn tâm của Lan  khi bỏ rơi đứa con mình dứt ruột đẻ ra chỉ vì sợ ảnh hưởng đến tương lai của riêng mình.
Lan biết trước sau cô cũng cần phải nói ra hết sự thật này với chồng của mình và thằng bé. Có thể Lan sẽ mất tất cả nếu như Nam không độ lượng vị tha cho cô, và cả thằng bé nữa.... Nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt của chồng khi anh biết sự thật về quá khứ của cô, một quá khứ không chút dịu êm... Chỉ mong thằng bé nó sẽ mãi ở bên cô, dù có thế nào đi nữa từ nay trở đi cô cũng không bao giờ chịu rời xa nó . Ngày mai ba mươi tết dương lịch, cô sẽ đưa thằng bé trở về Mátxcơva, chắc hẳn Nam sẽ rất ngạc nhiên lắm khi thấy cô và thằng bé trở về  xuất hiện ở ngưỡng cửa với cành thông còn ướt đẫm những bông tuyết vừa tan. Nam sẽ rất vui vì tết đầu tiên trong nhà có tiếng trẻ con ríu rít kêu anh là papa...
Nghĩ đến đó Lan mỉm cười sung sướng mà đôi dòng nước mắt cứ lăn dài trên gò má.
 
Kiev 30.12.2001
ThươngGiang
 

Xem Tiếp: ----