Thi ngẩn người nhìn ra ngoài, giờ ra chơi nó dán mắt vào những hạt mưa đầu mùa. Cũng là một cơn mưa thôi, nhưng sao nụ cười nó khi nhìn lại lạnh nhạt đến thế. Hình như trong trí nhớ của nó, những buổi chiều của năm học cuối cấp 2 từng có một cơn mưa nhỏ, hạt lất phát. Trong đó, có một cậu bé mãi lo đá cầu dưới trời mưa và có một cô bé cứ đứng đó lo lắng vì sợ rằng cậu bé kia sẽ bị cảm. Nhưng giờ thì không cần nữa, cô bé sẽ không cần phải lo lắng cho ai đó nữa. Vì giờ đây hình ảnh ấy như mảnh ký ức đã thuộc về dòng thời 
►♫♫♫♫◄
Và tất cả như đã được sắp đặt, tôi không thể đòi hỏi gì để có một sự thay đổi. Vì sự thay đổi đó là do Khoa đã không còn là cậu bé thích đá cầu trong những cơn mưa của tôi. Mọi thứ không còn gì vướng bận để tôi yên tâm lên cấp 3, một ngôi trường mới và xa lạ. Kết thúc những hoạt động chung như cùng chờ nhau ra nhà xe, cùng nhau đi học thêm, cùng nói chuyện, vui đùa. Cũng như đi lướt qua mặt tôi một cách lạnh lùng như đối với người không quen biết. Khoa đã vô tâm làm thế và trong một thời gian dài tôi không thể nào lý giải được tại sao? Từ đâu mà sự rạn nứt giữa chúng tôi lại bắt đầu? Từ đâu mà thái độ Khoa đối với tôi đã thay đổi? Tôi nhận ra từng ngày từng ngày sự thay đổi càng lớn dần, điều đó tỉ lệ thuận với khoảng cách tình cảm của chúng tôi cũng xa hơn. Và rồi tôi cũng hiểu lý do là gì, nhưng tất cả đã không còn có thể quay lại.
 
►♫♫♫♫◄
Mưa vẫn còn lất phất ngoài trời, Thi bước vào lớp lôi quyển tập môn tiếp theo ra xăm xoi lại từng chữ. Thình lình, Trang ở đâu xuất hiện, giật lấy quyển vở của Thi:
- Chăm chỉ quá hen cô nương? Hải đâu? Để mày ngồi một mình thế tao phải xử tội nó mới được.
- Ê! Ê! Trả tập cho tao. Mà tao với Hải việc ai nấy làm thì có chuyện gì để nói?
Trang nghe vậy, trừng mắt chăm chăm vào Thi:
- Ơ…ơ…con nhỏ này mày muốn làm con nai hiền lành à?
- Không. Tao là người, sao phải làm nai chứ.
- Vậy chuyện Hải thì sao? Là người thì mày phải biết?
- Cô ơi! Tôi là người chứ không phải thánh.
- Thế chẳng phải mày và Hải từng thích nhau còn gì? Bây giờ chính thức quen nhau thì có gì lạ đâu mà mày đắn đo.
Thi ngẩn lên, hé nụ cười tươi rói với Trang:
- Ừ. Mày đúng. Nhưng là tình cảm mới nhen nhúm của năm lớp 6, như vậy cũng được tính vào từ điển thích của mày hả?
- Chứ không phải vì hồi cấp 2 Hải chuyển trường. Rồi sự xuất hiện của Khoa nên mọi thứmới rối tung lên sao? Tao hiểu mày quá mà.
Thi lảng tránh:
- Rồi…rồi…tao biết mày giỏi rồi. Thôi để yên tao học bài đi.
- Mày muốn thì tao chìu. Nhưng đây là thông tin cuối cùng. Hôm qua, tao mới gặp Khoa. Ở sân thể thao, hắn vẫn giữ cái thói quen chơi bóng rổ. Cao hơn rồi, học vẫn giỏi như ngày nào, chắc nhiều nhỏ mê lắm đây.
Thật sao? Âm vang thảng thốt trong suy nghĩ. Thi mỉm cười lặng lẽ rồi không nói thêm gì. Mặc cho Trang vẫn cứ huyên thuyên. Nó cố gắng chú tâm vào bài học để đánh văng những điều về Khoa lúc này.
►♫♫♫♫◄
Đã bao lâu rồi nhỉ? Ừ. Kể từ khi lên cấp 3 đến nay tôi với Khoa không một liên lạc, nhưng thành tích học tập của cậu ấy lúc nào cũng nổi trội. Tất nhiên đó không phải là điều duy nhất khiến tôi không thể quên được Khoa. Những kỉ niệm luôn khiến con người ta phải phải nhức nhói, với Khoa tôi ngập trong cảm giác nuối tiếc.Giá như chúng tôi không xảy ra mâu thuẫn. Giá như tôi hiểu cậu ấy nhiều hơn. Giá như tôi giải thích với Khoa sớm hơn về tình cảm của mình rằng tôi thật sự thích cậu ấy. Hay giá như Hải đừng chuyển trường thì mọi chuyện đã khác. Tại sao lại nhiều cụm từ giá như đến thế? Nếu không có những cụm từ ấy thì tốt biết mấy.
Sự trở lại của Hải khiến tôi phải công nhận một điều rằng không có gì là không thể xảy ra. Không thể nghĩ ra tôi và Hải lại thi đậu vào cùng một trường và còn học cùng một lớp. Nhìn Hải, vẫn là cái vẻ tinh ngịch, có chút cẩu thả nhưng lại được cái rất cởi mở và thân thiện với mọi người. Khác hẳn với Khoa con người lúc nào cũng trầm lặng, che dấu mình, Hải rất biết cách làm người khác phải cười khi ở bên cạnh. Tôi biết mình không nên so sánh như thế vì có gì đó không được công bằng với Hải cho lắm. Tôi hiểu. Ánh mắt Hải nhìn tôi, giống như ánh mắt Khoa lúc chúng tôi vẫn còn vui vẻ, nhưng cảm giác lúc này tôi dành cho Hải có lẽ không thể hơn được ngoài tình bạn. Mặc cho sự quan tâm của Hải khiến mọi người trong lớp phải hiểu lầm. Hoặc những lần tôi ngủ quên Hải phải đạp xe qua tận nhà để đánh thức tôi dậy. Rồi những chiều tan học Hải chờ tôi ở nhà xe và cùng ra về. Những lần như thế tôi thường nghĩ, chúng tôi là bạn thân mà. Ngay cả chuyện về Khoa tôi cũng rõ ràng với cậu ấy.
►♫♫♫♫◄
Thi ngã bệnh, nó đã sử dụng sức khoẻ quá mức vào những buổi tối để học bài và những buổi học thêm liên tục tăng lên. Năm học cuối rồi, nó không dám bỏ bê. Nên kết quả là bị tiếp hết một chai nước biển kèm theo lời yêu cầu của bác sĩ cho nó nhập viện một tuần lễ để điều dưỡng. Nét mặt hụt hẫng như cái bánh bao chiều của nó khiến Trang không thể nhịn nổi.
- Cho mày chừa nhá! Ai bảo kham cho lắm vào. Mày học chưa đủ giỏi hay sao mà cứ phải đi học thêm làm gì?
- Thì tao chỉ muốn cố gắng học tốt thôi.- Thi xụ mặt buồn bã.
- Ừ. Cố gắng rồi đó. Giờ thì ôm một tuần lễ ở bệnh viện, sướng chưa? Mày cứ thích làm người khác lo lắng là thế nào. Hai bác lo cho mày lắm biết không? Còn tao, còn Hải nữa chi.
- Xin lỗi. Tao đâu biết mọi chuyện ra thế này. Bây giờ phải mất giờ học trên lớp mới khổ này.
- Mày lo mà nghỉ đi. Tao với Hải tính hết rồi, thay phiên chép bài rồi vào đây giảng lại cho mày.
Thi cuối đầu gật gù mấy cái. Vừa lúc đó Hải cũng từ ngoài bước vào với giỏ trái cây.
- Thi khỏe hơn chưa?
- Cám ơn, khá hơn rồi.
- Yên tâm, nếu chưa thì ăn táo, lê, nho này vào sẽ tốt thôi. Quỹ lớp trích ra mua cho Thi đó. Tụi lớp mình coi vậy chứ mà cũng tốt ghê.
Trang cắt ngang:
- Chứ gì nữa. Ai như Hải chỉ biết lo cho một người nào đó nằm ở đó thôi. Còn tui đây chăm người bệnh cũng mệt lắm, sao không thấy ai lo hết ta.
- Thì chừng nào Trang bệnh đi, Hải cũng lo vậy.
- Ừ, nhưng mà không chu đáo bằng người ta thôi, đúng không?
Hải nhoẻn miệng cười, tay gãi đầu ngượng ngùng. Tìm cách đánh trống lãng, Hải vội lấy trái cây ra cho Thi, nhưng lại chỉ tạo cơ hội cho Trang châm chọc.
- Đấy! Quan tâm đến từng miếng của con Thi luôn.
Lúc này, Thi đành lên tiếng.
- Mày thôi đi, Hải sợ mày luôn rồi đó.
- Đuợc rồi, chị đây không làm phiền nữa. Để hai em có thời gian tâm sự.
Trang nói rồi bỏ về. Hải ngồi được một lúc rồi cũng về.
Mỗi một ngày trong bệnh viện với Thi dài như một thế kỷ. Lớp 12 học buổi sáng nên phải đến chiều Trang và Hải mới vào thăm. Sáng hôm nay, Thi cũng bắt đầu đi dạo xung quanh khuôn viên khi vừa thức dậy. Thức ăn sáng mẹ đem vào khiến nó ăn ngon hơn thức ăn ở bệnh viện. Công việc tiếp theo là đọc sách để giết thời gian, Hải biết ở trong đây rất chán nên đã mang cho nó mấy cuốn truyện Conan. Lần này thì nó tận dụng hết những gì có thể khiến nó không buồn chán.
►♫♫♫♫◄
Tôi chăm chú ánh mắt vào những hình vẽ trong truyện trinh thám của Hải. Nhưng bước chân vừa đi vào vẫn khiến tôi chú ý. Tôi tự hỏi vào giờ giữa trưa thế này thì ai đến được nhỉ? Thuốc thì tôi đã uống rồi nên chắc chắn không phải là y tá, mẹ và ba thì đang ở chỗ làm. Hải và Trang sao lại đến sớm thế?
Tất cả đề sai. Tôi bỏ quyển sách xuống, sự bất ngờ này làm cả người tôi như bất động, không thể thốt lên nổi một lời. Là Khoa! Sao Khoa lại đến đây? Sao cậu ấy biết được tôi ở đây?
Khoa nhìn tôi cười, nụ cười khiến tôi kinh ngạc, hình như lâu lắm rồi tôi không thấy cậu ấy cười. Tôi cũng chỉ đáp lại là một nụ cười. Cậu ấy mang đến hai cốc trà sữa, là loại thạch cà phê mà tôi thích uống. Chúng tôi ngồi ở ghế đá, những tán cây xoè ra đủ để che mát cho cả hai. Tôi chăm chú vào ly trà của mình, đột nhiên Khoa lên tiếng:
- Sức khoẻ Thi vốn yếu, đừng nên cố gắng nhiều quá. Thi không học thêm cũng giỏi rồi mà.
- Không được. Thi không thể thua Khoa được.
Khoa có vẻ như ngạc nhiên, quay sang nhìn tôi rồi bật cười. Tôi liền nói:
- Đùa thôi, chứ Thi sao giỏi hơn Khoa được. Lúc nào Khoa cũng đứng nhất. Tại vì là năm cuối nên Thi phải cố gắng.
- Cũng đúng, nhưng cũng phải thả lỏng bản thân một chút.
- Hả?
Bây giờ là đến lượt tôi bất ngờ. Thật đấy. Một Đăng Khoa mà tôi biết trước đây không bao giờ biết buông lỏng việc học. Đối với việc học lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu, Khoa luôn nghiêm túc trong mọi công việc.
- Chắc Thi ngạc nhiên lắm? - Khoa hỏi.
- Phải. Rất nhiều nữa là khác.
- …
- Trang nói Khoa biết Thi nhập viện hả? Con nhỏ này đúng là ba phải.
- Không phải Trang.
- Sao?!!
Tôi ngơ ngác. Ngoài Trang ra thì còn ai vào đây.
- Chẳng lẽ Thi không biết Hải và Khoa vẫn cùng chơi bóng rổ với nhau à?
- Cái gì? - Tôi say sẫm.- Bao lâu?
- Từ năm ngoái.
Tôi lặng người. Vậy mà mỗi lần gặp tôi Hải luôn tỏ ra chẳng có gì. Những lần nói chuyện về Khoa cậu ấy thậm chí còn hứng thú lắng nghe mà không một sự khó chịu.
- Thi. - Giọng Khoa gọi thật nhẹ.
- Gì? - Tôi cũng đáp ngắn gọn.
- Tụi mình ai cũng đã khác trước rồi, đúng không? Không còn là những cô cậu bé của ngày hôm qua nữa. Tụi mình đang lớn và…
- Không thể nào cứ mãi nhỏ bé, phải không?
Khoa mỉm cười, nhìn tôi.
- Ừ.
Chúng tôi cùng cười, cảm giác như lắng đọng thật nhẹ nhàng. Hòn đá trong tôi có lẽ đã được trút xuống hoàn toàn và hình như Khoa cũng thế. Tôi hiểu, chúng tôi không thể nào quay trở lại, càng không thể là cô bé Thi của năm lớp 9. Tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ đẹp của thời cấp 2.
Tôi và Khoa lại trò chuyện, nói rất nhiều. Tôi nhận ra Khoa thật sự đã khác. Khoa nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Chúng tôi nói về chuyện học, về ngôi trường sắp tới sẽ thi vào, về mơ ước mà chúng tôi sẽ thực hiện. Và nói cả về Hải nữa.
- Không phải dễ mà tìm được người thứ hai chịu nổi cái tính trẻ con của Thi đâu. Ráng mà giữ lấy.
- Gì chứ? Thi đâu còn trẻ con.
- Ừ. Nhưng để người ta đi rồi mà khóc thì có phải trẻ con không?
- Mà Khoa ám chỉ ai thế?
- Thì còn ai vào đây ngoài tên Hải ấy.
Tôi bật cười lớn. Khi Khoa bước đi, bóng cậu ấy khuất dần sau những tán cây xanh mướt. Và tôi biết rằng sẽ không như lần trước, một khoảng cách xa xôi mà chúng tôi sẽ còn gặp lại, như một người bạn thân thiết.
►♫♫♫♫◄
 
Mở cửa phòng đi vào, Thi thấy Hải đã ngồi chờ ở cạnh giường bệnh từ lúc nào. Nó cất giọng khàn khàn:
- Uhm…uhm…tới lâu chưa?
- Ừ. Mới đây thôi. Mà Thi đi đâu vậy?
- Đi gặp bạn tốt của Hải đấy.
- Bạn tốt? - Hải gãi đầu thắc mắc- Ai?
- Thôi, nhiều chuyện. Tới giảng bài cho tui vậy tập đâu?
- Ừ.
- Này!- Thi lại gọi.
- Gì?
- Sau này Thi mà ngủ quên là phải đến gọi Thi đó.
- Ừ.
- Cũng phải chờ Thi ra lấy xe nữa đó.
- Ừ. Mà sao Thi nói thừa vậy. Ngày nào Hải chả làm thế. 
Nó mỉm cười thầm trong bụng. Ánh nắng xuyên qua của sổ có hai cái đầu đang chụm vào những cuốn tập và tiếng cười đùa trong suốt như tiếng chim đang hót ngoài kia…

Xem Tiếp: ----