Con bước chân ra khỏi đất Sài Gòn, bước chân ra khỏi mảnh đất đã cưu mang, nuôi sống con. Con trở về với quê hương của mình_đất Nghệ An_nơi con chôn nhau cắt rốn. Đã 10 năm tròn rồi mẹ nhỉ! Con rời khỏi vòng tay yêu thương của mẹ, con bôn ba lên tận nơi đất khách quê người này để tự nuôi sống bản thân. Và hôm nay, con đã thật sự trưởng thành. Con trở về, trở về với ngày xưa yêu dấu, về với những kỉ niệm tuổi thơ đã chết lặng trong con… Con sắp xếp hành lí và ra ga. Mưa. Cơn mưa Sài Gòn tiễn con như ngày đầu tiên con đặt chân đến. Cơn mưa dai dẳng, làm cho bao kỷ niệm tưởng chừng đã ngủ yên trong con được trỗi dậy. Tay con như run lên khi nhớ về cái ngày ấy, cái ngày khủng khiếp trong cuộc đời con…. Con chọn cho mình một chiếc vé ở toa thường, con muốn tạo cho mình cái cảm giác thân thuộc, đúng như cái ngày con rời mảnh đất Nghệ An. Ngồi trên chiếc ghế đã bạc màu, ngả người ra phía sau, con biết rằng con đã thật sự thay đổi. Con nhìn lại Sài Gòn, nhìn lại cái không khí ồn ào náo nhiệt mà mất mấy tháng trời con mới thích nghi được. Con đang dần xa nó, xa đi cái dáng vẻ của “Sài Gòn nhuộm sắc”. Con mỉm cười. Và cũng không quên nói một lời cảm ơn nơi đã cho con cuộc đời thứ 2. Đến sân ga Đà Nẵng, con bước xuống tàu và nhanh chóng bắt chuyến xe buýt đầu tiên để kịp thời gian về Nghệ An. Ngồi trên xe, lâu lắm mới tới nơi, nhưng con không tài nào ngủ được dù chỉ là một chút. Con hồi hộp, sung sướng khi nhìn ngắm lại toàn cảnh quê hương từ lúc sáng sớm cho đến khi bầu trời đã nhá nhem tối qua tấm kính xe buýt còn vương chút bụi đường.Vẫn con đường ấy, vẫn những hàng cây ấy mẹ ạ! Không có gì thay đổi nhiều lắm kể từ lúc con đi. Cảnh vật chào đón con như chào đón một người bạn tri kỷ đã lâu mới gặp. Một cõi thiêng liêng có núi non trùng điệp, có cây, có hoa, có chiếc cầu nhỏ bắc qua dòng suối, có hồ tạo cảnh hình một lá sen, có nước mát trong làm dịu đi cái nóng bức của mùa hè…Vậy mà con đã bỏ đi, bỏ đi để quên tất cả, quên đi cả những thứ con không hề muốn. Bánh xe buýt đã ngừng quay. Cuối cùng, nó cũng đưa được con đến nơi con cần đến. Chân con chạm phải đất Nghệ An, thân xác con đang được bao bọc bởi không khí Nghệ An. Con đã trở về. Con lần theo lối sỏi quen, quay về căn nhà cũ mà gia đình ta đã từng chung sống. Xóm làng đâu ai nhận ra con mẹ ạ! Người ta nhìn con như nhìn một cô gái 25 tuổi đang đi tìm người quen. Đâu ai biết con chính là cô nhóc ngày xưa, cô nhóc đã từng được mọi người yêu quý. Chân con không thể nhấc lên được, con chết lặng. Trước mắt con là ngôi nhà mà con đã từng sống suốt 15 năm tuổi thơ. Ngôi nhà cũ lắm rồi vì con biết chắc rằng nó cũng chẳng được ai chú ý tới mà tu sữa. Nhưng có những thứ vẫn không hề thay đổi, mái ngói vẫn đỏ, hai cây cau bên nhà vẫn cao tít, ao sen vẫn ngát mùi hương. Con cứ đứng vậy mãi, đứng đến khi những kỉ niệm ấu thơ lại ùa về trong con, dù có những thứ con chẳng hề muốn nhớ đến. Con nhớ về khoảng sân thân thuộc mà con với tụi bạn đã chọn làm “căn cứ”. Ngày nào cũng vậy lũ chúng con nô đùa, nghịch ngợm. Rồi chúng con thi nhau làm diều, tìm một khoảng đất trống và cứ thế những cánh diều nương theo gió bay lên tận trời cao, mang theo cả ước mơ, hoài bão của chúng con. Tối về chúng con lại tụm nhau lại đi bẻ bắp trộm, bao nhiêu lần bị rượt bắt mà chúng con có chừa đâu. Chúng con vùi bắp vào trong đống lửa vừa mới nhen, rồi lại ăn lại hát. Ấm cúng lắm, vui lắm mẹ ạ! Nhưng, những tháng ngày ấy đâu phải là quá nhiều với con. Con nghĩ gia đình mình hạnh phúc. Con tin điều ấy. Bởi con biết rằng con chính là kết tinh giữa tình yêu của cha và mẹ. Nhưng, con vô tình đâu hề biết cái tình yêu đó đã mất hẳn trong cái gia đình này. Con nhớ về cái đêm ấy, cái đêm định mệnh trong cuộc đời con. Con đang chìm sâu trong giấc ngủ thì con giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng hét của cha và pha lẫn vào đó là tiếng khóc nức nở của mẹ. Cha đánh mẹ. Con đâu hiểu chuyện gì xảy ra, con vẫn còn quá bé để nhận thức được chuyện ấy. Mẹ lê tấm thân gầy của mẹ sang giường con, mẹ ôm con vào lòng, vỗ về đứa con gái yêu của mẹ. Mẹ bảo sẽ không sao. Con lại tin lời mẹ nói, không hỏi han, con lại chìm sâu vào giấc ngủ trong vòng tay êm ấm của mẹ. Sáng mai thức dậy, cũng như mỗi buổi sáng khác, con lắng nghe tiếng chim chào ngày mới, lắng nghe những âm thanh của buổi bình minh nhưng con biết có một cái gì đó khang khác. Đó là mẹ. Con chạy khắp nhà gọi mẹ không biết bao nhiêu lần. Chạy từ làng trên đến xóm dưới với hy vọng thấy được bóng dáng của mẹ. Nhưng chỉ là vô vọng. Mẹ bỏ con đi mất rồi. Mẹ bỏ đứa con gái của mẹ ở lại. Mẹ không thương con nữa sao. Con khóc. Không biết con phải rơi bao nhiêu nước mắt mẹ mới chịu quay về với con. Rồi một năm sau, cha đưa con tới một ngôi nhà xa lạ, giàu sang và đầy đủ hơn so với nhà mình trước kia. Cha giới thiệu con với một người phụ nữ mà con chẳng hề quen biết. Cha xoa đầu con và nói rằng người phụ nữ ấy sẽ chăm sóc con thay mẹ. Cha đùa phải không mẹ, làm gì có chuyện trên đời này có người sẽ thay thế được mẹ trong lòng con. Mẹ ơi! Con không chịu được. Con muốn tìm mẹ. Con chạy ra giữa trời đêm, màn đêm huyền diệu ôm ấp lấy con nhưng vẫn không đủ để xoa đi nỗi đau trong lòng con. Không một lời từ biệt như mẹ trước kia, con ra đi. Với ít tiền dành dụm được con lên tàu, đi đến nơi phồn hoa, nhộn nhịp_đất Sài Gòn, với hy vọng mẹ đang chờ con ở nơi đó. Con sống cuộc sống hết sức cực khổ, hết bưng bê lại sang rửa chén. Chỉ mới 15 tuổi đầu mà con đã phải tự kiếm sống nuôi bản thân. Nhiều lúc quá mệt mỏi con lại khẽ gọi mẹ ơi, nhưng con sẽ không bao giờ khóc nữa vì con đã tự hứa với lòng mình lúc mẹ ra đi cũng là lúc con sẽ rơi giọt nước mắt cuối cùng trong cuộc đời con. Con phải cứng rắn hơn rất nhiều mới có thể tồn tại ở thế giới quá đỗi xa lạ này. Bà chủ quán tốt bụng đã nhận nuôi con, cho con ăn học. Ban ngày con đi học, chiều về con phụ bà bán bún, ngày tháng cứ thế trôi qua… Con đậu đại học và tốt nghiệp. Rồi cũng đến lúc con xin được việc làm, con lại tìm mẹ, mẹ ơi. Mẹ, sao mẹ lại để con lại một mình, sao không mang con theo với, dù có cơ cực như thế nào con cũng chịu được mà mẹ. Mỗi lần nhớ tới mẹ là mỗi lần tim con lại đau nhói, con gọi mẹ không biết bao nhiêu lần nhưng mà có thấy mẹ đâu. Người ta cưu mang con cho con ăn học, đến lúc con có thể đền ơn thì người ta lại bỏ con ra đi. Bà lão bán bún đó cũng già lắm rồi mẹ ạ. Mà con người thì làm sao có thể đi ngược lại với tự nhiên được mẹ nhỉ? Sao ai cũng quay lưng lại với con, sao không ở bên con. Con sợ cô đơn. Mẹ là người hiểu điều đó hơn ai hết mà mẹ. Và giờ đây con đứng trước ngôi nhà, nơi mà trước đây con cùng mẹ vui đùa. Con nghĩ rằng mẹ cũng sẽ như con, cũng sẽ nhớ về mảnh đất Nghệ An này mà quay lại. Lúc đó con có thể gặp được mẹ, mẹ nhỉ! Dù cho cuộc sống có ra sao thì mẹ vẫn là tất cả của cuộc đời con. Con sẽ luôn gọi tên mẹ: Mẹ ơi!