Về

Người đàn bà trở về ngồi với biển giữa cơn mưa bụi bay bay, trên bãi cát trắng chạy dọc theo ven biển dài xa tít tắp.Chiều cũng vội vàng bỏ đi để màu trời tím ngắt ở cuối chân mây.
Trên bãi biển chỉ còn lác đác đôi ba người vẫn còn ngồi lại để ngắm bóng hoàng hôn. Người đàn bà quàng chiếc khăn màu đỏ ngồi bất động nổi bật trên bãi cát trắng, giữa màu trời và màu của biển.
Cô đơn!? không, thực ra người đàn bà đang thật là hạnh phúc, bà ta đang trò chuyện với đại dương mênh mông bởi bà ta chính là con sóng nhỏ lênh đênh theo nỗi vui buồn ngày tháng dạt xô. Kỷ niệm đã xâu thành một chuổi hạt. Mỗi hạt là tiếng cười, là yêu thương, là nũng nịu giận hờn, nó đang chiếu sáng thật diệu kỳ trong đôi mắt màu xanh thăm thẳm của một người.
Đôi mắt đó chưa bao giờ rời xa khỏi nỗi nhớ của bà, chỉ cần nhắm mắt lại cái cảm giác nồng nàn như chạm lên từng phiến da, len từng nhịp đập của trái tim. Trong tay đang cầm một mảnh sò, bà vuốt ve thật nhẹ nhàng như sợ sẽ vỡ tan.Đã tới lúc nó phải được hội ngộ bên nhau bởi chuyến trở về lần này bà đã biết tin tức của người mà sự nhớ nhung đã quá mõi mòn cùng với thời gian.
Đôi mắt ấy vẫn luôn canh giữ bà trong giấc ngủ mộng mị mỗi đêm đã thực sự nhắm kín dưới đáy huyệt sâu từ tháng năm nào mà bà đã không hề được biết.Và mái tóc dài ngày xưa bà thường đan những ngón tay vào đó đã bạc như màu mây lúc nào bà cũng không hay, còn đôi môi thật đáng thương thì khô héo cả nụ cười thanh xuân khi một sớm mai bà bất chợt nhìn thấy trong tấm gương soi đã bỏ quên bụi bám ở một góc phòng. Duy nhất chỉ còn lại trong ánh mắt là một đóm lửa nhỏ nhoi vẫn cứ bùng lên khi nghỉ về một niềm hy vọng dẫu rất mong manh...
Bà không chảy nước mắt mà như đang thì thầm với biển... " sao anh trốn em lâu quá, em đã tìm thấy anh hãy chờ em nghe anh. Lần này phải để hai mảnh sò được nằm lại bên nhau...
Vài ngày sau trên ngôi mộ được chôn ở một khu nghĩa trang nằm sau rặng thuỳ dương của một tỉnh nhỏ miền biển. Tình cờ lũ chăn trâu đi ngang qua đó. Người ta mới phát hiện một người đàn bà dáng dấp sang trọng tựa đầu vào tấm bia mộ cũ kỷ ngồi chết với tư thế như đang tựa đầu âu yếm, trên nét mặt thoáng có nụ cười thật hạnh phúc.
Bia mộ được khắc tên người chết... Đại Dương, ngày sinh..., ngày chết.... Ngôi mộ không ai chăm sóc, đã bị lãng quên nên cỏ dại mọc đầy phủ kín, mộ hướng mặt ra biển lớn để mỗi ngày ngắm nhìn từng con sóng nhỏ lao xao đùa nghịch tràn vào bờ cát và được an vị ở đó hơn nửa thế kỷ đã trôi qua...
Mầu Hoa Khế Jan18/2010