Lắm lúc chị cứ muốn quên quách cái lão già đó đi mà không sao quên được. Nhiều đêm chị đã trằn trọc nghĩ về lão. Mà toàn nghĩ những chuyện vẩn vơ. Chả chuyện nào ra chuyện nào cả.
Đêm nay chị cũng không ngủ được. Nhưng không phải để nghĩ về lão. Mà là nghĩ về chị. Chị nhẩm tính: Vậy là năm nay chị 42 tuổi rồi. Cái tuổi mà lẽ ra chị có cả hàng bốn năm đứa con như mấy đứa bạn. Có khi lại có cả dâu lẫn rể rồi ấy chứ. Mà lạ thật, chị tuổi con gà. Nếu mà là “con gà cục tác lá chanh” thì người ta đã rước đi và ăn thịt từ lâu rồi. Vậy đích thị chị chỉ là “ con gà ăn quẩn cối xay” thôi. Mà cứ quanh quẩn ở cái cối xay thì có ai mà biết tới, mà chọc ghẹo, tán tỉnh nên bây giờ mới nên nông nỗi này.
Chị nhẩm tính thử, bạn cùng trang lứa với chị: con cái Lan, vừa xấu lại vừa học dốt, vậy mà lấy ngay được thằng chồng là kĩ sư cơ khí. Cả ngày chả phải làm cái gì cả. Chỉ lo cho mấy thằng con trai nghịch như gấu ngựa. Sáng chở chúng đi học, chiều đón về. Rồi ngồi trang điểm chờ chồng đi làm về là bắt chồng chở xuống mãi Bình Tân để ăn bún chả Hà Nội. Còn cái Tơ thì đệ nhất vô duyên, chưa nói đã cười. Đi chơi chung với nó còn sợ người ta cười cho cả đám. Vậy mà lấy được thằng chồng hiền như cục đất và chiều vợ như mấy bà chiều con cầu tự. Con cái Thục thì lùn tịt, béo tròn như hột mít cũng vớ được anh chàng lái xe buýt Nha Trang-Thành. Còn mình thì cứ trơ trơ như cán cuốc. Mà có phải chị xấu cho cam?
Nếu xếp hạng thì chị vẫn là người đẹp nhất phố này. Mà chị đẹp thật. Khuôn mặt thanh lịch, trán lúc nào cũng loà xoà mấy sợi tóc làm duyên trông ngồ ngộ dễ thương làm tăng thêm vẻ hấp dẫn của khuôn mặt. Chị mà cười thì khối thằng mất ngủ vì nụ cười đó. Chị chỉ khẽ nhếch mép, mở miệng từ từ như khúc phim được quay chậm, chỉ vừa để cho hàm răng trắng như ngà lộ ra. Trông giống như một bông hoa nở chậm. Nụ cười ấy đã làm ngây ngất nhiều kẻ nhìn. Nó có sự hấp dẫn như thôi miên người khác. Chị cao vừa đủ cho sự hứng thú cho những kẻ chiêm ngưỡng chị. Thân hình cân đối và hấp dẫn. Đôi vai tròn lẳn, chảy xuống hai cánh tay ôm sát thân hình đầy hấp dẫn kia, tôn thêm bộ ngực căng phồng tròn trịa.
Lúc nào cũng thấy chị mặc váy, mầu và hoa trang nhã không loè loẹt. Móng chân móng tay được phủ lên một lớp mầu bàng bạc, nhàn nhạt, bong bóng làm tôn thêm vẻ đài các và sành điệu trong mốt trang điểm. Khác hẳn những ả lố lăng tri trét toàn màu đỏ chét và xanh lè mà ta cứ quen gọi họ là đám mắt xanh mỏ đỏ.
Chị là chủ một cửa hàng mỹ phẩm ngoại, thuộc loại sang trọng của thành phố. Cửa hàng này lại nằm ngay khu Phố Tây sầm uất của thành phố Nha Trang. Người ra vô nườm nượp. Nhiều người đàn ông không mua gì về mỹ phẩm nhưng cũng ghé vào hỏi vài câu vu vơ để có cơ hội nhìn chị. Chị cũng chưa tìm được một lí do nào chính đáng để lí giải cho việc chị ở không cho đến bây giờ. Không phải là chị không biết yêu? Chị cũng là con người chứ có phải là gỗ đá đâu. Chị cũng đã từng có những đêm thao thức. Người chị nóng ran lên, chị ước gì có một người đàn ông ở đây để cùng thổn thức với chị. Chị cảm thấy trong người có cái gì đó cựa quạy, nở ra, phừng phừng lên như muốn làm nổ tung chị ra từng mảnh. Đã có những lúc chị nuốt nước miếng khi nhìn thấy một người đàn ông mà chị thích. Nhưng chị lại phải dấu ngay cái cảm giác ấy vì sợ có người nhìn thấy.
Chị nhớ lại cái ngày cuối năm lớp 12. Một bạn trai trong lớp, cũng thân với chị. Hai người cũng đã có những lần đi chơi chung với nhau và viết qua viết lại cho nhau vài bức thư. Nhưng những thư ấy chưa có thể gọi là thư tình được. Nó đơn sơ, lời lẽ còn dung dị lắm. Rồi cái chiều, lớp chị liên hoan chia tay kết thúc năm học. Người bạn kia hẹn chị đi ăn kem. Chị nhận lời. Lúc chia tay lớp xong cũng đã 9 giờ tối rồi. Chị loay hoay đi chậm hơn để gặp bạn theo hẹn. Ra khỏi cổng trường, người bạn đi chậm lại và rủ chị đứng lại tại một gốc cây dọc theo đường Lý Tự Trọng. Người bạn dựng xe và cầm lấy tay chị, kéo chị sát vào người anh ta. Chị run lên cầm cập. Hồn vía lên mây. Người bạn áp sát mặt vào mặt chị. Chị chỉ có cảm giác sợ hãi. Chị gỡ tay người bạn và dắt xe chạy một lèo. Từ đó chị luôn có cảm giác sợ hãi khi gần một người đàn ông. Những lần bạn bè rủ đi chơi, nếu có bạn trai thì chị tìm cách khước từ không đi.
Khi chị nhận được giấy báo không trúng tuyển vào trường Đại học. Chị buồn lắm. Chị ở nhà phụ việc nhà với má dễ gần cả năm. Ba má lo tiền cho chị mở cái tiệm mỹ phẩm này và chị tự lo liệu cho đời sống của mình. Trong những năm gần đây cũng có một vài đám ngỏ lời nhưng chị thấy không hạp nên chị không nhận lời. Số người thích chị thì nhiều, nhưng họ tự thấy không xứng đáng với chị về mọi phương diện nên chỉ chọc ghẹo cho vui vậy thôi. Cũng có những người có vẻ thành tâm lắm nhưng chị vẫn ngại. Trong con người chị có nhiều mâu thuẫn chống chọi lẫn nhau. Có lúc chị cũng định tắc lưỡi cho qua chuyện. Nhưng chị thấy không thể làm như vậy với tình yêu được. Những ngày thu về, hoa sữa thơm nồng nàn cả phố. Chị ước ao được cùng ai tay trong tay đi dạo dưới hàng cây sữa của cái phố nhỏ thân yêu này mà cùng nhau thổn thức. Nhưng đấy chỉ là ước mơ…Rồi chị vẫn lạnh lùng sống trong cái thế giới có nhiều người đàn ông thích chị ở cái phố nhỏ thân thương này. Chị như một bông hoa rừng đẹp nhất, nổi trội nhất trong bạt ngàn các loài hoa ở khu rừng mênh mông mà hàng ngày các đàn ong bướm vẫn ùa về phía chị…rồi lặng lẽ bay đi…
Chuyến xe đêm cuối cùng Sài Gòn-Nha Trang vừa đi ngang qua căn phố của chị để đổ khách du lịch xuống Khách sạn Hoa Biển. Chị đứng dậy và nhìn xuống phố qua khe hở của cánh cửa sổ.
Thành phố lại im lìm chìm trong giấc ngủ đêm. Hương đêm tràn vào phòng chị như vỗ về giấc ngủ của chị.Mà sao chị không tài nào ngủ được. Hình ảnh người đàn ông kia lại ập về trong nỗi nhớ của chị. Chị cứ nghĩ nếu không có người đàn ông kia thì cuộc sống của chị vẫn phẳng lặng như những ngày đã qua. Có phải người đàn ông kia đã khuấy động đời sống tinh thần và tình cảm của chị?
*
Bữa ấy, chị đi Sài Gòn để lấy hàng như thường lệ. Nhưng không may cho chị, trên đường về, đến ngã ba Ông Đồn thì xe bị hư. Lúc đầu nghe nói xe hư nhẹ, khách sẽ phải đợi chừng nửa giờ là sửa xong.Chị ngồi uống nước chờ cả tiếng đồnh hồ mà chưa thấy động tĩnh gì cả. Mãi sau nguời lơ xe trở lại tuyên bố xe bị hư nặng, quý khách có thể tự tìm phương tiện để đi, nhà xe sẽ trả lại tiền.
Chị đang băn khoăn, không biết tìm đâu ra xe thì chị thấy có chiếc Toyota 12 chỗ đỗ xịch gần đó. Chị bước vội định hỏi thì thấy một người đàn ông từ trong xe bước ra, đi theo là anh tài xế. Chị nghĩ chắc đây là xe cơ quan đi công tác nên chị ngại không dám hỏi. Đang lưỡng lự thì người đàn ông đã cất tiếng hỏi trước:
- Chị đón xe hả. Mà chị về đâu xem tôi có thể giúp gì cho chị được không nào?
Chị liếc nhanh nhìn người đàn ông. Người này đã đứng tuổi, trông có vẻ thàng người, nói năng có vẻ thật thà, chị nhanh nhảu trả lời:
-Tôi về Nha Trang. Tôi đi chiếc xe kia kìa, nhưng nó bị hư, nhà xe vừa trả lại tiền. Nếu tiện đường xin các anh cho đi nhờ tôi sẽ trả tiền.
-Bọn tôi cũng về Nha Trang. Thế thì về với chúng tôi cho vui. Nhưng tiền thì hơi cao đấy. Chỉ chở có mình chị thôi, chị là khách đặc biệt mà.
Người đàn ông vừa nói vừa cười, chị cũng nhận ra là ông ta nói đùa.
Họ uống nước qua loa rồi lên xe. Anh tài xế xếp lại mấy cái vali, túi xách ngổn ngang trong xe để trống băng ghế dành cho chị. Người đàn ngồi vào băng ghế của chị và nói:
-Lúc nãy tôi ngồi trên kia để ngắm cảnh. Bây giờ để chị ngồi một mình sợ chị buồn. Tôi ngồi đây nói chuyện cho vui.Vả lại trời cũng sắp tối rồi, có nhìn ra ngoài cũng chẳng thấy gì.
Xe chuyển bánh, trời Hàm Tân gió nhẹ. Rừng cọ bạt ngàn. Dễ cả đến hơn chục năm nay bây giờ anh mới được nhìn lại. Những cây cọ lá xanh mơn mởn xoè ra như những chiếc ô trông thật đẹp. Bất giác những kí ức ùa về trong anh. Ngày ấy anh có xem một chương trình văn nghệ ở một trường cấp 1. Màn múa và hát bài “Hôm qua em đến trường”sao mà thương đến như vậy!
Hôm qua em đến trường
Mẹ dắt tay từng bước
Hôm nay mẹ đi nương
Một mình em tới lớp
Hương rừng bay trong nắng
Nước dưới khe rì rào
Cọ xoè ô che nắng
Râm mát đường em đi
Bởi xưa anh cũng là một nhà giáo. Nên bây giờ anh thường nghĩ tới các em nhỏ. Mỗi lần nghĩ tới những kỉ niệm thời dạy học anh thấy nao lòng.
Xe vừa lướt nhanh qua cái ổ gà làm kí ức của anh trôi đi mất. Anh quay sang nhìn chị. Nhưng lại đụng phải mắt chị đang nhìn anh. Chị vội quay đi chỗ khác. Biết ý anh mở lời hỏi chị:
- Chị đi Sài Gòn chơi hay đi công tác?
- Em đi lấy hàng, em có cửa hàng mỹ phẩm ở Nha Trang. Tiện đi thăm mấy người bạn và sẵn tiện lấy hàng luôn, chứ mọi khi thì có người bỏ mối mang tới cho em.
- Tôi sống ở Nha Trang khá lâu. Tôi biết nhiều về Nha Trang lắm đấy. Ngày còn ở đó tôi hay đi ngao du nên biết nhiều.
Rồi anh kể cho tôi nghe về những kỉ niệm của anh với cái thành phố biển thân thương này. Nào là hồi đó, có lần chạy xe từ Nha Trang ra mãi Ninh Hoà để được ăn những cái nem chính gốc, với thứ nước chấm xền xệt, béo béo, bùi bùi, ngầy ngậy mà chả có quán nào ngon bằng ở Ninh Hoà. Những lần đi tắm biển thật sớm ở bãi trước cửa nhà thờ Dòng Chúa cứu thế. Mỗi người mang theo một cái đọc để đâm mực. Đeo kiếng lặn và lặn thật sâu để tìm mực mà đâm. Những con mực dính đọc giẫy lên đành đạch và còn đang phun ra những dòng mực đen ngòm. Cả bọn hò reo thích thú về chiến công vừa lập được. Ôm vội quần áo và chạy vội về nhà. Người lo làm mực, người làm nước chấm, kẻ chạy đi mua bia, cứ nhộn nhịp như ngày hội. Những con mực được lột da trắng ngần như miếng cùi dừa được hấp lên nó cong lên như hình thiếu nữ đang uốn dẻo mới hấp dẫn làm sao! Cả bọn vừa ăn vừa nói rôm rả. Tôi thì ăn hơi nhiều mà lại uống ít nên họ cứ gọi tôi là “thằng phá mồi”. Rồi chuyện đi ra mãi Lương Sơn tắm, còn vào Tịnh Xá Ngọc Sơn xin Ni Cô bẻ dừa. Những chuyến đi đảo Bình Ba trong Cam Ranh. Những lần ra đảo Trí Nguyên. Những tối khuya ăn bánh xèo ở quán bến xe Nguyễn Hoàng. Anh cũng nhắc tới những chỗ nên tránh như Ga Nha Trang, khu máy nước, đài phát thanh. Những chỗ anh đi, những địa danh anh nhắc tới còn rành rẽ hơn cả chị nữa.
Chị ngồi nguyên ở một tư thế nghe anh kể mà không thấy mỏi. Chị nhìn vào mắt anh như thấy những hình ảnh cứ từ đó mà chạy ra. Mình là người Nha Trang, sống ở đó từ nhỏ tới lớn mà khi nghe anh kể cứ như khách du lịch mới lần đầu nghe hướng dẫn viên du lịch đang quảng bá về Nha Trang. Cái miệng anh hơi hô, mới nhìn thấy khó chịu nhưng nhìn lâu lại thấy dễ thương, muốn nhìn hoài. Cái giọng thì trầm và ấm như như giọng “Đọc truyện đêm khuya” của Đài phát thanh tiếng nói Việt Nam. Qua câu chuyện anh kể thì chị biết anh ở Mỹ về thăm quê. Nhưng anh chẳng khoe anh là Việt kiều. Anh giản dị và bình dân quá.
Chưa có một câu nào anh nói về đời tư của anh. Chị muốn nghe lắm, nghe về cái đời tư ấy. Chị mạnh bạo hỏi anh:
-Anh về Nha Trang thì ở đâu?
-Tôi có đặt chỗ trước ở khách sạn Biển Xanh, bên kia cầu Trần Phú mới.
Chị nghĩ “ Sao ông ấy lại rành rẽ quá vậy ta”
- Thế anh không có người thân ở Nha Trang à?
- Chỉ có bạn bè thôi. Tôi sẽ gặp họ nhưng nhờ vả thì không tiện.
Rồi anh kể về quan niệm sống: Thế nào là tình yêu và hạnh phúc gia đình. Cách cư xử với cha mẹ anh em trong gia đình… Nghe cứ như một nhà triết lí thực thụ.
Chị hỏi tiếp:
- Anh được mấy cháu rồi. Chị nhà chắc hạnh phúc lắm nhỉ?
- Tôi có hai đứa con, một trai một gái, chúng trưởng thành cả rồi. Còn chị thì…
Thấy anh có vẻ khó nói, chị biết ý không hỏi thêm nữa.
*
Đã lâu lắm chị rất thờ ơ lãnh đạm với đàn ông. Chị biết khá rõ những người đàn ông hay nói chuyện với chị. Chẳng qua họ cũng chỉ là người muốn thoả mãn sự háo sắc mà tìm đến chị cho thoả mãn sự khao khát phàm tục chứ họ chẳng có chút mảy may tình cảm trung thực với chị. Bởi vậy chị nhìn những người đàn ông với con mắt lơ là, giống như những vật vướng phải mắt chị thì chị phải nhìn thôi. Nhưng với người đàn ông đang ngồi cạnh chị thì lại khác. Hình như chị có cảm tình với ông ta. Chị thấy có cái gì gần gũi không thể xa được. Mà chị đích thực là người vô duyên. Tại sao lại nghĩ như vậy chứ. Chị xua đuổi ý nghĩ đó ngay. Chị nói với anh ta:
-Anh dự định ở lại Nha Trang bao lâu, có đi đâu xa nữa không?
- Tôi định ở Nha Trang khoảng 3 tuần lễ, rồi đi Hà Nội. Sau đó vô lại Nha Trang ở thêm một số ngày nữa rồi đi về Mỹ.
- Nếu anh thấy thuận tiện và thật hứng thú thì mời anh tới nhà em chơi. Đây là địa chỉ và số điện thoại của em.
- Cám ơn chị trước vì đã có lời mời. Tôi hứa sẽ đến.
Chị hỏi thăm về công việc của anh bên đó, về gia đình, về sinh hoạt hàng ngày, về đời sống của người Việt ta bên đó. Anh ngồi kể tỉ mỉ cho chị nghe. Chị ngồi nghe một cách hào hứng không bỏ qua một chi tiết nào. Rồi chị kể cho anh nghe về chị. Những kỉ niệm thời học sinh. Những chuyện vui buồn của thời đi học. Những vui buồn trong cuộc sống. Những ước mơ, hoài bão khi ở tuổi thanh niên. Những thất bại trong trường đời…Chị kể một cách say sưa, như sợ hết thời gian. Chị chả dấu giếm điều gì, kể cả những điều thầm kín, y như là đang kể cho anh trai mình nghe khi lâu ngày mới gặp nhau.
Xe đã đến thị xã Cam Ranh. Họ tấp vô một quán để ăn. Trời khuya thanh bình quá. Gió mát lạnh. Lòng chị thanh thản pha chút vui vui.
Xe đi về Nha Trang bằng con đường mới làm qua Phước Đồng. Chị trầm ngâm suy tư. Chưa bao giờ chị lại có được một cuộc trò chuyện lí thú như hôm nay. Người đàn ông đang ngồi cạnh chị, mà lắm lúc chị lại thấy anh ở xa lắm, chợt đến, chợt đi. Cái cặp mắt kia, sáng long lanh như đang kể lại những chuyện mà chị đã nghe anh kể hồi chiều. Hình như nó nói với chị điềi gì?
Trong người chị bừng lên một cảm giác khó tả. Lúc có, lúc không. Lúc thật gần khi lại thật xa. Lúc hiện về như một giấc mơ, thoắt lại bay đi như cơn gió. Chị thấy rạo rực, thổn thức, bâng khuâng…Những cảm giác lạ lùng này chị chưa từng cảm thấy bao giờ. Trong đầu chị lại có những ước ao, mơ mộng vớ vẩn, ai mà biết được thì họ cười cho mắc cỡ chết. Chị quay sang bắt gặp đôi mắt anh đang nhìn chị. Mặt chị nóng bừng vì mắc cỡ. Chị có cảm giác đôi mắt kia đã đọc được những suy nghĩ của chị. Chị vội đánh trống lảng:
- Sắp về tới Nha Trang rồi anh.
- Xe chạy nhanh thật. Hay là đường nó ngắn.
Hình như anh còn chưa muốn về Nha Trang, hay là muốn con đường còn kéo dài ra mãi…
Xe đã qua cầu Bình Tân, đến ngã tư Hoàng Diệu thì quẹo trái vào đường Trần Phú. Sóng biển rì rầm. Gió mát rượi. Đường đã bớt người và xe. Thành phố đang chuyển về đêm. Chị đọc số nhà và tên đường cho tài xế. Hai người có vẻ bịn rịn vì sắp phải chia tay.
Xe dừng trước cửa nhà chị. Bà cô ở với chị đang chực sẵn ở cửa. Chị xuống xe, cám ơn và không quên nhắc lại lời mời như một cái hẹn. Anh xách mấy giỏ đồ cho chị, gật đầu chào bà cô và lên xe. Chị đứng nhìn theo xe, vẫn còn nhìn rõ tay anh đang vẫy vẫy tạm biệt chị.
*
Bỗng dưng chị thấy nhớ người đàn ông cho chị đi nhờ xe. Lắm lúc chị giật mình nhìn ra cửa tưởng anh đã đến. Chị thấy bồn chồn, hay quên và làm những việc vu vơ. Hay là anh ấy hứa lèo cho qua chuyện. Mà quên nữa, cũng chẳng biết tên anh ta là gì nữa. Thật là đoảng, sao không hỏi tên. Chị tự trách mình như vậy.Người đâu mà vô tâm, có số điện thoại cũng không thèm gọi. Hay là anh ta quên mình rồi! Cái hình ảnh người đàn ông đó cứ như quanh quẩn đâu đây. Chị lại thấy đôi mắt hiện lên như đang tò mò đọc suy nghĩ của chị. Mà rõ ràng cặp mắt ấy như đã nói và hứa với chị điều gì. Bỗng dưng chị thấy ghét người đàn ông đó. Và chị đặt cho ông ta cái tên “ Người đàn ông có đôi mắt biết nói”
Sáng nay chị đang loay hoay lau mấy cánh cửa tủ. Chị vừa mới mở cửa tiệm.
- Chào chị!
Chị giật mình quay lại, thấy anh, chị lúng túng đánh rơi hộp mỹ phẩm xuống đất.Chưa bao giờ chị lại đoảng đến như vậy. Chị nhìn anh trân trân như lạ lắm, quên cả thủ tục mời khách vô nhà.
- Sự thực thì tôi rất bận, lâu ngày bạn bè gặp nhau thời gian bao nhiêu cũng chưa đủ. Có thể ngày mai hay mốt tôi bay ra Hà Nội. Cũng có một vài việc cần nhờ chị làm, không biết chị có nhận giúp không.
- Anh đã giúp em, bây giờ em phải có nghĩa vụ đền bù chứ.
- Tối nay mời chị đi uống café mình sẽ nói chuyện.
- Dạ, mấy giờ anh?
- 7 giờ tôi đón chị bằng taxi ngay trước cửa nhà chị, được không?
-Dạ!
- Bây giờ tôi phải đi. Hẹn tối nhé.
Anh chào và lật đật bước đi. Có người bạn đang chờ sẵn ở ngoài đường.
Nhận lời xong chị cảm thấy áy náy. Vì như vậy có vội vàng quá không.Xưa nay có biết bao người đàn ông rủ chị đi uống café mà chị có bao giờ nhận lời đâu. Chị thấy ân hận vì quá vội vàng. Người ta có làm gì mình đâu, chỉ nói chuyện thôi mà. Chị nghĩ lại: Thấy anh hiền và trung thực. Anh chả có gì là muốn lợi dụng mình cả. Nhưng nếu mình không đi cũng được chứ sao. Nếu anh đến thì nói bận là xong. Và chị quyết định là không đi.
Bữa cơm chiều hôm nay chị ăn không ngon miệng. Chả phải là thức ăn không ngon mà chị thấy bồn chồn trong người. Chị không muốn ăn, cứ nhấp nha nhấp nhỏm nhìn ra ngoài đường. Chị tự la mình “ Mày điên rồi, đã bảo là không đi sao co nhấp nhỏm”. Chính chị cũng chả hiểu nổi chị.
Sáu giờ chị đi thay đồ và trang điểm. Mà miệng thì cứ nói không đi. Bẩy giờ thiếu 15 thì chị co coi đồng hồ liên tục. Rồi 7 giờ, chiếc taxi trờ tới. Chị bước ra cửa, anh ta mở cửa xe chị vào xe và chào anh. Thực ra chị cũng không hiểu được chị.Chị có cảm giác như bị thôi miên.
Anh ta đưa chị đến một quán café ở ngoại ô thành phố. Không khí thật trong lành và khá yên tĩnh. Câu chuyện giữa hai người hôm nay có vẻ thân mật và tự nhiên hơn. Chuyện kể chẳng có chủ đề, huyên thuyên, nhưng lại hấp dẫn. Bất giác chị lại bắt gặp đôi mắt anh. Anh đang nhìn chị say đắm, Cặp mắt anh như dán chặt vào khuôn mặt chị. Đáp lại chị cũng nhìn anh đắm đuối. Chưa bao giờ chị nhìn một người đàn ông như vậy. Chị nhìn bằng cả sự yêu mến và tự nhiên như là quyền sở hữu của riêng mình. Họ đã nói với nhau tất cả những gì muốn nói, bằng cả tấm lòng.
Đêm ấy chị không sao ngủ được. Chị thổn thức, rạo rực, bâng khuâng… Hình như trong chị lại bừng lên một thứ cảm giác mới lạ…
*
Đêm đã khuya mà chị không tài nào ngủ được. Mãi nơi xa thỉnh thoảng vọng tới những tiếng nhạc thổi bằng kèn trompet ở một quán bar phục vụ cho người nước ngoài..
Chị nhớ:
Hôm anh đi có gởi lại cho chị một bức thư dài 4 trang giấy học trò. Đọc thư anh chị nghẹn lòng. Cái tình của anh trải dài trên từng trang giấy. Chị đọc đi đọc lại mà không biết chán. Chán làm sao được. Bởi đấy là tấm lòng của anh. Là tình cảm của anh dành cho chị. Lời văn dung dị, dễ hiểu nhưng chan chứa tình cảm và tấm lòng anh. Chính anh đã khêu lại ngọn lửa tình yêu trong chị mà bấy lâu nay nó bị chôn chặt nơi tận cùng của trái tim.
Cả cái phố này ai cũng bảo hồi này chị trẻ và đẹp ra. Khuôn mặt chị tươi như bông hồng mới nở còn đọng những giọt sương đêm. Chị mặc cái gì cũng thấy đẹp. Nhiều người còn ghen với cả sắc đẹp của chị mặc dầu họ ít tuổi hơn chị. Nhiều lúc chị hay đứng thẫn thờ và mắt thì nhìn ra xa xăm…Chị hay cười mỉm một mình. Miệng lép nhép vài câu hát vu vơ…
Chị luôn nghĩ về người ấy, chỉ một mình người ấy thôi. Trong đầu chị luôn hiện lên hình ảnh người ấy, mặc dù người xấu nhưng tấm lòng của người ấy thì tuyệt vời.Người đàn ông ấy đã chinh phục được chị. Và bây giờ người đàn ông ấy đã choán hết đời sống tình cảm của chị. Chị hứa với lòng mình: Dù có thế nào đi nữa chị cũng hiến trọn cuộc đời chị cho người ấy: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÓ ĐÔI MẮT BIẾT NÓI.
Seattle,
Một ngày đầu tháng Tư 2010
PBH