Trên sân khấu chàng ca sĩ vẫn đang say sưa hát và làm tốt vai trò kích thích khán giả cùng hát theo bài “Au café des délices”. Ở gian phòng ẩm thực, hàgn trăm người đã túa ra ăn uống và thưởng thức các loại rượu. Mai đi sang phòng chụp ảnh, ngài Chủ tịch đang bận bịu chụp chung với một đoàn người rồng rắn xếp hàng chờ đến lượt. Cô cũng từng có ý nghĩ sẽ đến chụp chung với ông để về khoe với đồng nghiệp bên Việt Nam, giờ mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì. Lòng Mai trống rỗng.
Mai thoát ra ngoài, nhận thanh chocolate như một món quả lưu niệm đêm tiệc Noel rồi khoác áo lững thững đi. Cô bước vào taxi, lào khào đề nghị: “Cho tôi đến cầu Mirabeau!”. Từ lúc đến Paris, Mai lao vào làm việc để được đồng nghiệp mới đóng nhận, để không bị văng ra khỏi guồng máy. Hết một ngày làm việc cô chỉ là một xác chết không chút năng lượng, để rồi sau vài tiếng ngủ lấy sức lại bắt đầu một ngày mới nhiều áp lực hơn. Mai thở hắt ra, giờ cô mới thấm thía lời khuyên của Chủ tịch. Mai đã không biết cân bằng giữa công việc và đời tư. Cô chẳng hề tận hưởng Paris như một kinh thành ánh sáng, cũng không có thời giờ trả lời email cho Louis và hầu như không quan tâm gì đến anh nữa. Đã biết bao lần Louis viết email hối thúc cô liên lạc với mẹ anh và hứa hẹn một kỳ nghỉ cuối tuần nào đó. “Thưa cô! – người tài xế taxi quay lại nói – Đã đến cầu Mirabeau rồi. Chúc một buổi tối vui vẻ. Cẩn thận cảm lạnh nhé”
Mai không có thói quen cho tiền pourboire (1) nhưng lần này cô hào phóng đưa vào tay người tài xế tời mười euros. Mai cô đơn quá, một nụ cười, một câu chúc của người xa lạ sao thật ấm cúng. Cô lững thững đi lên cầu Mirabeau. Ban đêm cầu được hệ thống chiếu sáng chuyên nghiệp hắt ánh xanh, trông vửa lãng mạn, nhưng cũng buồn tê tái. “
Dưới cầu Mirabeau trôi dòng Seine – Mai ngâm nga những vần thơ của Guillaume Apolinaire –
Đêm cứ đến, giờ cứ điểm. Tháng ngày cứ trôi, tôi vẫn còn đây”. Giờ cô mới chợt giật mình ý thức đang đứng trên cầu Mirabeau, không hiẻu sao cô bật nói tên địa điểm này khi bước lên taxi. Có lẽ từ trong tiềm thức, Mai luôn cho rằng đây là chiếc cầu tình yêu, mà phải là những cuộc tình trôi theo dòng nước, chi còn kẻ bại trận đứng nhìn tương lai một cách ngậm ngùi. “Louis! Louis! Lần cuối cùng em viết email cho anh là khi nào? Lần cuối cùng anh nói sẽ quay lại Paris đưa em đi chơi là khi nào? Tại sao đợi đến khi mất anh rồi mới biết, em đã hoàn toàn bị chinh phục khi thấy anh phát biểu ở hội nghị Hongkong!”. Có lẽ gió lạnh, có lẽ Mai đã bị cảm từ mất hôm trước, hoặc có lẽ đơn giản cô đang khóc. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống sông Seine, và nhữg … giọt nước mũi cũng xối xả tuôn trào. Mai lục túi tìm khăn giấy nhưng vô vọng. Hai cái khăn tay hiệu Lacosse cô dành “để khóc những cuộc tình” cũng chẳng nhớ để đâu. Ở đáy giỏ, chiếc khăn hàng hiệu Hermès trị giá năm trăm euros đang mời gọi. đó là món quả của ông Pierre Fabrice, giám đốc dự án lễ hội Noel, vừa tặng hôm nay. Ông muốn cảm ơn sự hợp tác nhiệt tình của Mai vì đã giúp công ty Momental thực hiện sự kiện quan trọng này. Hermès, giấc mơ “de luxe” được một lần xài hàng hiệu chính gốc sản xuất tại Paris – “made in France” giờ được Mai lôi ra. Suy cho cùng, chỉ là một chiếc khăn choàng, dù có bằng lụa mượt mà, giá bán gần mười ba triệu đồng VIệT NAM, thất tình cũng chỉ để hỉ mũi mà thôi. Sông Seine vẫn đang chảy, nhưng Mai thấy máu ở tim mình đã ngưng lại.
*
Mai lật đật ngồi bật dậy theo tiếng chuông đồng hồ báo thức, chạy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng rồi quay ra cửa sổ phòng khách nhìn nhiệt kế như một thói quen trước khi ra khỏi nhà. “Hai độ! – Cô xuýt xoa – Hôm nay phải mặc ấm hơn!”. Đột nhiên Mai giật mình rú lên oai oái. Cô đang lên cơn điên như chính lời tự xỉ vả: “Merde! Merde! Điên thật! Đã đến kỳ nghỉ cuối năm, ngày hai mươi ba tháng mười hai rồi. Hôm nay không đi làm!”. Mai kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bày giờ sáng, Paris đang chìm trng màn đêm. Thủ đô hoa lệ chưa vội thức giấc cho một kỳ nghỉ lễ kéo dài. Từ lúc bước chân đến Paris, chưa bao giờ cô được ngủ nướng thật thoải mái. Nếu không phải đi làm, cuối tuần Mai cũng lật đật thức ớm với một danh sách dài những việc cần hoàng tất: “Đem đồ dơ ra tiệm giặt công cộng – Đi siêu thị - Ra bưu điện gởi quà về Việt Nam – đến nhà maman Christine cùng shopping – chạy qua showroom L’Aurore bên khu La Defense kiểm tra hàng …”.
Không thể quay lại giường ngủ tiếp, Mai uể oải dọn dẹp căn hộ. Cô biết làm gì cho hết mười ngày nghỉ cuối năm đây? “Hôm nay mình phải đi mua đồ trang trí Noel, nghe maman nói ở Tati có nhiều, mà rẻ lắm! – Mai vừa hứng lên với một dự định nhưng cô cũng xìu ngay tức khắc – Merde! Có ai đến thăm căn hộ này đâu mà bày biện?”. Từ lúc có một nơi hoàn toàn riêng tư, nơi đây chỉ đón tiếp một người khách duy nhất là “maman nhí nhảnh”, mà trong dịp Noel bà Christine cũng đã rời Paris, “úp úp mở mở” đi Luân Đôn thăm người tình trong bóng tối của mình.
Những ánh nắng mỏng manh đâu tiên trong ngày e dè xuất hiện. Mia mở tung cửa sổ nhìn ra hướng mặt trời: “L’Aurore Paris – Rạng đông trời Paris! Haha, cuối cùng mình cũng mục kích được cảnh này. Đẹp hơn cái logo của công ty nhiều!”. Cô ngồi thật lâu ngắm cảnh một ngày mới đến muộn trong sự tĩnh lặng của kinh thành ánh sáng. Dân Paris nếu không đáp tàu đi du lịch từ hôm qua thì cũng đang tranh thủ ngày nghỉ say giấc nồng. “Paris! Paris! Thật ra mình đâu biết gì về nơi này ngoài đoạn đường từ các trạm métro – Mai buồn rầu – Mình cũng chưa đến tháp Eiffel và chỉ nhìn nó từ xa xuyên qua các công trình khác!”. Đột nhiên, Mai lại khóc, những giọt nước mắt tủi thân tuôn trào xối xả. Paris! Paris! Paris là cái thá gì, cũng chỉ là những đống “merde” khắp các đường phố, cũng chỉ là công việc bù đầu và những cuộc mưu sinh khổ nhục. “Anh đã tiên đoán em sẽ khóc ở Paris!” – Mai cay đắng nghĩ – “Em khóc đây chẳng phải vì áp lực công việc, chẳng phải vì bị đồng nghiệp ở Pháp chê cười …”. Càng nghĩ cô càng tức tưởi, co thấy căm ghét thế giới, gương mặt giễu cợt của ông tổng giám đốc Việt Nam Jean – Paul Lafatoine, vẻ thân thiện dối trá của Tuyết Hường, hình ảnh playboy hám gái của Louis, thái độ điềm tĩnh đến lạnh lùng của Daniel, cái giọng ra lệnh của maman Christine, ánh mắt trịch thượng của Valérie …
Tiếng chuông cửa vang lên làm Mai giật mình, cô chùi nước mắt đến bấm nút ở hệ thống đàm thoại giữa người trong căn hộ và người đứng ở dưới sảnh tòa nhà, hỏi vọng xuống “Ai đó?”. Ông phát thơ nói có một món quà rất to gửi cho cô. Ông sẽ đem lên tận căn hộ và đề nghị cô bấm nút mở cổng chính. Mai ngồi phịch ở ghế bành chờ đợi. Chắc chỉ là kiện hàng thời trang La Redoute cô đặt mua qua mạng. Họ cố gắng giao trước Noel để lấy lòng khách. Ông phát thơ đã lên đến, ông đá cửa vào, thùng quà cột nơ che kín mặt. “ Ông chắc là dành cho tôi? Le Quynh Mai? Coi chừng giao lộn nhe! ”. Mai nghe tiếng cười hích hích đầy hứng thú từ ông phát thơ sau thùng quà: “ Dành cho cô! Tôi còn chắc bộ đồ trong thùng này vừa khít cơ thể cô nữa! ”. Thùng quà được đặt vào tay Mai, để lộ ra khuôn mặt ông phát thơ có giọng cười kỳ quặc. Ông có đôi má phúng phính, đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ xíu. “ Merde!Búp bê con trai! ” - Mai hét lên thất thanh. Cô quăng gói quà như sợ có bom cài đặt bên trong rồi chạy vào nhà tắm đóng cửa lại.
- Nè, làm gì vậy? – Louis cười khoái chí – Mở cửa ra hôn anh một cái chư! Anh nè, không phải em đang mơ đâu!
- Anh về Paris khi nào? – Giọng Mai nửa mừng rỡ nửa tủi hờn – Em tưởng anh giận vì không trả lời email lâu quá! Anh bỏ em rồi...
- Chưa! Chưa! – Louis khẳng định khôi hài – Sắp! Sắp!
- Sao?
Mai mở cửa lao ra. Cô để Louis ôm lấy mình thật chặt nhưng thực chất Mai ý thức cô đang ghì anh bằng tất cả sức mạnh. Mai lấn Louis té xuống chiếc ghế dài êm ái, cô nhảy lên người anh nhẹ nhàng như một con mèo, hai tay xé phăng những chiếc áo gò bó. Những lần cô xem phim “ érotique(1) ” sau mười một giờ trên đài M6 đã có tác dụng. Tấn công, tấn công và tấn công. Cô bạo liệt làm những động tác “ khởi động ” thuần thục như những diễn viên Holywood “ thứ dữ ”. Louis gần như chết trân dưới trận cuồng phong mang dòng máu châu Á. Anh cố ngóc đầu dậy tìm môi bạn gái hôn đáp lễ nhưng môi cô không dùng để hôn, anh nghe phát ra từ đó những tiếng rên kỳ lạ. Louis không thể hiểu, đơn giản vì Mai đang rít lên bằng tiếng việt: “ Lafatoine, ông hãy vui thú vì làm tôi đau khổ, ông hãy hài lòng vì tôi bị Tuyết Hường cướp anh ấy. Giờ mọi thứ không quan trọng nữa, tôi đã có Louis, và Paris...
”
(1) phim “ érotique ”:phim giáo dục tình dục dành cho người lớn.*
Mai đã lao vào vòng tay của Louis không chút đắn đo. Có thể trong lòng cô còn chút nghi hoặc về tình yêu, nhưng cô không muốn sự “ chảnh chọe ” của mình một lần nữa sẽ làm mất anh. Louis giải thích nhẹ tênh cho lời đồn về mối quan hệ của anh với Tuyết Hường: “ Chắc Jean – Paul Lafatoine vốn ghét em nên chọc cho em ghen ”. Louis thú nhận mình đã thích Mai ngay từ cái nhìn đầu tiên bên Hongkong. Những ngày sau đó, cô luôn cuốn hút anh bởi sự tự tin, vẻ trực tính, thái độ hòa đồng. Giây phút tỏa sáng của Mai trước đồng nghiệp khi Phó chủ tịch đặt câu hỏi càng làm Louis nhận ra “ đây sẽ là cô gái của mình ”. Đặc biệt sự kiện Mai tức giận sau khi nghe anh tự thú là gián điệp của Lafatoine khiến Louis thêm chắc chắn “ cô ấy không sống thỏa hiệp cùng cái xấu ”. Ở Mai có sự hòa trộn tính cách thú vị giữa sự bảo thủ của những phong tục phương Đông và tính thích ứng nhanh của cuộc sống hiện đại phương Tây. Khi sang Việt Nam, chứng kiến Mai thưa gởi, cư xử lễ độ với cha mẹ và những đồng nghiệp lớn tuổi, Louis biết cô là một người có nền tảng giáo dục gia đình rất tốt. Xuất thân từ tầng lớp quí tộc, Louis luôn đề cao điều này. Tuy nhiên anh cũng lấy làm thú vị khi nhận ra Mai rất “ giang hồ ” và sẽ xử sự vượt khỏi tầm kiểm soát nếu hoàn cảnh bắt buộc. Bình thường cô sống bó mình theo khuôn phép nhưng nếu cần vẫn sẵn sàng dựa hoàn toàn vào bản năng để tồn tại, chứng minh bản thân và vươn lên cao hơn.
- Anh hiểu em nhiều đến như vậy sao? – Mai mỉm cười xúc động – Thật sự chưa bao giờ em tự hỏi mình là người thế nào!
- Vậy em biết gì về anh? – Louis háo hức – Nói tốt tốt một chút nhé!
- Anh? – Mai lúng túng – Thích xài hàng hiệu, đỏm dáng và... hết!
- Ít ra cũng kể thêm chi tiết anh đẹp trai chứ! – Louis nhếch miệng cười thất vọng – Và dù sao cái chức cố vấn sản xuất Langôma cho thị trường Việt Nam cũng không tệ.
Mai nhún vai. Thật ra từ khi sang Paris làm việc trong giới mỹ phẩm, thường xuyên tham gia những show thời trang, gặp gỡ hàng trăm gã đàn ông manly, lịch lãm và cá tính, tiêu chí “ đẹp trai ” không còn được Mai quan tâm nữa. Cái chức cố vấn sản xuất và bằng kỹ sư hóa của Louis cũng không phải “ sáng chói ” lắm dù suy cho cùng cũng gây chút ấn tượng. Ở Louis có vẻ gì đó gần gũi, thân thiện, đáng tin cậy, khiến Mai thấy được che chở. Nhất là khi anh đột ngột xuất hiện giữa mùa đông lạnh lẽo, Paris đang hoang vắng và Mai thì cô đơn cùng cực.
Như từng hứa lúc ở Hongkong, giờ Louis thực hiện việc trở thành hướng dẫn viên cho Mai thăm thú Paris. Anh đưa cô đến tháp Eiffel, dạo chơi trong vườn Tuilerie, lang thang trong khu Latin, rảo bước trên đồi Monmartre. Gió mùa đông rét mướt không ngừng thổi đến, trên đồi cao đôi tình nhân phải luôn nép sát vào nhau. Và họ đã trao nhau những nụ hôn nồng thắm, trong con hẻm nhỏ, với sự chứng kiến tế nhị của hàng đèn cổ lãng mạn.
- Thật là khó tin là em ở Paris hơn ba tháng mà vẫn chẳng hề biết gì – chàng trai nhăn nhó – Người Paris bực lắm đó! Và về Việt Nam đừng khoe chỉ toàn shopping trong cửa hàng Tati giá bèo nhé! Em bỏ phí Chanel, Yves Saint Laurent, Louis Vuiton, Christian Dior rồi! Dạo này em không thích mua hàng hiệu nữa?
- Merde! Đừng chọc ghẹo! – Cô gái đỏ mặt kêu lên – Em biết mình nhà quê rồi!
- Merde! Ai dạy em chửi thề vậy? – chàng trai bật cười lo ngại – Anh không tin dân ngồi trong L’Aurore Paris là nguyên nhân!
- Đúng là giới manager thì không. Nhưng em nghe dân Paris “ merde ” búa xua – cô gái hí hửng – Em còn biết nhiều từ nữa...
Chàng trai hốt hoảng bịt miệng người yêu lại bằng một nụ hôn dài. Nàng không nên nói những từ bình dân này khi diện kiến gia đình anh, một gia đình quí tộc lâu đời, một dòng họ hoàng gia còn sở hữu những lâu đài ở thung lũng sông Loire.
*
Email Louis gởi em traiSubject: Kỳ quặc!Chúa ơi! Anh đã phone cho em để kể về vụ “ làm tình ” kỳ quặc nhất trong đời mình nhưng em khóa máy. Anh đành viết mail vậy. Sau những phút giây nàng chủ động đưa anh vào cuộc thật bốc lửa, sau những màn “ múa may ” điệu nghệ chẳng thua gì Sharon Stone trong “ Basic Instinct ” và Julia Robert trong “ Beautiful Women ”, khi anh bắt đầu chủ động định “ đáp lễ ” thì đột nhiên nàng lạnh như một cây nước đá, rú lên và bỏ chạy vào nhà tắm. Anh nói: “ Em yêu, nếu em chưa sẵn sàng hoặc đang mặc trên người đồ lót xấu xí, anh không quan tâm, trở ra đi vì anh chịu hết nổi rồi! ”. Đột nhiên, nàng tru tréo, chửi rủa anh hết lời, và làm như chính anh đã đè nàng ra cưỡng hiếp. “ Anh về đi! Đó không phải là em! Hồi nãy có ai nhập vào người em! Em không phải loại dâm đãng như vậy! ”. Anh thuyết phục hết lời: ” Như vậy mới thích, đàn ông thích phụ nữ “ dâm đãng ” vậy đó! ”. Nàng nghe vậy còn mạt sat anh thậm tệ hơn. Anh chợt nhận ra, đúng bây giờ mới là Nữ hoàng Tháng Năm nghiêm trang và sợ sex anh từng quen biết. Thôi nàng thức dậy rồi. Anh tạm stop nhé.
Email Mai gởi LanSubject: Giải mã tình yêu?Chúa ơi! Em không thể không kể với chị một chuyện, dù ngượng chín người. Nhưng giữ kín chuyện này còn làm em khổ sở hơn. Túm lại: em suýt mất đời con gái vào tay Louis. Phút cuối, hơn hai mươi năm được giáo dục rằng phải quyết chí bảo vệ “ hàng ” cho đến khi lên xe hoa, em tỉnh ra, chạy trốn vào nhà tắm. Chàng không trách em nhưng tỏ vẻ thất vọng, tất cả cũng tại em chủ động dụ chàng vào cuộc trước. Giờ “ êm ” rồi, chỉ hôn hít, nắm tay và ôm nhau thôi. Em thấy vậy là “ sướng ” lắm rồi. Còn bày đặt “ cái vụ kia ” làm gì cho rách việc. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, giá mà em “ chịu chơi ” vượt luôn lằn ranh. Lúc đó giống như đang đóng phim, cảm giác kỳ lạ, lôi cuốn, đam mê, muốn khám phá tận cùng người mình yêu, muốn phá bỏ hết mọi rào cản, muốn sống thật với bản năng gốc của mình. Suy cho cùng, “ hàng ” là gì, chỉ là một khái niệm khắc kỷ nào đó mấy ông Khổng – Mạnh đề ra để áp chế phụ nữ. Em tiếc quá chị à, đã có cơ hội để “ tự giải phóng ” mình khỏi xiềng xích của vấn đề trinh tiết, vậy mà cuối cùng nhát quá! Mà thôi, thật ra thì em cũng chưa sẵn sàng. Em không chắc Louis yêu mình, và em cũng không chắc mình có yêu anh ấy không. Trước đó, lúc đứng trên cầu Mirabeau khóc cho “ cuộc tình tan ” bằng khăn lụa Hermès, nhìn nước mắt nhỏ tỏng tỏng xuống sông Seine, em nghĩ là mình yêu chàng say đắm, mất chàng thật không tha thứ được! (nghe sến như tiểu thuyết Marc Levy). Nhưng giờ bình tĩnh lại, em cũng không biết giữa em và Louis là thứ tình cảm gì? Em yêu chàng, hay em chỉ muốn sở hữu chàng? Và nhất là, em ngàn lần không cho phép “ Quỉ cái mặc áo hồng ” cướp chàng khỏi tay em.
Email Tuyết Hường gửi LouisSubject: Nhớ anh nhiều lắmAnh yêu, giờ này anh ở đâu? Em nhớ anh điên cuồng. Em đã muốn van nài anh đừng về Pháp, nhưng lòng tự trọng không cho phép em làm thế. Lý do của anh cũng thật chính đáng: Về thăm gia đình dịp Giáng sinh. Em biết làm gì đây ngoài mỉm cười tiễn anh ra phi trường? Nhưng nước mắt em đã tuôn trào khi một mình quay về nhà. Em nhớ anh xiết bao. Hãy tận hưởng những ngày nghỉ với gia đình anh nhé, hôn những người thân giùm em. Nói với họ em ao ước được gặp họ vào một dịp nào đó thật gần.