Người đàn bà ấy, dáng người dong dỏng cao, thon thả, dù đã qua rồi lứa tuổi xuân thì, vẫn còn bộ ngực chắc nịch và mái tóc đen huyền óng ả. Dầu nước da tái, mét chằng như người bị sốt rét kinh niên, cặp môi đỏ hồng và đôi mắt bồ câu đen nhánh của bà ta dư sức làm xiêu hồn lạc phách cánh đàn ông.
Không hổ với biệt danh mụ Sói do dân làng gán cho, mụ yêu không biết mệt mỏi, cánh đàn bà con gái đều làm dấu thánh giá khi thoáng thấy dáng mụ đến gần, bước chân nhẹ nhàng như chó sói đang tìm mồi, đơn độc như nàng chó cái xấu nết. Mụ có thể cướp con trai hay người chồng của họ trong chớp mắt. Với đôi môi hồng ấy, với cái nhìn của đôi mắt đầy ma lực ấy, mụ đã cuốn hút biết bao nhiêu người rồi.
Đỡ cái là mụ không bao giờ đi nhà thờ để làm lễ hay xưng tội gì hết, ngay cả vào những dịp lễ lạc lớn như Phục Sinh hay Giáng Sinh. Cha Angiolino, nhà thờ Saint Mary, đã sa đọa cũng tại vì mụ.
Tội nghiệp cho cô nàng Maricchia, con gái của mụ, người đoan trang, hiền dịu, thế mà không một chàng trai nào dám ngõ lời cưới xin dù cô ta không thiếu gì áo quần đẹp đẽ lại thừa hưởng được đất địa thênh thang, không thua kém các cô khác cùng làng.
Đến một ngày, mụ Sói phải lòng một chàng thanh niên bảnh trai vừa xong quân dịch trở về. Anh ta cùng cắt cỏ khô với mụ, cắt cho gia súc ở đám ruộng của ngài Chưởng Khế. Khát tình đến nơi mụ thấy da thịt mình cháy bỏng dưới làn vải. Khi mắt mụ chạm phải mắt anh, mụ cảm thấy cổ khát khô, nóng như trời tháng Sáu ở thung lũng. Nhưng anh chàng vẫn vô tình cắm đầu cắm cổ cắt và cắt, mắt luôn luôn hướng về đám cỏ khô.
Anh hỏi:
_ Má Pina, má có chuyện gì vậy hả?
Trên cánh đồng mênh mông, ánh nắng ập xuống, chỉ có âm thanh của lũ ve sầu đáp lại. Mụ Sói chăm chỉ bó cỏ lại thành từng bó lớn, bó không biết mệt mỏi, không cần đứng thẳng lưng lần nào cho đở mõi, không buồn uống một chút nước cho đở khát, chỉ mong được đứng ngay sau Nanni trong lúc anh ta vẫn cắm cúi tay cắt, miệng hỏi:
_ Má Pina, má cần gì không?
Đến một tối, mụ Sói trả lời anh. Trong khi các chàng trai cắt cỏ khác đang lơ mơ ngủ trên sân đập cỏ, tay chân rã rời sau một ngày làm việc mệt nhọc. Trong bóng đêm, đàn chó trong làng tru lên văng vẳng. Mụ đáp:
_ Em cần mình, mình là ánh dương, là mật ngọt của đời em, em cần mình.
Nanni cười, trả lời:
_ Má ơi, con thì con cần con gái của má mà thôi.
Mụ Sói lặng lẽ đưa tay gãi đầu, bước đi. Mụ không trở lại sân đập cỏ nữa. Cho đến tháng Mười, mụ lại gặp Nanni khi anh ta nhận việc ở sát bên nhà mụ, chuyên ép những trái ô-liu. Tiếng xình xịch của máy ép dầu làm mụ thao thức suốt đêm.
Mụ ra lịnh cho con gái:
_ Mang bao ô-liu ra đây rồi đi theo tao.
Nanni đang loay hoay xúc ô-liu đổ vô cối xay, miệng luôn luôn hét con lừa cất bước.
Pina hỏi:
_ Anh nói là thích con gái của ta phải không?
Nanni hỏi lại:
_ Má cho Maricchia những gì nào?
_ Cho hết những gì cha nó để lại. Cái nhà ta đang ở cũng cho luôn. Ta chỉ cần một góc nhà bếp đủ trải một chiếc chiếu thôi.
Nanni đáp:
_ Vậy thì được, chúng tôi sẽ sống với nhau vào dịp Giáng Sinh nầy.
Nanni mình mẩy đầy bụi bặm, nhầy nhụa dầu mỡ, da bốc lên mùi ô-liu lên men, dĩ nhiên nàng Rachicchia đâu bằng lòng. Mẹ cô nắm tóc cô, nghiến răng nói:
_ Mầy phải lấy nó, không thì tao giết chết tươi ngay.
*
Mụ Sói giờ có vẻ đau yếu. Quỷ dữ đã trở thành người tu hành rồi không chừng. Dân làng không thấy mụ đi đây đó hay ngồi trước cửa giương đôi mắt ngây dại ra nữa.
Khi mụ nhìn vào gương mặt của chàng rể, đôi mắt ấy lại làm lòng anh ta hớn hở. Anh không chống cự lại được.
*
Maricchia ở nhà nuôi con. Mụ Sói thì ra đồng làm việc như đàn ông với các đàn ông khác. Mụ nhổ cỏ, cuốc đất, cho bò ăn, tỉa giây nho vào tháng giêng có gió Đông Bắc thổi hay vào tháng Tám với gió Đông Nam từ Địa Trung Hải thổi về. Với những ngọn gió ấy, ngay cả lừa cũng phải cúi đầu xuống và các chú thợ thì ngủ úp mặt vô tường.
Vào giờ giấc đặc biệt, giờ của ánh nắng trưa và hơi nóng ban chiều, thì không người đàn bà đàng hoàng nào lại thả bộ lang bang. Mụ Pina là nhân vật duy nhất có mặt ngoài đồng, mụ bước trên những khối đá nóng hừng hực, qua những gốc rạ cháy trơ còn gốc trên những cánh đồng mênh mông, mờ dần như sương khói.
Mụ Sói lay Nanni. Dậy! Dậy đi! Nanni đương thiu thiu ngủ dưới một cái mương khô ở chân bờ rào, đầu gối lên tay. Dậy đi! Có rượu ngon để giải khát nè!
Nanni trố mắt ra, nhìn mụ chòng chọc bằng cặp mắt còn vương giấc ngủ. Mụ đứng đối diện với anh, làn da xanh tái, bộ ngực căng phồng, đôi mắt đen nhánh. Anh đưa tay nhận rượu, như kẻ mất hồn.
_ Không, đàn bà đàng hoàng không lang bang vào những buổi xế trưa nóng nực như thế nầy!
Nanni vừa tức tửi nói vừa ôm đầu úp mặt vào cỏ dưới mương.
_ Đi! Đi đi! đừng trở lại đây nữa!
Và Mụ Sói đi ra, vừa cột lại mái tóc, vừa nhìn xuống đôi chân với cặp mắt đen huyền, mụ đi qua những gốc rạ nóng hổi.
Nhưng mụ đã trở lại sân đập cỏ, trở lại nhiều lần, và Nanni không cưỡng lại được. Những khi mụ ta đến trễ, ở vào khoảng xế trưa nóng nực đó, thì anh ta lại tất ta tất tưởi đi tới tận đằng đầu đường vắng đứng đợi mụ, mồ hôi trán tươm ra.
Nhưng rồi mỗi lần anh ta lại gảy đầu, bức tóc, lập đi lập lại.
_ Đi. Đi đi! Đừng trở lại đây nữa!
*
Maricchia khóc vùi suốt ngày suốt đêm. Mỗi lần thấy mẹ từ ruộng về, nét mặt nhợt nhạt, nín lặng, cô nhìn mẹ soi mói, mắt đỏ ngầu, đầy nước mắt, giống hệt một con sói con. Cô lầu bầu:
_ Đồi bại!. Đồ mẹ đồi bại!
_ Coi chừng cái miệng mầy đó!
_ Vụng trộm! Đồ vụng trộm!
_ Câm miệng!
_ Tôi sẽ đi thưa cảnh sát. Tôi đi thưa!
_ Thưa đi!
Maricchia đi thưa thật, tay bồng con, không khóc và sợ hãi nữa vì bây giờ cô đã thấy yêu người chồng đã được áp đặt cho mình, dù người ấy mình mẫy dính đầy bụi bặm, dầu mỡ, tẩm cả mùi ô-liu đang lên men.
Viên cảnh sát đến gặp Nanni, nói tội anh ta có thể bị tống giam hay treo cổ. Nanni khóc rấm rức, vò đầu bứt tóc nhưng tuyệt nhiên không chối điều gì và cũng không xin tha thứ. Anh than van:
_ Tôi bị cám dỗ!, sự cám dỗ của quỷ cái.
Anh quỳ sụp xuống chân viên cảnh sát, xin được đem về trại giam.
_ Ông cảnh sát ơi, làm ơn đưa tôi ra khỏi địa ngục nầy! Đem tôi tống giam hay treo cổ cũng được. Đừng để tôi nhìn thấy mụ ấy nữa, đừng bao giờ nữa!
Mụ Sói chận ngang: Không! Khi tôi cho hắn cái nhà làm của hồi môn, tôi đã giữ lại một góc bếp cho tôi. Vậy nhà là nhà của tôi, tôi không đi đâu hết!
*
Sau đó chẳng bao lâu, Nanni bị lừa đá vô ngực coi như sắp chết nhưng cha xứ không đến làm lễ ban phước trừ phi mụ Sói rời khỏi nhà. Mụ Sói đã đi và Nanni cũng chuẩn bị đi. Ngoan đạo thì phải vậy thôi. Anh ta xưng tội và nhận lễ ban thánh thể với dấu hiệu ăn năn rõ rệt, khiến láng giềng và những người hiếu kỳ phải ứa nước mắt, thương cho người bịnh. Và có lẽ hôm đó Nanni chết đi thì may cho anh. Sau khi anh bình phục thì con quỷ cái lại đến cám dỗ.
_ Đi! Đi đi! Làm ơn để tôi yên!
Nanni năn nỉ Mụ Sói,
_ Tử thần sắp rước tôi đi rồi. Miricchia đang tuyệt vọng. Đầy trời thiên hạ đều biết chuyện nầy rồi. Không bao giờ gặp nhau nữa là điều hay cho bà lẫn cho tôi.
Anh muốn móc mắt mình quăng đi để khỏi nhìn gặp đôi mắt Mụ Sói. Đôi mắt ấy khi nhìn đăm đăm vào mắt anh thì anh không còn làm chủ được linh hồn và thể xác mình nữa. Anh tuyệt vọng, không biết làm sao để thoát khỏi bùa mê. Anh đi nhà thờ cầu nguyện cho linh hồn mình nơi luyện ngục. Anh nhờ cha xứ và viên cảnh sát cứu giúp.
Vào dịp lễ Phục Sinh, anh đi xin tội. Trước sự chứng kiến của các con chiên, anh đã bò dài qua sân nhà thờ, anh liếm sáu nắm sỏi để hành xác tạ lỗi.
Khi Mụ Sói đến quyến rũ anh, anh nói thẳng:
_ Nghe đây nè, đừng bao giờ trở lại sân đập cỏ nữa nhe. Theo đuổi tôi nữa, tôi sẽ giết bà đó. Chắc chắn như vậy, chắc như có Chúa trên Trời.
_ Giết em!, Mụ Sói trả lời, Em không sợ đâu, đời em còn có nghĩa gì đâu nếu thiếu anh.
Từ vườn nhà, anh thấy dáng mụ từ xa, đương băng qua cánh đồng bắp xanh lơ. Anh ngưng tay cuốc, tới một bụi cây rút ra một cái rìu. Mụ Sói thấy Nanni tiến về phía mình, nước da anh tái mét, đôi mắt điên dại, cái rìu lấp loáng ánh thép dưới tia nắng. Mụ không bước lui nửa bước, cũng không hạ thấp tia nhìn, vẫn thản nhiên đi tới, chùm hoa đỏ trong tay, mắt nhìn thu cả hồn phách người ta.
_ Cho mầy xuống địa ngục! Nanni quát lên nghẹn ngào.