Đọc xong tờ biên bản cuối cùng và bản báo cáo mới nhất, thiếu tá Vưđ-ma liền đẩy cặp hồ sơ ra, dựa hẳn người vào tay vịn của chiếc sa-lon, dõi mắt nhìn hồi lâu một đôi chim sẻ đang nhảy nhót chuyền cành trên một gốc cây cạnh nhà. Nhưng sự chăm ch1u đó thực ra chỉ là cái vẻ bề ngoài, vì ví thử lúc này có ai hỏi anh đang ngắm cái gì, chưa chắc anh đã đáp đúng. Sau đó, anh ngẩng đầu lên và với lấy ống nói, quay số. Lát sau đã thấy thiếu úy Ghéc-xơn đi vào, theo lệnh gọi. - Cậu ngồi xuống đi – thiếu tá hất hàm chỉ chiếc ghế đặt ở bên kia bàn – Mình muốn ta cùng bàn bạc lại với nhau một lần nữa, để hình dung cho thật rõ toàn bộ câu chuyện – anh đập nhẹ tay vào chiếc cặp đựng hồ sơ. Lúc viên thiếu úy đã lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế vừa chỉ, Vưđ-ma lại tiếp: - Đây nhé, vụ án chúng mình đang điều tra đây rõ ràng là một vụ trộm. Chúng mình đã xác định được rằng: một trong những đối tượng tình nghi đã nhúng tay vào vụ trộm – có đúng không. Chuyện ấy ta chưa bàn vội – là nhân tình của một cô ả. Đến lượt mình, cô ả này lại lăng nhăng gì đó với một gã từng ngồi tù ba năm vì tội trộm. Có phải vì vụ làm ăn này mà bọn chúng móc nối với nhau không? Hay đầu tiên chỉ là tranh giành nhau cô ả nọ, sau đó là vôt-ka, cuối cùng mới đi đến chuyện thỏa thuận làm ăn. - Y-a-khma còn quá trẻ, khó mà kham nổi việc chỉ huy một vụ làm ăn lớn như thế này. Cầm đầu vụ trộm phải là một tay sừng sỏ kia. Tôi hình dung câu chuyện hơi khác chút ít đấy. Y-a-khma sở dĩ nhập bọn chính là để thi hành nhiệm vụ, dùng cô nhân tình này để mà móc nối Ur-ba-ny-ac. - Điều cậu góp ý đó hoàn toàn phù hợp với những phỏng đoán của mình – Vưđ-ma tán thành. Nhưng điều đó cũng chỉ chứng tỏ rằng kẻ chủ mưu lõi đời kia đã dành rất nhiều công sức cho việc móc nối với các cán bộ làm việc tại nhà máy, một khi hắn đã biết là cô El-mer đã lọt vào tay gã Y-a-khma. Nhưng nếu đã biết thế rồi, tại sao hắn lại không trực tiếp liên lạc với cô ta? Làm thế có phải đơn giản hơn và đỡ mạo hiểm hơn không? Viên thiếu úy đưa mắt lườm người chỉ huy. - Rõ ràng là đồng chí chưa biết những tin tức sốt dẻo nhất về đám thế tục. Tôi vừa nhận được báo cáo hằng tuần của Đa-vi-đếch ban sáng. Cũng định gọi điện sang cho đồng chí hay. Có đến những hai cô El-mer kia: Y-a-ni-na và An-ca. Cô chị, tức là Y-a-ni-na thì công tác tại nhà máy, và cho đến nay chưa hề có điều tiếng gì. Còn cô em thì nghề ngỗng ra sao, tôi không rõ, nhưng nghe đâu chơi bới dữ lắm. Mà đã thế, dĩ nhiên là rất cần tiền… - Lại một tin giật gân nữa ư? Đã đến lúc phải chấm dứt cái cung cách làm ăn kiểu này được rồi đấy – Vưđ-ma không giấu giếm thái độ chế giễu – Tôi sẽ cố giúp các anh trong chuyện này. - Chẳng qua tôi chỉ muốn trang trải với đồng chí những gì đã vay nợ trước kia thôi mà… - Những tin đó đã làm thay đổi hoàn toàn thực chất vấn đề - Vưđ-ma trở lại với câu chuyện bỏ dở - Như thế có nghĩa là cô thư ký El-mer đã lùi xuống hàng sau, nhưng Ur-ba-ny-ac thì vẫn là trọng tâm chú ý. Do đó, phải khẩn trương tìn ngay cô El-mer kia và theo sát gã Ur-ba-ny-ac hơn nữa. - Anh em đang đi tìm cô ta đấy. Nhà cô ả ở đường Ô-khô-ta. Chính tôi đã đi đến đó. Nhưng từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy về. - Ở chung với cô chị à? - Không. Với bà dì ruột. Vưđ-ma ngẫm nghĩ đến cả phút đồng hồ: - Tôi chỉ sợ không tìm được cô ta chóng vánh thôi. À này, ai là kẻ hay gặp gỡ Y-a-khma, các anh nắm được rồi chứ? Cứ hỏi dò mấy tiệm ăn hắn hay lui tới ấy. - Chưa nhận được báo cáo, nhưng tôi vẫn đang cho tiến hành. - Giờ ta bàn đến vụ án mạng hôm qua nhé. Nó xảy ra lúc gần một giờ đêm. Trước lúc chết, tên này đã bị tra khảo thì phải: dưới cằm hắn có mấy vết bỏng. Có điều bị tra khảo ở đâu thì chịu. Trong phòng hắn ở không hề có qua một dấu vết nào của than, lửa cả. Hệ thống sưởi ấm thì dùng chung với cả khu nhà. - Túi chườm điện có không? - Không tìm thấy. Với lại, theo kết luận của bên pháp y thì nguyên ngân gây bỏng là than vì da với râu, cũng như lông tơ, quanh vết thương đều bị dính bụi than. - Ví thử biết được chỗ diễn ra cảnh tra khảo ấy thì vụ này coi như ta đã đi được già nửa đường rồi. Y-a-khma về nhà lúc gần nửa đêm mà không phải đi một mình. Những cuộc thẩm vấn bước đầu cho biết vậy, chắc đồng chí đã đọc biên bản rồi. Một bà hàng xóm khai là có nghe thấy tiếng chân hai ba người đàn ông ngoài hành lang. nhưng bà cụ không nhìn ra, vì bà nhận được giọng nói quen thuộc của gã Y-a-khma nên yên tâm ngay. - Thôi được, ta sang câu hỏi tiếp theo nào. Tại sao lại phải tra khảo hắn, rồi mới giết chết? Và tại sao phải làm hai việc ở hai nơi khác nhau? - Dĩ nhiên có thể có hai câu trả lời. Hoặc là bị tố giác, hoặc là, lý do này xem ra đúng hơn, dò tìm một chuyện gì đó, như lấy lạ một khoản tiền nào đó đã ăn trộm nhưng bị giấu chẳng hạn. - Đúng, rất có thể như thế. Bọn chúng tra khảo để hắn chỉ chỗ giấu tiền tại căn nhà của hắn. Khi biết thằng này nói dối, bọn chúng liền khử luôn. Nhưng hắn nói dối ngốc nghếch thế để làm gì mới được chứ? - Thì hy vọng là sẽ tẩu thoát được trên đường áp giải về nhà chẳng hạn… Nhưng, những câu hỏi đáp kiểu đó thì phải là những dự thẩm cao tay hơn nữa mới trả lời nổi cho đồng chí. Chờ bao giờ tôi được phong hàm thiếu tá đã… - Hy vọng mỏng manh quá đấy. Chà, sao lúc nào cậu cũng ưa cà khịa với thủ trưởng thế nhỉ? Bây giờ sang câu hỏi tiếp theo nhé… - Có dễ không đấy? - Rồi cậu khắc biết thôi… Nghe đây nhé: tại sao bọn chúng lại gỡ tấm ảnh trong chiếc khung ở trên bàn và chúng tìm gì trong mấy cái ngăn kéo tủ buýt-phê với tủ treo áo? - Có lẽ trước hết phải xem xem đó là ảnh của ai đã… - Ở đây có thể có hai câu trả lời: hoặc là ảnh chụp gia đình, hoặc là ảnh của ả nhân tình của Y-a-khma. Tôi không nghĩ rằng những hạng người như tên Táo Xanh này lại nâng niu các tình cảm gia đình đến mức ấy. Bởi vậy, đấy chắc hẳn là ảnh cô ả nọ. Nhưng nếu thế thì tại sao chúng lại gỡ đi. - Phải đóng lon thiếu tá kia mới trả lời nổi câu hỏi ấy. - Cậu lại thế rồi! - Chúng làm thế cốt để xóa dấu vết thôi, cô gái này có thể biết được qua nhiều chuyện. Vì vậy phải tạm giấu tông tích ả đi ít lâu. Trong khi đó, chiếc ảnh lại có thể giúp công an truy tìm ra. Với lại, chúng cũng đã lục lọi đồ đạc của Y-a-khma chung quy là để biết chắc trong nhà hắn có còn thứ gì có thể để lộ tung tích của ả hoặc của chính bọn chúng nữa không. - Không chừng đúng thế đấy. Đã vậy, ta phải gấp rút tìm cho ra cô ả. À này, như tôi nói ban nãy, phải tìm hiểu xem gần đây Y-a-khma hay gặp những ai nữa, nhé! - Cô ả thì nhất định chúng tôi sẽ tìm được. Ghéc-xơn tuyên bố bằng một giọng quá tự tin. - Coi chừng, kẻo lại chỉ vớ được cái xác cô ta thôi đấy. Cái chết của gã Y-a-khma chứng tỏ ta đang đương đầu với một tên tội phạm hết sức hung hãn, quỷ quyệt đấy. - Ngộ nhỡ những chuyện này không liên quan gì đến vụ mất trộm thì sao? Đã có bằng chứng nào cho thấy hai chuyện có dính dáng với nhau đâu. - Nhưng chúng ta đã có đủ tiền đề để nói đến mối liên quan giữa hai chuyện rồi. Chúng ta đã xác định được mối liên quan giữa một nhân vật trong nhà máy với một kẻ đã ngồi tù vì ăn trộm, phải không nào? Theo dấu vết đó, ta cũng đã phát hiện ra vụ án mạng, đúng chứ? Tôi không tin đây chỉ là những sự trùng khớp tình cờ. Bây giờ, ta cứ thế mà triển khai tiếp… Thế cậu không để ý là giữa hai vụ giết người – ông gác đêm và gã Y-a-khma – có những chỗ rất giống nhau sao? Đâm bằng dao và gây sát thương gần như cùng một cách: ở sau lưng đâm tới và mũi dao đi hơi chếch? Đấy là gì, nếu không phải là bằng chứng về sự liên quan giữa hai chuyện? - Vâng, hẵng cứ tạm cho là thế đi. Chà, tựu trung cấp trên đã không suy đoán thì thôi, chứ hễ suy đoán thì thế nào cũng phải đúng. Vưđ-ma rút thuốc lá ra châm, tiếp tục nói to lên những suy nghĩ của chính mình: - Bọn chúng có tay trong tại nhà máy – điểm này tôi chẳng nghi ngờ một mảy may nào hết. Bằng chứng rành rành ra đó thôi: tủ két bị mở bằng chìa giả, chúng đã tìm được cơ hội thích hợp để ra tay, mà không chừng chúng còn tạo ra chính cái cơ hội ấy nữa kia. Duy chỉ có một điểm, cho đến bây giờ vẫn làm tôi nát óc: cơ sự diễn biến ra sao mà người gác đêm lại để cho hung thủ tiến sát đến tận đằng sau lưng, rồi đâm cho một nhát đến mức tử thương? Ở đây có lẽ chỉ có một câu trả lời: ông ta quen biết hung thủ và không hề ngạc nhiên khi thấy hắn có mặt trong khu vực nhà máy. Vậy, hắn là ai? Thoạt đầu, tôi nghĩ đó là cô Y-a-ni-na El-mer. Nhưng một nhát dao mạnh như thế thì cô gái này không đủ sức làm, sức vóc phải như gã Y-a-khma chẳng hạn, mới đâm được như vậy. Có thể giả thiết là cả hai đã cùng tiến lại chỗ ông gác đêm nhưng thấy cô thư ký của giám đốc thì ông gác này chẳng hề nghi ngờ gì, nhân đó, Y-a-khma đã bất ngờ xông ra. Nhưng bây giờ kẻ đáng khả nghi nhất chính là Ur-ba-ny-ac kia. Dĩ nhiên, còn cả Xtet-xki và cụ Bê-let-xki nữa. Ta vẫn chưa thể loại trừ ông cụ ra khỏi phạm vi những kẻ đáng ngờ. Bởi vậy, điều quan trọng nhất hiện giờ có lẽ là tìm cách trả lời câu hỏi: bằng cách nào mà bọn trộm lại vào được khu vực nhà máy, sau đó là vào tòa nhà của phòng hành chánh – quản trị? - Anh không tin là chúng đã trèo qua cửa sổ à? - Không. Những dấu vết giả trên con đường ấy quá lộ liễuu. Chẳng lẽ mọi cái đều được tổ chức hết sức chu đáo, mà chỉ riêng có con đường lại để hớ hênh đến mức ấy? Nào là dấu vết trên cái thang cứu hỏa, rồi vết giày trên bục cửa sổ, đã thế lại còn cánh cửa sổ quên cài chốt nữa. Cứ như thể là mách nước cho công an hình sự: chúng tôi đột nhập bằng đường này đây, thưa quý ông. - Vậy thì còn con đường nào khác nữa? Xung quanh tường rào của nhà máy không hề phát hiện được một dấu vết nào. - Chỉ còn một con đường duy nhất nữa thôi: cửa hông, ăn thông với phòng khách của tòa nhà phòng hành chánh. Tôi đã đọc kỹ biên bản anh hỏi cung người gác đêm canh con đường này. Thật tình, chẳng có gì đáng ngờ trong lời khai của ông ta cả. Nhưng chắc chắn là có một điểm nào đó ông này đã khai không thật. Chuyện này rồi ta sẽ bàn thêm sau. Còn bây giờ, tôi muốn làm việc thêm với cô Y-a-ni-na El-mer và thằng cha Ur-ba-ny-ac trước đã. Anh mời họ sáng mai đến gặp tôi nhé. Phần 10 Hôm sau, ngay từ đầu giờ, Vưđ-ma đã bắt tay làm việc với cô El-mer. Anh mở đầu ngay, sau lúc cô thư ký của đồng chí giám đốc ngồi vào chiếc ghế đối diện: - Tôi cho mời cô đến đây để làm sáng tỏ thêm một vài chi tiết. Xin lưu ý cô: đây không phải là một cuộc hỏi cung chính thức. Như cô thấy đấy, chẳng hề có ai ghi biên bản, mà tôi cũng chẳng có ý định mở máy ghi âm… - anh cười, để lộ hai hàm răng trắng muốt, vữgn chắc. - Vâng, tôi đang chờ ông hỏi đây ạ… - Y-a-ni-na đáp sau một thoáng chần chừ. Cô ngồi sát ở mép ghế, chăm chú nhìn thiếu tá. - Tôi muốn được rõ thêm về diện mạo của các đối tượng mà tôi phải tiếp xúc, nhân xảy ra vụ mất trộm vừa qua – Vưđ-ma đang cố tìm cách diễn đạt thích hợp – Chuyện này khó tránh lắm, vì đã gọi là điều tra mà lại. Tôi phải nhấn mạnh thế để cô khỏi có ấn tượng là những câu sắp hỏi này chỉ đặt ra cho riêng cá nhân cô. Tôi cũng sẽ hỏi cả những người khác nữa, vẫn những câu ấy. - Tôi chẳng có gì để giấu giếm đâu ạ. Vì thế xin ông cứ thẳng thắn cho. Lời giải thích mào đầu của Vưđ-ma như thế là đã có tác dụng, cô thư ký ít nhiều đã đỡ thấy ngượng ngập. - Tôi biết cô bị mồ côi cả ông cụ lẫn bà cụ. Thế ông thân, bà thân cô mất đã lâu chưa? - Mẹ tôi mất đã năm năm, còn ông cụ vừa qua đời năm ngoái. - Họ hàng thân thích chắc còn đông? - Chỉ còn mỗi con em, tên nó là An-ca. - Kém cô bao nhiêu tuổi? - Hai tuổi. - Thế những người thân khác, có còn ai không? - Còn bà dì, em ruột mẹ tôi, đã góa chồng, nhà ở đường Ô-khô-ta. Với lại hai ông cậu, một ông ở Sy-et-xin, góa vợ, còn ông kia ở Cra-kốp… À, cha tôi còn có một người em. Ông đã về hưu, nhà ở tại Da-lê-xy-e Gur-nô-e. – Cô gái nói địa chỉ, để thiếu tá ghi vào sổ tay. - Hai chị em cô chắc ở chung nhà? - Không. Nó ở với dì tôi. - Thế cô ấy làm việc ở cơ quan nào? Một thoáng im lặng. Mãi sau cô gái mới đáp và bối rối: - Hình như không làm ở cơ quan nào hết. - Cô không nắm vững chuyện này ư? Thế cô ấy sống bằng gì? Lẽ nào dì cô lại để mặc cho một người con gái khỏe mạnh, trẻ trung ở chơi không như thế? Cô nữ thư ký cúi mặt xuống. Vưđ-ma ngạc nhiên thấy những giọt nước mắt long lanh trên mắt cô ta. - An-ca.. An-ca rất xinh gái, nhưng cũng rất nhẹ dạ. Đường quang không đi, lại đâm quàng vụi rậm… - Cô gái nói khẽ và chậm rãi – Hai dì cháu tôi cũng đã cố khuyên ngăn, nhưng chẳng ăn thua. Còn bây giờ… Đến như chỗ nó ở, tôi cũng không biết nữa. Nghe đồn nó đang ở đằng nhà một gã lai lịch lôi thôi lắm… - Thế trước đây thế nào? Cô có biết ít nhiều gì về những quan hệ lăng nhăng của cô ấy không? Y-a-ni-na ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt thiếu tá. - Chuyện đó ra chính ông cũng biết kia à? Phải thế không ạ? Thiếu tá gật đầu, rồi tiếp: - Chỉ biết đại khái thôi. Bây giờ, tôi muốn được nghe tỉ mỉ hơn chút nữa. - Anh Ur-ba-ny-ac có dạo yêu nó, thậm chí còn muốn cưới xin cẩn thận kia. Kể cũng lạ thật đấy, nhưng chính vì thế mà nó đâm coi thường anh ta, rồi rốt cuộc hất cẳng anh ta, để đi theo một thằng găng-xtơ quỷ quái nào đấy, một thằng… một thằng đã từng đánh đập nó. - Làm sao cô lại biết chuyện? - Thỉnh thoảng nó cũng có ghé lại chỗ tôi. Nhất là khi cần có đồng ra đồng vào. Tôi gặp nó lần gần đây nhất đã hơn một tháng nay. Thấy tay nó thâm tím, cả trên mặt cũng thế, nhưng nó xõa tóc xuống che đi. Một cuộc gặp mặt chả thú vị gì. Tôi đã khuyên nó đến hàng trăm lần phải tu tỉnh lại, nhưng lần nào cũng như lần nấy, nó chỉ toàn nói đủa để đánh trống lãng. Hôm đó chẳng hiểu thế nào, nhưng tôi thấy nó có vẻ sợ sệt. Cả hai chị em ôm nhau khóc. Được một lúc thì nó ra đi… và đâu lại vẫn hoàn đấy, chẳng khá hơn chút nào. - Từ đó đến giờ hai chị em cô chưa gặp nhau sao? Cô gái lắc đầu - Chưa… - cô ta ngập ngừng một láy, nín lặng. - Trong chốc lát thôi cũng chưa ư? - Chưa, chưa gặp lần nào. Nhưng nó có gọi dây nói. Đúng cái hôm vừa mới xảy ra vụ trộm. Ông vừa bước chân ra một cái, thì tôi vội vàng làm cho xong mấy việc bỏ dở, rồi đóng cửa định ra về. Đúng lúc đó thì nghe tiếng chuông điện thoại. - Cô ấy nói những gì vậy? - Toàn những chuyện vớ vẩn, cũng giống như mọi lần… - Xin cô thuật lại chi tiết cuộc trao đổi giữa hai chị em hôm ấy. - Hôm ấy, nó có vẻ rất hồi hộp. Ăn nói cũng lúng ta lúng túng, đang thuật chuyện nọ lại nhảy sang chuyện kia. Nhưng qua lời nó, tôi hiểu đại để thế này: nó đã cắt đứt với cái gã nọ rồi, bảo từ nay sẽ đoạn tuyệt với những trò tầm bậy trước kia. Rồi nó còn bảo là đi xa. - Đi đâu hả? - Không thấy nói đi đâu. Chỉ bảo là sẽ vắng mặt ít hôm. Đại để là nó dặn chừng để tôi khỏi lo. Nó còn bảo là đừng cho ai hay chuyện đó, vì xem ra có ai đó đang muốn dò tìm tông tích của nó. Chắc nó sợ kẻ đó sẽ phát hiện được. - Rất có thể là như thế thật – Vưđ-ma tán thành – Vỏn vẹn chỉ thế thôi à? - Vâng, chỉ có thế… Ngoài chuyện đ1o ra thì chẳng còn gì khác cả. Rặt những câu linh tinh ngốc nghếch. Tính nó vẫn thế. - Không còn gì khác nữa sao? Cô nhớ kỹ lại xem. - Lúc sắp kết thúc nó bảo là: em đang mê một anh chàng… nên hơi hồi hộp. - Không nói mê anh nào ư? - Tôi có hỏi đấy, nhưng nó chỉ nói: anh chàng tên là Ca-rôn, một phóng viên. - Thế làm ở báo nào? - Không thấy nó nói rõ. - Cô có nghĩ là vì anh phóng viên này mà cô ta cắt đứt với gã kia không? - Chắc thế, mặc dù nghe đâu anh chị đã quen nhau từ trước kia rồi. - Xem ra, chắc cô ta thu xếp để ra đi với người yêu mới này, thì phải? - Ồ, không đâu. Tôi có hỏi rõ, nhưng nó bảo không phải. Bao giờ về, nó mới gặp lại Ca-rôn. - Thôi nhé, bây giờ ta trở lại với anh Ur-ba-ny-ac một tí. Anh ta chắc biết người “kế nhiệm” của mình chứ nhỉ? - Biết chứ. Tôi nghe An-ca nói là anh chạm trán với Ur-ba-ny-ac tại một tiệm ăn tối. - Ur-ba-ny-ac có trò chuyện gì với cô về An-ca, sau ngày họ chia tay nhau không? - Có đấy. Một hôm, anh ta đã mời tôi uống cà phê và năn nỉ tôi khuyên An-ca hãy rời xa hắn, vì nghe đâu đấy là một đứa đầu trộm đuôi cướp. Tôi hứa sẽ làm, nhưng về sau thấy anh ta chẳng buồn hỏi lại tôi là đã khuyên nhủ gì An-ca chưa. - Chắc cô cũng biết ít nhiểu về đám bạn gái hay người quen kẻ thuộc gì đó của cô em? - Không, tôi chưa hề tiếp xúc với một ai. - Ảnh của An-ca, chắc cô có giữ đấy chứ? - Có, nhưng chụp từ năm ngoái. Không lẽ… - Không, trong tay chúng tôi hiện chưa có một bằng chứng gì để nghi ngờ em cô cả. Nhưng dẫu sao, tôi vẫn muốn có cảnh cô ấy để làm sáng tỏ một vài chuyện. - Thế thì mai tôi sẽ mang đến cho ông. - Cảm ơn cô, cô El-mer. Nếu có ai hỏi thăm cô về An-ca, tôi đề nghị cô hãy hẹn gặp anh ta ở đâu đó, rồi lập tức báo ngay cho tôi hoặc thiếu úy Ghéc-xơn nhé. Sở dĩ tôi phải dặn chừng cô, chung quy chỉ là vì muốn hắn đảm bảo an toàn cho An-ca thôi, chứ chẳng có gì đáng ngại. Cô Y-a-ni-na El-mer vừa ra về, thiếu tá đã gọi điện ngay cho Ghéc-xơn, mời anh vào. - Cậu hãy ghi mấy cái địa chỉ của bà con thân thích cô El-mer này nhé – Rồi thiếu tá bắt đầu đọc. Đọc xong, thiếu tá chỉ thị ngay cho viên phụ tá: Ur-ba-ny-ac đang chờ đấy. Nhưng cậu cứ mời anh ta về phòng và lấy cung trước đi, đừng chờ. Lát nữa tôi sẽ tới. Nhớ ghi biên bản đấy.