Chương 9
1

    
ác sĩ Lecter ngồi tại bàn, đang xem xét mớ thư từ của mình. Clarice thấy dễ tiếp cận phòng giam hơn khi ông ta không nhìn.
- Bác sĩ - cô khẽ gọi.
Ông ra hiệu cho cô giữ im lặng. Sau khi đọc xong lá thư, ông bắt đầu suy nghĩ, ngón cái của bàn tay sáu ngón của ông chống ngay cằm còn ngón trỏ thì để trên cạnh sống mũi.
- Cô nghĩ sao về cái này? - Ông hỏi và để tờ văn kiện của văn phòng sáng chế vào trong mâm chuyền thức ăn.
- Về việc cái đồng hồ thập tự giá của tôi. Người ta không đồng ý cấp bằng sáng chế cho tôi, nhưng người ta khuyên tôi xin bản quyền cho mặt đồng hồ. Đây, cô hãy nhìn xem. Có thể cô đã nhận thấy phần lớn các cảnh đóng đinh lên thập tự, các bàn tay chỉ, cứ cho là ba giờ kém mười lăm hoặc có sớm lắm cũng là mười giờ kém mười lăm, trong khi các chân thì chỉ đúng sáu giờ. Trên mặt đồng hồ, Jésus bị đóng trên thánh giá còn hai tay thì quay để chỉ giờ chính xác như trên các đồng hồ của Walt Disney vậy. Các chân vẫn ở tại vị trí sáu giờ trong khi ở phần trên, kim gió tạo vầng hào quang. Cô nghĩ sao?
Cấu trúc của hình vẽ thật xuất sắc. Còn cái đầu là chính đầu của ông ta.
- Ông sẽ mất rất nhiều chi tiết khi nó được thu nhỏ xuống bằng kích cỡ của một đồng hồ - Clarice nói.
- Thật không may là đúng như vậy, nhưng cô nghĩ sao với các đồng hồ quả lắc? Cô nghĩ có phiêu lưu lắm không nếu không có bằng sáng chế?
- Ông sẽ mua đồng hồ thạch anh, phải không? Nhưng chúng đã được cấp bằng sáng chế rồi. Tôi không chắc lắm, nhưng tôi cho là bằng sáng chế chỉ được áp dụng cho các bộ máy trong khi các hình vẽ được bản quyền bảo vệ.
- Đó chỉ là luật thương mại. Những thứ đó đâu còn tồn tại trong FBI đâu.
- Tôi có một đề nghị cho ông đây - Clarice nói và mở cặp mình ra.
Barney đi tới. Cô đóng cặp lại. Cô thầm ghen tị trước vẻ bình tĩnh uy nghiêm của Barney. Anh ta không mang bộ mặt của một tên nghiện ngập mà biểu lộ một sự hiểu biết bao la.
- Xin thứ lỗi cho tôi - anh ta nói - nhưng cô có rất nhiều giấy tờ để sắp xếp. Trong tủ hốc tường có một cái bàn, một cái bàn học trò mà các ông bác sĩ tâm lý học luôn sử dụng. Cô có muốn lấy nó ra không?
Các hình ảnh học trò. Có hay không?
- Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa, bác sĩ Lecter?
Ông đưa bàn tay được mở thẳng ra.
- Được rồi Barney, cám ơn anh.
Cô đã được bố trí còn Barney thì ở đầu kia hành lang.
- Bác sĩ Lecter, bà thượng nghị sĩ có một đề nghị thật hấp dẫn cho ông đây.
- Tôi mới là người phán đoán. Cô đã có thời giờ để tiếp xúc bà ta rồi à?
- Rồi. Bà ta chơi ván bài lật ngửa với ông. Đây là tất cả những gì bà ta có thể đạt được, vì thế sẽ không có chuyện mặc cả. Đây là tất cả những gì bà ta đề nghị với ông - Cô ngước lên khỏi cái cặp của mình.
Bác sĩ Lecter, kẻ đã giết chín mạng người, nhìn cô với cái mũi tì trên các đầu ngón tay của mình. Trong nơi sâu thẳm của đôi mắt, chỉ là màn đêm mù mịt.
- Nếu ông giúp chúng tôi bắt được Buffalo Bill kịp lúc để cứu Catherine Martin, ông sẽ được chuyển đến bệnh viện Oneida Park dành cho cựu chiến binh, bang New York, trong một phòng có cửa sổ nhìn ra cánh rừng quanh đó. Các biện pháp an ninh tối đa vẫn được duy trì. Người ta sẽ yêu cầu ông đánh giá các trắc nghiệm tâm lý học viết tay của vài tù nhân liên bang, mà chúng không nhất thiết phải thuộc tổ chức của nơi đó. Ông phải làm việc mù: nghĩa là không có lý lịch. Ông sẽ nhận được sách trong chừng mực nào đó có thể - Cô ngước mắt lên.
Sự im lặng dường như chế giễu.
- Còn chuyện hay hơn nữa - cô nói tiếp - Mỗi năm, ông sẽ được ra khỏi đó một tuần lễ và ông sẽ đến đây - Cô đặt tấm bản đồ lên mâm chuyền. Nhưng bác sĩ Lecter không kéo vào bên trong.
- Tại đảo Plum - cô giải thích - Mỗi bữa trưa, ông có thể đi dạo trên bãi cát hoặc tắm biển mà không có sự kiểm soát nào cách đó bảy mươi lăm thước.
- Còn nếu tôi từ chối?
- Ông có thể gắn màn lên các bức tường bê tông của ông, như thế sẽ bắt mắt hơn. Chúng tôi không thể sử dụng lời hăm dọa với ông, bác sĩ Lecter. Những gì tôi đem đến cho ông, là một cách để tiếp cận được ánh sáng mặt trời.
Cô không nhìn ông ta. Cô không muốn đương đầu với cái nhìn của ông, vì đây không phải là một sự đối đầu.
- Nếu tôi muốn giúp các người thì Catherine có đến gặp tôi không, để nói về tên bắt cóc cô ta không? Một mình tôi thôi?
- Được, ông cứ xem như là một xác tín đi.
- Cô làm sao biết được?
- Đích thân tôi sẽ chở cô ta đến gặp ông.
- Nếu cô ta muốn.
- Như thế thì phải hỏi cô ta phải không?
Ông kéo cái mâm vào trong và thốt lên “đảo Plum”.
- Ở miền cực bắc của Long Island - Clarice tiếp lời
- Đảo Plum. Trung tâm nghiên cứu thú y của đảo Plum. Có nghĩa là Trung tâm nghiên cứu bệnh dịch hạch của trâu bò. Hấp dẫn thật!
- Đó chỉ là một phần của hòn đảo, nó có một bãi biển và một căn nhà tuyệt đẹp. Khi mùa xuân đến, chim nhạn biển đến làm tổ tại đó.
- Nhạn biển - Bác sĩ Lecter thở dài. Ông hơi nghiêng đầu qua một bên, cái lưỡi thò ra đụng vào ngay giữa môi trên. - Nếu tôi chấp thuận, Clarice, thì phải có cái gì đó bảo đảm chứ. Có qua có lại mà. Tôi nói cho cô vài điều và cô nói cho tôi vài điều.
- Đồng ý - Clarice đáp lại.
Cô kiên nhẫn chờ đợi, khoảng một phút sau ông mới chịu nói ra điều khoản của mình.
- Một con sâu sẽ biến thành nhộng trong một cái kén. Tiếp đến con côn trùng chui ra khỏi cái vỏ bí mật đó trong hình dáng của một côn trùng. Clarice, cô có biết côn trùng là gì không?
- Một con côn trùng trưởng thành có cánh.
- Rồi cái gì nữa?
Cô lắc đầu.
- Đó là một từ về phân tích tâm lý học. Côn trùng, là một hình ảnh liên quan đến cha mẹ được chôn sâu trong tiềm thức trong thời thơ ấu và liên quan với tình trạng cảm xúc của đứa trẻ. Từ này xuất phát từ những hình tượng nửa người bằng sáp mang hình ảnh của tổ tiên mà những người La Mã khiêng theo trong lúc làm tang lễ... Ngay cả anh bạn Crawford điềm đạm của chúng ta phải nắm bắt được ý nghĩa của cái kén chứ.
- Điều đó không cho một ý nghĩa lý thú nào hết, ngoại trừ việc so tên những người đặt mua báo chuyên về côn trùng học với danh sách các tên thủ phạm tính dục đã có tên trong bản danh mục của chúng tôi.
- Trước hết, chúng ta để cái tên Buffalo Bill qua một bên đi. Nó đánh lừa đấy và không hề liên quan với con người mà các người đang truy tìm. Chúng ta hãy gọi nó là Billy. Tôi sẽ nói tóm tắt cho cô những suy nghĩ của tôi. Sẵn sàng chưa?
- Rồi, thưa ông.
- Cái kén mang ý nghĩa của một sự thay đổi, từ một con ấu trùng thành một con bướm ngày hay đêm gì đó. Billy muốn thay đổi, ít ra đó là điều hắn ta muốn. Hắn may cho mình quần áo phụ nữ với những thiếu nữ thật. Điều đó cắt nghĩa hắn có thể lấy một cái gì đó vừa vặn cho hắn từ các thiếu nữ đó. Số lượng các nạn nhân làm cho hắn xem như một chuỗi lần lột xác. Hắn hành động trong một ngôi nhà, cô có hiểu vì sao không?
- Lúc đầu, hắn treo cổ các nạn nhân tại cầu thang.
- Đúng vậy.
- Theo những gì tôi biết thì không có mối liên quan nào giữa hội chứng chuyển đổi giới tính với bạo lực. Thường các tên thay đổi giới tính là những người bị động
- Đúng vậy Clarice. Có khi người ta bắt gặp khuynh hướng thích mổ xẻ, về mặt thẩm mỹ, các tên chuyển đổi giới tính là những người khó thỏa mãn nhất, và gần chỉ có thế thôi. Bill chưa phải là một tên chuyển đổi giới tính thực thụ. Các người gần bắt hắn được rồi, Clarice, cô có nhận ra điều đó không?
- Thưa không, bác sĩ Lecter.
- Tốt rồi. Vậy cô có muốn nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra sau cái chết của cha cô?
Clarice nhìn vào cái mặt bàn đầy vết xước.
- Tôi sẽ ngạc nhiên nếu câu trả lời đang nằm trong mớ giấy tờ của cô.
- Mẹ tôi đã giữ được chúng tôi trong khoảng hơn hai năm.
- Bằng cách nào?
- Bà làm bồi phòng trong một khách sạn ven đường vào ban ngày và làm bếp trong một quán ăn nhanh lúc chiều tối.
- Và rồi sao nữa?
- Vì thế tôi mới đến ở tại nhà của một người bà con tại Montana.
- Chỉ mình cô thôi?
- Tôi là chị cả.
- Thế tòa thị chính không làm gì cho gia đình cô à?
- Một ngân phiếu năm trăm đôla.
- Rất lạ là cha cô không có bảo hiểm. Mà Clarice, cô nói với tôi cha cô làm va chạm con trượt của khẩu súng vào cánh cửa xe ông ta, phải không?
- Đúng.
- Đó không phải là xe tuần tiểu sao?
- Không.
- Xảy ra vào ban đêm à?
- Phải.
- Ông không có súng ngắn sao?
- Không.
- Ông làm việc ban đêm, với một chiếc xe bán vận tải, và chỉ trang bị với một khẩu súng trường... Mà này Clarice, có phải ông ta đeo ở thắt lưng một thiết bị nhỏ để kiểm tra việc tuần tiểu không? Cái loại máy có nhiều chìa khóa có thể mở được các hộp gắn tại các trụ điện nằm rải rác trong khắp thành phố, những chìa khóa mà người sử dụng phải tra vào các ổ khóa trong một thời gian nhất định? Để các quan chức biết là họ không ngủ. Nào Clarice, nói thử xem ông ta có mang một cái thiết bị như thế không?
- Có.
- Cha cô không phải là cảnh sát, Clarice, ông là một người gác đêm. Đừng có chối, tôi sẽ biết ngay.
- Chức vụ chính thức của ông là “nhân viên gác đêm của thành phố”.
- Và cái đó đâu rồi?
- Ông muốn hỏi cái gì?
- Cái thiết bị đó? Nó ra sao sau khi cha cô bị thương?
- Tôi không nhớ nữa.
- Nếu cô nhớ lại, đừng quên nói cho tôi biết nhé!
- Đúng. Tôi nhớ rồi... Ông thị trưởng có đến bệnh viện và đòi mẹ tôi phải giao lại cái thiết bị kiểm tra đó cùng cái huy hiệu. - Cô đã quên béng chi tiết này. Tên thị trưởng khốn nạn đó, trong bộ vét thể thao và giày mua lạc xon của Hải quân. - Có qua có lại mà bác sĩ Lecter.
- Trong một khoảnh khắc nào đó, cô có nghĩ là mình đã bịa ra toàn bộ câu chuyện này không? Không, nếu cô bịa chuyện này, nó cũng không ảnh hưởng gì đến cô cả. Chúng ta đang nói về những người chuyển đổi giới tính. Cô có nói là bạo lực và một thái độ tàn bạo sai lệch không hề liên quan với việc chuyển đổi giới tính. Không sai. Cô có nhớ những gì chúng ta đã nói về sự giận dữ được xem như sự dâm đãng và bệnh lupút bắt chước chứng mày đay không? Billy không phải là một tên chuyển đổi giới tính, Clarice à, nhưng hắn tin mình là như thế và cố hết sức mình để trở thành như thế. Tôi nghĩ hắn đã cố làm rất nhiều việc đấy.
- Ông nói là chúng tôi gần bắt được hắn.
- Có ba trung tâm phẫu thuật lớn về chuyển đổi giới tính: John Hopkins, Trường đại học Minnesota và Trung tâm Y khoa Colombus. Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu hắn không liên lạc đến một trong ba trung tâm này để xin chuyển đổi giới tính mà người ta đã từ chối việc đó.
- Vì lý do gì người ta từ chối cuộc phẫu thuật đó, điều đó chứng minh được điều gì?
- Cô rất nhạy bén, Clarice. Lý do thứ nhất là cái lý lịch tư pháp. Chỉ cần một tội phạm nhẹ thôi cũng đủ loại bỏ một người dự tuyển, trừ phi tội đó rất nhẹ và có liên quan đến vấn đề giới tính của anh ta. Như cải trang tại nơi công cộng, một cái gì đó đại loại như thế. Nếu anh ta che giấu một trọng tội, các trắc nghiệm về nhân cách sẽ tiết lộ ra ngay.
- Bằng cách nào?
- Cô phải biết là những thứ gì để có thể rà soát lại có phải không?
- Đúng vậy.
- Tại sao cô không hỏi thử bác sĩ Bloom xem sao?
- Tôi thích hỏi ông hơn.
- Thế cô hy vọng rút ra được gì với tất cả những thứ này, Clarice: một sự tăng lương hay sự thăng cấp? Hiện giờ cô đang là gì, một nhân viên bậc 9 phải không? Trong thời buổi này, một nhân viên bậc 9 nhỏ bé lãnh được bao nhiêu?
- Trước tiên là một cái chìa khóa cho cánh cửa lớn. Chuyện đó có liên quan gì với việc chẩn đoán chứ?
- Clarice, cô có thích bang Montana không?
- Tạm tạm thôi.
- Mối quan hệ của cô với người chú họ ra sao?
- Chúng tôi rất khác nhau.
- Họ như thế nào?
- Kiệt quệ vì công việc làm.
- Họ có con không?
- Không.
- Thế họ ở đâu?
- Trong một nông trại.
- Họ nuôi cừu à?
- Cừu và ngựa.
- Cô đã ở đó bao lâu?
- Bảy tháng.
- Lúc đó cô mấy tuổi?
- Mười tuổi.
- Sau đó cô đã đi đâu?
- Tổ ấm của dòng Luther ở Bozeman.
- Hãy nói thật đi.
- Đó là sự thật.
- Cô cứ vòng quanh mãi. Nếu cô cảm thấy mệt, chúng ta có thể gác chuyện này lại cho đến cuối tuần. Tôi cũng bắt đầu thấy chán rồi đấy. Nhưng nếu cô muốn tiếp tục?
- Chúng ta tiếp tục, bác sĩ Lecter.
- Được thôi. Thế là người ta bắt một đứa bé ra khỏi mẹ nó để đưa nó đến ở tại một nông trại ở Montana. Một nơi chăn nuôi cừu và ngựa. Ở xa mẹ, bị hấp dẫn bởi mấy con thú... - Bác sĩ Lecter ra hiệu cho Clarice nói tiếp.
- Thật tuyệt vời. Tôi có một phòng riêng cho một mình tôi, với một tấm thảm da đỏ trên sàn nhà. Họ để cho tôi cưỡi ngựa... họ dẫn tôi đi dạo trên một con ngựa cái... gần như bị đui. Hầu hết mấy con ngựa có một bệnh nào đó. Chúng đi khập khiễng hoặc bị bệnh. Vài con được nuôi lớn cùng mấy đứa trẻ và chúng khẽ hí lên mỗi khi tôi ra khỏi nhà vào lúc sáng để đi học bằng xe buýt.
- Rồi sao?
- Tôi nhận thấy có cái gì đó lạ trong chuồng ngựa. Họ có đặt một bộ yên cương trong dây. Mới đầu tôi nghĩ đây là một loại mũ xưa. Khi tôi cầm lên, tôi thấy có chữ “Dùng để giết ngựa của W. W.Greener.” Đó là một loại mũ chỏm hình chuông và ở trên có một lỗ để bắn một viên đạn vào. Có lẽ là loại nòng 32.
- Họ chăm sóc ngựa để sau đó giết chúng.
- Đúng vậy.
- Và người ta giết chúng tại nông trại.
- Chỉ những con được dành cho các xưởng làm keo và phân bón. Người ta có thể chất sáu con ngựa chết một trên chiếc xe tải. Với những con để làm thức ăn cho chó, họ giao chúng sống.
- Còn con ngựa cái mà cô thường cưỡi?
- Cả hai chúng tôi đã bỏ trốn.
- Cô có đi xa không?
- Tôi sẽ nói nếu ông cho tôi biết về việc chẩn đoán.
- Thế cô có biết các thủ tục để trắc nghiệm các ứng viên nam xin phẫu thuật chuyển đổi giới tính không?
- Không.
- Sẽ hay hơn nếu cô mang đến cho tôi một bản về chế độ y tế của một trong các trung tâm này, cụ thể là: chuỗi trắc nghiệm gồm thang độ Wechsler-Bellevue, trắc nghiệm cá nhân con người-cây-nhà, trắc nghiệm Rorschach, chân dung tự họa, hệ thống chủ đề của Murray, đương nhiên là phải có trắc nghiệm nhiều giai đoạn của Minnesota, và hai hay ba cái khác nữa, cái của Jenkins, mà theo tôi nghĩ là do Trường đại học New York soạn thảo. Chắc cô cần một cái gì đó mà người ta có thể phát hiện thật mau, có phải vậy không, Clarice?
- Đúng vậy, càng mau càng tốt.
- Hãy xem nào... một người đàn ông mà các kết quả trắc nghiệm sẽ khác với những thứ của một người chuyển đổi giới tính thực thụ. Tốt. Với trắc nghiệm con người-cây-nhà, hãy tìm một người nào không vẽ mặt người phụ nữ trước tiên. Đó là hình mà phần nhiều các tên chuyển đổi giới tính nam vẽ trước, và họ rất chú trọng đến các đồ trang sức của nữ giới. Các hình ảnh của nam giới chỉ là những bản in đơn thuần, với vài ngoại lệ đáng chú ý.
- Cô hãy tìm hình vẽ của một ngôi nhà không có những tô điểm vào loại “một tương lai xán lạn”, không có xe đẩy con nít trước cửa, không có rèm ở cửa sổ, và cũng không có hoa trong sân.
- Người ta có hai loại cây cho các tên chuyển đổi giới tính: cây liễu rủ với lá sum sê và các chủ đề về sự hoạn. Những cây bị xén ở bìa hình vẽ hoặc của trang giấy, các hình ảnh về sự hoạn, tất cả đều tràn đầy sức sống trong các hình vẽ của những tên chuyển đổi giới tính thực thụ. Những gốc cây đầy hoa và trái, đó là sự khác biệt rõ rệt rất quan trọng. Chúng không hề giống như các cây đã chết, bị chặt xén bớt, rùng rợn mà người ta thường bắt gặp trong các hình vẽ của những người bệnh tâm thần. Đó là một dấu hiệu tốt, cái cây của Bill sẽ rất rùng rợn. Tôi có nói nhanh quá không?
- Thưa không, bác sĩ.
- Khi vẽ hình của chính mình, một tên chuyển đổi giới tính luôn vẽ gần như trần truồng. Với các phiếu TAT, cô không nên để cho mình bị đánh lừa bởi sự hình thành ý niệm về một chứng giống như chứng hoang tưởng bộ phận, rất phổ biến trong số các chủ thể chuyển đổi giới tính thích cải trang; bọn chúng thường hay gặp rắc rối với cảnh sát. Cô có muốn tôi tóm tắt lại không?
- Có đấy, tôi rất thích.
- Cô phải cố gắng có được một danh sách của những người đàn ông bị ba trung tâm trên từ chối một cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Trước hết hãy kiểm tra những tên bị từ chối vì lý lịch tư pháp, nhất là những tên trộm. Trong số những đứa muốn che giấu một quá khứ phạm tội, cô nên tìm những trường hợp của các vấn đề nghiêm trọng trong thời thơ ấu, được kết hợp với bạo lực. Có thể là một sự giam giữ trong khi chúng còn trẻ. Kế tiếp cô chuyển qua các trắc nghiệm. Cô muốn kiếm một người đàn ông da trắng, khoảng ba mươi lăm tuổi, và hơi to con. Nhớ nghe, Clarice, hắn ta không phải là một tên chuyển đổi giới tính. Hắn tưởng mình là thế; hắn sẽ không hiểu vì sao người ta không muốn giúp đỡ hắn và điều đó làm cho hắn phẫn nộ. Đây là tất cả những gì tôi có thể nói cho cô cho đến khi tôi xem được hồ sơ. Cô để lại cho tôi chứ.
- Đồng ý.
- Cùng các tấm ảnh nữa.
- Trong đó tất cả.
- Nếu thế, cô nên mau chóng khai thác những gì cô có đi, Clarice, và chúng ta sẽ xem cô sẽ làm được những gì.
- Tôi muốn biết làm sao ông…
- Không. Cô không được quá tham lam như thế, hoặc chúng ta sẽ bàn tiếp vào tuần sau. Hãy trở lại một khi công hiệu cô có tiến triển. Được không, Clarice?
- Được.
- Tuần tới cô sẽ báo cáo cho tôi hai việc: Thứ nhất là chuyện gì đã xảy ra với con ngựa cái, vấn đề thứ hai là… làm sao cô có thể chế ngự được cơn thịnh nộ của mình?
Alonzo đến tìm cô. Cô ôm đống hồ sơ trước ngực, bước đi với đầu cúi xuống trong lúc cố ghi nhớ tất cả. Cố hít thở cái không khí trong lành của bên ngoài, cô không buồn ném một cái nhìn lên bàn làm việc của Chilton và vội vã rời khỏi bệnh viện.
Người ta có thể nhìn thấy đèn trong phòng của Chilton, ánh sáng lọt dưới khe cửa.

2
Ngày đã qua đi, tuy nhiên tại Baltimore, tất cả như bắt đầu thức dậy. Trong này, nơi không bao giờ có đêm tối, các giác quan khổ não bắt đầu một ngày mới như những con sò bị bỏ lại của lần thủy triều cuối cùng. Những vật sáng tạo của Chúa đã ngủ quên trong tiếng khóc, mở mắt ra để tiếp tục khóc, còn mấy tên điên cuồng thì tằng hắng.
Ở đầu hành lang, Bác sĩ Hannibal Lecter đứng thẳng người như khúc gỗ, mặt cách tường ba mươi phân. Ông bị trói bằng một đai vải trên một chiếc xe chuyển hàng. Dưới các đai vải là áo trói bệnh nhân còn chân ông bị xích lại. Một mặt nạ che mặt ông để cho ông không cắn được; nó cũng rất hiệu nghiệm như một giẻ bịt miệng, nhưng ít bị ướt vì nước miếng hơn, rất tiện cho việc chăm sóc.
Đứng sau ông là Barney, một người đàn ông nhỏ con tròn trịa đang lau chùi phòng giam. Các nhân viên vệ sinh thường làm rất nhanh bởi vì không khí của phòng giam này làm cho họ khiếp sợ. Barney kiểm tra công việc làm của họ và không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Chỉ Barney giám sát cách mà người ta cư xử với Bác sĩ Lecter, bởi vì anh ta không bao giờ quên mình đang làm việc với ai.
Bác sĩ Lecter đang vui đùa, ông có vô số mưu kế nội tại, điều đó giúp ông tiêu khiển suốt nhiều năm trời. Các ý nghĩ của ông không còn là tù nhân của nỗi sợ hãi hoặc của sự khả ái như Milton với tật nguyền của anh ta. Theo suy nghĩ của mình, Lecter hoàn toàn tự do.
Cái thế giới nội tâm của ông chứa đầy màu sắc và mùi hương, nhưng lại nghèo nàn về âm thanh. Nói cho đúng, ông phải căng tai để có thể nhận thức được giọng nói của tên Benjamin Raspail quá cố. Ông đang vui đùa nghĩ đến cách ông sẽ giao nộp Jame Gumb cho Clarice Starling, và việc nhớ lại Raspail sẽ rất hữu ích cho ông. Đấy, tên nhạc sĩ thổi sáo trong ngày cuối cùng của cuộc đời, nằm trên chiếc đi văng, đang nói về Jame Gumb cho ông:
“Jame có một căn phòng khủng khiếp nhất mà người ta có thể tưởng tượng được trong nhà cứu tế ban đêm ở San Fransisco; tường vách màu hoa cà đầy những hình vẽ ảo giác phát quang của thời bọn híppy, căn phòng đó thật tồi tệ.
Ông biết đấy, Jame, không có s trên giấy khai sinh của hắn ta, sẽ tái mặt mỗi khi ông gọi là ‘James’, dù cho đây là một lầm lẫn của bệnh viện. Hồi thời đó họ thâu nhận bất cứ ai, ngay cả những người không thể viết tên mình cho đúng nữa.
Bây giờ còn tệ hơn nhiều và việc đến bệnh viện là điều khủng khiếp nhất có thể xảy ra với ông. Nói tóm lại, Jame đang ngồi trên giường anh ta, trong căn phòng tồi tệ đó, hai tay ôm lấy đầu vì tiệm cầm đồ vừa đuổi việc do anh ta đã tái phạm cái chuyện xấu xa đó.
Tôi có nói là tôi không thể nào chịu đựng được nữa thái độ của anh ta và Klaus vừa bước vào cuộc sống của tôi. Ông biết không, Jame không phải là một tên đồng tính thực thụ, chỉ đơn thuần vì thói quen bị lây nhiễm khi còn ở trong tù. Nói cho đúng, anh ta chả là gì cả, gần giống như một sự trông không toàn diện mà anh ta cố lấp cho đầy và rất nóng tính. Người ta luôn có cảm tưởng rằng một khi anh ta bước vào một căn phòng nào đó, nó sẽ trở nên trống trải hơn thêm. Dù sao anh ta cũng đã giết chết ông bà của mình, nên người ta không biết một người có tính khí dễ bùng nổ như thế có thể nào lại một hiện hữu được, đúng không?
Như thế, anh ta thất nghiệp, anh ta đã làm chuyện đó với một mụ gái điếm già. Vì thế tôi bỏ rơi anh ta. Anh ta mới đến bưu điện để lấy thư tín của người chủ cũ với hy vọng sẽ có được một cái gì đó có thể bán được. Và trong đó có một gói đồ từ Mã Lai, hoặc một nơi nào gần đó. Anh ta hăng hái mở nó ra và đây là một va li đầy bươm bướm chết.
Ông chủ anh ta gởi tiền cho các nhân viên bưu điện của tất cả các đảo đó và họ gởi lại cho ông ta vô số hộp đựng bướm chết như thế. Ông ta mới nhúng chúng vào trong nhựa poliexte và làm ra các sản phẩm tầm thường nhất và ông ta táo tợn gọi chúng là đồ vật. Jame không biết làm gì với các con bướm đó và thọc tay sâu xuống dưới, nghĩ rằng dưới đó có thể có nữ trang, có khi người ta gởi các vòng của Bali, nhưng chỉ toàn là phấn của bươm bướm mà thôi. Thế là anh ta ngồi đó, hai tay ôm lấy đầu, mặt đầy phấn của bướm. Anh ta đã rơi xuống đến tận cùng, chuyện có thể xảy ra với bất cứ ai, và anh ta khóc. Rồi anh ta nghe một tiếng động nhỏ, đó là một con bướm trong cái vali được mở toang. Nó đang chui ra khỏi cái kén được để lẫn lộn trong đám bướm. Có rất nhiều phấn bướm trong không khí và nó nhảy múa trong ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Ông biết đấy, thật ấn tượng khi cảnh này được một người hoàn toàn mất trí mô tả lại. Anh ta nhìn con bướm đập cánh. Anh ta nói với tôi là nó lớn lắm, màu xanh. Anh ta mở cửa sổ và con bướm bay mất. Jame cảm thấy nhẹ người, anh ta bảo tôi như thế, và anh ta biết mình phải làm gì.
Jame tìm ra căn chòi nhỏ mà Klaus và tôi thường gặp nhau sau các buổi dạy đàn về, và anh ta đã có mặt ở đó. Không thấy Klaus đâu hết. Tôi hỏi “Klaus đâu rồi?” và anh ta trả lời “Anh ta đang tắm”. Tôi biết hắn ta nói láo, bởi vì Klaus không bao giờ tắm biển bởi vì sóng của Thái Bình Dương quá mạnh. Và khi tôi mở tủ lạnh ra, ông có biết tôi đã nhìn thấy gì không. Cái đầu của Klaus đang nhìn tôi, sau một lọ nước cam. Với da của Klaus, Jame đã làm một tạp dề, mặc nó vào và hỏi tôi có thích hắn như thế không. Tôi biết ông sẽ nghĩ chuyện đó khủng khiếp lắm phải không, nhưng tôi vẫn tiếp tục quan hệ với Jame một thời gian nữa.Tuy nhiên, hắn còn bất thường hơn lúc tôi mới quen hắn. Tôi nghĩ hắn sẽ rất ngạc nhiên nếu thấy ông không sợ hắn.”
Và những lời nói cuối cùng mà Raspail đã nói “Tôi tự hỏi không biết tại sao cha mẹ tôi không giết chết tôi trước khi tôi đủ lớn để gạt họ.”
Cái tay cầm thanh mảnh của con dao rọc giấy còn hơi run khi trái tim bị xuyên thủng của Raspail vẫn cố đập, và Bác sĩ Lecter nói “Không khác gì một cọng cỏ trước gió, mày không thấy thế sao?”, nhưng đã quá trễ để Raspail có thể trả lời rồi.
Bác sĩ Lecter nhớ từng chữ một và những điều khác nữa. Nhiều ý nghĩ thích thú để giết thời giờ trong khi người ta chùi rửa phòng giam.
Clarice Starling cũng tinh ma lắm, ông thầm nghĩ. Cô ta có thể tìm được Jame Gumb với những gì ông mách cho cô, nhưng có thể sẽ mất rất nhiều thời giờ. Để bắt được tên đó, cô ta phải có thông tin thật chính xác. Bác sĩ Lecter tin chắc sau khi đọc những chi tiết liên quan đến các án mạng, các tang chứng sẽ tự động xuất hiện, có thể liên quan đến sự huấn nghiệp mà hắn đã nhận được trong trại giáo hóa, sau cái chết của ông bà hắn. Ngày mai ông sẽ tiết lộ cho cô ta biết về Gumb, khi nói khá rõ mọi thứ để Jack Crawford chắc chắn bắt được hắn, Mọi thứ sẽ kết thúc vào ngày mai.
Ông nghe tiếng chân đằng sau mình, có ai đó vừa tắt tivi. Ông cảm thấy chiếc xe đẩy bị nghiêng ra sau. Đây là sự khởi đầu của một hành trình gian nan, trở về phòng giam của ông. Họ luôn làm việc này chỉ theo một cách. Trước tiên, Barney và các cộng sự sẽ nhẹ nhàng đặt ông nằm sấp xuống nệm. Sau đó Barney cột hai đế chân ông vào chân giường bằng cái khăn lông, tháo các sợi xích ở chân ra, và trước sự hỗ trợ của hai người phụ tá được trang bị bình xịt thuốc mê và gậy chống biểu tình, anh ta mới tháo các khóa của áo trói ở sau lưng ra, và từ từ bước lui ra khỏi phòng, sau khi kéo tấm lưới và đóng cửa sắt lại, bỏ bác sĩ Lecter tự xoay xở mở trói cho mình. Sau đó ông bác sĩ sẽ trao đổi các trang thiết bị kia cho bữa điểm tâm sáng. Mọi việc được tiến hành như thế kể từ khi bác sĩ Lecter tấn công người nữ y tá và dường như cách này đã làm cho mọi người hài lòng.
Nhưng trong bữa sáng đó, quá trình này bị gián đoạn.

3
Một cái tưng nhẹ báo cho bác sĩ Lecter biết chiếc xe vừa vượt qua ngưỡng cửa phòng giam. Ông nhìn thấy bác sĩ Chilton, ngồi trên giường, đang đọc thư từ của rnình. Ông ta đã cởi áo vét và cái cà vạt được nới lỏng, được treo tòn ten quanh cổ như một sợi dây chuyền không có mặt.
- Barney, anh hãy đưa ông ta đến gần chỗ vệ sinh đi - Ông giám đốc ra lệnh mà không ngước mắt lên - Sau đó anh trở về vị trí của anh đi.
Bác sĩ Chilton vừa đọc hết lá thư cuối cùng của Cục Lưu Trữ Tổng hợp về tâm lý học gởi cho bác sĩ Lecter. Ông ném mớ thư từ đó xuống giường và bước ra khỏi phòng giam. Lecter đứng đó, không một cử động nào, nhưng ánh mắt đằng sau cái mặt nạ thì sáng lên trong khi ông nhìn theo người kia.
Chilton bước lại cái bàn con để tại hành lang và cúi xuống lấy micro ra. Ông quơ quơ nó trước cái mặt nạ và trở lại ngồi xuống giường.
- Tôi cứ tưởng cô ta đến đây kiếm các đầu mối để xác định trách nhiệm của bệnh viện về cái chết của Miggs, nên mới nghe lén cuộc nói chuyện của hai người. Đã từ nhiều năm rồi tôi không được nghe giọng nói của ông, lần cuối cùng có lẽ là lần hỏi cung của tôi, khi ông đã đánh lạc hướng tôi bằng các câu trả lời của ông, sau đó biến tôi thành trò cười với các bài trên tờ Journal. Họ cho rằng ý kiến của một người bệnh tâm thần có thể có giá trị ngay giữa cộng đồng nghề nghiệp, là điều khó tin, có phải vậy không? Nhưng tôi vẫn ở đây và ông cũng thế.
Bác sĩ Lecter không trả lời.
- Nhiều năm im lặng, rồi Jack Crawford gởi cô gái đó đến đây và thế là ông xiêu lòng. Điều gì đã làm cho ông thay đổi như vậy Hannibal? Cặp giò đẹp thon thả của cô ta à? Phải đầu tóc bóng láng của cô ta không? Cô ta tuyệt vời quá, phải không? Kênh kiệu và tuyệt vời. Cô ta gợi cho tôi nhớ lại cảnh mặt trời lặn trong một ngày lạnh giá. Tôi biết lâu lắm rồi ông không hề thấy bóng dáng của một người phụ nữ nào, nhưng ông có thể tin tôi đi.
- Ông chỉ còn thấy cô ta một lần duy nhất nữa thôi. Rồi sau đó Ban Hình sự Baltimore sẽ thay thế cô ta. Họ đang chuẩn bị gắn cho ông một cái ghế xuống sàn của phòng chạy điện. Đó là một cái ghế có khoét lỗ, vì sự thoải mái của ông và của họ nữa. Dĩ nhiên là tôi không hay biết gì về chuyên đó.
- Bây giờ ông đã hiểu chưa? Họ biết rồi, Hannibal. Họ biết là ông biết lý lịch của tên Buffalo Bill. Họ nghĩ có thể ông đã chữa chạy cho hắn. Khi cô Starling nói đến Buffalo Bill, tôi rất thắc mắc. Tôi mới điện cho một người bạn trong Ban Hình sự của Baltimore. Họ tìm thấy một con côn trùng trong cuống họng của Klaus. Họ biết chính Buffalo Bill đã ra tay. Crawford luôn tỏ vẻ tin rằng ông rất giỏi. Tôi không nghĩ ông biết ông ta thù ghét ông đến mức nào, từ cái ngày ông rạch nát mặt người đệ tử ruột ông ta. Bây giờ ông ta nắm chắc ông rồi. Thế ông còn nghĩ mình giỏi nữa không, Hannibal?
Bác sĩ Lecter nhìn cặp mắt của Bác sĩ Chilton đang lướt nhìn các dây da của chiếc mặt nạ. Quá hiển nhiên là ông muốn tháo nó ra để nhìn được mặt của mình. Lecter tự hỏi không biết ông ta có làm bằng cách an toàn nhất, là từ đằng sau. Nếu từ trước mặt, ông ta phải choàng hai tay qua hai bên đầu và các gân máu của cánh tay sẽ ở ngay sát miệng của mình. Coi nào, đến đây đi bác sĩ. Buớc lại gần đi. Không à. Chilton quyết định không làm.
- Bây giờ ông còn tin là mình được chuyển đến một phòng giam có cửa sổ nữa không? Ông còn tin mình có thể đi dạo trên bãi biển và nhìn ngắm chim nữa không? Tôi không nghĩ thế. Tôi có gọi cho bà Thượng nghị sĩ Ruth Martin và bà ta chưa hề nghe nói đến một thỏa thuận nào với ông cả. Tôi có nhắc cho bà ta biết ông là ai. Bà ta cũng không hề biết Clarice Starling là ai Người ta đã gạt ông. Với đàn bà, đáng lẽ ông phải trông chờ vài trò gian xảo nhỏ, nhưng điều đó quả là đáng phẫn nộ, có phải không?
- Sau khi bọn chúng đã ép ông như quả chanh rồi, Crawford sẽ khép ông vào tội không tố giác tội ác. Đương nhiên ông sẽ thoát nhờ sắc luật M’Nagten, nhưng nó sẽ không làm cho vị chánh án hài lòng. Ông đã chờ cho có sáu người chết mới chịu cung khai. Tòa án sẽ không quan tâm đến số phận của ông đâu.
- Không có cửa sổ đâu, Hannibal. Ông sẽ sống hết cuộc đời của mình trong một nhà tù liên bang. Ông sẽ từ từ rụng hết răng và khi sinh lực đã cạn kiệt, sẽ không còn ai sợ ông nữa và ông sẽ ở trong một phòng sinh hoạt nào đó như Flendauer. Ông chỉ có thể đọc được những gì ông viết lên tường. Tòa án sẽ không cần để ý những gì xảy ra cho ông. Ông có thấy mấy ông già không: họ chỉ biết khóc khi họ phải nhận món mứt mơ.
- Jack Crawford và cái ả khêu gợi giả dối kia, một khi bà vợ ông ta chết rồi, sẽ không còn lén lút nữa. Ông ta sẽ ăn mặc như một thanh niên và sẽ miệt mài thực tập một môn thể thao nào đó mà cả hai đều yêu thích. Họ đã có những mối quan hệ thân mật kể từ khi Bella ngã bệnh, quá rõ đấy. Bọn họ sẽ thăng chức và mỗi năm chỉ nghĩ đến ông có một lần thôi. Có thể cuối cùng rồi Crawford cũng sẽ vác mặt tới để báo cho ông biết điều gì đang chờ đón ông. Tôi tin chắc ông ta đã soạn sẵn bài diễn văn đó rồi.
- Hannibal ơi, ông ta không hiểu ông như tôi hiểu ông đâu. Ông ta nghĩ rằng mỗi khi ông ta hỏi thông tin của ông, ông chỉ biết hành hạ bà mẹ đau khổ mà thôi.
Không sai một chút nào, bác sĩ Lecter thầm nghĩ. Mình không thể nào ngờ Crawford hành động như thế, cái vẻ mặt nửa Ai-len nửa Xcốt len đó, cái vẻ thiếu tế nhị, lừa đảo đó. Cái mặt đầy sẹo đó, cho người nào biết nhận ra nó. Chắc ông ta còn chỗ cho vài người khác nữa.
- Tôi biết điều gì làm cho ông sợ. Không phải là sự đau đớn hoặc sự cô độc. Điều ông không thể chịu được, Hannibal, là những nhục nhã, mà với điều này thì ông không khác gì một con mèo. Tôi tự hứa là chăm sóc ông, Hannibal, và tôi sẽ làm. Không một cảm xúc cá nhân nào đã làm hoen ố mối quan hệ của chúng ta, ít ra là từ phía tôi. Và bây giờ tôi đang chăm lo cho ông đây.
- Không hề có một thỏa hiệp nào giữa bà Thượng nghị sĩ Martin và ông cả, nhưng bây giờ thì có đấy. Hoặc có thể là không. Vì ông mà tôi phải gọi điện rất nhiều và vì lợi ích của cô gái đó nữa. Tôi sẽ cho ông biết điều khoản thứ nhất là gì: tôi là người trung gian duy nhất của ông. Tôi là người duy nhất đăng tải một bản tường trình chuyên môn của cuộc trao đổi đầy hiệu quả của hai chúng ta. Ông sẽ không đăng gì cả. Tôi sẽ có độc quyền bất cứ lời khai nào của Catherine Martin, nếu cô ta thoát chết.
- Điều kiện này không thể mặc cả. Ông sẽ trả lời ngay cho tôi. Ông có chấp nhận điều khoản này không?
Bác sĩ Lecter nở nụ cười mỉm khó nhận thấy được.
- Tôi khuyên ông nên trả lời ngay cho tôi, nếu không ông sẽ phải trả lời cho Ban Hình sự Baltimore đấy. Đây là những gì ông có được: nếu ông nhận dạng được Buffalo Bill và nếu cô gái được cứu kịp thời, bà Thượng nghị sĩ Martin sẽ xác nhận với ông bằng điện thoại, sẽ cho chuyển ông về nhà tù liên bang ở Núi Brushy, Tennessee, ngoài tầm tay của giới chức Maryland. Ông sẽ thuộc dưới quyền của bà ta, cách xa Crawford. Ông sẽ có một phòng có cửa sổ nhìn ra rừng, và sách báo, về những hoạt động ngoài trời, hai bên sẽ thỏa thuận sau, nhưng bà ta đã đồng ý rồi. Hãy cho biết tên của hắn ngay và ông sẽ lên đường tức thì. Cảnh sát bang Tennessee sẽ nhận ông tại phi trường, ông thống đốc đã chấp thuận rồi.
Cuối cùng Bác sĩ Chilton cũng đề cập đến một cái gì đó thật hấp dẫn, mà ông ta không hề nhận ra, Bác sĩ Lecter liếm môi mình ở phía sau cái mặt nạ. Cảnh sát sẽ trông chừng mình, mà cảnh sát thì không hề cẩn thận như Barney. Cảnh sát thường chỉ lo mấy tên tội phạm và thường hay tin tưởng vào còng và xiềng xích. Mà còng và xiềng xích thì được mở bằng chìa khóa. Giống như cái mình đang có đây.
- Tên của hắn là Bill - Bác sĩ Lecter nói - Tôi nói phần còn lại cho bà thượng nghị sĩ, tại bang Tennessee.