Hôm nay lớp liên hoan cuối năm. Mới sáng bọn con trai đã lo khiêng bàn trang trí lớp. Bọn con gái cắt giấy hoa treo tường. Cả dãy hành lang rầm rầm rộ rộ. Đầy ắp tiếng cười vẳng ra từ các lớp. Trên bảng, Vũ công tử và "chị Hai nước tương" lo vẽ khẩu hiệu và bông hoa trang trí. Chợt công tử quay xuống lớp, nói lớn: - Tôi đề nghị mình viết một câu dành riêng cho cô, các bạn đồng ý không? Dưới lớp, mọi người đều ngưng tay nhìn lên: - Ý kiến hay đó, nhưng viết câu gì? Hồng cô nương suy nghĩ một chút rồi la lớn: - "Luyến tiếc chia tay cô" được không? Vài tên bật cười, thằng Tiến nhăn mặt: - Sến vừa thôi bà. Lớp trưởng đại nhân la to:- Viết một câu gì mà bày tỏ tình cảm của tụi mình với cô đấy. Cán sự văn suy nghĩ đi.Thùy cô nương lanh chanh:- Hay là "Gởi đến cô tình cảm yêu mến" được không?- Sến dữ nữa.Vũ công tử khoát tay bảo chúng nó im rồi nói nghiêm chỉnh:- Tôi thấy thế này, nếu mình viết "Tập thể lớp 11C nồng nhiệt đón chào cô" thì vừa thể hiện tình cảm, vừa có vẻ là buổi lễ, các bạn thấy sao?Dưới lớp vài cặp mắt nhíu lại suy nghĩ. Vài khuôn mặt trầm ngâm tìm ý tưởng khác. Cuối cùng không ai nghĩ ra nỗi câu gì hay hơn. Thế là trang trí với câu Duy đưa ra.Nửa giờ sau thì trên bảng đã hiện ra khẩu hiệu của Duy và những hoa văn trang trí rất đẹp. Cả lớp xuýt xoa:- Vũ công tử vẽ đẹp quá "chời"!- Chữ như vịt bay, gà múa, đâu có thua gì "họa sỏi".Duy phớt lờ mấy câu trêu chọc. Nó loay hoay dùng phấn đỏ, vẽ một cánh phượng cuối cùng. Bên cạnh nó, Hồng cô nương lom khom gom hết bụi phấn vào một tờ giấy, gói lại cẩn thận. Vừa làm cô nàng vừa tủm tỉm. Có trời mới biết nàng ta định giở trò gì.Ở góc lớp, Minh Lan và Mai Thanh đang ngồi cắt giấy hoa. Thằng Tiến ngồi bên cạnh Minh Lan. Tiểu thư cắt đến đâu thì nó giở giấy cắt đến đó. Trán nó cau lại ra vẻ hết sức chăm chú.Hồng cô nương in ngón tay vào gói giấy đựng bụi phấn rồi ngồi xuống đối diện với thằng Tiến. Vẻ mặt cô nàng tỉnh bơ:- Ê, mặt ông dính cái gì đen thui vậy, đưa tui phủi cho.Nói rồi nó quẹt một đường lên trán Đông Kisốt. Rồi viết thêm vài chỗ nữa lên mặt. Trần tiểu thư mở mắt lớn nhìn Tiến. Hồng vội ra dấu bảo im. Tiểu thư bèn nhìn xuống chiếc kéo, mím miệng để khỏi cười.Đông Kisốt không hay biết gì, và vẫn chăm chú lo gỡ giấy. Mỗi lần làm việc gì cho Minh Lan là nó tập trung hết tinh thần nên chẳng để ý gì đến việc khác.Lát sau thì lớp đã khác hẳn. Những chiếc bàn được kê thành vòng đối diện nhau. Giấy hoa đã được dán lên tường. Bình hoa cũng cắm xong. Nhóm con gái tíu tít bày bánh kẹo ra dĩa. Chạy tới chạy lui lăng xăng.Thằng Phục nãy giờ đứng canh ở cửa, chợt la lên:- Cô lên kìa, chuẩn bị đi quý vị.Đám con gái vội đặt các dĩa bánh vào vị trí. Tụi con trai chạy đến góc lớp lấy giấy hoa và bình keo. Khi cô Thy bước vào thì cả lớp đã đứng dọc hai bên cửa. Chúng nó đồng loạt vỗ tay:- Hoan hô cô, hoan hô. Cô muôn năm.Chúng nó tung giấy hoa lên. Xịt dây tơ hồng y chang đám cưới. Giấy bay lả tả kết hợp với những đường dây giăng qua giăng lại, cảnh thật là đẹp mắt, rộn ràng.Cách đón tiếp làm cô Thy hết sức bất ngờ. Cảm động quá, cô chớp chớp mắt, cười vui vẻ.- Cám ơn các em, các em làm cô ngạc nhiên quá.Chợt cô nhìn kỹ mặt thằng Tiến:- Ủa, sao mặt em phấn không vậy?Hiệp sĩ đứng ngơ ngác nhìn lại cô, rồi nhìn sang đứa bên cạnh. Nó tưởng cô Thy nói người khác. Cử chỉ của nó làm cả lớp cười dữ. Cả cô Thy cũng bật cười theo.Thế là mọi người ngồi vào bàn. Chúng nó đã sắp trước một bàn "danh dự" cho cô Thy. Có cả một vòng hoa hẳn hoi với lời đề tặng của lớp. Theo chương trình sắp sẵn thì lớp trưởng đại nhân sẽ đọc "lời khai mạc" trong buổi liên hoan. Và cô nàng đã đứng lên nói:- Thưa cô, em xin phép phát biểu.Run quá, nàng Ú vừa nói vừa giơ tay như xin phát biểu trong lớp làm mọi người bật cười. Cô Thy khuyến khích:- Bình tĩnh nói đi em.- Dạ, hôm nay lớp liên hoan.Cả lớp cười rần lên:- Biết rồi, chuyện đó ai cũng biết.- Chuyện đó khỏi nói. Thấy bánh kẹo là biết rồi.Thấy ai cũng cười, lớp trưởng càng run dữ. Cô nàng đứng im hơi lâu để trấn tỉnh rồi nghiêm trang:- Dạ, trong năm học vừa qua, lớp em rất mến cô. Dạ, ban đầu tụi em có hơi quậy, tụi em đặt nhiều tên cho cô. Nhưng bây giờ thì không dám nữa, cho nên... Dạ, lớp kiến nghị là... xin cô chủ nhiệm tiếp năm sau nữa.Câu này thì đúng ý của cả lớp. Thế là tiếng vỗ tay đắc ý vang lên rầm rộ. Cô Thy quá cảm động và cũng vỗ tay theo.- Cô sẽ xin thầy hiệu trưởng để đi theo lớp các em.- Hứa nghe cô.- Chắc chắn đừng để tụi em thất vọng nghe cô.Cả lớp đều lao nhao nên không ai để ý đến câu nói quá mức tình cảm đó. Xong phần khai mạc rồi, chúng nó bắt đầu đề nghị cô hát. Nhưng cô Thy không hát được và đề nghị lớp hát. Thế là Tiến Đông Kisốt đứng lên, hăng hái:- Mở đầu chương trình văn nghệ hôm nay, xin mời cặp song ca nổi tiếng biểu diễn. Đó là bạn Duy và bạn Lan.Nãy giờ Minh Lan cố ý ngồi gần Vũ công tử để có dịp cám ơn về vụ té sông. Nhưng thấy công tử cứ ngồi xích ra xa nó và chỉ nói chuyện với nhỏ Hồng nên nó tự ái. Bây giờ nghe Đông Kisốt đề nghị, sợ Duy từ chối thì quê, nên cô nàng bèn lên tiếng trước, Cô nàng lắc đầu nguầy nguậy:- Thôi, không hát chung đâu nghe.Duy không nói gì nhưng nó đứng ngay dậy, bỏ qua ngồi cạnh thằng Quang. Làm Minh Lan càng thấy tức. Nó vừa quê vừa tự ái, và cũng làm một cử chỉ con nít là đứng dậy bước qua ngồi cạnh nhỏ Thùy.Thùy cô nương bấm tay Minh Lan, cười khúc khích:- Hai đứa bây giống con nít quá.Đông Kisốt đã đề nghị thằng Phục đứng lên ca cải lương. Đó là món ruột của diễn viên Phục nên nó khoái lắm. Anh chàng đứng ngay dậy, bước ra khỏi bàn, vừa ca vừa diễn. Làm cả lớp khoái chí vỗ tay lốp bốp ủng hộ.Cả lớp ai cũng vui vẻ, chỉ có Minh Lan và Duy là ngồi im ỉm. Minh Lan vốn tiểu thư quen được bạn bè chiều chuộng. Nên bị tên bạn thân chơi mặt lạnh cô nàng thấy giận kinh khủng. Và thay vì tìm cách cám ơn, thì cô lại quay ra nghĩ cách trả thù cái tên kênh kiệu khó ưa đó.Cuộc liên hoan kéo dài gần hết buổi sáng. Khi ra về, nhóm lớp trưởng còn kéo nhau đi karaoke. Nhưng Minh Lan không đi. Vì sợ đi như vậy Vũ công tử nghĩ mình muốn làm quen.Buổi chiều, cô nàng bèn gọi điện hẹn với Vũ công tử ở trường. Khi vô trường thì đã thấy Duy dựng xe dưới cây phượng đứng chờ. Cô nàng bèn đi về phía đó, mặt lạnh như tiền.Duy không hiểu Minh Lan hẹn có chuyện gì. Nó định hỏi thì cô nàng lên tiếng trước.- Chờ lâu không vậy?- Không lâu lắm, có chuyện gì vậy?- Hôm đi đám cưới bị té, cám ơn nghe.Ra là chuyện đó. Đợi tới bây giờ... Nhưng cám ơn kiểu "găng" như vậy Duy cóc cần. Nó cụt ngủn:- Không có gì.Duy nói mà mắt nó vẫn ngó đi chỗ khác. Khi nó quay lại thì thấy Minh Lan lấy một gói gì đó trong giỏ chìa ra trước mặt nó:- Trả nè.- Cái gì vậy?- Thiệp. Từ đó giờ tôi giữ, bây giờ trả, không thích giữ nữa.Thái độ của Minh Lan làm Duy tức lên. Nó bèn quăng xấp thiệp xuống đất, nói cộc lốc:- Không xài nữa thì bỏ, giữ làm gì.Minh Lan mở lớn mắt nhìn xấp thiệp. Nó không ngờ Duy phản ứng găng như vậy. Trong khi nó muốn Duy hiểu ra mà năn nỉ nó giữ, rồi sau đó phải hỏi lý do nó giận. Nó tức không nói được, mắt mũi bắt đầu đỏ hoe rồi khóc ngon lành.Vũ công tử đứng đờ người ra, lúng túng. Lúc nãy nó thấy Minh Lan là con nhỏ không biết điều. Nó đã cư xử tốt như vậy mà còn kênh kiệu. Nó định bỏ về để dằn mặt Minh Lan. Nhưng bây giờ thấy cô nàng khóc, nó không còn tinh thần nào nữa mà phát hoảng lên. Nó xuống giọng:- Sao vậy Lan? Chuyện gì vậy?- Không có chuyện gì hết.Không có chuyện gì mà tự nhiên khóc. Kiếm chuyện đã rồi khóc. Con gái thật là khó hiểu. Tiếng sụt sịt làm nó thấy khó xử, nó bèn năn nỉ:- Mình xin lỗi, đừng khóc nữa.- Xin lỗi chuyện gì?Duy làm thinh. Thật ra nó cũng không biết mình có lỗi gì. Nhưng thấy người ta đứng với mình mà khóc thì dĩ nhiên mình có lỗi gì đó. Nó nói dè dặt:- Mình có làm gì để bạn giận không?Thấy Duy xuống nước, Minh Lan chịu lắm. Nó thích được năn nỉ và chìu chuộng. Biết khóc sẽ được năn nỉ tiếp, nó bèn sụt sịt một hồi nữa mới chịu nín hẳn.Thấy Minh Lan nín khóc, Duy thở nhẹ như trút được một gánh nặng. Nó bắt đầu điều tra nguyên nhân của trận lụt bất thường ấy:- Mình làm gì bạn giận vậy, nói đi.Minh Lan hít mũi, giọng như kể tội:- Hồi sáng nếu không thích hát chung với mình thì thôi, mình có ép gì đâu, tự nhiên bỏ đi chỗ khác, làm như mình tệ lắm vậy. Mà không phải chỉ chuyện đó, mấy tháng nay tự nhiên không nói chuyện, kênh vừa thôi chứ.Duy ngớ người đứng im. Nó thấy Minh Lan ngang ngược kinh khủng. Chính cô ta gây ra mọi chuyện, rồi quay lại đổ thừa. Con gái thật ngang như cua. Chơi với con gái lúc nào cũng phải nhường nhịn. Đã vậy còn chưa vừa lòng, lại còn hoạch họe bắt lỗi đủ thứ.Nhưng nếu phản công lại thì còn tệ hại hơn. Phải nghe khóc lóc rồi lại năn nỉ. Thôi thì nhịn tiếp tập hai cho yên. Nghĩ vậy Duy lấy giọng nghiêm chỉnh:- Cho mình xin lỗi.Được thể Minh Lan làm tới:- Lại còn quăng thiệp vô mặt người ta nữa.- Cho mình xin lỗi.Không biết Minh Lan tìm đâu ra được vô số khuyết điểm của Duy ra kể. Những lỗi từ thời xa xưa nào đó mà Duy không nhớ nổi. Nhưng nó không hề phản kháng, chỉ xin lỗi tới bến. Minh Lan nói cách nào mà cuối cùng Duy thấy tội lỗi của nó chồng chất. Và nó mới là nguyên nhân của chuyện xích mích, còn cô nàng thì hoàn toàn vô tội.Duy thấy oan ức quá. Nhưng nó tự nhủ phải làm thinh nhường nhịn. Nhường con gái một chút cũng không sao. Còn hơn chọc cho cô nàng khóc. Con trai mà ăn thua đủ với con gái thì còn gì là chí khí nam nhi.Nhưng đứng im nghe kể tội hoài, ai mà chịu cho được. Duy bèn tìm cách đánh lạc hướng cô nàng:- Lúc trước mình phát hiện một quán kem đậu xanh ngon lắm, đi không?Nghe nói đến kem, Minh Lan có vẻ chú ý lắm. Nó quên ngay chuyện gây cấn lúc nãy, cười mím mím:- Đi thì đi.- Đi ngay bây giờ chứ?Minh Lan trả lời bằng một cái gật đầu. Thấy xấp thiệp còn dưới đất, nó cúi xuống nhặt lên cho vào giỏ. Nhưng nhớ mới trả người ta mà bây giờ giữ lại thì quê, nó bèn hỏi:- Cái này có muốn lấy lại không?- Thôi, tặng rồi thì bạn giữ đi. Trả lại mình buồn lắm.Duy cũng còn khá thông minh, chứ nếu nó bảo bỏ thì chắc sẽ thấy trời xanh đổ lệ.Ngồi trong quán kem, Minh Lan và Duy nói về chuyện liên hoan lúc sáng. Cả hai hơi tiếc vì không ca chung với nhau. Sẵn dịp, Duy nói luôn:- Lan này, sao lúc trước tự nhiên không nói chuyện với mình. Có lý do gì không?Nghe Duy hài tội một cách kín đáo, Minh Lan quê lắm, nó bèn nói lãng đi:- Cũng không nhớ lúc đó tại sao, quên rồi.Minh Lan không nói nhưng Duy cũng lờ mờ đoán ra. Nó biết lúc trước Minh Lan thấy nó hay bỏ học nên khi dễ. Sau này nó thể hiện bản tính hẳn hoi. Và cô nàng quay ra nể phục nó.Hình như con gái chỉ nể phục con trai hơn nó một cái đầu.Duy ngồi lặng lẽ suy nghĩ. Còn Minh Lan thì vô tư ăn kem và kể lại chuyện Hồng cô nương quẹt phấn lên mặt Đông Kisốt. Vừa kể cô nàng vừa cười giòn giã như rất thú vị.Duy nhìn Minh Lan một cách ngạc nhiên. Lúc nãy cô nàng khóc mù trời. Bây giờ huyên thuyên cười nói vui vẻ. Nó nhớ có lần thằng Quang bảo "con gái sáng nắng chiều mưa". Nhưng Minh Lan thì không đợi đến chiều. Khóc cười thay đổi chỉ trong vòng năm phút. Duy không tài nào hiểu nổi tâm lý thất thường đó. Nó chỉ có thể kết luận rằng: "Con gái là một sinh vật khó hiểu".