Cả lớp ồn lên như cái chợ. Mạnh ai nấy nói chuyện. Với các lớp khác thì mười lăm phút đầu giờ là để ôn bài hoặc ổn định trật tự. Nhưng đối với lớp 11C này, thì học bài là chuyện khoa học viển tưởng. Còn ngồi im trật tự chỉ là giấc mơ xa vời của thầy giám thị. Bởi đó là một lớp quậy nhất trong những lớp quậy. Là sự điên đầu của các thầy cô bộ môn và là nỗi ám ảnh của thầy cô chủ nhiệm. Chân dung tự họa của lớp 11C là thế đấy. Mười lăm phút đầu giờ hôm nay tự nhiên lớp nổ ra đề tài mới. Đó là chuyện lá thư của Vũ công tử gởi Trần tiểu thư. Không biết lá thư ấy được gởi từ lúc nào. Nhưng hôm nay, vào lớp tự nhiên cô nàng tên Thùy bỗng dưng đứng dậy, vẫy vẫy một tờ giấy lớn: - Ê, quý vị phân tích giùm xem cái này là thơ hay ca dao đây. Cả lớp chợt im phăng ph¡c, mấy mươi cặp m¡t nhìn về phía bàn ba. Thùy bèn hứng giọng đọc lớn: "Không qua bên ấy thì thương Qua thì lại mắc cái mương cây cầu Không qua bên ấy thì sầu Qua thì lại mắc cây cầu cái mương." Đọc xong, Thùy lại giơ cao tờ giấy: - Đấy, ca dao lục bát mà viết ngang hàng như thế đấy, chu choa, dốt sao mà dốt thế! Mấy cái bàn gần đó chu miệng cười rúc rích. Mỗi người một tiếng: - Trời ơi! Thế kỷ hai mươi mốt tới rồi mà còn đem ca dao ra để tỏ tình. - Ôi, nghe mới thắm thiết làm sao! - Lại còn có cả hoa hồng nữa, sao không tặng hoa vạn thọ. Hoặc là tặng nàng một hộp chocolat. Phải ăn mới biết hương vị tình cảm chứ.- Ấy ấy, ăn rồi tình cảm nó bay lung linh, để hoa hồng cho nhớ lâu chứ. Tiếng hi hi, ha ha kéo dài không dứt. Các cô nàng như nổi quạu mỗi người nói một câu. Rồi khoái chí cười.Nhưng các bàn khác thì lại nguýt háy tưng bừng. Hồng cô nương bĩu môi:- Kiêu căng quá ai chịu cho nỗi.- Nhưng mà thư đó ai gởi? Gởi cho ai? Học không lo học bày đặt yêu kiều, thấy ghê.Hai nhóm lời qua tiếng lại, bên đây công kích bên kia. Không ai thấy ở dưới góc lớp, mặt Vũ công tử hầm hầm tức giận. Và anh chàng không có cách nào khác hơn là im lặng cho đỡ giận.Vũ công tử tên thật là Vũ Quốc Duy. Là một vị công tử mặt mũi khá khôi ngô. Tính tình hào phóng cực kỳ. Mỗi lần đi chơi, anh chàng sẵn sàng tài trợ cho cả nhóm từ A đến Z mà không hề nao núng. Bởi vậy, bọn con trai phong cho anh chàng biệt danh công tử. Danh hiệu đó có từ lớp 10 cho đến bây giờ.Giữa năm lớp 10, sau đợt tập văn nghệ, cùng song ca với Minh Lan, Duy đâm ra thích tiểu thư. Nhưng chỉ thích thôi chứ không dám nói gì. Thế rồi dần dần ý thích biến thành hành động. Dần dần Duy tặng sách, tặng thiệp hoặc bánh kẹo. Những thứ đó Minh Lan nhận một cách vô tư. Làm Duy hy vọng vô cùng. Và đến lúc này, anh chàng quyết định bày tỏ nỗi lòng canh cánh của mình.Duy không dám đưa thẳng cho Minh Lan. Mà nhờ Thùy đưa giùm. Vì hai nàng rất thân với nhau. Duy đâu biết Thùy là con nhỏ lắm mồm nhiều chuyện, và cũng không tưởng tượng nỗi cô nàng oang oác công bố lá thư như thế này. Càng nghĩ càng tức giận kinh khủng.Bên cạnh Duy, thằng Quang cũng thấy nóng mũi, nó thì thầm:- Con nhỏ đó quá quắt thiệt, tao muốn đánh cho nó một trận.Ngồi bên trái Duy, Phục nói:- Gặp tao là tao sút cho nó một đá. Con gái gì mà lảng nhách, thư của người ta đọc tùm lum.- Ừ, mà cũng tại Minh Lan đưa cho nó đọc, nhỏ Lan này kinh thật.Dĩ nhiên là Minh Lan đồng ý, hoặc xúi nhỏ Thùy làm chuyện này. Nếu không ai biết được. Bây giờ Duy không ghét nhỏ Thùy nữa, mà chuyển sang tức Minh Lan. Nó ước sao cô nàng biến thành cây hoa hồng. Nó sẽ ngắt cánh, bẻ gai, bằm bằm cho thân cây tơi tả, cho bỏ cơn tức đang làm lòng nó có lửa.Cả lớp đang xôn xao chuyện lá thư, thì Tiến Đông Kisốt ôm cặp chạy vào. Anh chàng đứng ở giữa lớp, hoa hoa tay giữ trật tự.- Im lặng, im lặng, xin thông báo một tin tức mới, im đi mới nói.Lời của anh chàng như hòn đá ném vào núi đá, chẳng ai thèm để ý. Tức quá, chàng giậm chân mạnh một cái, hét lên:- Có im đi không?Mấy mươi cặp mắt bắt đầu ngẩng lên ngó anh chàng. Mấy mươi cái miệng lập tức chuyển hướng tấn công:- Làm gì la um sùm vậy, điên hả?- Hôm nay mới tập luyện thêm một bộ chưởng mới chứ gì.- Thằng khùng.Đông Kisốt tức quá nhảy lên bàn giáo viên:- Im giùm đi mấy bà. Tui nói là giờ văn hôm nay có cô mới dạy thế. Cô mới, nghe chưa?Tiếng ồn dần lắng xuống. Rồi lại vang lên một lô câu hỏi thắc mắc:- Cô ở trường mình hay trường khác tới?- Hỏi lãng nhách, thì dạy ở trường mình chứ ở đâu.- Ê, Đông Kisốt, cô khó không? Cô đẹp hay xấu, cao hay ốm, mập hay lùn? Có hay cho hột vịt không?Đáp lại một số thắc mắc đó, Tiến nói một cách trịnh trọng:- Cô này dạy bên lớp 11A. Bạn tui nói cô dể lắm, nhỏ xíu à, thấp hơn tui.- Bộ bạn đo rồi hay sao mà biết?- Cần gì đo, nhìn cũng biết rồi.Có tiếng thở dài:- Ối giời ơi, thế là hết được nghỉ. Sao cô này không bệnh luôn đi cho rồi, được nghỉ thêm vài tuần nữa.- Nói chuyện vô duyên, đồ ác độc.- Kìa, phải cô đó không?Cả lớp im lặng khi nghe thông báo cô tới. Mấy mươi cặp mắt ngó ra hành lang tò mò. Vài tên nôn nóng ngó đầu ra cửa nhìn cô.Trên hành lang, cô thong thả đi về phía lớp. Đó là một cô giáo dáng người bé nhỏ. Mảnh mai. Miệng lúc nào cũng như cười. Thoáng nhìn thì cô có vẻ là một giáo sinh thực tập hơn.Khi cô đến gần, mấy cái đầu thụt vào. Mạnh ai nấy về chỗ. Tiếng Đông Kisốt hô vừa đủ cho cả lớp nghe:- Hoàng hậu giá đáo.- Hoàng hậu may mắn. Bọn con gái họa theo, cười rúc rích.Cô Thy bước vào, đứng yên. Cả lớp đứng dậy chào cô giáo. Mấy mươi đôi mắt tinh quái nhìn cô thú vị.Cô Thy đứng bên bàn giáo viên, mỉm cười quan sát cả lớp rồi dịu dàng.- Các em ngồi xuống.Lại có tiếng bàn ghế bị xô đẩy. Hình như lớp này hơi thiếu nhu mì. Mỗi lần chúng nó đứng lên hay ngồi xuống, thì y như xuất hiện những âm thanh chát chúa. Nghe nhức cả đầu.Kèm theo tiếng bàn ghế là tiếng nhao nhao như bầy ong. Chúng xầm xì bàn tán, phán đoán về cô giáo mới. Ồn đến nỗi cô Thy nói cũng không nghe được. Mà giọng cô thì rất dịu dàng.- Các em trật tự, chúng ta kiểm tra bài cũ.Nhưng tiếng của cô bị át đi bởi tiếng vo ve của bầy ong dưới lớp. Ổn định hoài không được, cô Thy bước xuống đứng giữa hay dãy bàn, im lặng nhìn cả lớp, gương mặt đầy nghiêm nghị.Tiếng ồn từ từ lắng xuống. Rồi im bặt. Mấy mươi cặp mắt nhìn cô, chờ đợi. Chúng nó đã quen với vẻ mặt bực dọc, hay quát mắng của các thầy cô. Nên thái độ trầm tĩnh của cô Thy làm chúng nó thấy ngạc nhiên. Chờ cho cả lớp im lặng, cô Thy lại nói từ tốn:- Chúng ta bắt đầu giờ học, các em xếp tập lại, cô kiểm tra bài cũ.Nghe đến chữ "kiểm tra" hàng chục cái miệng lại chí chóe:- Trời ơi, nghỉ một tuần rồi em đâu có nhớ bài, cô.- Để tuần sau được không cô?- Cô mới dạy tụi em đầu tiên, mở rộng từ bi cho tụi em nghe cô.Cô Thy làm như không nghe chúng nó phản đối. Tay cô cầm cây viết, rà rà theo danh sách. Rồi chấm xuống một tên.- Nguyễn Thị Mai Thanh.- Má ơi, cứu con.Tiếng kêu bật ra đầy hoảng hốt, làm cô Thy ngẩng lên ngạc nhiên. Cả lớp cười như vỡ chợ. Ở đầu bàn ba, cô nàng tên Thanh mặt xanh mét như sắp ngất đến nơi. Khiến cô Thy hoang mang:- Chuyện gì vậy các em?Lớp trưởng An đứng lên:- Dạ, tại bạn như vậy đó cô, mỗi lần cô gọi trả bài là bạn hay sợ, bạn bị yếu tim đó cô.Cả lớp lại cười hí hí. Chúng nó rất khoái Mai Thanh lên trả bài. Mỗi lần bị thầy cô gọi tới là cô nàng giật bắn mình, kêu má tới tấp. Hồn vía bay tứ tán.Lần này cũng vậy. Cô nàng run rẩy cầm quyển tập lên. Rồi lại bỏ tập xuống, lom khom tìm đôi giày. Nhưng không biết quýnh quáng thế nào, cuối cùng cô nàng mang đại một chiếc giày, một chiếc guốc. Rồi lập cập đi lên bảng.Tiếng lộc cộc làm cả lớp lại cười rần lên, nghe cười Mai Thanh càng run dữ. Cô nàng đứng quay mặt xuống lớp. Hai tay xoắn xít liên tục vào nhau, buông thỏng ra, rồi lại nắm tay lại, ngón này bẻ ngón kia, dáng điệu trong thật buồn cười. Cô Thy nhìn Mai Thanh dịu dàng:- Bình tĩnh đi em, các bạn đều quen cả không có gì để sợ.- Vâng. Dạ em không sợ.- Em có thuộc bài không?- Dạ thuộc! Thuộc!- Vậy thì em bình tĩnh rồi trả lời.- Dạ.- Em đọc bài thơ "Thương vợ" của Tú Xương đi.Mai Thanh đứng yên một lúc. Mắt cô nàng ngước lên trần phòng, như là ở đó có chữ. Trán cau lại như cố nhớ. Rồi bắt đầu lắp bắp:"Quanh năm buôn bán ở... ở..."Phía dưới lớp nhiều tiếng xì xào lại vang lên:- Ở "mom sông", ở "mom sông".Mai Thanh ngẩng mặt nhìn xuống lớp cố nghe. Nhưng không nghe được gì. Cô nàng lặp lại như nhai kẹo: "Buôn bán ở...ở..." - Ở đâu em? Cố nhớ xem. - Dạ ở dưới sông. Dưới lớp phì ra cười. Cô Thy gõ cây thước xuống bàn, giữ trật tự. Rồi quay qua Thanh: - Ở "mom sông". Em đọc lại đi. - Vâng. "Quanh năm buôn bán ở mom sông, nuôi đủ...nuôi đủ...đủ..." Ở dưới lớp, tiếng Đông Kisốt la nhỏ: "Năm con với một chồng" Thấy Mai Thanh bặm môi cau trán cố nhớ. Nó bèn giơ một bàn tay lên, rồi lại thêm một ngón bên kia: "Năm con với một chồng", hiểu không? Trên bảng Mai Thanh nhìn nó rồi đọc: "Nuôi đủ sáu con...sáu con..." Có tiếng cười rúc rích như chuột ở phía dưới. Đông Kisốt tức tối vò đầu: - Trời ơi! Sao mà ngu quá! Thùy đánh tay anh chàng một cái: - Đừng có bứt nữa, hết tóc bây giờ. Hồng cũng quay qua: - Coi chừng đến lượt ông đó. - Im, không được nói bậy, miệng bà toàn mắm muối. - Ừ, mắm muối vậy chớ linh lắm. Quả thật là miệng lưỡi nhỏ Hồng rất linh. Vì cô Thy đã cho Mai Thanh về chỗ. Rồi gọi tiếp: - Phạm Văn Tiến. - Chết cha. Đông Kisốt giật mình, hết hồn, gãi gãi đầu rồi cầm tập đi lên. Anh chàng học khá hơn Mai Thanh một chút. Nghĩa là đọc được hai câu thơ đầu một cách trôi chảy, hùng hồn. Rồi sau đó, đứng yên như cây chuối. Lúc nãy nhờ có sách nên hoa chân múa tay nhắc Mai Thanh, nhìn có vẻ anh hùng lắm. Bây giờ không còn vũ khí trong tay thì anh hùng trở nên yêng hùng. Và anh hùng lấm lét nhìn cô, chờ hột vịt rơi xuống tập của mình. Cô Thy cho Tiến về. Rồi gọi Vũ công tử lên. Lúc này công tử còn đang tức vì chuyện lá thư, nên lên bảng với vẻ mặt thật ngầu. Cô Thy có vẻ ngạc nhiên về thái độ "hình sự" của anh chàng. Cô bèn hỏi trước: - Em có thuộc bài không? - Thưa cô, không. Câu trả lời hết sức trung thực, thẳng thắn. Hình như công tử đã quen trả lời như thế, nên chẳng lấy gì làm xấu hổ. Có gì đâu mà phải bận tâm. Cô Thy gọi thêm hai vị nữa lên. Các vị khác cũng không phản bội bạn mình. Các vị được xơi thêm hai hột vịt nữa rồi thong thả trở về vị trí của mình. Vậy là ngay tiết học đầu tiên này, có đến năm vị không thuộc bài. Với cô Thy thì đây là con số thật khủng khiếp. Chưa lớp nào có tinh thần đoàn kết như lớp này. Hễ một người không thuộc bài thì mấy người kia nhất trí không thuộc bài theo. Hình như ai cũng có phương châm: "Nó không thuộc thì ngu sao mà học giỏi hơn nó". Cô Thy xếp sổ điểm lại. Không hề trách mắng một câu. Cô đứng lên, yêu cầu cả lớp lấy giấy ra. Rồi đọc "đề" bài: "Em hãy chép lại hai mươi lần bài thơ "Thương Vợ" của Tú Xương". Cả lớp hí hở viết. Không ai dám hó hé có ý kiến nữa. Đã chép bài phạt mà còn ý kiến sao được. Cô Thy yêu cầu tuần sau nộp bài. Rồi cho lớp học bài mới. Cả lớp im lặng ghi tựa bài. Đợi chúng nó ghi xong, cô Thy nhìn Mai Thanh nói nhẹ nhàng: - Thanh đứng dậy đọc bài cho cô. - Ôi chết! Cũng như mọi lần khi bị gọi đến tên, cô nàng hoảng hốt kêu lên một tiếng thống thiết. Rồi đứng dậy, hấp tấp lật sách ra đọc. Cử chỉ lập cập của cô nàng làm cô Thy mỉm cười: - Cố gắng tập bình tĩnh đi em. Em hãy nghĩ rằng xung quanh em là người thân của mình, và không có việc gì phải sợ cả. Và cô quay sang nói với lớp: - Còn các em, đừng cười khi bạn mất bình tĩnh, các em nên khuyến khích bạn, tập cho bạn dạn lên. Những tiếng dạ nho nhỏ vang lên, như đã nhận thức ra. Cả lớp bắt đầu nghe giảng bài. Nhưng Tiến Đông Kisốt thì còn suy nghĩ ghê lắm. Bản tính hào hiệp trỗi dậy. Và anh chàng nghiền ngẫm những kế hoạch "giúp bạn vượt khó". Anh chàng còn tự trách mình sao không nghĩ ra điều này sớm hơn. Hết tiết dạy. Cô Thy đi ra. Cả lớp bắt đầu bàn tán về cô mới. Nhưng Tiến thì vẫn ngồi yên "suy nghĩ". Và đến hết năm tiết học, thì anh chàng đã nghĩ ra xong một kế hoạch tuyệt vời. Đó là kế hoạch siêu đẳng, để giúp Thanh cô nương có tính gan dạ. Hôm sau vào lớp, Đông Kisốt không ba hoa chích chòe như mọi ngày, mà cứ ngồi yên một chỗ quan sát Thanh cô nương. Nó thấy cô nàng đang ngồi chống tay lên bàn, mải mê đọc truyện. Nó nghĩ đây là thời điểm thích hợp nhất để thực hiện việc nghĩa. Đông Kisốt thò tay vào cặp lấy ra một gói giấy, bước về phía Thanh cô nương. Nó từ tốn ngồi bên cạnh cô nàng: - Thanh nhìn cái này nè, đừng sợ nghe, phải tập tính dũng cảm, không sợ gì hết. Vừa nói nó vừa mở gói giấy đặt lên quyển truyện. Thanh không hiểu nó muốn nói gì, cô nhìn nó ngơ ngác. Rồi nhìn xuống bàn: - Á! Một tiếng hét kinh dị vang lên. Mọi người chưa kịp quay lại thì Thanh cô nương đã lăn đùng ra xỉu, mặt mày xanh như tàu lá. Đông Kisốt hoảng hồn nhìn Thanh ngơ ngác. Hiệp sĩ đâu có ngờ sự nhiệt tình của mình lại có kết quả kỳ cục như vậy. Nó vội đỡ Thanh cô nương lên, quýnh quáng: - Tỉnh lại đi, trời ơi, sao tới nỗi xỉu. Cả đám xúm lại, đỡ Thanh nằm lên ghế. Hồng phát hiện ra con sâu đen ngún, dài cả tất, đang búng mình trên bàn. Nó hét lên: - Á sâu, trời ơi! Bọn con gái tủa về một góc chí chóe: - Ghê quá, má ơi! - Sâu này ở đâu ra vậy, quăng đi. - Ôi, rùng rợn quá! Cả bọn quýnh quáng, lao nhao lóc nhóc cả lên, không biết nên giải quyết bệnh nhân hay con sâu trước. Và trong đám hỗn loạn ấy, chỉ có mình Vũ công tử là bình tĩnh nói như ra lệnh: - Không lo cứu nhỏ Thanh, ở đó mà lo sâu, khiêng nó xuống phòng y tế đi. Lúc này mấy nhân vật sợ sâu mới tỉnh trí ra chút ít. Cả bọn đưa nạn nhân xuống phòng y tế. Còn lại một đám, Hồng cô nương bắt đầu điều tra: - Ê, hồi nãy tui thấy ông mở gói giấy, ông bắt sâu nhát nó phải không? Đông Kisốt còn run, mặt mày tái mét. Bị tra vấn, hiệp sĩ gật đầu ảo não: - Thì tui đưa con sâu cho nó, nhưng không phải nhát. - Trời ơi, đưa sâu cho người ta mà còn bảo không nhát, vậy đưa làm gì? - Có ngon sao không giỏi nhát tụi con trai, lại nhè con nhỏ yếu tim mà nhát, ông có điên không? - Nó mà chết là ông tới số. - Hứ, tại lo luyện chưởng quá nên đầu óc nó lẩn thẩn vậy đó, hết chuyện đi nhát sâu người bệnh, ác vừa vừa thôi. Bị tấn công tứ phía, hiệp sĩ quýnh lên, la lớn: - Tui nói tui không có ý nhát mà... - Không có ý thì đưa sâu cho nó làm gì, định chạy tội hả? - Tui chỉ muốn giúp đỡ nó thôi. Mấy cái mỏ cong lên, rồi bĩu môi ra dài cả tất: - Giúp...đỡ...ỡ. Xí! Chuột tha lòng tốt chết tiệt của ông đi. Giỡn rồi không dám nhận hả? Đông Kisốt tức quá, hoa tay múa chân: - Tui muốn giúp nó thiệt chứ bộ, hôm qua cô Thy bảo bạn bè nên tập cho nó dạn dĩ, tui định tập dần cho nó quen, ai ngờ... Mấy cặp mắt trố ra nhìn hiệp sĩ, kinh ngạc. Cả đám lặng đi một hồi. Rồi bắt đầu bùng nổ: - Trời ơi là trời, càng ngày nó càng khùng ra. - Giúp kiểu đó chẳng khác nào hại chết người ta. - Đúng là Đông Kisốt, chuyên môn làm chuyện dở hơi, mấy lần như vậy rồi. - Thôi đi, mai mốt ông đừng giúp đỡ ai nữa hết, để cho người ta sống với, ông giúp đỡ kiểu đó chắc thiên hạ chết hết. Mỗi người một câu, khiến Đông Kisốt rối tung cả lên. Nó chống cằm ngồi im, ủ rũ. Vẻ rầu rĩ của nó làm bạn bè thấy tội tội. Thế là đám con trai làm thinh. Còn tụi con gái thì quay lại an ủi: - Mà thôi, lỡ rồi, lần sau đừng làm nữa thì thôi. - Nó sợ chút xíu chắc không sao đâu. Mỗi người một câu an ủi. Làm Đông Kisốt thấy lương tâm đỡ áy náy một chút. Nó chợt nhận ra mình đã làm một chuyện dở hơi không tưởng. Mà quả thật, Đông Kisốt nổi tiếng là dở hơi. Thật ra thì nó rất tốt bụng, luôn nhiệt tình giúp đỡ bạn bè. Phải cái tội tính tình láu táu, lóc cha lóc chóc, nên cuối cùng chỉ làm toàn chuyện tầm bậy. Và người nào được nó giúp đỡ lại hóa ra là khốn khổ hơn là sung sướng. Chính tính cách đó nên bạn bè đặt cho nó là cái tên Đông Kisốt. Và ở trong lớp nó là người bị bạn bè chửi nhiều nhất, nhưng cũng được thương nhất.