nh nắng uể oải chiếu vào văn phòng sở Cảnh sát, họ vừa mới trở về từ công ty chứng khoán Thiên Hạ. Viện kiếm sát qua kiểm tra sổ sách kế toán đã chứng minh cho lời nói của La Tân Thành. Công ty chứng khoán Thiên Hạ đúng là đang có vấn đề nghiêm trọng về tài chính. Mà cái chết của Chu Tử Toàn lại càng làm cho sự việc trở nên phức tạp và khó hiểu. Trở về phòng, việc đầu tiên của Diệp Tiêu là mở ngăn kéo lấy ra cuốn sách “Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt” mà anh mua năm ngoái. Quyển sách có bìa màu đen, ở giữa bìa in hình một căn biệt thự Châu Âu kiểu cũ, bên dưới căn biệt thự là một cánh tay dính máu. Tác giả cuốn sách này chính là Dung Nhan. Anh nhớ, sở dĩ anh mua cuốn sách này là do bị lôi cuốn bởi trang bìa. Ngay đêm đầu tiên khi mua về anh đã đọc một mạch hết quyển sách. Và ngay trang đầu tiên của cuốn sách đã hút hồn anh. Ở tô giới Thượng Hải những năm 30, có một con đường nhỏ tĩnh mịch tên là đường Tân Nguyệt. Trên đường Tân Nguyệt là một căn nhà cổ. Sống trong căn nhà cổ đó là gia tộc họ Từ vốn giàu có nhưng nay đang sa sút dần. Nhược Vân sau khi tốt nghiệp đại học Bắc Kinh trở về Thượng Hải. Vì có quan hệ họ hàng với nhà họ Từ nên cô đã đến nương nhờ họ, ở nhà họ Từ, người mà cô quý nhất là chị họ Lan Na. Nhược Vân thấy người chị họ hình như luôn giấu mình trong nỗi đau thương nào đó. Sau khi Nhược Vân đến ở nhà họ Từ, cô cũng đã phát hiện ra rất nhiều những việc kì lạ. Mỗi khi đêm đến thường xuất hiện những hồn ma. Cho đến một hôm, khi mọi người đang ăn cơm tối nhưng mãi không thấy Lan Na đâu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Lan Na từ cầu thang ngã lăn xuống. Hình như cô bị một căn bệnh nào đó giày vò. Nhược Vân hốt hoảng cất tiếng kêu cứu, nhưng những người trong nhà đều phủi tay đứng đó, nhìn sự việc xảy ra một cách lãnh đạm và bàng quan tận đến khi Lan Na tắt thở. Tuy bác sĩ cho rằng cái chết của Lan Na là một tai nạn nhưng Nhược Vân rất hận thái độ vô tình của những người trong nhà đối với chị Lan Na. Cô cho rằng chị họ Lan Na đã bị người ta sát hại Vì thế cô đã mời thám tử trẻ Mạc Uy Liêm đến điều tra giúp. Vụ án lúc đầu rất mơ hồ, có rất nhiều tình tiết mâu thuẫn. Nhược Vân và Mạc Uy Liêm rất nhiều lần rơi vào tình huống nguy hiểm. Vào lúc nguy kịch, Mạc Uy Liêm đã mời cảnh sát đến mở quan tài, khám nghiệm tử thi. Qủa nhiên đã phát hiện ra Lan Na bị đầu độc mà chết. Sau đó mọi người trong nhà họ Từ đều bị liệt vào danh sách đối tượng nghi vấn. Tham lam và dục vọng khiến cho ai cũng có động cơ gây án.Mạc Uy Liêm đã lần được đầu mối của sợi chỉ rối trong những tình tiết phức tạp của vụ án. Cuối cùng đã đưa được vụ án ra ánh sáng, tìm được hung thủ cuối cùng- là một kẻ mà không ai ngờ đến. Đương nhiên những tác phẩm trinh thám xuất sắc đều có kết thúc như vậy, chỉ khác là tất cả những quyển tiểu thuyết trinh thám đó đều không có thứ ngôn từ trau chuốt như thơ như trong cuốn Vụ án mạng ở đường Tân nguyệt. Có lẽ nguyên nhân là bởi vì tác giả quyển tiểu thuyết kia là một phụ nữ. Thế nhưng ngôn ngữ trong các tác phẩm của Agatha Christie lại hoàn toàn thiếu đi tính văn học. Chỉ riêng về điểm này, Dung Nhan có phần nổi trội. Lúc này, Diệp Tiêu đang đọc lại quyển sách.Một năm trước cuốn sách này đã từng làm mưa làm gió. Một dạo trên tivi còn đưa tin mấy ông đạo diễn còn muốn làm một bộ phim truyền hình nhiều tập về cuốn sách này để kỉ niệm một Thượng Hải xưa nhưng đáng tiếc sau đó tác giả không đồng ý nhượng lại bản quyền. Bỗng phòng làm việc vang lên tiếng bước chân gấp gáp của Trịnh Trọng, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Tiêu. “Diệp Tiêu, những tài liệu mà cậu bảo tớ tìm đã có trong tay rồi”. Trịnh Trọng nói với vẻ sốt sắng. “Tốt quá. Cậu nói vắn tắt xem nào.” Trịnh Trọng lôi từ trong túi ra mấy tờ giấy nói: “Dung Nhan là người thành phố này. Điều ngạc nhiên là cô ấy xuất thân trong một gia đình nghèo khổ. Qua tìm hiểu được biết bố cô ta bị tàn tật, mẹ cô ta mắc bệnh thần kinh, mấy năm trước đã lần lượt qua đời. Tóm lại gia cảnh cô ta rất hoàn cảnh, nhà vô cùng nghèo. Trước đây thường xuyên phải xin trợ cấp.” Lông mày Diệp Tiêu rung nhè nhẹ: “đúng là đáng ngạc nhiên thật, xem ra trong hoàn cảnh nghèo khó có thể tạo nên trí tuệ của một con người.” “Nhưng Dung Nhan đã dựa vào sức mình để đậu vào khoa Trung văn của một trường đại học nổi tiếng ở phía Nam. Thành tích học tập của cô ta rất xuất sắc, là một sinh viên xuất chúng”.Trịnh Trọng thấy hơi khát nước. Anh cầm cốc nước lên uống liền một hơi sau đó nói tiếp: “Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta trở về thành phố này nhưng không có công việc chính thức mà làm nghề tự do. Chủ yếu là viết bài cho mấy tờ báo và tạp chí ở địa phương. Sau mấy năm, cô ta đã có chút danh tiếng trong giới viết lách. Cô còn gia nhập Hội nhà văn thành phố, là một cây bút trẻ có triển vọng.” “Cô ta đạt được điều đó quả không dễ dàng gì”. “Một năm trước, cô ta thay đổi phong cách, xuất bản một cuốn tiểu thuyết trinh thám, đó cũng chính là quyển Vụ án trên đường Tân Nguyệt. Cuốn này bán rất chạy, tổng cộng cũng bán được khoảng mấy vạn cuốn. Sau đó không lâu, cô ta đã lấy tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ. Theo như nhân viên gần gũi họ ở công ty chứng khoán Thiên Hạ và bảo vệ của bán đảo Hoa Viên, mối quan hệ vớ chồng họ có vẻ tốt.” “Đúng thế, trông có vẻ rất tốt,” Diệp Tiêu nhấn mạnh từ “trông có vẻ”. Trịnh Trọng thấy hơi khó hiểu bèn hỏi: “ý của cậu là sao?”. “Hôm qua tớ có đến ngó qua lễ truy điệu của Chu Tử Toàn. Tớ đã phát hiện ra một chi tiết rất hay”. Diệp Tiêu dùng tay lật những trang sách nói: “Có lẽ cái chết của Chu Tử Toàn còn một khả năng khác”. Xe của Mã Đạt đừng lại trên con đường đối diện cổng bán đảo Hoa Viên. Anh ngồi yên lặng trên xe, nhìn từng con xe sang trọng cứ ra ra vào vào qua chiếc cổng lớn đối diện. Anh xem đồng hồ, 19h 30 phút, giờ này mọi người gần như đã ăn xong bữa tối, đang về nhà hoặc chuẩn bị ra ngoài. Lúc nay anh đã sắp xếp lại các suy nghĩ rối bời trong đầu anh. Bây giờ anh đã suy nghĩ một cách mạch lạc về các sự kiện. Người đàn ông đã chết trước mặt anh hôm trước là Chu Tử Toàn. Anh ta là tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ. Người phụ nữ kia là Dung Nhan, là vợ của Chu Tử Toàn. Họ sống ở bán đảo Hoa Viên. Còn căn họ nhỏ trên thì chỉ có trời mới biết là nó dùng để làm gì. Rõ ràng khi Chu Tử Toàn chết, Dung Nhan có mặt ở đó, nhưng cô ta chắc chắn cũng chưa đi báo cảnh sát. Trog này dứt khoát có ẩn chứa một bí mật nào đó. Có thể nói người phụ nữ này như một ẩn số. Đúng lúc đó, người phụ nữ như một ẩn số kia xuất hiện trước tầm mắt Mã Đạt. Cô bước qua cổng của bán đảo Hoa Viên, mặc một bộ quần áo màu đen. Đó cũng chính là bộ quần áo cô mặc trong lễ truy điệu người chồng quá cố hôm qua. Đèn đường ở cổng soi rõ khuôn mặt cô. Cô nhìn sang hai bên đường, rõ ràng là cô không hề nhìn thấy Mã Đạt. Lúc đó một chiếc taxi chạy đến trước mặt, cô bước vào trong và chiếc xe chạy thẳng đến trung tâm thành phố. Mã Đạt cũng lập tức khởi động xe vội vàng bám theo sau. 20 phút sau, chiếc taxi chở Dung Nhan dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Cô xuống xe rồi bước vào bên trong. Mã Đạt không xuống xe theo cô mà dừng xe ở bên đường. Anh ngồi trong xe, qua cửa kính nhà hàng, anh có thể thấy hết mọi hành động của Dung Nhan. Đầu tiên, anh thấy Dung Nhan nhìn quanh nhà hàng một lượt, sau đó đi về chiếc bàn gần cửa sổ. Một người đàn ông trạc 30 tuổi đang đợi cô. Mã Đạt lập tức nhớ tói người đàn ông hôm qua phát biểu tại lễ truy điệu của Chu Tử Toàn chính là anh ta. Mã Đạt vẫn còn nhớ anh ta tự giới thiệu mình là phó giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ, hình như tên là La Tân Thành. Nhưng Mã Đạt còn thấy người này trông quen quen. Có lẽ trước kia đã gặp ở đâu rồi. Mã Đạt vắt óc suy nghĩ hồi lâu, mình nhất định đã gặp người này ở đâu rồi nhưng không thể nhớ nổi là gặp ở đâu. Trong nhà hàng, Dung Nhan đã bắt đầu nói chuyện với người đàn ông. Họ gọi rất ít đồ ăn nhưng toàn món đắt tiền. Xem ra họ đến đây chủ yếu không phải để ăn mà là để nói chuyện về vấn đề nào đấy. Chỗ họ ngồi ngay cạnh cửa sổ nhà hàng đối diện với chỗ Mã Đạt gửi xe nên anh có thể nhìn thấy họ một cách rõ ràng. Người đàn ông tên La Tân Thành ấy nói chuyện với Dung Nhan với một thái độ hết sức nhã nhặn. Anh ta luôn mỉm cười nhưng khuôn mặt không lộ vẻ giả tạo. Nói chung là thái độ rất vừa phải. Còn trông dáng vẻ Dung Nhan lại hơi mệt mỏiquo;Không, anh không có tội, người có tội là tôi.” Dung Nhan trả lời. Đột nhiên đằng sau họ vang lên tiếng nói. “Thế cô đã phạm tội gì?” Mã Đạt và Dung Nhan đều giật nảy mình. Họ quay lại nhìn và thấy một người đàn ông mặc một bộ đồ đen tuyền trông như một hồn ma, tay cầm ô, đứng đó giữa trời mưa. Ngay lập tức Dung Nhan nhận ra anh ta – La Tân Thành. “Vừa nãy cô nói rất hay, tôi đều nghe thấy cả rồi.” Anh ta nhìn thẳng vào mắt Dung Nhan. Mã Đạt nhìn thấy sắc mặt Dung Nhan bỗng trắng bệch, cô trả lời lại một cách lạnh lùng: “Anh đến đây làm gì?” “Hôm nay là ngày giỗ năm thứ hai của em gái tôi, sao tôi lại không được tới chứ?” “Vậy thì tôi về trước đây.” Dung Nhan kéo áo Mã Đạt, cúi đầu bước đi ra ngoài nhưng La Tân Thành gọi giật lại: “Anh ta là ai?” Tất nhiên là anh ta hỏi về Mã Đạt. Mã Đạt gườm gườm nhìn anh ta nhưng không nói gì. “Anh ấy là ai không quan trọng. Anh ấy không can hệ gì đến anh” Dung Nhan trả lời. La Tân Thành nhìn bó hoa đặt trên tấm bia mộ, hỏi Mã Đạt: “Hoa này là của anh hả?” “Vâng, của tôi.” La Tân Thành giương mắt nhìn thẳng vào Mã Đạt nói: “Tôi thấy anh rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?” Mã Đạt gật đầu, anh đã nhớ ra hết rồi. Anh thở hắt ra một hơi dài rồi từ từ nói: “Đúng, chúng ta đã gặp nhau hai năm trước. Tôi chính là người lái chiếc xe taxi đó” “Quả nhiên là mày.” La Tân Thành bỗng chốc trở nên vô cùng tức giận. Anh nhảy hai bước đến trước mặt Mã Đạt, nắm lấy cổ áo đẩy Mã Đạt ngã lên trên một tấm bia. Lưng Mã Đạt va vào tấm bia đá, nước mưa làm ướt hết lưng áo, chiếc ô ở trong tay cũng văng xuống đất. “Dừng lại đi” Dung Nhan từ phía sau vội hét lên. La Tân Thành vẫn nắm chặt cổ áo Mã Đạt, trợn mắt lên nhìn Mã Đạt nói dằn từng tiếng: “Mày còn dám vác mặt đến đây à? Hai năm trước khi em gái to gặp tai nạn, nếu cảnh sát không ngăn lại thì tao đã đánh chết mày rồi.” Mã Đạt cảm thấy nóng đỏ cổ họng, anh nhắm mắt lại bình tĩnh nói: “Thế thì hôm nay anh đánh chết tôi đi.” La Tân Thành vung nắm đấm lên. “Đây là nghĩa trang.” Đột nhiên Dung Nhan hét lên từ phía sau La Tân Thành: “La Tân Thành, anh đánh anh ấy ở đây, em gái anh sẽ cảm thấy không vui đâu.” Tiếng cô rất dõng dạc, vang lên trong tiếng mưa gió nơi hiu quạnh này. La Tân Thành như bị điện giật vội dừng tay lại. Dung Nhan nói tiếp: “Anh ấy vô tội. Đấy là sự lựa chọn của em gái anh, anh không nên oán trách ai cả.” Cuối cùng La Tân Thành thở dài, thu nắm đấm lại và từ từ buông cổ áo Mã Đạt ra. Mã Đạt thở dốc, đứng lên khỏi bia mộ. Dung Nhan đưa cho anh cái ô, nhưng anh không chịu bật lên mà cứ đứng đấy mặc cho nước mưa làm ướt hết người. “Tại sao cô lại đi cùng với nó?” La Tân Thành nhìn Dung Nhan hỏi. “Việc này không liên quan gì đến anh” Dung Nhan lắc đầu, kéo tay Mã Đạt: “Mã Đạt chúng ta về thôi.” Mã Đạt nhìn lại mộ La Tấm Tuyết lần cuối rồi bước theo Dung Nhan. Đằng sau anh vọng lại tiếng La Tân Thành: “Đừng để tao nhìn thấy mặt mày lần nữa.” Họ đi như chạy ra khỏi nghĩa trang, tìm đến chỗ đỗ xe của Mã Đạt. Dung Nhan giục: “Chúng ta mau về thôi.” Mã Đạt nổ máy xe nhanh chóng chạy lên đường cao tốc, từ đây về thành phố chỉ mất 20 phút xe chạy. Anh nghe thấy Dung Nhan hỏi từ phía sau: “Vừa nãy anh ta có làm đau anh không?” Mã Đạt lắc đầu. “Anh nói dối, anh nhìn xem ở cổ có mấy vết hằn đỏ đấy” Dung Nhan nhẹ nhàng nói, giọng cô đã hiền hòa trở lại. Qua chiếc gương, Mã Đạt thấy cổ mình đúng là có vết hằn đỏ thật. Anh nhấn mạnh chân ga nói: “Dung Nhan, cô đừng hỏi nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà.” “Không, tôi muốn hỏi. Nếu hai năm trước, anh trai của La Tấm Tuyết và anh đã gặp nhau, vậy thì tại sao anh lại không biết Chu Tử Toàn là chồng của La Tấm Tuyết?” “Tôi không biết, sau khi sự việc xảy ra, toi chỉ thấy anh trai cô ấy, tất cả công việc cần giải quyết đều do anh trai cô ấy làm, xem ra La Tân Thành rất yêu quý em gái mình. Khi đó tôi cũng thấy lạ, vì sao không thấy chồng cô ấy xuất hiện, tôi thậm chí còn không biết chồng cô ấy là ai.” Mã Đạt nhìn Dung Nhan rồi nói. “Vừa nãy ở ngoài nghĩa trang, cô có chú ý đến tấm bia mộ của La Tấm Tuyết không. Tấm bia ấy cũng do La Tân Thành làm, trên bia mộ không có tên Chu Tử Toàn. Thông thường bia mộ phải do người chồng làm cho vợ.” “Đúng, tôi có để ý đến.” “Điều đó nói lên cái gì?” Dung Nhan nhắm mắt lại, nói: “Có lẽ quan hệ giữa chồng tôi và La Tấm Tuyết không được hạnh phúc như người ta đồn.” Dấu chân. Diệp Tiêu nhìn thấy trên sàn nhà nhẵn bóng có mười mấy dấu chân. Anh cẩn thận khoanh mấy vòng quanh những dấu chân đó. Đây là dấu chân của loại giày nam. Trận mưa đêm qua đã là cho những con đường quanh đây dính dầy bùn đất nên những dấu chân trông càng rõ hơn. Đương nhiên những dấu chân người trong một ngày mưa chưa nói lên điều gì. Sáng sớm nay khi Diệp Tiêu đến trên tiền sảnh của công ty chứng khoán Thiên Hạ đã có vô số dấu chân nam nữ. Nhưng cái làm cho Diệp Tiêu chú y là... đây là cửa phòng làm việc của Chu Tử Toàn. Phòng làm việc của Tống giám đốc nằm ở cuối hành lang, phía trước cửa phòng 10m là văn phòng của cô thư kí Tang Tiểu Vân. Từ văn phòng của Tang Tiểu Vân đến trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc là một đoạn hành lang dài khoảng 10m, hai bên không có phòng hoặc đoạn rẽ nào. Bây giờ Diệp Tiêu đang đứng ở chỗ hành lang đó, đối diện với của phòng làm việc của tổng giám đốc. Trước mặt anh là hàng chục dấu chân, có cái hướng lên phía trước, có cái hướng về phía sau, nhưng tất cả những dấu chân đó đều quy tụ về cửa phòng làm việc của tổng giám đốc. Sau một phút, Diệp Tiêu cho gọi Tang Tiểu Vân. Anh hỏi một cách lạnh lùng: “Cô Tang, hôm qua có ai vào đây không?” “Hôm qua? Không ạ, từ tuần trước khi anh và anh Trịnh cùng đến xem xét rồi về, phòng làm việc của tổng giám đốc đóng cửa suốt, không có ai vào cả.” Diệp Tiêu đã hiểu. Anh nhìn những dấu chân rồi nói: “Cám ơn cô, cô có thể giúp tôi mở cửa được không?” “Tất nhiên là được.” Tang Tiểu Vân nhìn Diệp Tiêu một cách khó hiểu, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc chìa khóa của phòng tổng giám đốc. Trước tiên Diệp Tiêu dùng một mảnh vải lau sạch gót giày của mình, sau đó đưa mảnh vải cho Tang Tiểu Vân. Cô cũng bắt chước Diệp Tiêu lau sạch gót giày. Diệp Tiêu gật đầu: “Được rồi, cô mở cửa đi.” Tang Tiểu Vân đi đến trước cửa, dùng chìa khóa mở cửa phòng. Cô bước vào căn phòng làm việc của tổng giám đốc đã lâu không có hơi người. cô nhìn quanh đồ đặc trong phòng, rồi bỗng kêu lên: “Trời ơi.” Dự đoán của Diệp Tiêu quả không sai, phòng làm việc của Chu Tử Toàn đã bị lục tung. Tất cả các ngăn kéo đều bị kéo tung ra. Giấy tờ rơi lả tả dưới đất. Một loạt những đồ lung tung được vứt đầy trên bàn, ngay cả đến két bảo hiểm cũng bị mở. Nhưng đối với Diệp Tiêu, cái hiện lên rõ nhất trên sàn nhà là một dấu chân màu đen. Tang Tiểu Vân tròn xoe mắt nhìn Diệp Tiêu, sợ hãi đến nỗi không nói thành lời. “Đừng sợ.” Diệp Tiêu an ủi cô, sau đó dùng điện thoại di động gọi về cục xin tiếp viện. 20 phút sau, các thành viên của tổ khám nghiệm hiện trường đã có mặt, họ bận rồn xông vào phòng để tiến hành công việc, chốc chốc đèn flash của máy ảnh chụp hiện trường lại lóe lên trong phòng. Diệp Tiêu và Tang Tiểu Vân đứng đợi ở bên ngoài, Trịnh Trọng được tin cũng đã có mặt ngay. “Trịnh Trọng, xin anh hãy tin tôi, chìa khóa phòng làm việc của tổng giám đốc lúc nào cũng ở trong ngăn kéo của tôi, tôi không đưa nó cho bất cứ ai. Những ngày này tôi cũng không thấy có ai vào đây cả.” Tang Tiểu Vân lo lắng nói với họ. “Tiểu Vân à, tất nhiên là chúng tôi có tin cô.” Trịnh Trọng đã rất thân thiết với Tang Tiểu Vân nên anh đã dùng cách xưng hô thân mật này. Sau đó, anh quay người lại nói với Diệp Tiêu: “Nhưng vừa nãy, người của tổ khám nghiệm nói cửa và khóa đều không có dấu vết bị cậy phá, chắc chắn là người này đã dùng chìa khóa mở cửa vào phòng.” “Hiển nhiên, người đêm qua vào đây có hai khả năng, khả năng thứ nhất, đó là hung thủ đã giết Chu Tử Toàn, hắn lấy được chìa khóa trên người Chu Tử Toàn. Khả năng thứ 2, chính là người trong nội bộ công ty chứng khoán Thiên Hạ. Diệp Tiêu đột nhiên ngoảnh lại hỏi Tan Tiểu Vân: “C⊚ rất giống …Giọng Mã Đạt hơi run run. “Rất giống cái gì?”. “Rất giống một người.” Mã Đạt cuối cùng cũng nói ra được. “Một người con gái đã mất, hai năm nay, tôi luôn day dứt mãi, dù cho kết luận của họ như thế nào thì cô ấy cũng đã chết dưới bánh xe của tôi. Mặc dù họ nói tôi không phải chịu trách nhiệm, nhưng lương tâm tôi không lúc nào cảm thấy yên ổn. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã ngỡ rằng cô là hồn ma của cô ấy.Vì thế tôi thề sẽ cứu cô, bảo vệ cô để có thể bù đăp được những tội lỗi không thể tha thứ mà tôi đã phạm phải.” “Thì ra là…” Nhưng Dung Nhan không nói hết câu. Cô cúi gằm mặt xuống. “Cô sao thế?” Dung Nhan bỗng ngẩng đầu lên nói: “Không, anh cho rằng anh là ai chứ? Anh không phải là đấng cứu thế, anh không thể cứu được tôi. Anh cũng không bảo vệ được chính mình, thậm chí ngay cả bản thân, anh cũng không thể tự cứu nổi.Tốt nhất anh hãy quan tâm đến sự an nguy của bản thân mình đấy,” Mã Đạt ngẩn người ra nhìn cô. Anh không hiểu vì sao Dung Nhan lại nói như vậy. “Tôi đã nói sao điều gì ư? Tại sao cô lại nổi cáu?” Cô thở dài, ngừng lại một lúc lâu rồi nói: “Tôi xin lỗi.” “Cô không phải xin lỗi, tất cả là do tôi tự chuốc lấy mà thôi.” “Thôi, bây giờ anh có thể đưa tôi về bán đảo Hoa Viên được không?” Mã Đạt gật đầu, anh đứng lên, gió sông làm mái tóc anh rối bời. Lúc này trông Dung Nhan như một bức tượng tuyệt đẹp đứng bên bờ sông, mà chỉ có thể cảm nhận trong bóng tối. Bóng của hai người đã rơi xuống nước sông kia.