Hồi 30
Bày binh bố trận

     rong tòa trang viện phía bắc Tây quận tập trung toàn bộ môn hạ Ngoại Biên đường do Mã Siêu dẫn đầu. Bọn chúng dùng nơi đây làm nơi tụ họp tạm thời chờ ngày thống nhất võ lâm Trung Nguyên.
Trong đại sảnh, Thuận Thiên giáo chủ ngồi trên ghế cao, hai thị nữ đứng hầu phía sau. Bà ta vẫn dùng khăn che mặt, chỉ để lộ hai con mắt sáng quắc.
Ngồi phía dưới là hai lão già ốm tong ốm teo, thân hình giống bộ xương khô, nước da đen nhẻm tựa cột nhà cháy. Bốn con mắt sâu hoắm như hốc mắt người chết lâu ngày. Tuy nhiên, thần quang thì sáng rực như sao. Có cảm giác như chỉ cần hai lão nhìn vào ai, người đó tất sẽ ngã lăn ra vì chết khiếp.
Tiếp theo là Tứ Đại Hộ Pháp, Tứ Đại Linh Vương. Lục Linh Lăng ngồi chếch bên tả, có Hương Đào, Hương Cúc đứng hầu. Hôm nay Thuận Thiên giáo tập trung toàn bộ, chỉ còn thiếu có vị trí Phó giáo chủ.
Người đàn bà che mặt nhìn quanh khắp lượt rồi nói:
- Hôm nay bổn Giáo chủ gọi các ngươi tới đây có hai việc. Thứ nhất, ta trịnh trọng tuyên bố một lần nữa về sự nghiệp bá chủ Trung Nguyên, bổn giáo đã đi gần đến đích rồi.
Bà ta vừa dứt lời, bọn thuộc hạ đồng loạt hô vang như sấm động:
- Giáo chủ vạn tuế! Thuận Thiên giáo vạn tuế!
Đợi cho tiếng người lắng xuống, bà ta nói tiếp:
- Việc thứ hai, trong kỳ đại hội võ lâm này, bổn giáo nhất định phải phô trương thanh thế, phá hoại cho bằng được mưu đồ tạo lập vây cánh của Ngũ Kiếm kỳ môn. Ta nhắc lại, Ngũ Kiếm kỳ môn là kẻ thù số một của bổn giáo!
Trong đại sảnh lại đồng loạt vang lên tiếng hô to:
- Ngũ Kiếm kỳ môn là kẻ thù số một! Thề tiêu diệt kẻ thù!
- Tốt lắm! Kỳ đại hội võ lâm này, bổn Giáo chủ sẽ đích thân xuất hiện. Vì thế các ngươi phải có nhiệm vụ trà trộn vào hàng ngũ kẻ thù, hỗ trợ cho bổn tọa. Mã Siêu nghe lệnh!
Mã Siêu lập tức bước ra:
- Thuộc hạ có mặt.
- Ngươi dẫn toàn bộ thuộc hạ Ngoại Biên đường thiết lập vòng vây bên ngoài Ngọc Giác đài.
- Thuộc hạ nhận lệnh!
- Tứ Đại Linh Vương nghe lệnh.
- Chúng thuộc hạ có mặt.
- Các ngươi trà trộn vào Ngọc Giác đài âm thầm phát lệnh kỳ, hạn cho nhân sĩ võ lâm toàn bộ treo cờ Thuận Thiên, quy hàng bổn giáo. Thuận thì sống, nghịch thì chết!
- Chúng thuộc hạ tuân lệnh.
- Tứ Đại Hộ Pháp đi theo hầu giá cho bổn tọa.
Bốn tên hộ pháp đồng thanh hô tuân lệnh. Giáo chủ Thuận Thiên giáo đưa mắt nhìn hai bộ xương khô, giọng bà ta trầm xuống, chứng tỏ bà ta cũng vị nể hai lão đôi phần:
- Bổn Giáo chủ nhờ hai vị Thượng Khanh trổ thần oai lập uy cho bổn giáo.
Một trong hai lão cất giọng rền rền như tiếng quỷ khóc:
- Xin Giáo chủ cứ yên tâm!
Bà ta nói tiếp:
- Lục Linh Lăng nghe lệnh!
Linh Lăng vẫn ngồi im bất động. Nàng thần sắc nhợt nhạt, da mặt xanh xao tiều tụy, dường như không còn sinh khí nữa. Có một tiếng nạt lớn vang lên:
- Ngươi có nghe bổn Giáo chủ nói gì không?
- Hài nhi nghe đây.
- Ngươi thống lĩnh môn hạ đến trước bổn Giáo chủ một bước.
- Hài nhi tuân lệnh!
Cắt đặt xong xuôi, bà ta phất cánh tay:
- Cho các ngươi lui, riêng Lăng nhi ở lại.
Thoáng chốc, tòa đại sảnh chỉ còn hai mẹ con và bốn thị nữ. Giáo chủ phu nhân chiếu tia mắt điện quan sát con gái một lúc chợt bà ta gọi:
- Ngươi đến đây!
Linh Lăng đứng lên từ từ đến trước mặt mẹ.
- Đưa tay của ngươi ra đây.
Một cánh tay Linh Lăng chìa ra, nàng giống như một cái máy, như một người mất cả phần hồn. Bà ta chụp lấy tay con gái thăm dò kinh mạch, rồi bà ta nhếch mép cười gằn:
- Ngươi đã có thai?
- Hài nhi vừa định nói với mẫu thân.
- Ngươi nói láo!
- Mẫu thân không tin hài nhi ư?
- Phá bỏ nó cho ta!
Thân hình Linh Lăng run lên. Nàng vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, nước mắt ứa ra:
- Mẫu thân thà giết quách hài nhi đi.
- Ta nói rồi, ngươi không thể chết. Ngày nào tiểu tử lưng gù chưa đầu thân Thuận Thiên giáo thì ngươi nhất định phải sống.
Bà ta dừng lại suy nghĩ một lúc rồi đổi ý:
- Thôi được, ngươi có thể sinh đứa bé này.
Nhưng Linh Lăng không lấy thế làm vui:
- Phải chăng mẫu thân muốn dùng tiểu nhi uy hiếp Ngạo Thiên?
- Ngươi thông minh quá rồi đấy.
- Còn ai hiểu mẫu thân hơn Lăng nhi nữa chứ.
Dứt lời, nàng quay lưng bước đi. Nàng như người mất hồn, phiêu phiêu bồng bồng, nước mắt tuôn đầm đìa trên má. Người đàn bà có lòng dạ sắt đá nhìn theo một lúc rồi ra lệnh cho đám thị nữ:
- Các ngươi canh giữ thiếu chủ nhân cho cẩn thận, không có lệnh ta không được rời trang viện nửa bước. Rõ chưa?
Bọn tỳ nữ hô vang nhận lệnh rồi tức tốc đi thi hành.
Âu Dương Ngạo Thiên cho dù có nằm mơ cũng không ngờ Linh Lăng rơi vào hoàn cảnh sống dở chết dở này. Chàng vẫn một lòng oán hận nàng.

- Hắn vì ngươi, đến cái mạng cũng không màng tới thì mười phần đã thương ngươi hết chín rồi còn gì.
Tiểu Mạn lắc đầu:
- Ông nội không biết đâu! Ngạo Thiên ca ca tính tình trượng nghĩa, người đến cứu Mạn nhi chưa chắc vì yêu Mạn nhi.
Chu Bồ Công xua tay:
- Con ơi... Thôi, ngươi ra ngoài đi. Hắn sắp tỉnh rồi, để lão phu nói chuyện với hắn.
- Ông nội định nói gì với người ta?
- Ngươi không cần biết! Cứ yên tâm, lão phu có cách gả chồng cho ngươi là được.
Tiểu Mạn ngần ngừ một lát rồi đi ra. Trước khi đi, nàng còn đưa mắt quyến luyến nhìn Ngạo Thiên. Ánh mắt nàng tiềm ẩn đầy nỗi yêu thương đắm đuối.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Ngạo Thiên từ từ tỉnh lại. Chàng nhìn thấy đối phương thì giật mình:
- Hóa ra là tiền bối.
Lão già ngồi trên ghế cao đắc ý nói:
- Đúng là lão phu.
- Tiền bối là...
- Lão phu là Chu Bồ Công, giang hồ thay cho danh hiệu là Dược Thánh.
Giữa lúc Ngạo Thiên còn ngờ ngợ, lão đã nói tiếp:
- Tiểu tử sao không quỳ xuống ra mắt nội tổ phụ đi?
- Hóa ra đây chỉ là màn kịch ư?
- Đúng vậy!
Ngạo Thiên trong mấy ngày qua lo lắng cho Tiểu Mạn đến ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ vỡ lẽ mình bị người ta hí lộng thì chàng bừng bừng nổi giận, quát lên:
- Sao lại có trò đùa lố lăng thế này?
Chu Bồ Công chưng hửng:
- Tiểu tế! Ngươi dám mắng cả nội tổ phụ của ngươi ư?
Ngạo Thiên hầm hầm đi ra cửa. Họ Chu quát ỏm tỏi:
- Tiểu tử, đứng lại đó cho ta! Ngươi định đi đâu?
- Tại hạ không muốn ở lại đây một giờ phút nào nữa.
- Ngông cuồng! Ngươi tưởng có thể ra khỏi chỗ này sao?
Ngạo Thiên nhớ lại chất kịch độc trong rừng mà giật mình. Chàng cố nén giận nói:
- Tiền bối, xin để cho vãn bối đi! Vãn bối còn nhiều việc phải làm.
- Không được! Ngươi đi rồi, cháu gái của ta làm sao?
- Vãn bối đến đây là tưởng Tiểu Mạn gặp nguy. Nay biết nàng không có việc gì, vãn bối xin được ra đi.
- Ngươi không đi đâu cả. Lão phu đã chấm ngươi làm giai tế rồi, ngươi ở lại làm rể quý của lão phu thôi.
Lão nói ra mấy lời đó vừa thản nhiên vô sỉ, lại vừa ngang tàng bạo ngược hết sức. Tuy nhiên, vì lão là ông nội của Tiểu Mạn nên Ngạo Thiên cũng phải nể lão vài phần. Chàng vòng tay xá lão một cái rồi cố phân trần:
- Tiền bối chắc cũng biết nhân duyên không thể nào khiên cưỡng được. Vãn bối phiêu bạt giang hồ, trách nhiệm nặng nề, không thể nào một sớm một chiều định rõ tương lai được...
Họ Chu nghe mấy lời đó liền xua tay lia lịa:
- Ngươi nói nhiều, nói nhiều quá! Lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có chịu lấy cháu gái lão phu không?
Nỗi lòng của Ngạo Thiên chỉ có mỗi chàng mới hiểu rõ. Bây giờ chàng đã biết tấm lòng của Tiểu Mạn nhưng đành đau đớn phụ nàng. Chàng giấu tiếng thở dài rồi cương quyết nói:
- Tiền bối thứ cho, vãn bối không thể phục mệnh!
Họ Chu tức giận gào lên:
- Ngươi không bằng lòng?
- Vãn bối có nỗi khổ tâm.
- Lão phu sẽ giết ngươi.
- Vãn bối vẫn không thay đổi quyết định.
- Lão phu sẽ cầm tù ngươi ở đây suốt đời, không cho ngươi nhìn thấy ánh mặt trời.
Mặc cho lão dọa dẫm, Ngạo Thiên vẫn khư khư sắt đá. Chu Bồ Công tính thình cổ quái, ngang ngược, nay gặp phải một người cứng đầu cứng cổ như Ngạo Thiên khiến lão giận phun ra khói.
Bỗng đâu có giọng Tiểu Mạn vọng ra:
- Người ta đã không chịu thì thôi, ông nội ép buộc làm gì.
Ngạo Thiên nghe mấy lời đó tâm thần rúng động, dáo dác tìm kiếm nhưng tuyệt nhiên không thấy Tiểu Mạn đâu. Chu Bồ Công gầm gừ, quả nhiên lời lẽ của lão cực kỳ bá đạo:
- Không được, lão phu nhất quyết bắt nó làm chồng ngươi.
Có giọng tức tưởi của Tiểu Mạn:
- Nội tổ làm nhục Mạn nhi rồi.
- Đã thế, lão phu giết quách nó cho xong.
- Vậy thì ông nội tiện tay giết Mạn nhi luôn thể.
Dứt lời, nàng giậm chân khóc tức tưởi, tiếng khóc càng lúc càng xa. Chu Bồ Công hớt hải đuổi theo cháu, không quên buông lời đe dọa:
- Ngươi ở yên đó! Chớ đi lang thang mà uổng mạng đấy.
Suốt ngày hôm đó, Ngạo Thiên không nhìn thấy ông cháu Tiểu Mạn cũng không nghe động tĩnh gì. Tới giờ cơm, lão già mặc áo nho sinh hôm nọ mang đến cho chàng cơm nước, rượu thịt tử tế.
Lão chỉ nói một câu rồi đi mất tăm luôn:
- Ngươi thật hồ đồ, có phúc mà không biết hưởng.
Suốt đêm hôm đó, Ngạo Thiên cứ đi tới đi lui trong phòng không tài nào ngủ được. Chàng chờ đợi một người. Quả nhiên nửa đêm người đó đến.
Chu Tiểu Mạn hai mắt đỏ hoe nhìn chàng u oán. Ngạo Thiên trong lòng ray rứt không yên nhưng chẳng nói được câu an ủi nào, chỉ thẫn thờ nhìn nàng thở dài rồi ậm ừ nói:
- Huynh biết là muội sẽ đến.
- Tiểu muội chờ ông nội ngủ xong mới lén đi. Đại ca! Đây là chủ ý của ông nội, Mạn nhi không muốn thế.
Ngạo Thiên tưởng đâu nàng sẽ oán hờn trách móc chàng. Chẳng ngờ nàng lại mềm mại nhu mì không trách một câu nào. Điều đó lại càng làm cho Ngạo Thiên khổ tâm hơn:
- Mạn nhi... - Chàng nói - Ngu huynh có nỗi khổ trong lòng.
- Tiểu Mạn chỉ muốn hỏi huynh một câu.
- Muội nói đi!
Nàng cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình đang mân mê gấu áo, vẻ thẹn thùng con gái:
- Huynh hãy thật lòng cho muội biết, nếu huynh là chàng thanh niên bình thường không vướng bận chuyện giang hồ thì... huynh có yêu muội không?
- Mạn nhi! Huynh hứa với muội, nếu ngày nào huynh hoàn thành đại nghiệp mà vẫn giữ được mạng sống, huynh sẽ trở về đây tìm muội.
Nghe xong câu đó, gương mặt Tiểu Mạn sáng lên, môi điểm nụ cười như hoa nở. Ánh mắt nàng tha thiết nhìn Ngạo Thiên như muốn nói lên muôn vạn điều giấu kín trong tim. Rồi nàng nói:
- Có lời đó của đại ca, muội đã an ủi lắm rồi.
Nàng lấy ra viên thuốc màu xanh lục to bằng ngón tay út, mùi đơn dược thơm lừng. Nàng trao nó cho Ngạo Thiên:
- Đại ca uống viên thuốc này thì có thể ra đi. Từ nay, đại ca bách độc bất xâm, có thể yên tâm mà hành hiệp giang hồ.
Ngạo Thiên biết viên thuốc đó cực kỳ trân quý nên chàng cảm động khôn xiết:
- Mạn nhi...
Nàng giục:
- Đại ca uống thuốc rồi đi ngay, ông nội mà tỉnh dậy phát hiện thì đừng hòng thoát khỏi nơi đây.
Ngạo Thiên cầm lấy viên thuốc cho vào miệng nuốt. Thuốc đi đến đây lập tức mát lạnh đến đó, quả nhiên là linh dược.
Tiểu Mạn quay mặt khoát tay nói:
- Đại ca đi đi!
Ngạo Thiên quyến luyến gọi tên nàng:
- Mạn nhi...
Nàng gắt lên:
- Đi đi!
Tuy không thấy mặt nàng nhưng Ngạo Thiên biết nàng đã khóc. Đôi vai nàng run rẩy, tiếng nấc nén vào tim. Ngạo Thiên biết mình còn chần chờ sẽ không thể dứt áo ra đi được. Chàng nói gọi một câu rồi vội vã ra đi:
- Tạm biệt Mạn nhi!
Tiểu Mạn chạy ra cửa đứng nhìn theo bóng chàng, nhưng thân pháp của Ngạo Thiên nhanh quá khiến nàng không kịp trông thấy gì. Nàng nghẹn ngào kêu lên:
- Ngạo Thiên ca ca!
- Nha đầu thương hắn đến thế sao?
Tiểu Mạn giật mình, nhìn lại thì thấy ông nội từ trong một góc tối bước ra. Nàng kinh hãi kêu lên:
- Ông nội thấy hết rồi ư?
- Ừ. Đến dược thánh cả đời ông ngươi chỉ luyện được hai viên, ngươi cũng cho hắn. Ngươi có biết từ nay, đến ta cũng không quản nổi hắn không?
Nàng lầm lì gục đầu nói:
- Hài nhi biết tội rồi!
Họ Chu lắc đầu xua tay:
- Thôi, ngươi đi đi!
Tiểu Mạn tròn mắt ngạc nhiên:
- Ý ông nội là...
- Chẳng phải ngươi muốn theo thằng ngốc tử ấy đến chết sao?
Tiểu Mạn trong lòng mừng khấp khởi nhưng vẫn chưa dám tim:
- Nội tổ cho Mạn nhi đi thật sao?
- Đi đi! Mang cả Điếu Ông - Tẩu Bà theo mà hộ thân.
Tiểu Mạn vui mừng quá độ, nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Nàng đu lên cổ ông nội hôn lên gò má nhăn nheo của lão, khiến lão cũng thấy lòng sung sướng bội phần.
--!!tach_noi_dung!!--

Sưu tầm: Casau
Nguồn: nhanmonquan
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 1 năm 2014

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
Truyện Cùng Tác Giả Bách Cầm Sơn Chủ Lục Chỉ Cầm Ma Thiên Thu Tình Hận