ân phóng xe ra khỏi nhà, trận cãi nhau đổ lửa với vợ vẫn còn hừng hực trong lòng anh. Chuyện thường, mỗi nhà đều có một thùng rác giấu trong góc bếp, nhưng với gia đình Mân, “cái thùng rác” ấy đã quá đầy và đã đến lúc phải đổ đi. Mân chạy loanh quanh cả giờ đồng hồ và bắt đầu thấm mệt, anh tấp xe máy vào vệ đường, gọi điện cho Dũng. Hai người bạn hẹn nhau vào quán quen.
Mân thở dài:
- Biết thế tôi cứ sống độc thân, có lẽ bình yên hơn!
Dũng cười:
- Yên có thể có, nhưng bình thì chắc chắn không!
- Là sao?
- Là bất thường đó! Đàn ông giống như loài ngựa vậy, không có dây cương, không có chuồng chúng sẽ hoang đàng bất định. Chả tốt lành gì đâu!
- Đưa lưng cho người cưỡi là tốt sao?
- Vậy, cái lưng của con ngựa để làm gì?
Mân lại thở dài:
- Đừng đùa nữa, tôi chọn vợ sai rồi!
Dũng nốc cạn ly bia:
- Này, ông đừng làm tôi nổi máu triết gia lên nhé! Không có cây đàn dỡ, chỉ có người đánh đàn tồi. Chọn mà được à! Nói cho ông biết, người ta có hai điều lựa mãi mà chả chọn được, đó là nghề nghiệp và hôn nhân.  Thế nên, đang làm nghề nào hãy làm cho hết mình vì cái sống, đang sống với bà nào hãy sống cho hết tình vì cái con…
Mân nhăn mặt:
- Cái con là cái gì?
- Là con cái.
Mân phì cười. Cái cười đầu tiên từ chiều đến giờ. Thấy bạn vui, Dũng chuyển sang chuyện khác:
- Mân này, ông vẫn còn nhớ Kim Thoa, cô sinh viên ngày xưa rất yêu ông đó mà?
- Nhớ! Không phải ngày xưa. Chính xác là ba năm, hai tháng và mười sáu ngày, tính luôn hôm nay!
- Rất nhớ, nghĩa là rất yêu. Nhưng ngày ấy sao ông lại chối từ cô ấy, theo tôi, hai người rất xứng đôi?
Mân nhấp ngụm bia, trầm ngâm:
- Xứng như đóa lan non trên cây cổ thụ già ấy hả? Tôi chào đời trước Thoa đến những mười bốn năm và sau sáu năm cưới vợ, chúng tôi mới gặp nhau. Đó là sự khắc nghiệt giữa thời gian và tình yêu. Tôi rất yêu Thoa và rất tôn trọng tình yêu của cô ấy dành cho tôi, thế nên xa nhau là giải pháp đúng đắn duy nhất để giúp cô bé thoát khỏi sự mù quáng của một tình yêu không lối thoát. Nhưng sao bỗng dưng ông nhắc đến Thoa?
- Tuần trước tôi tình cờ gặp, cô bé trông vẫn nhỏ nhắn, dịu dàng như xưa Mân ạ!
- Có nói chuyện với nhau không?
- Chỉ vài câu chào hỏi thông thường, rồi đi!
Im lặng phủ xuống bàn nhậu. Chiếc đồng hồ treo trên tường điểm mười một giờ khuya. Mân và Dũng tạm biệt nhau, mỗi người mỗi lối về.
Trời bỗng đổ mưa to. Mân dừng xe, mặc áo mưa rồi tiếp tục đường về. Nhưng chạy một lúc thật lâu, con đường dường như càng lạ đi. Mân cho xe chậm lại, cố ngước đọc địa chỉ của những bảng hiệu bên đường. “Trời đất, mình ngược về hướng ngoại vi thành phố rồi!”. Mân vòng xe lại phóng nhanh, nhưng mưa càng lúc càng to, những hạt mưa nặng trĩu quất vào mặt anh rát buốt. Đôi mắt Mân cay xé không tài nào mở được, anh vội vã tấp xe vào mái hiên của một căn nhà nhỏ bên lề, co ro núp những cơn gió thốc mạnh. Nhìn ra mênh mông, một màu nước trắng xóa nổi lên giữa màn đêm, Mân bắt đầu thấm lạnh, đôi chân run bắn. Anh nhìn cánh cửa đóng kín, im lìm: “Nửa khuya, làm sao dám gọi cửa nhà người ta!”. Vừa nghĩ thế, cánh cửa ngôi nhà ấy thình lình mở ra khiến Mân giật thót cả người.
- Nhà em mà, vào nhanh đi anh!
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Mân xoay người nhìn cô gái nhỏ nhắn trong chiếc váy trắng dài thướt tha. Anh đưa tay vuốt mặt không ngừng, sợ nước mưa nhoè nhoẹt làm mình nhìn lầm người:
- Ủa…Kim Thoa! Em ở đâu ra thế này?
- Em giữ nhà hộ người dì ruột. Anh vô nhanh kẻo lạnh.
Thoa cười rất tươi, ánh mắt ấm áp diệu kỳ. Mân ngạc nhiên nhìn tay Thoa, cô bé đang cầm chiếc chân đèn bằng bạc cắm hai ngọn nến.
- Mưa to, điện cúp anh à!
Mân đẩy xe vào trong, tay chân run lẩy bẩy. Thoa vừa khép cửa vừa nói:
- Thương cho hai ngọn nến của em nhé, nó không sáng như bóng đèn điện phải không?
Mân tiến đến bộ bàn ghế bằng tre cũ kỷ. Anh quan sát xung quanh:
- Căn nhà bé xíu, ọp ẹp như vầy, có bỏ hoang mười năm cũng không ai vào lấy trộm. Cớ gì em phải nhọc công canh giữ?
- Em chờ anh!
Thoa cười và đặt nhẹ lên bàn một tách trà nóng, một đĩa chanh xắt lát mỏng, một ít muối:
- Anh uống vài ngụm trà cho ấm người. Còn chanh chấm muối, đó là món mà anh thích nhất mỗi khi ngà say.
Mân bốc ngay một miếng chanh, dùng ngón tay chấm muối chà đều lên lát chanh, rồi ăn nhanh như nuốt trọng. Anh hớp một ngụm trà và ngước mặt hà một hơi dài, như thể để tống bớt mớ men rượu ra khỏi người.
- Mưa lớn ghê!
- Dạ, sẽ mưa tới sáng.
- Chắc không?
- Chắc chắn!
- Em là con của… thần mưa hả, sao biết?
- Chuyện nhỏ! Em còn biết anh vừa cãi nhau với vợ nữa kìa!
Mân ngạc nhiên:
- Ới trùi! Bộ trán anh có dán chữ “giận vợ” hả?
- Nét mặt anh, người thường nhìn cũng biết.
- Còn em, bất thường hả?
- Không, phi thường. Mà nè, anh đừng làm thế, cứ im lặng thì lời của chị ấy sẽ tan trong khoảng không. Lửa sẽ tắt nếu không có vật bén lữa, đúng không anh?
 - Em… già rồi hả, cô bé?
- Có khi chỉ qua một đêm người ta già hẳn đi, anh tin không?
- Một đêm thì chưa biết, nhưng mới một tháng sau ngày cưới vợ, anh đã thấy mình như là kẻ chết rồi! Muốn sống lại như ngày nào, chắc phải ly hôn thôi!
- Không nên. Chị ấy có bầu rồi!
- Trời, em học xem bói hồi nào vậy?
Thoa mĩm cười:
- Tự nhiên biết!
Mân mĩm cười, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào đôi ngọn nến:
- Lẽ ra anh không nên cưới vợ thì hơn!
- Muốn mà được sao? Cuộc đời, có hai điều người ta khó làm theo ý mình, hôn nhân và nghề nghiệp!
- Ôi cô thầy bói xinh đẹp của tôi! Cô nói y như thằng bạn triết gia khùng của tôi vậy!
- Dũng  phải không?
- Ừ!
- Anh ấy sắp đi nước ngoài, khoảng sáu tháng…
- Nó nói với em hả,? Vậy mà nó chưa hề hé nửa lời với anh, thằng trời đánh!
Thoa lại cười rất tươi, một nụ cười nghịch ngợm pha chút bí ẩn. Khi đối diện ánh sáng, Mân thấy trên mặt, trên tay cô có nhiều vết bầm tím và những vết trầy sướt. Anh với tay chạm vào những chỗ đau, xót xa hỏi:
- Sao vậy? Ai đánh em hả?
Thoa lúng túng đáp:
- Không… không. Chỉ tại em bất cẩn…
Thoa dìu Mân đến chiếc giường tre đặt ở góc nhà, nơi có hai chiếc gối hoa đang nằm đợi.
- Thoa, tay em lạnh quá!
Cô cười, nhại một câu hát quen:
- “Tay em lạnh để cho tình mình ấm”, đó mà!
- Anh có cảm giác dường như em đang lướt đi trong không gian, tóc và da em bồng bềnh như mây?
 - Mân, anh đang say đấy. Người ta bảo trong mắt người say thường có ảnh ảo. Thôi anh ngủ đi, khi nào mưa tạnh em sẽ gọi anh về!
Thoa kéo chăn đắp ngang ngực Mân. Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước. Thoa ngồi nhìn anh ngủ, mắt đẫm lệ. Ba năm xa nhau nay gặp lại cô muốn nhìn anh cho thỏa mắt. Cô đã từng ước ao được là vợ anh, được cùng anh thưởng thức những món ăn do cô nấu và từng đêm được nhìn anh ngủ như thế này. Thoa vuốt nhẹ lên mặt anh rồi ngã đầu xuống ngực anh, những dòng nước  mắt chảy dài làm Mân tỉnh giấc.
- Xin lỗi, lẽ ra anh nên dứt khoát với em ngay từ ngày đầu biết nhau… Anh lớn tuổi quá… lại có vợ rồi… Nhưng khổ nỗi, anh cũng yêu em ngay lần đầu gặp đầu tiên ấy…
 - Anh không có lỗi. Em yêu anh. Nếu ngày mai hay ngàn sau khi không còn thấy em nữa anh có buồn và nhớ em không?
 - Sẽ nhớ như đã từng nhớ em. Nhưng từ ngày mai anh sẽ không để em xa anh lâu như thế, dĩ nhiên là chỉ nên duy trì một tình bạn thân.
 - Muộn rồi Mân ơi!
 - Không bao giờ muộn nếu ta ý thức được điểm bắt đầu.
 Thoa cười mãn nguyện, cô giữ chặt tay anh rất lâu rồi giơ cao tay trái của Mân sang phía ngọn nến đang cháy rực. Thoa vân vê chiếc nhẫn ở ngón út và áp út:
 - Nhẫn ở ngón áp út điểm chỉ rằng anh đã có vợ. Còn chiếc nhẫn ở ngón út thì nói lên điều gì?
- Kỷ niệm.
 - Của một cô gái?
 - Của một tình yêu không thành, trước khi lấy vợ và quen em.
 - Anh có thể tặng nó cho em không?
  Mân kéo Thoa cùng ngồi dậy:
 - Chiều mai anh tặng em một chiếc khác nhé?
  - Không kịp đâu, em sẽ rời khỏi nơi đây từ rất sớm. Em chỉ thích chiếc này. Em sẽ giữ quá khứ giúp anh và bây giờ là của chúng ta.
  Thấy Thoa quyết tâm muốn có nên Mân cũng chìu ý cô. Thoa cười rạng rỡ, nũng nịu xòe bàn tay phải và chìa ngón tay áp út đón nhẫn. Vừa vặn như tài sản của chính mình, cô sung sướng hát vang giai điệu lễ cưới. Mân đặt nhẹ nụ hôn lên tay và môi Thoa. Anh cười:
- Chúng ta đang chơi trò đám cưới?
- Nhưng không có đêm tân hôn đâu nhé!
- Bọn mình phải nhắm mắt ngủ nhá bé cưng, đã hai giờ sáng rồi còn gì?
Mân ngủ say. Mưa ru anh ngủ…
Sáu giờ rưỡi sáng, tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại di động để trên đầu giường làm Mân thức giấc. Vói tay lấy máy, Mân thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ. Anh bấm máy kiểm tra, đó là các cuộc gọi của vợ và nhiều cuộc gọi khác của công ty nơi anh làm việc. Kiểm tra mục tin nhắn, có dòng tin nhắn “Em đã có thai”. Mân vui mừng định chia sẻ với Thoa, nhưng nhìn quanh chẳng thấy cô đâu cả. Nắng xuyên qua vách lá rọi vào nhà lộ rõ những lớp bụi và tơ nhện dày đặc trên bàn, trên những vật dụng thô sơ. Mân mệt đừ người và cảm giác đau ê ẩm khắp lưng. Anh ngồi dậy, luồn năm ngón tay vào mái tóc cào cho gọn gàng rồi dắt xe ra ngoài. Trước khi nổ máy xe, Mân thoáng thấy những người hàng xóm đang tròn xoe mắt nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, lạ lẫm. Nhưng Mân không lấy làm khó chịu về điều đó, vì anh biết, một người đàn ông lạ đã trọ qua đêm cùng cô bé giữ nhà thì ai mà chẳng tò mò, nghĩ xấu. Mân thầm trách mình đã vô tình gây tiếng xấu cho Thoa, anh bực mình phóng xe lao đi.
 Mân đã trở lại với công việc thường nhật và trở nên dễ chịu hơn với gia đình. Anh thầm cảm ơn Thoa đã tặng anh những lời khuyên tốt đẹp và cả tình yêu nồng nàn. Nhưng suốt hai hôm nay Mân liên tục gọi điện, máy của Thoa vẫn thông báo “số máy này không liên lạc được”.
 Sang ngày thứ ba, vô tình cầm một tờ báo cũ trên tay, lướt qua một mẩu tin ngắn đã đăng từ nửa tháng trước, Mân không thể tin vào mắt mình: “…Nạn nhân tên Lê Kim Thoa, 21 tuổi. Qua điều tra ban đầu cho biết đây là vụ giết người cướp tài sản…”.
Mân đánh rơi tờ báo, huơ tay hất chồng hồ sơ xuống đất. Tim anh đập mạnh, lồng ngực như muốn vỡ tung, nỗi xót thương trào dâng theo những dòng nước mắt. Mân tựa người vào cửa kính, vén rèm nhìn xuống đường, người và xe tấp nập nối đuôi nhau không ngớt. Giờ thì anh đã hiểu, mọi người cùng đi trên đường nhưng mỗi người sẽ rẽ theo hướng riêng của đời mình, gọi là định mệnh.
NTH
 

Xem Tiếp: ----