i anh! Em nè. Anh rảnh để trả nợ em ly cà phê không? Hi em! Em đang ở đâu? Anh ngỡ ngàng trả lời. Em đang ở D.C. Chừng nào em về? Dạ trưa mai em về anh. Cô trả lời và anh im lặng một hồi mới lên tiếng. Để anh coi sắp xếp. Anh còn bận chút công việc ở công ty. Anh sẽ cố gắng làm cho xong, nhưng còn phải ghé nhà trước nên chắc cũng khoảng 6 giờ anh mới tới chổ em được. Dạ, vậy hẹn gặp anh lúc 6 giờ. Cô trả lời và đưa cho anh địa chỉ khách sạn. Gặp lại Trang thật là một điều cô mong muốn bao lâu nay nhưng thật sự không tin sẽ xảy ra dù biết bao lần cô tưởng tượng tới ngày này, dệt ra biết bao chi tiết, sẽ hành động thế nào, sẽ nói thế nào. Nhưng giờ đây tất cả như hỗn loạn hẳn lên. ~~°~~ Hồi nhỏ tuy học chung với nhau từ lớp 1, nhưng không hiểu sao, Hương hình như không nhớ gì về Trang cả. Cho đến đầu niên học năm lớp 7, Hương yên phận làm công dân bình thường trong lớp vì biết mình học không giỏi bằng Huy cồ hoặc nhỏ Bích Thủy để làm lớp trưởng hoặc lớp phó học tập và cũng không có khiếu gì để gánh vác chức nhiệm lớp phó văn nghệ. Nhưng không hiểu đám bạn có âm mưu gì mà bầu đứa nghịch ngợm nhất trong đám con gái làm lớp phó kỷ luật, và thầy Sơn cũng tán thành. Đám con gái thì mừng nghĩ rằng đó là một thành tích vì như vậy thì bọn con gái trong lớp sẽ không bị bọn con trai ăn hiếp. Còn đám con trai nhát nhát mà hay bị cô chọc ghẹo thì mừng húm vì từ nay sẽ thoát nạn. Còn cô thì rầu thúi ruột. Coi như năm nay phải ráng tịnh, không nhúc nhích quậy phá ai được hết. Bực một cái là những khi thầy cô không có mặt, cô phải giữ trật tự lớp, thì đám con trai cứ lấm lé nhìn cô thì thầm nhỏ to cười giễu phá. Còn trong giờ học thì bọn nó lại tìm cách chọc cô. Rồi từ đó, một trong những đứa con trai ngồi sau lưng cứ đưa tay kéo lấy cái tóc đuôi gà của cô, nhưng khi cô quay lại nhìn thì bọn chúng làm mặt tĩnh như không có gì xảy ra cả. Kéo tóc trong lớp chưa đủ hả dạ, bọn chúng còn lẽo đẽo theo cô mỗi khi tan trường kéo tóc cô rồi nhìn nhau khúc khích cười lắc đầu khua tay khi cô ngó lại. Một hôm, sau khi bị giật tóc cô quay lại, thì thấy hắn với Hoàng và Hải đang đứng ngay đằng sau lưng. Mặt hắn ngờ nghệch bối rối còn Hoàng và Hải thì đứng nhe răng ra cười. Mấy người làm gì mà cứ giựt tóc tui hoài vậy hả? Thích thì để tóc dài ra đi rồi tự giựt tóc mình đi. Cô tức cành hông nạt nộ. Giựt tóc người khác vui hơn. Hải trả lời với cái giọng ồ ồ như vịt đực. Vui hả, để tui cho mấy người coi nó vui như thế nào nè. Hương quăng cái cặp xuống, bước tới giơ tay ra định kéo tóc Hải. Hải và Hoàng né chạy xung quanh Trang. Không ngại ngần Hương chạy theo vòng vòng. Khi tưởng chừng như níu được bờ vai của Hải, Hương đưa tay ra kéo, nhưng Hải quay người lượn qua lượn lại thế nào, Hương trợt tay sao rồi chúi nhủi té dập mặt xuống đường như con ếch bị đè dẹp lép. Hương… Hương có sao không? Trang đỡ Hương dậy vẽ mặt lo lắng trong khi Hoàng và Hải đứng ngập ngừng có vẽ ân hận. Tui có sao kệ tui, ai cần mấy người quan tâm… Nói tới đó Hương ấm ức thút thít khóc vẫn ngồi bệt dưới đất. Hương đừng khóc mà. Bọn tui xin lỗi mà. Hải nhỏ nhẹ năn nĩ. Ừ, Hương đừng khóc nữa, để tôi đỡ Hương dậy nha. Trang đưa tay cho Hương. Kệ tui! Tui… Hất tay Trang qua một bên, một tay quẹt nước mắt, Hương ngẫng đầu ngang bướng nhìn Trang định hạch họe thêm nữa bỗng chợt ngưng khi bắt gặp thấy ánh nhìn của Trang. Đôi mắt gì mà tròn to, dịu dàng, có vẽ mơ màng y như… y như mắt bò vậy. Nghĩ tới đó Hương bất chợt bật cười thành tiếng trước vẽ ngỡ ngàng của họ. Đứng dậy đưa tay phủi bụi đường dính đầy quần áo, Hương lượm cái cặp và bước đi. Hương… Hương còn giận bọn tui không? Hoàng ngập ngừng hỏi. … Hương, đừng giận mà. Bọn tui xin lỗi thiệt mà. Hoàng tiếp tục. Bộ muốn xin lỗi thôi là tui hết giận hả? Hứ! Vậy Hương muốn bọn tui làm gì Hương mới hết giận? Hỏng biết. Mấy người coi làm sao thì làm. Từ ngày đó, bọn hắn không còn giựt tóc Hương nữa, còn Trang thì không biết từ lúc nào cũng đã dọn lên ngồi cạnh cô trong lớp, không mảy may trước những lời xầm xì của mấy đứa bạn. Hương thì cũng thấy vui vui khi “mắt bò” ngồi cạnh. Trong giờ học, hai đứa lén lúc ngồi chơi ca rô. Khi Hương nói thích cây viết mực Pilot của hắn, thì mỗi ngày hắn đưa cây viết của hắn cho Hương xài đổi lại cây viết Pilot cũ của Hương. Khi Hương lo lắng vì phải viết lại mấy cuốn tập để chuẩn bị cho cô giáo kiểm tra, thì hắn đem chúng về viết dùm cho cô với những dòng chử uốn nắn còn đẹp hơn cả của cô. Khi đi Vũng Tàu chơi về, hắn còn cho cô hai cái thước dài và thước hình tam giác màu xanh dương đậm bằng mika được chạm trổ với những cánh hoa hồng nhỏ li ti thật đẹp. Hai năm trôi qua, tình bạn tưởng chừng như thân thiết biết bao thì bỗng nhiên tất cả như biến mất vào năm lớp 9. Xui khiến sao, Trang được chọn vào lớp chuyên văn, còn Hương được chọn vào lớp chuyên toán nằm ở trên lầu 2. Từ đó giờ ra chơi Hương chỉ biết đứng trên lầu nhìn Trang vui chơi cùng bạn bè cùng lớp từ xa. Thĩnh thoảng khi hai đứa vô tình gặp nhau thì chỉ trao nhau cái nhìn ngượng ngùng ngỡ ngàng. Không còn chờ đợi cùng nhau bước chung đường sau những buổi tan trường, mà là kẻ trước người sau. Vài tháng chậm chạp trôi qua. Một ngày cô không còn thấy bóng dáng Trang nơi sân trường nữa. Hỏi thăm thì nghe người này người nọ bàn tán là gia đình Trang đã di cư qua Mỹ. Thoạt đầu cô không tin, nhưng sau mấy tháng trời Trang vẫn bặt tăm. Cô buồn rười rượi khi nhận ra Trang đã đi xa không một lời từ giã. Và cũng có lẽ vì không một lời giã từ, nên lúc nào cô cũng vẽ vời cho một lần hội ngộ trong tương lai, nhất là khi gia đình cô cũng sang Mỹ một năm sau. Và trong một lần lang thang cô gặp anh. Nơi anh có chút gì đó như thân quen nhưng cô không khẳng định được. Anh vui vẽ, cởi mở, lạc quan yêu đời. Cô thì luôn dè dặt với mọi người, nhưng với anh cô không cảm thấy phải nên cảnh giác đề phòng, cô trở nên líu lo hồn nhiên bên anh không ngại ngần. Cô thích lý sự với anh, anh bắt bẽ lại. Cô càng làm tới, anh càng chọc cho cô xù lông nhím. Người ngoài nhìn vô chỉ biết lắc đầu chứng kiến cả hai chí chóe om xòm ngày này qua ngày nọ. Nhưng ngày nào cô không chí chóe một mất một còn với anh, ngày đó cô buồn hiu hắt. Một ngày chợt hứng lên, cô lại đăng tin tìm mắt bò nơi mục tìm bạn bốn phương: “Đông Cung thái tử, tình sử Võ Nguyễn Giáng Hương.” Em đăng gì vậy? Anh nhắn tin hỏi. Em đăng tin tìm lại người bạn xưa. Nhưng sao em biết câu đó? Câu đó là kỷ niệm của em với người bạn đó. Xuất phát từ tuồng cải lương hịnh đầu thập niên 90 phải không? Cung nữ Giáng Hương bị người ta hảm hại bỏ xuống giếng vì ghen ghét cô ta được Đông Cung thái tử sủng ái? Yes, sao anh biết? Tại hồi đó anh đi theo nịnh cô lớp phó kỷ luật có tóc đuôi gà, nên bị bạn bè gán ghép chọc ghẹo anh với cô ta. Có đúng không cô lớp phó kỷ luật? Anh… no way… mắt bò??? Gì mắt bò??? Ý em là anh là Quốc Trang? Yes, Hương em. Oh my gosh! It’s unbelievable. Trái đất tuy to mà nhỏ em hả? Nhỏ xíu hà. Có nằm mơ em cũng không tin được. Từ đó anh và cô ngày càng khắn khít hơn, ngày nào cũng gọi nhau nhỏ to tâm tình, kể cho nhau nghe những diễn biến trong đời hai mươi năm qua, và nó trở thành thói quen. Những lúc anh đi chơi với bạn bè, anh cũng ráng dành năm ba phút nhắn tin cho cô. Khi cô bận công chuyện hoặc có hẹn hò gì, cô cũng nói khéo cho anh biết để anh khỏi chờ. Những ngày cô phải ở lại công ty một mình làm việc trể, anh cũng mở Yahoo Instant Messenger cho cô “Anh giữ em company nha cho em không thấy buồn. Khi nào chán chán cần anh thì cứ việc nhắn tin cho anh.” Những ngày tan sở về muộn phải đi đón tàu điện về nhà, anh dặn dò cô mặc áo ấm vào kẻo lạnh, gọi phone nói chuyện với cô khi cô trên lightrail để cô không sợ, để được đưa cô an toàn về nhà. Cô sung sướng vui vẽ trong sự quan tâm ân cần của anh không thắc mắc. Ủa hôm nay anh có hẹn với bạn mà, sao lại ở nhà? Cô ngạc nhiên hỏi khi biết tối thứ sáu đó anh lại ở nhà. Oh, anh nói với đám bạn là anh không được khỏe muốn ở nhà nghĩ ngơi. Anh bệnh hả? Cô lo lắng. Đâu có. Vậy thì tại sao? Thì để ở nhà đọc cho xong cuốn truyện này cho kịp với em. Em đọc gần xong rồi mà anh vẫn còn một nữa. Trời, thì có sao đâu. Em đọc xong rồi thì em đợi anh. Bạn anh mà biết anh không đi chơi để ở nhà đọc truyện này với em họ cười cho. Em không nói thì đâu ai biết. Anh cười trả lời. Vậy anh lo hối lộ em đi. Thì anh đang hối lộ em nè. Ở nhà với em tối thứ 6 nè. Anh muốn take a break from reading không? Anh muốn coi phim Message in a Bottle với em không? Cái phim này là dựa vào cuốn truyện của Nicholas Sparks hôm bữa mình đọc đó. OK. Em sẽ share cái video qua YIM hả? Yes anh. Và cô phản ứng bằng cách trốn tránh anh. Không lên diễn đàn, không vào YIM, không nhắn tin hay gọi anh và cũng không trả lời tin nhắn của anh. Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, cô như một kẻ ghiền đang cai thuốc. Cố chôn vùi vào công việc bận rộn, ráng không nghĩ tới anh, nhưng sao nghe hiu quạnh vây quanh và nhớ anh vô vàn. Những chiều Thu mây bay hiu hắt, cô như một kẻ mất hồn ngồi thẩn thờ nhìn những chiếc lá rụng bay, nhìn gió mây lãng đãng, cô thở ngắn thở dài. Nhưng chưa được 3 ngày, anh lại gọi cô sau khi thấy cô tự nhiên vắng bóng. Hi! Hi em. Em có sao không? Mấy ngày nay không thấy em. Nhắn tin cho em cũng không thấy hồi âm. I’m fine. Don’t worry. Cô cố giữ vẽ bình thản trả lời. Anh làm gì em giận hả? No. No. Vậy… vậy sao em có vẽ lạnh lùng với anh vậy? No, I’m not. Còn không gì nữa? Anh biết em mà. Khi em giận hay khi em lạnh nhạt em mới nói chuyện với anh bằng tiếng Anh. I’m… I’m… Có chuyện gì thì em nói cho anh biết. Đừng im lặng như vậy. … Em im lặng như vậy anh sẽ buồn lắm. Em sợ… Em sợ? Em sợ gì? Em không biết rõ. Em nói anh đừng cười em nha. Nhưng em có cảm giác như mình… như cảm tình với anh nó đang bắt đầu mập mờ. Mà em biết cả hai đứa mình đều có những ràng buộc riêng và không nên vượt qua cái ranh giới của hai người bạn. Em suy nghĩ tới đâu rồi. Anh cười nhẹ trả lời. Vậy là do em suy nghĩ vu vơ quá phải không? Chuyện không có gì mà cũng vẽ vời phải không? Uhm. Giữa hai đứa mình không có gì mà em phải lo. Mình mến nhau nhưng mình biết ranh giới của mình, không có gì hơn đâu mà em lo. Thiệt không anh? Mà… mà đó giờ em đâu có làm gì sai để… để dụ dỗ quyến rũ anh đâu phải không? Không. Em không có. Nếu mà em có lời nói hay hành động gì không đúng thì anh sẽ nói cho em biết mà phải không? Yes, em. Có gì anh sẽ nhắc nhở em mà. Nhưng, nhưng lỡ như có lúc mình yếu lòng rồi… Anh không dễ bị lung lay như vậy đâu. Khi anh đã vạch ra cái ranh giới nào đó thì anh sẽ không để cho nó bị xâm phạm đâu. Vậy anh hứa đi. Anh sẽ giữ cái ranh giới đó cho hai đứa mình nha, vì em không biết em có làm được như anh không. Yes, em. Anh hứa mà. Cái đó cũng có nghĩa là nếu như ngày nào đó mà em yếu lòng, ngày anh cảm thấy mình đang vượt qua cái ranh giới kia thì anh cần phải dứt khoát cắt bỏ quan hệ của mình nha. Dù em có nhắn tin có gọi anh níu kéo gì thì anh cũng phải cứng rắng nha anh. Yes, em. Mà cái ngày đó không xảy ra đâu mà em lo. Anh cười an ủi cô. Những lời anh phân bày làm cho cô an tâm, không nghi ngờ gì về tình cảm của mình với anh. Và hình như lời hứa sẽ nhắc nhở cô nếu cô sai, và sẽ cắt đứt quan hệ nếu cần thiết làm cho cô càng vững lòng và vô tư hơn đối với anh. Cô quan tâm, lo lắng, nhắc nhở anh ăn uống cho đàng hoàng, uống thuốc đúng giờ khi anh bệnh. Có buồn vui gì cô cũng kể cho anh nghe, nũng nịu với anh khi cô buồn để được anh dỗ dành, cằn nhằn anh khi anh “hư.” Nhưng rồi một ngày, cuộc sống của cô bị chao đảo ngã nghiêng. Ngày đó anh ngừng liên lạc cô, không trả lời tin nhắn của cô. Khi cô gọi anh cũng không bắt phone, và không gọi lại. Bàng hoàng, hụt hẫng, chơi vơi khi cô nhận ra anh đang thực hành điều anh hứa với cô. Biết là vậy, nhưng sao cô lại cảm thấy phẫn uất, lòng dạ đau xót nghe từng mảnh lòng đang vỡ tan, ngày ngày vẫn ngóng trông anh. Cô buồn anh, cô giận anh, hờn tủi dâng ngút, vì anh đã nói ngày này sẽ không xảy ra, nhưng bây giờ anh lại đành bỏ cô bơ vơ với bao ngàn câu hỏi không lời giải. Suy nghĩ tới quẫn trí, cô muốn làm gì đó cho hả dạ, muốn nỗi loạn lên với một hành vi chống đối. Cô muốn làm gì đó để quên đi sầu đau dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhìn mấy chai rượu mà người ta tặng cô trong những dịp lễ tết vẫn còn nằm ngoan ngoãn trong tủ lạnh cả năm trời chưa được khui, cô muốn tìm say để quên như người ta nói. Lay hoay một thời gian mới mở chai được chai rượu, cô rót cho mình một ly đầy. Hớp vô một ngụm đầy như đang uống nước trái cây, cô vội nhăn mặt phụt nó ra. Gì mà chát chúa đắng ngắt nồng gắt cả miệng sao mà uống được. Nhưng không uống thì sao mà say, không say thì sao mà tìm quên. Rượu đắng, nhưng lòng còn đắng hơn. Cô cương quyết, chấp nhận cay đắng, nhắm mắt bịt mũi mà nuốt ọc những liều thuốc tiên kia. Cầm cái phone lên nhìn thì thấy cô gọi anh mấy lần tối hôm qua. Oh my gosh! What have I done? Ngồi phịch xuống ghế ôm đầu cô cố nhớ lại mình đã làm gì, đã nói gì với anh nhưng vô ích. Không khóc mà nước mắt lặng lẽ rơi, cô chua xót khi nghĩ tới hình ảnh cuối cùng của cô trong ký ức anh sẽ không là một người bạn tốt, một người em nghịch ngợm, hay một người con gái đáng yêu mà chỉ là một người đàn bà hị hỡm và ích kỷ. Ngày cuối cùng ở D.C., sau khi đi làm ra, cô đi thăm những viện bảo tàng để giết thời gian trước khi phải ra sân bay. Đón chiếc taxi đến sân bay, cô ngoái nhìn giã từ thành phố của anh rồi sách hành lý vào làm thủ tục. Xin lỗi, cô đến trể rồi nên cô không thể nào cho cô nhập hành lý. Ông nói gì. Cô đâu có trể… Nói tới đó cô sững người khi nhìn vào vé máy bay. Máy bay sẽ cất cánh lúc 3 giờ chiều, mà bây giờ đã 2:45. Nhưng không hiểu sao cô sớn xác nhớ là 5 giờ chiều. Ông làm ơn đi. Cô bị nhầm lẫn, cô tưởng là chuyến bay lúc 5 giờ. Cô nài nĩ. Luật ở đây là phải nhập hành lý trước 30 phút. Cô vào thử quầy service coi họ có giúp cô được không. Chứ cô không thể làm gì hơn. Cô lật đật kéo cái hành lý chạy tới quầy service. Lễu thễu trở ra với cái vé máy bay giờ được đổi lại cho chuyến bay ngày mai, cô gọi taxi trở về lại khách sạn. Đứng trong phòng khách sạn, thơ thẫn nhìn ra cửa sổ, cô lại nghĩ đến anh. Anh có biết là cô đã cố gắng lắm để không liên lạc anh không? Nhưng trời cao hình như đang thử thách cô. Cầm cái điện thoại của khách sạn lên, cô gọi cho anh… ~~°~~ Lặng im ngắm nhìn mình trong cái áo đầm tay ngắn cổ tròn màu hồng lơ bằng lụa lã lơi nhẹ ôm lấy những đường cong trên người một cách gợi cảm và quyến rũ, cô lắc đầu “không được, what are you up to Hương?” Cởi bỏ cái áo đầm, cô thay vào đó cái áo thun ngắn tay màu xanh dương, chiếc quần jeans xanh bạc, và đôi giày boot màu vàng nâu. Son phấn đơn sơ, cô thở dài tạm hài lòng với phương diện của mình hơn, một phương diện thích hợp hơn cho một cuộc gặp gỡ giữa hai người bạn. Khoảng 6 giờ kém 15, tiếng phone reng, là anh bên đầu dây: Hi anh! Sorry em. Anh bị trể một chút, khoảng 6 giờ 30 anh mới tới. Chỉ muốn nói cho em biết để em không lo lắng. Dạ không sao anh. Có gì tí gặp. Cánh cửa hé mở, anh quay lưng lại. Anh đó bằng xương bằng thịt sau 18 năm trời. Cao hơn cô một cái đầu, dù cô cũng 1m57, anh nhìn cao ráo rắn chắc trong chiếc áo sơ mi vàng sọc ca rô trắng và chiếc quần jeans xanh dương đậm. Đôi mắt bò vẫn to tròn mộng mị với hàng mi rậm dài, cặp lông mày đậm, nhưng khuôn mặt anh giờ rám nắng và gầy lại ra hình chử điền chứ không trắng trẻo tròn trịa phúng phính ra sửa như thời lớp 8 nữa. Mấy bữa nay em có dịp đi tham quan ở D.C. chưa? Anh lúng túng nhìn cô một khoảnh khắc rồi ngó lơ về hướng thang máy hỏi. Dạ em cũng có lấy tàu điện đi đây đi đó quanh thủ đô những lúc đi họp xong nhưng cũng không có đi đâu nhiều vì muốn về lại khách sạn trước khi trời tối. Vậy là em chưa đi dạo ở đây vào tối phải không? Vậy anh dẫn em đi dạo một chút cho em biết cảnh về đêm cũng đẹp rồi mình đi ăn tối ok. Yes anh. Cô trả lời rồi im lặng theo anh ra xe. Đậu xe, bọn cô đi bộ ngắm tòa White House về đêm, đi dọc theo cái hồ Reflecting Pool ở Lincoln Memorial, bước cạnh nhau dưới những tảng cây hoa anh đào dọc dòng sông Potomac. Tháng tư vào đêm ở D.C. trời lành lạnh, cả hai bước những bước chậm trong đêm, lặng lẽ đi bên nhau, khoảng cách không gần nhưng cũng không xa. Hình như em lạnh phải không? Anh quan tâm hỏi. Dạ, em hơi hơi lạnh. Tiếc nuối, muốn níu kéo mãi khoảnh khắc này, nhưng Hương miễn cưỡng thú thật. Vậy mình đi ăn tối nha. Yes anh. Em muốn ăn gì? Ở đây có nhà hàng Việt không anh? Cả tuần nay không được ăn món ăn Việt nên em cũng hơi thèm. Mai trưa em mới về, em có muốn ghé khu Việt Nam mua mấy món quà ăn vặt cho ngày mai không? Nghe tới đồ ăn vặt cô mừng rúm vội vã gật đầu và anh chở cô tới khu shopping của người Việt gần đó. Con mắt to hơn bao tử, cô cùng anh đi từ hàng trái cây qua hàng chè và rinh về nào là xoài chua, măng cụt, xôi và chè trước khi dừng chân ở nhà hàng. Tối thứ sáu, nên dù cũng hơn 8 giờ tối nhà hàng vẫn còn đông khách. Cô gọi tô bánh canh, anh gọi tô bún thịt nướng và một dĩa bánh bột lọc và mấy chén bánh bèo mà cô thích. Dĩa bánh bột lọc được mang ra. Anh ân cần ngồi lột từng cái cho vào dĩa cô. Xúc động với cử chỉ ga lăng của anh, cô đùa cợt để che dấu sự bối rối: Anh rữa tay chưa mà ngồi bóc đồ ăn cho em? Em ăn vô có bị gì không đây? Thì em ăn đi rồi biết. Không chết đâu mà sợ. Có chết thì hai đứa chết chung thôi. Ừ, có gì mà sợ. Được chết trong tay anh cũng là niềm hạnh phúc mà phải không? Em chắc đói rồi, lo ăn đi. Ngồi đó lý sự anh ăn hết thì đừng có phàn nàn nha. Anh lặng nhìn cô như suy nghĩ điều gì rồi vội trả lời. Trước khi về lại khách sạn, anh chở cô đi dạo một vòng quanh thành phố. Thành phố về đêm tối thứ 6, đáng lẽ ra tấp nập nhộn nhịp, nhưng sao cô chỉ cảm thấy một vẽ hiu quạnh im lìm, và đường về khách sạn dường như quá ngắn. Phải chi mình có thì giờ, anh dẫn em đi coi Dear John. Em coi phim đó chưa? Anh hỏi khẽ. Dạ chưa. Dear John là của anh và em mà, làm sao em coi phim đó với ai khác được. Cô trả lời nghe chút gì nghẹn ngào trong lời nói. Anh cũng vậy. Ngập ngừng không biết ứng xử sao, cô vụng về đi theo anh. Về tới phòng cô mở cửa phòng, anh sách bao đồ ăn tiến tới đặt trong tủ lạnh, rồi đến đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn. Phòng này cũng có một cái cảnh của thủ đô đẹp chứ hả? Như vậy chắc em cũng đỡ buồn khi ở đây. Dạ. Nhưng đúng ra em mới ở phòng này hôm nay thôi. Mấy ngày trước em ở phòng khác. Nghe cô trả lời anh nhìn cô thắc mắc, và cô giải thích cho anh chuyện mình bị trể chuyến máy bay. Em thiệt là. Cái tính gì mà không thay đổi gì hết. Khi đi thi thì bị lộn giờ, không lộn giờ thì bị lạc đường. Giờ thì bị lộn chuyến bay. Chắc tại vì chưa gặp được anh, em chưa có thể về… Cô giật mình bụm miệng lại, khi chợt nhận ra mình đã lỡ lời. Anh im lặng nhìn cô rồi quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Tháng tư ở đây không khí chắc thoáng mát dễ chịu lắm. Che dấu sự ngượng ngập, cô lấp lời và lay hoay mở cửa sổ. Để anh làm cho. Thấy cô lui hui, anh lại gần giúp, bàn tay anh vô tình chạm vào tay cô. Lùi lại, cố che lấp đi cảm giác như tay chân thừa thải đứng yên như trời trồng, cô lôi cái bao trái cây trong tủ lạnh ra. Anh ăn trái cây tráng miệng không? Em đang thèm ăn xoài chua. Không. Em ăn đi. Anh mĩm cười trả lời và cầm cái TV remote ngồi trên mép giường tìm xem có gì để coi. Thấy cô bối rối ngồi trên chiếc ghế cạnh giường để ăn, anh đứng lên tiến tới nơi cô đang ngồi. Em ngồi trên giường đi mà ăn cho thoải mái. Để cái ghế đó anh ngồi. Ăn xong rồi ngồi vậy không biết bao lâu nữa, mắt cô bắt đầu ríu lại. Ban đầu cô chỉ ngồi dựa vào đầu giường, nhưng từ từ tụt xuống nằm trên đống gối mắt nhắm mắt mở. Anh nhìn cô trìu mến, đưa tay xoa nhẹ lấy đầu cô: Thôi anh về để cho em ngủ. Em chưa buồn ngủ. Cô bật ngồi dậy vội vã trả lời. Anh đứng dậy, bước tới trước mặt cô. Vẫn một tay xoa đầu cô, tay kia nắm nhẹ lấy tay cô, nói khẽ: Mình mến nhau, nhưng… Cô ngước đầu, nắm chặc lấy tay anh, đôi mắt cay cay mở to mắt buồn rầu nhìn anh không trả lời. Anh về nha em. … Em suy nghĩ gì mà sao không trả lời anh. … Vậy anh ở lại thêm một chút. Khi em ngủ rồi thì anh về nha. Thấy cô lim dim ngủ, anh nhẹ đỡ người cô xuống gối và kéo mền lên đắp cho cô. Khi cô hoảng hốt mở mắt, anh dỗ dành: Em ngủ tiếp đi. Anh đây mà. Anh trả lời rồi nằm xuống bên cạnh, tay nhè nhẹ vuốt tóc cô. Cô nhích người lại gần anh, vòng tay ôm lấy anh, đầu áp vào ngực, cố đè nén niềm xuyến xao bồi hồi dâng lên trong lòng. Trong màn đêm tĩnh mịch, cô cảm nhận được nhịp đập rối loạn từ tim anh, cảm nhận hơi thở chậm chạp gượng nín của anh. Trong im lặng, bàn tay quờ quạng mân mê tìm lấy bàn tay, môi ấm quyện nhẹ lấy nhau. Rời môi nhau, bờ vai rung rung xúc động, cô khẽ khóc. Anh buồn bã nhìn cô, ôm chặc cô vào lòng, thì thầm: Tội nghiệp em tôi. Đừng khóc nữa em. Sáng hôm sau, cô thức giấc trong vòng tay của anh. Nhẹ xoay người lại, cô lặng yên ngắm nét mặt anh đang say sưa trong giấc ngủ. Khe khẽ luồn ngón tay trên mái tóc ngắn của anh và dừng lại ở vết sẹo ti tí ở gò má đã mờ nhạt theo năm tháng mà hồi xưa anh có vì bị té khi trèo lên cây hái mận. Bỗng nhiên anh mở mắt nhìn làm cô giật mình giựt tay lại. Em thức lâu chưa? Dạ, em cũng mới thức thôi. Mấy giờ rồi? Em sửa soạn đi. Anh đưa em đi ăn sáng rồi chở em ra phi trường luôn, chứ mình mà trở lại khách sạn thì sợ không đủ giờ mà em bị trể đó. Dạ. Em đi chuẩn bị. Anh ngủ thêm một tí đi. Hôm qua cũng gần 3 giờ mình mới đi ngủ. Thu dọn đem hành lý ra xe, anh chở cô đi ăn phở như cô muốn. Order xong, cả hai ngồi chờ im lặng ngượng ngập lắng nghe tiếng hát trầm bổng của Quang Dũng: “…Anh ngỡ đã quên dù còn những buồn vui nhớ thương Anh phải cố quên vì biết tình ta cách xa Nhưng con tim yêu làm sao hiểu anh nên xa người Mình gặp gỡ xem như muộn màng rồi phải không em? Nếu ngày mai nếu ngày mai nếu em bước theo người Những ngày xưa đó cùng cơn gió lãng du xa vời Nếu ngày mai nếu tình yêu đó đôi giòng lệ rơi Tiễn bước chân em nghe trong lòng trùng dương sóng khơi…” Ôm tiễn đưa cô ở sân bay, anh thì thầm vào tai cô: I will miss you em. Nhưng sau lần gặp gỡ đó, anh và cô lại trở thành hai người xa lạ. Lại một lần nữa, anh biến mất trong cuộc đời của cô. ~~°~~ Thấy cụ già ngồi cầm cuốn truyện cũ nát trên tay, mắt nhìn xa xăm nơi ngôi mộ phía trước, thỉnh thoảng thở dài, Thi cảm thấy có chút gì cảm thông với ông cụ nên tiến lại gần bắt chuyện: Bác gái đó hả bác? Không phải cô ơi. Ông cụ trả lời, mắt vẫn đăm chiêu nhìn đâu đâu. … Cô biết truyện Hương thích nhất là gì không? Lắc đầu, tôi liếc nhìn cái tên khắc trên mộ bia Võ Nguyễn Giáng Hương. The Notebook của Nicholas Sparks. Nhưng chắc cô không biết đâu vì truyện đó xưa quá rồi. … Vì theo Hương, trong tình yêu không nên có sự thương hại hoặc ràng buộc gì. Hai người yêu nhau thì phải can đảm đối đầu với tình yêu đó mà đến với nhau. Yêu một người cũng có thể là sẽ phụ một người khác. … Nhưng tôi thì lại thích Dear John hơn. Tôi lý tưởng một tình yêu cao thượng, khi yêu một người nào đó, mình không nên làm cho họ phải khó xử, phải chọn lựa bên tình bên nghĩa. Yêu một người không có nghĩa là phải sống bên người ấy, mà chỉ cần được thỉnh thoảng nhìn người ấy từ xa xa, thấy người ấy hạnh phúc thì mình cũng đủ hạnh phúc rồi. … Nhưng Hương hay nói rằng có khi hành động như vậy chỉ là hành động của anh hùng rơm. Những gì mình nghĩ là tốt cho một người nào đó không hẳn là điều người đó muốn hoặc là điều làm cho người đó hạnh phúc. Rồi cái kiểu đẩy đưa mong muốn người ta hạnh phúc như vậy chỉ làm khổ cho nhau, làm khổ thêm cho những người trong cuộc. … Lúc đó tôi cũng đồng ý với suy luận của cô ấy, nhưng không hiểu sao tôi lại không dám làm theo. Tôi chỉ biết yêu cô ấy âm thầm, hạnh phúc với niềm hạnh phúc của cô ấy. Nhưng khi tôi tìm dò thăm tin tức cô ấy, để an tâm rằng cô ấy đang hạnh phúc thì mới vỡ lẽ. Giọng ông nghèn nghẹn. Nhắm mắt im lặng một hồi rồi ông tiếp tục. Không bao lâu sau lần gặp gỡ ấy, Hương đã chia tay với người chồng kết hôn và dọn đến một tỉnh nhỏ hẻo lánh nơi miền bắc Cali, ngày đi làm, còn đêm thì đi dạy thêm ở một trường đại học, bôn ba bận bịu để tìm quên. Một tối mùa đông lái xe trên đường đi dạy về, trời lạnh giá, mưa gió mịt mùng, xe cô bị một người say rượu tông phải rồi bỏ chạy. Họ bỏ mặc cô một mình trong đêm đông hiu quạnh, thương tích đầy mình. Mặc dù cô có gọi 911 cầu cứu, nhưng họ cũng không thể giúp cô vượt qua khỏi nguy kịch. Cô ta ra đi ngày hôm sau. … Mà cô biết không? Đêm đó hình như Hương có gọi tôi nhưng tôi cố tình không bắt phone. Tôi còn nhớ cái tin nhắn Hương để lại, giọng Hương rung rung nghẹn ngào, đứt quãng: “Anh à… em đang sợ lắm anh… chắc đây sẽ là lần cuối em gọi cho anh… Hai đứa mình có duyên không nợ, thì làm sao có thể trách gì nhau khi mình không thể đến bên nhau phải không anh… Có trách thì trách cao sanh gây chi niềm đau… Đêm nay trời mịt mù không có sao rơi, nhưng em cũng ráng nguyện cầu rằng anh sẽ luôn hạnh phúc… Bye anh…” … Phải chi lúc đó tôi đừng có quá lạnh nhạt, đừng quá cứng đầu, thì ít ra trong giờ phút cuối tôi cũng có thể bên cạnh Hương, để vỗ về chia sẽ những đớn đau với Hương, thì Hương đâu có phải ra đi một mình với nỗi đau cào xé trong quạnh quẽ, với tủi hờn chồng chất. Nói tới đó ông cụ gục mặt vào hai bàn tay, cố che đi những giọt nước mắt thầm lặng rơi trên đôi má gầy gò nhăn nheo. Xa xôi nơi cuối phương trời, tiếng chim líu lo gọi bạn, tôi ngồi lặng im nghe ông cụ kể, cố nén tiếng thở dài… Tình mấy khi không dang dỡ, đời mấy ai không một lần nuối tiếc… Hà Ái Lan