áng hôm sau, Bob xuốn nhà thật sớm để nói chuyện về hình với ba trong khi ăn sáng. Tối hôm qua, ba mẹ của Bob đi ăn tối ở Los Angeles rồi đi xem phim. Bob quá mệt nên đi ngủ trước. Khi Bob xuống bếp, ba đang đọc báo. Ba ngẩng đầu lên nói với con trai.
- Chuyện xảy ra với các con hôm qua không được hay lắm – ba nhận xét.
- Người ta tìm thấy ông Manning chưa ba?
- Ba không biết, con à. Đây là tờ báo tối hôm qua.
- Đến giờ tin tức địa phương.
- Lính tuần tra bờ biển vẫn còn đang tìm ông William Manning, làm nghề bán xe ở Rocky. Tàu không người của ông được tìm thấy gần đảo Ragnardson, do ba cậu bé Rocky tìm thấy là Robert Andy, Peter Crentch và Hamilcar Jones.
- Lại đọc sai tên Babal nữa! Bob kêu.
- Bà Manning có cho biết chồng bà không biết bơi. Người ta không hy vọng tìm ra ông Manning sống sót.
- Tội nghiệp bà ấy quá... mẹ của Bob nói.
- Phải, thật là một tai nạn đáng tiếc, ông Andy thừa nhận, nhưng con không có gì kể cho ba nghe sao hả Bob?
- Làm sao mà không có được!
- Kỳ quặc đúng như ba nghĩ! Ngày mai sẽ viết thành cả trang báo.
- À mà họ là ai vậy hả ba? Bob hỏi.
- Họ thuộc lịch sử Californie- ông Andy giải thích. Năm 1899, Knut Ragnardson đã rời khỏi Illinois và đến đây đúng lúc có cuộc đổ xô đi tìm vàng. Ông hành nghề thợ giày và đã kiếm được rất nhiều tiền bằng cách bán giày bốt cho người đi tìm vàng, nhiều hơn chính những người đi đãi vàng nữa kìa. Năm sau, ông lên tàu đi San Francisco để rước gia đình còn lại ở miền đông. Trên tàu có hành khách lẫn vàng. Đêm thứ nhì, thuyền trưởng đã đục thủng đáy để đánh đắm tàu, cướp đoạt vàng rồi bỏ trốn cùng thuyền cứu hộ. Phần lớn hành khách bị chết đuối do hoảng hốt nhưng Knut Ragnardson đã rứt được cánh cửa làm phao và về đến hòn đảo nhỏ. Trên đảo ông tìm thấy một chiếc thuyền chumash bỏ rơi và nhờ vậy về được đất liền. Từ ngày đó, đảo mang tên ông. Cứ năm năm một lần, con cháu ông và bạn bè lại họp mặt và tổ chức đánh trận giả “chiếm” đảo. Họ ở lại cắm trại cả tuần. Chính Karl Ragnardson, hiệu trưởng trường con đã kể lại cho ba nghe chuyện này.
- Thầy hiệu trưởng trường con à? Bob ngạc nhiên hỏi lại. Vậy thầy cũng tham gia trận đánh à?
- Chắc là có chứ, ông Andy trả lời. Nhưng vui vẻ nhất là thanh thiếu niên. Thầy con chủ yếu quan tâm đến lịch sử dòng họ.
- Nói về lịch sử, thế chuyện gì xảy ra với số vàng bị lấy cắp? Bà Andy hỏi.
- Và Knut Ragnardson ở lại trên đảo bao lâu? Bob hỏi thêm.
- Hỏi nhiều quá! Toà soạn có phái một phóng viên tìm hiểu chuyện này. Với hình của Bob, sẽ có bài báo rất hay!
- Hannibal đang giữ phim. Con sẽ cho tráng rửa ngay, rồi tụi con...
- Khoan đã chàng trai! Bà Andy ngắt lời. Bộ con quên là hôm nay nhà ta phải lau kính cửa sổ à?
- Mẹ, Bob phản đối, nhất định con phải rửa hình cho ba mà!
- Bob à, con biết nội quy rồi, bà Andy vẫn nói. Mùa hè này, cứ mỗi buổi sáng trong tuần là con tham gia việc nhà. Chính con đã chọn ngày thứ tư để không bị mẹ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của con. Ta đã thống nhất là sẽ không có trường hợp ngoại lệ nào hết, nếu không mẹ cứ phải chờ con suốt và công việc sẽ không bao giờ làm xong.
- Nhưng lần này, mẹ à... Bob năn nỉ.
- Ba sẽ mang hình vô văn phòng rửa, ông Andy quyết định. Sáng nay ba làm việc ở nhà, đến trưa mới đi. Như vậy con sẽ có thời gian lau kính cửa sổ cho mẹ con và đi lấy phim về cho ba.
- Peter cũng bị kẹt rồi, Hannibal nói thêm. Peter phải dọn dẹp và làm vệ sinh phòng. Peter có hứa là sẽ đến ngay khi xong việc. Hẹn tại đây sớm nhất, Bob nhé.
- Bob ơi! Ba gọi với theo. Nhớ là một tiếng nữa ba đi đấy.
- Dạ nhớ! Bob vừa trả lời vừa đạp.
- Sao? Các cậu ở đâu vậy? Bob hỏi. Mình gọi điện thoại mà không thấy ai trả lời.
- Bọn mình đã phạm sai lầm ló mặt ở đường. Peter bực bội trả lời. Thế là bị thím Mathilda nhìn thấy và bắt khiêng mấy thứ bàn ghế.
- Chuyện gì vậy? Hannibal hỏi. Tại sao cậu lại gọi điện thoại?
- Bob kể câu chuyện chiếc xe tải cũ màu trắng. Peter và Hannibal chăm chú lắng nghe.
- Mà cậu không biết ai lái à? Peter hỏi.
- Không, mình không nhìn nổi qua tấm kính.
- Nhưng cậu có chắc là nó theo cậu không? Hannibal hỏi.
- Mình tin chắc như vậy cho đến lúc mình đi gọi điện thoại cho các cậu. Khi ra khỏi buồng điện thoại, thì không thấy xe đâu nữa! Cũng có thể nó chỉ có vẻ như đang theo mình thôi...
- Có thể, Hannibal chau mày nói. Nhưng ta cũng nên cảnh giác. Thôi, bây giờ lo mấy cuộn phim hình đi.
- À quên! Bob kêu lên và nhìn đồng hồ treo tường đang chỉ gần mười một giờ rưỡi. Mình phải về giao cho ba trước mười hai giờ.
- Làm sao có thể rửa hai cuộn phim trong vòng nữa tiếng! Peter phản đối.
- Ba mình chỉ lấy mấy cuộn phim thôi, rồi sẽ cho rửa ở toà soạn.
- Không cần! Hannibal tuyên bố. Trong khi các cậu làm việc lúc sáng, mình đã tráng xong phim rồi. Phim âm bản đã khô, cậu có thể mang về cho bác.
- Phim ở đâu?
- Mình mang về đưa cho ba và sẽ trở lại ngay.