Đang ngủ gã thấy có ai đóng một cái đinh vào đầu. Gã kêu la ầm ĩ, tỉnh giấc biết mình nằm mơ, nhưng chẳng hiểu sao từ lúc đó, đầu gã lúc nào cũng nhức
buốt.
Gã thổ lộ với vợ, nàng bĩu môi:
"Kháo tưởng tượng"
Rồi quay sang chiếc gương trên bàn trang điểm. Gã thuộc lòng từng việc đó bởi sáng nào cũng chầu, chờ vợ sai. Phất lót, phấn hồng, son môi... gã cầm đưa
vợ trong niềm tôn kính của người phụ lễ. Nhưng sáng nay bộ mặt nhăn nhó của gã làm nàng phát ghét, không khiến nữa. Vả lại cho dù nàng có sai phái, gã
cũng chịu không làm nổi, bởi lẽ cái đính trong đầu gã không những không biến mất như gã hy vọng mà dường như mùi nước hoa gay gắt trên người nàng
càng làm nó xoáy mạnh thêm.
"ối đau quá"
Gã ôm đầu kêu thét, lập cập bước vào nhà tắm xối nước. Vợ gã đã biến ra phố, thôi đành coi cái đinh ấy như một vật lạ, cố chung sống với nó rồi sẽ quen?
"Đọc sách"
Gã thầm reo lên, rút lại một cuốn trên giá, không phải, nó là một cục gạch nặng trịch, tuột tay rơi xuống đất tung tóe ra toàn những chữ là chữ, nom cứ như
đám ruồi đậu trên bãi phân vậy. Tệ thật, sao lại ra cái nông nỗi ấy, toàn những lời hay ý đẹp cả đấy chớ. Không, chắc gã rút nhầm phải cái gì đó không phải
sách, thôi dẹp trò này đi, đọc có tới hết sách trên giá chắc gì đã quên được cái đinh trong đầu. Gã nằm vật xuống, lập tức cảm thấy người chìm dần, chìm dần
như bị chôn sống khiến gã hoảng sợ nhỏm phắt dậy. Không, vẫn căn phòng quen thuộc, vẫn chiếc giường ngủ biểu trưng cho đời sống vợ chồng, gã dụi mắt,
không, không phải nó, tuầng như kể từ lúc bị đóng đinh vào đầu, mọi thứ trong mắt gã đã đổi khác, gã thấy chiếc giường như một chiếc quan tài chứa bao kỷ
niệm của một thời đã qua mà người ta chưa chôn. Thế còn bức ảnh vợ gã đang tươi cười trên trên tường, niềm tự hào bấy lâu nay của gã, không, gã chẳng còn
nhìn thấy vợ nữa, một chiếc bánh tráng phúng nước ai gắn lên đó thì đúng hơn. Gã buồn rầu đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều méo mó hết như trong nhà
cười gắn những tấm gương lõm vậy, chẳng có ai, chẳng có cái gì trong ngôi nhà này giúp đã gút được cái đinh ra chăng, gã đi như người mộng du qua những
đường phố, những cột đèn, hơi lạnh của thần chết chỉ lướt qua người cho dù gã chẳng thèm đếm xỉa tới những chiếc xe hơi vun vút phóng tới. Sau cùng gã
đâm đầu vào tủ thuốc lá của cô gái bán dâm trá hình.
"Mù hả? Mắt để đâu?"
Chưa gắt hết câu, vẽ mặt của gã làm cô sững ra
"Anh sao thế? ốm hả?"
Cô vội túm lấy ngực áo không cho gã bổ nhào vào người. Chao ôi, chưa bao giờ cô thấy một gương mặt dúm dó vì đau đớn đến vậy cho dùng không thể tính
được hết bao nhiêu gã đàn ông đã nằm trong vòng tay của cô. Cô dìu gã tới nằm trên chiếc ghế đá gần đấy xoa nhẹ lên trán, kỳ lạ thay, mặt gã dần dần, hồng
trở lại, cứ như bàn tay cô gái có phép màu biến mặt nạ bằng sáp trở thành người vậy. Gã mở mắt, ngồi nhỏm dậy, sờ tay lên đầu, không, không có cái đinh
nào cả, nó đã biến mất như một giấc mơ hoặc một tưởng tượng quái dị.
"Cảm ơn... cảm ơn..."
Gã lắp bắp và chẳng hiểu sao nước mắt cứ ứa ra. Cô gái châm cho gã điếu thuốc, vuốt ve dỗ dành như thể gã là đứa trẻ lạc vậy. Gã sung sướng ngồi bên cô,
đầu óc nhẹ nhõm, trong veo, đến một hạt sạn cũng chẳng có nói gì đến cả một cái đinh. Gã cứ ngồi như thế cho tới khi vợ gã phóng xe quá, trố mắt nhìn gã.
Mặc kệ, cứ nhìn đi, nhìn lòi mắt ra cũng được, từ nay mọi thứ ở trên đời đối với gã chẳng là cái đinh gì, điều quan trọng nhất là đã rút được nó ra khỏi đầu.
Nhưng điều đó đã diễn ra như thế nào nhỉ, cô gái này có bàn tay kỳ diệu đến thế kia ư? Xưa nay trong các chuyện cổ tích, người ta thường hay nói tới tay
Tiên tay Phật chứ tay gái đứng đường thì cổ kim chưa hề thấy.
"Anh khỏe rồi, về nhà cho vợ nó hầu..."
Cô gái cười vào bộ mặt ngẩn ngơ của gã, kinh nghiệm nhà nghề cho thấy chẳng trông mong gì được ở ông khách bất đắc dĩ này, có móc rách túi cũng chẳng
ra được cắc nào, phải xua gã đi còn đón khách chờ, ám quẻ mãi đâu có được. Vậy nhưng gã đàn ông cứ nghĩ tới chuyện trở về lại nhói lên một nỗi lo lắng
kéo dài cuộc sống trong một ngôi nhà ở đó mọi thứ đều đã thuộc lòng, đã biết trước và nhất là chẳng hứa hẹn điều gì mới mẻ? Tất nhiên có cả triệu thằng đàn
ông cam chịu sống như vậy, có khi còn hí hửng nữa là khác, nhưng thằng nào bị đóng một cái đinh vào đầu như gã đâu? Chắc là có đấy, chỉ có điều tụi nó
giỏi chịu đựng, không la hoảng, không chạy ra khỏi nhà như gả. ý nghĩ đó an ủi gã phần nào, gã không còn đơn độc, gã có cộng đồng của gã, cộng đồng
những thằng bị đóng đinh vào đầu. Vậy hà cớ gì cứ phải ngồi đầu đường mãi, về nhà thôi, về với tất cả những gì quen thuộc, hàng ngày, và cho dù có chán
ngấy đến tận cổ đi chăng nữa, vẫn hơn ngồi hè phố trong một tương lai mịt mờ. Gã rối rít cảm ơn cô nàng đã giúp gã hết được bệnh đau đầu và hỏi cô có phép
thuật gì mà tài tình đến thế.
"Anh giai ạ, em sợ rằng cái đầu anh giai còn đau kinh niên nữa đấy. Em đã gặp biết bao nhiêu đàn ông trên đời, chẳng ông nào là không than vãn trong đầu
luôn luôn có một cái đinh..."
"ối trời ơi... sao em thánh quá vậy, cứ như là ma xó trong đầu người ta ấy..."
Cô gái cười giòn:
"nghề của nàng mà, thôi xéo đi cho người ta bán hàng, ám mãi".
Gã đành lê bước về nhà, co rúm cả người lại khi nhìn thấy cái cổng sắt sơn xanh quen thuộc. Càng gần tới nhà, gã càng cảm thấy cái đinh ấy xuất hiện trong
đầu và khi bước vào buồng ngủ, vợ gã nhảy xổ ra tru tréo:
"Anh cút đi, cút ra chỗ con điếm ấy mà ngồi, sa đọa đến thế là cùng..."
Ngay lập tức đã cảm thấy đau nhói trong đầu hệt như lại vừa mới có ai đóng một cái đinh vào đó. Không nói một lời, gã lao ra đường như một luồng gió,
cắm đầu cắm cổ chạy qua các phố. Quầy thuốc lá của cô gái đây rồi, riêng cô ta thì mất hút. Không sao cả, gã sẽ ngồi đây chờ. Chờ bao lâu cũng được, bởi từ
nay gã không còn trở về nhà nữa. Gã sợ...

Xem Tiếp: ----