lei Blang Yam, ngày... tháng... năm 197… Bé nhớ, Chẳng biết thư này Bé có nhận được không và sẽ nhận trước hay sau Tết đây, vì từ tiền đồn này về xóm nhỏ của Bé xa quá mà! Mới đó mà mình xa nhau chừng một tháng rồi hả Bé. Ôi... Sao thời gian qua nhanh quá vậy!? Bé à, mấy ngày phép ngắn ngủi vừa rồi anh vui lắm vì tình cờ nhằm vào những ngày học sinh nam nữ các trường ôm thùng Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ ra đứng ở các ngả tư góc phố mà quyên tiền cho người tiền tuyến. Anh cũng là người tiền tuyến đây nên cảm động vô cùng. Hôm đó Bé bận lăng xăng lít xít với các bạn nên đâu biết là anh đang ngồi trong quán kem bên kia đường say sưa nhìn Bé cùng các bạn mời chào "ông đi qua bà đi lại" thật rộn ràng. Người tiền tuyến này xin thầm cám ơn tấm lòng của các bạn trẻ nhiều lắm. … Nhớ hôm mình chia tay nhau, Bé bảo: "Anh nhắm mắt lại, khi nào Bé đếm tới mười thì anh mới được mở mắt ra đó nghen!". Anh nhắm mắt nhưng lại... ăn gian, hé mắt ra ti tí xem Bé làm... cái trò gì. "Í... Anh ăn gian, Bé không thèm chơi với anh nữa đâu...!". Anh đành phải nhắm lại thật chặt... và chờ... Nghe tiếng "Mười...!" anh mở mắt ra thì thấy bàn tay của Bé đè mạnh lên túi áo sơ mi bên trái ngực anh, nơi trái tim anh đang… thổn thức vì Bé đó mà. Khi ấy đôi mắt Bé thoáng chút lém lỉnh nghịch ngợm, trông... dễ ghét chi lạ. Bé khẽ nói: "Anh không được mở ra coi bi giờ. Khi lên xe mới mở nghe hông!" – “Trời ơi... Cái lệnh gì mà... ác quá vậy!". Lên xe rồi nhưng anh chưa vội mở quà ra xem vì anh vẫn còn lâng lâng "nghe" hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Bé truyền sang tim anh. Xe chạy ra ngoại ô rồi anh mới từ từ mở gói quà ra xem. Bé khéo quá hà! Bé tặng anh một cuốn sổ tay nhỏ với lời dặn "Nhớ viết nhật ký cho Bé nghen!" và một tape cassette nhạc tựa đề Đêm Dài Chiến Tuyến. Hèn chi nhớ có lần Bé hỏi: "Trong ba lô của anh có máy cassette để nghe nhạc không?" -- "Có chứ... Anh mê nhạc lắm Bé à! Mê như mê... ". Chận ngón tay trỏ lên môi anh, Bé thỏ thẻ: "Ui... Anh lại sắp nói... nhảm nữa rồi...!". Cầm bàn tay mát rượi của Bé áp lên tim mình, anh thì thầm: "Anh nói thật đó mà, Bé...!”. À... Khoe với Bé một chút, bài hát này của Lam Phương là "bài ruột" của anh đó nha Một đêm dài nhớ em, một đêm dài trắng đêm. Nhìn sao rừng nhớ em nhìn núi đồi thấy em người anh yêu trọn đời… Để hôm nào về phép nữa anh sẽ hát cho Bé nghe. Đến tiền trạm đơn vị hôm trước hôm sau là ba thầy trò đề lô của anh được lệnh đi tiền sát cho Đại Đội Trinh Sát của Trung Đoàn. Tụi anh âm thầm di chuyển như những bóng ma biên giới; tuyệt đối im lặng, không một tiếng động, không một tiếng xầm xì. Bé biết không, ban đêm trong rừng tối đen tối mịt, kẻ trước người sau cách nhau một thước cũng chẳng thấy gì, tụi anh phải nhổ bụi cây khô có chất lân tinh vắt lên ba lô mình cho người sau theo ánh lân tinh mà nối gót theo. Đại Đội di chuyển gần như suốt đêm và đến nơi ấn định an toàn, các tay súng thay phiên nhau ngủ nghỉ và canh gác. Đến tờ mờ sáng, kinh nghiệm chiến trường đã "nhắc" tụi anh phải đào hố chiến đấu ngay để phòng khi bị tấn công bất ngờ. … Lại “ăn pháo”! Một trái đạn pháo rớt gần hố anh chừng vài sải tay, hất anh bật ngửa cạnh miệng hố, đất đá văng tứ tung, anh thoáng nghe ngực mình thốn lên một chút, nhưng chẳng thấy chảy máu hay đau đớn gì. Trận đánh kéo dài chừng nửa tiếng đồng hồ với trực thăng võ trang vào vùng yểm trợ, tham chiến kịp thời… Rồi tiếng súng thưa dần, im bặt. Khi tình hình hoàn toàn yên tĩnh, người lính mang máy cho anh chợt nói lớn: "Úi... Ông Thầy... Ông Thầy... Túi áo Ông Thầy có một lỗ...!". Quả vậy, nhìn túi áo field jacket anh thấy có một lỗ thủng. Thì ra một miểng đạn cối cỡ bằng hột bắp đã xuyên vào túi áo field jacket rồi qua túi áo trận, cuối cùng nằm kẹt lại trong cuốn nhật ký mà Bé tặng anh đó. Nếu không nhờ có cuốn nhật ký này thì miểng đạn ấy đã "đi ngọt" vào tim anh rồi. Sung sướng và xúc động quá, bằng hai tay anh trân trọng cầm lấy cuốn nhật ký nâng lên và đặt lên đó một nụ hôn thiệt sâu thiệt đậm. Trong niềm sung sướng và xúc động tột cùng ấy anh áp cuốn nhật ký lên tim mình, chân thành thốt lên: "Cám ơn Bé... Cám ơn Bé vô cùng... Bé ơi...!". Vài ngày sau thì Đại Đội rời nơi đây, bàn giao cho một Tiểu Đoàn khác đến lập tiền đồn để kiểm soát hành lang này. Trên đường di hành thỉnh thoảng anh gặp những cánh hoa màu vàng nhỏ xíu như cánh kiến, nhưng không phải là mai rừng, có lẽ những cánh hoa đó nói với anh là Xuân của đất trời đang về đây. Lính hỏi: "Hoa gì xinh quá dzậy… Ông Thầy?". Anh đâu biết, trả lời... bừa, têu tếu: "Hoa... Khiết Bông đó mày!". Lính xuýt xoa: "Hoa Khiết Bông... Trời đất... Tên hay quá... Em mới nghe lần đầu đó... Ông Thầy!". “Xí gạc” được nó, anh khoái chí cười thầm trong bụng. Thôi, anh dừng bút. Mến chúc Bé Tết này thêm một tuổi ngọc thật dễ thương nha! Nhớ Bé nhiều, “Chiến Bụi” Phạm Lê Huy