hli-pou-ni rất lo lắng. Lũ ruồi thông tin từ phương Đông trở về cho hay chẳng còn gì sót lại từ cuộc thập tự chinh chống lại các Ngón Tay. Cuộc thập tự chinh đã hoàn toàn bị đánh gục bởi một đội quân các Ngón Tay bắn ra những vòi rồng “nước gây đau”. Biết bao binh đoàn, biết bao lính tráng, biết bao hy vọng đã tan thành mây khói! Kiến chúa của Bel-o-kan, đứng trước xác mẹ mình là Belo-kiu-kiuni, xin mẹ cho lời khuyên. Nhưng đó chỉ là cái vỏ rỗng trống không. Nó không đáp lời. Chli-pou-ni căng thẳng đi đi lại lại trong căn phòng đẻ trứng. Đám kiến thợ muốn lại gần để ve vuốt và làm dịu nó. Nó kịch liệt đẩy chúng ra. Nó dừng lại và giương cao râu lên. Phải có cách nào đó để hủy diệt chúng chứ. Nó lao về phía Thư viện hóa học và tiếp tục phát ra các pheromon. Chắc chắn phải có cách hủy diệt chúng. 191. ĐIỀU NÓ NGHĨ VỀ CHÚNG TA Đã năm ngày nay, 103, không hề nghỉ ngơi chút nào, ngồi xem ti vi. Nó chỉ phát ra một yêu cầu duy nhất: nó cần một túi bào tử nhỏ để xếp các pheromon động vật học về các Ngón Tay vào đó. Laetitia nhìn chằm chằm các bạn đồng hành: - Con kiến này đang trở thành kẻ nghiện ti vi thực sự đấy! - Nó có vẻ hiểu những gì nó thấy, Méliès nhận xét. - Chắc là một phần mười những gì diễu qua trên màn hình thôi, không hơn đâu. Nó giống như một đứa trẻ sơ sinh khi đứng trước chiếc ti vi này. Điều không nắm bắt được thì nó diễn tả theo cách của nó. Arthur Ramirez không đồng ý. - Tôi nghĩ hai bạn đang đánh giá thấp nó đấy. Các lời bình luận của nó về cuộc chiến tranh giữa Iran và Iraq rất sáng suốt. Hơn nữa, nó biết cách thưởng thức phim hoạt hình của Tex Avery. - Tôi thì tôi không hề đánh giá thấp nó chút nào, Méliès nói, chính vì thế mà tôi rất lo lắng. Giá mà nó chỉ quan tâm đến phim hoạt hình! Hôm qua nó hỏi tôi tại sao chúng ta lại tốn công tốn sức nhiều như vậy để làm đau lẫn nhau. Tất cả đều sững sờ. Họ cùng bị một nỗi băn khoăn gặm nhấm: Vậy nó nghĩ gì về chúng ta? - Chúng ta phải để ý sao cho nó không tiếp nhận quá nhiều hình ảnh tiêu cực về thế giới chúng ta. Suy cho cùng chỉ cần đổi kênh kịp lúc là đủ, đội trưởng nói thêm. - Không, vị thầy của bầy yêu tinh phản đối. Trải nghiệm này quá thú vị. Đây là lần đầu tiên một sinh vật sống không phải con người đưa ra nhận xét về chúng ta. Hãy để con kiến của chúng ta được tự do phán xét chúng ta và nói chúng ta nghe những gì đúng là chúng ta. Cả ba người cùng quay trở lại trước cỗ máy “Đá Hoa thị”. Trong quả chuông, vị khách mời trứ danh đang áp đầu mình vào sát màn hình tinh thể lỏng. Nó khẽ ve vẩy râu và tiết nhanh các pheromon khi xem một chương trình bầu cử. Rõ ràng, nó lắng nghe rất chăm chú bài diễn văn của tổng thống và ghi chép vô số thứ. Phát: Xin chào 103. Nhận: Xin chào các Ngón Tay. Phát: Mọi chuyện ổn chứ? Nhận: Vâng. Để giúp 103 theo dõi các chương trình truyền hình theo ý nó được tốt hơn, Ramirez rốt cuộc đã sản xuất một cái điều khiển từ xa siêu nhỏ cho phép con kiến đổi kênh từ chỗ quả chuông thí nghiệm. Con côn trùng sử dụng và thậm chí còn lạm dụng cái điều khiển ấy. Trải nghiệm sẽ còn kéo dài nhiều ngày. Con kiến có vẻ tò mò không giới hạn. Nó không ngừng đòi các Ngón Tay đưa ra những giải thích mới. Chủ nghĩa Cộng sản, máy nổ, sự dịch chuyển của các châu lục, máy vi tính, nạn mại dâm, An sinh xã hội, xí nghiệp liên hợp, thâm hụt kinh tế, chinh phục không gian, tàu ngầm nguyên tử, lạm phát, thất nghiệp, chủ nghĩa Phát xít, dự báo thời tiết, nhà hàng, cá cược đua ngựa, đấm bốc, biện pháp ngừa thai, cải cách đại học, công lý, hiện tượng di dân từ nông thôn ra thành phố..., tất cả có nghĩa là gì? 103 đã ghi được ba pheromon động vật học về các Ngón Tay. Ngày thứ mười, Laetitia Wells không chịu nổi nữa. Có thể cho đến lúc này, cô chưa hề yêu thích gì loài người nhưng cô vẫn luôn mang trong mình bản năng gia đình. Vậy mà ông anh họ Jonathan của cô có lẽ đang nằm chờ chết và con kiến cứu thế anh ấy cử đi vẫn cứ ung dung ở đây, không chịu rời bước khỏi cái màn hình ti vi. Phát: Giờ cô đã sẵn sàng đưa chúng tôi đến Bel-o-kan chưa? cô hỏi 103. Một khoảng lặng trôi qua, trong lúc ấy, tim Laetitia đập thình thịch. Bên cạnh cô, những người khác cũng đang lo lắng chờ đợi câu trả lời của con kiến... Nhận: Cô muốn biết câu trả lời của tôi à? Được thôi. Tôi nghĩ mình đã xem đủ để có thể đưa ra lời đánh giá. Nó rời đầu khỏi màn hình ti vi và đứng vững trên các chân sau. Nhận: Tôi không dám nhận là hiểu các bạn một cách hoàn hảo, hẳn nhiên rồi, nền văn minh của các bạn thật phức tạp... nhưng... thực ra tôi có thể nắm được điều cốt lõi. Nó làm họ chờ dài cả cổ, chờ đợi thời điểm thích hợp để nói. 103 thực sự rất có kinh nghiệm trong việc điều khiển người khác. Nhận: Nền văn minh của các bạn rất phức tạp nhưng tôi đã thấy đủ để hiểu được phần cốt lõi. Các bạn là những động vật xấu xa, bất kính đối với tất cả những gì ở xung quanh các bạn, các bạn chỉ chăm chăm gom góp những gì các bạn gọi là “tiền”. Quá khứ của các bạn khiến tôi thấy ghê tởm: đó chỉ là một chuỗi những vụ giết chóc trên quy mô ít nhiều nghiêm trọng. Thoạt tiên là các bạn giết chóc, sau đó các bạn tranh cãi nhau. Đó cũng là cách các bạn hủy diệt lẫn nhau và hủy diệt thiên nhiên. Mọi chuyện khởi đầu thật tồi tệ. Ba con người không lường trước được con kiến lại khó tính đến thế. Nhận: Tuy nhiên ở các bạn cũng có những điều khiến tôi thích thú. Ồ, tranh vẽ của các bạn! Đặc biệt tôi rất thích Ngón Tay... Léonard de Vinci. Ý tưởng vẽ tranh để chứng tỏ khả năng diễn tả thế giới và tạo ra các vật dụng vô dụng chỉ vì chúng đẹp mới thật tuyệt vời làm sao! Như thể họ sản xuất nước hoa không chỉ để phục vụ giao tiếp mà còn vì niềm vui khi được hít ngửi chúng nữa! Cái đẹp vô tư và vô dụng mà các bạn gọi là “nghệ thuật” có thể coi là lợi thế của các bạn so với nền văn minh chúng tôi. Chúng tôi không có được thứ gì tương tự như vậy trong các đô thị của mình. Nền văn minh của các bạn thật phong phú về nghệ thuật và những say mê vô dụng. Phát: Vậy cô đồng ý dẫn chúng tôi đến Bel-o-kan chứ? Con kiến vẫn chưa muốn trả lời. Nhận: Trước khi đến chỗ các bạn, tôi đã gặp lũ gián. Và chúng dạy tôi một số điều. Ta chỉ yêu quý những người có khả năng yêu quý bản thân họ, ta chỉ giúp đỡ những người mong muốn tự giúp đỡ bản thân họ... Nó rung rung râu, tự tin vào bản thân và những lập luận của mình. Nhận: Đây là vấn đề rất quan trọng đối với tôi. Nếu là tôi, các bạn có đánh giá loài mình một cách tích cực không? Đúng là tai họa bất ngờ. Rõ ràng không nên đặt câu hỏi này cho Laetitia Wells. Cũng không phải cho Arthur Ramirez. Con kiến điềm tĩnh tiếp tục lập luận của nó. Nhận: Các bạn hiểu tôi chứ? Các bạn có yêu quý bản thân mình đủ để người khác muốn yêu quý các bạn không? Phát: Ờ thì... Nhận: Nếu các bạn không yêu quý chính bản thân mình, làm sao hy vọng một ngày nào đó các bạn sẽ có khả năng yêu quý những sinh vật khác như chúng tôi chẳng hạn chứ! Phát: Có nghĩa là... Nhận: Các bạn tìm những pheromon tốt để thuyết phục tôi ư? Đừng tìm nữa. Lời giải thích tôi chờ đợi từ các bạn, ti vi của các bạn đã cung cấp cho tôi rồi. Qua đó, tôi đã được xem những bộ phim tài liệu, những phóng sự nơi các Ngón Tay giúp đỡ lẫn nhau, nơi các Ngón Tay chạy đến từ các tổ xa xôi để cứu trợ những Ngón Tay khác, nơi các Ngón Tay màu hồng chăm sóc các Ngón Tay màu hạt dẻ. Loài kiến chúng tôi như các bạn gọi, chúng tôi chưa bao giờ làm được thế đâu. Chúng tôi không cứu trợ các tổ xa xôi, chúng tôi không cứu trợ đám kiến thuộc loài khác. Vả lại, tôi cũng đã xem các chương trình quảng cáo gấu bông. Đó chỉ là những đồ vật thôi nhưng các Ngón Tay vẫn vuốt ve chúng, các Ngón Tay vẫn ôm hôn chúng. Vậy là bên trong các Ngón Tay có rất nhiều tình yêu để cho đi. Họ đã lường trước mọi điều, trừ điều này. Họ không nghĩ lại có chuyện loài người hấp dẫn nổi một sinh vật không phải loài người nhờ vào các tác phẩm của Léonard de Vinci, nhờ vào cá!!!14709_26.htm!!!
Đã xem 28497 lần.
http://eTruyen.com