Đang ngồi trên xích đu nhấm nháp phong kẹo chocolate mà mẹ cho lúc nãy, Quỳnh bỗng nghe thấy tiếng gọi mình ở ngoài cổng: - Ê, nhỏ ra mở cổng cho ta vô với mau lên. Quay mặt nhìn ra trông thấy Lụa đang thò tay qua song sắt vẫy vẫy, Quỳnh mừng rỡ chạy ra: - Ây ra, mày về thành phố từ bao giờ vậy nhỏ? Lụa bước vào trong sân nhà bạn với 1 chiếc giỏ trên tay: - Tao mới về tới nơi xong. Ghé qua thím Mười gởi đồ đạc là tao bay qua chỗ mày liền. Sao? Bọn "ngũ long" đã tập trung để chuẩn bị năm học mới chưa? Quỳnh lôi bạn lại chỗ xích đu ấn ngồi xuống rồi chạy vô nhà lấy đem ra lon nước yến lạnh bật nắp: - Uống đi nhỏ. Kể tao nghe chuyện ở quê mày coi. Nhưng Lụa đã cong môi: - Tao hỏi trước, mày phải trả lời cho xong đã. Quỳnh buộc phải kể lể bằng chất giọng chậm rãi: - Nói thì nói. Bọn "ngũ long" chỉ có 2 đứa là lò dò lên để tiếp tục năm học mới thôi. Còn con Hồng thì tao mới nghe tin có người coi mắt nó rồi, chắc là nó sẽ nghỉ học để làm bà nội trợ sớm. Vừa nghe qua cái tin ấy, Lụa đã trợn mắt la lên: - Cái gì? Mày lặp lại cho tao lần nữa nghe coi. Không tỏ ra khó chịu Quỳnh máy môi thêm lần nữa: - Tao nói con Hồng chuẩn bị lên "xe heo". - Trời ơi... Nó mới 16 tuổi mà dám mạo hiểm như thế ư? Coi chừng vi phạm luật pháp nữa đó. Quỳnh chắt lưỡi: - Tao cũng không rõ nữa, chỉ nghe con Phượng nói lại rằng con Hồng về quê nội nó ở Bến Tre chơi mới được có vài tuần là đã có kẻ trồng cây si nó rồi. Và sau 3 tháng hè bị tán tỉnh, nó đã đồng ý tên con trai út của hãng sản xuất kẹo dừa nổi tiếng của vùng này. Ôi cứ nghĩ đến con Hồng sắp làm 1 cô dâu "nhí" tao lại buồn cười quá. Lụa thở dài đánh sượt 1 cái khi bạn vừa nói dứt: - Chà! Câu chuyện nghe thật là hi hữu quá. Vậy là nhóm "ngũ long" của mình chỉ còn lại có 4 người. Biết đâu trong nay mai lại có đứa khoái lấy chồng sớm như con Hồng? Quỳnh trề môi: - Có khoái cũng chờ đủ tuổi. Tao sẽ viết thư cho con Hồng kết tội nó và hù nhờ tòa án giải quyết. Lụa can: - Cho tao can đi nhỏ ơi! Biết điều 1 chút nó còn gửi kẹo dừa lên cho bạn bè thưởng thức. - Xì, mày muốn ăn thứ đó hả? Tao thừa sức mua cho mày nhai rụng răng luôn, cần chi phải chờ ăn kẹo của nhà chồng tương lai con Hồng. Lụa bèn ôm vai Quỳnh: - Thôi không nói chuyện con Hồng nữa mà hãy nghe tao kể chuyện này hấp dẫn hơn. Quỳnh nè, mày trổ tài xem tao sắp nhắc đến ai? Quỳnh lắc đầu chịu thua: - Tao không có năng khiếu làm thầy bói đâu nhỏ ơi! Muốn cho tao nghe điều gì thì nói đại chứ đừng bày đặt úp mở khiến tao phải nóng ruột. Lụa xụ mặt: - Nói vậy mày chẳng nhớ gì đến những kỷ niệm đã qua sao? Quỳnh cười tươi: - Có cái nhớ mà cũng có cái quên. Mày cứ làm như bộ óc của tao to lắm vậy, nó chỉ chứa đủ những thứ mà tao thấy cần. - Thế ông anh "tâm thần" của tao có diễm phúc được xí chỗ nào trong trái tim mày không? Lúc này Quỳnh mới sực nhớ vội kêu lên nghe thật lớn: - Mày không nhắc tao cũng đã quên béng, bác Năm và anh Nhân có khỏe không? Lụa làm mặt giận ngoảnh đầu sang 1 phía: - Chờ mày hỏi thì chắc đã xảy ra chuyện lớn. Má tao không vấn đề gì nhưng anh Hai tao thì... Lụa im lặng dò xét thái độ bạn rồi mới từ từ bảo: - Tao không biết nói dóc. Nhưng để diễn tả tình trạng của anh Hai tao lúc này thì tao không biết phải nói sao. Quỳnh cướp lời: - Sao bỗng dưng văn chương hoa lá cành quá trời vậy? Tao nhớ mày là đứa luôn cụ thể hàng đầu mà. Lụa hấp tấp như thể không có cơ hội để trình bày: - Thì cụ thể là... anh Hai tao đã điên lên vì mày. Quỳnh chớp mắt sững sờ: - Mày đừng có nói bậy nha! - Chính xác trăm phần trăm, hổng sai lệch chỗ nào chứ bậy gì. - Mày kể cho tao nghe rõ ràng hơn đi Lụa. Anh Nhân bị điên sao có thể lên tận đây gởi sầu riêng cho tao ăn? Đến lượt Lụa tròn xoe mắt: - Mày vừa nói cái gì vậy? Quỳnh liền diễn giải bằng đôi tay: - Tao nhớ mình vừa nói tiếng Việt đàng hoàng mờ. Lụa vụt hạ giọng năn nỉ: - Nhưng tao chưa nghe kịp. - Thế thì hãy nhóng lỗ tai lên bởi tao không lặp lại lần thứ 3 đâu... Cách đây 3 ngày anh Nhân đã lên đây, song tao không có ở nhà mà đi nghỉ mát với gia đình mãi tận Nha Trang. Khi quay về nghe bà vú kể lại tao đoán ngay ra là ảnh... vì hương vị sầu riêng nhà mày không lẫn lộn với bất cứ loại nào khác ở đây. Mặc dù đã nghe đến lần thứ 2 Lụa vẫn kinh ngạc tột độ: - Tao không tin lời mày nói đâu, Quỳnh à. Làm quái gì anh Hai tao biết địa chỉ nhà mày mà mò mãi lên tận đây? Quỳnh nhún vai: - Tao không có cách giải thích nào khác hơn, bởi sầu riêng ảnh gởi tao đã ăn hết nên không thể còn vật chứng! Lụa lập luận: - Tại sao mày không đặt vấn đề của kẻ nào khác ngoài anh tao? Nét mặt Quỳnh đầy tự tin: - Không. Không thể có trường hợp nào tương tự. Sự khẳng định của Quỳnh gây cho Lụa nỗi hoang mang: - Chẳng lẽ nào... - Mày lảm nhảm gì vậy nhỏ? - Tao đang nghĩ đến anh Hai của tao. Ngừng lại 1 chút để buông ra tiếng thở dài, Lụa nói tiếp: - Thần kinh của anh Hai tao ngày càng tệ hơn lúc trước. Nguyên nhân tất cả cũng đều bởi tại mày... Bị đổ thừa Quỳnh chỉ tay vào ngực mình: - Mày biểu tại tao à? Lụa gật đầu xác nhận mạnh mẽ: - Ừ, tại mày. Mày đã đến và gieo vào lòng anh tao 1 thứ tình... Quỳnh hỏi dồn: - Tình... mà tình gì mới được? Lụa khẽ liếc mắt qua khuôn mặt dễ thương của bạn rồi chuẩn bị chẩu mỏ lên: -Tình "thù" chứ còn chi nữa mà hỏi. Quỳnh ơi! Mày đã hại anh Hai tao rồi. Thoạt nghe qua Quỳnh không giấu nổi vẻ sững sờ. Cô giương tròn đôi mắt, miệng lắp bắp: - Tao... không hiểu... mày muốn nói gì, Lụa à... Giọng Lụa chứa đựng sự chua xót: - Mày không hiểu cũng phải lắm. Mà thôi... có thư và quà của ảnh đây, tao không cần nói hộ giùm nữa đâu. Tới đây Lụa móc ra 1 bì thư dán kín đưa cho bạn rồi chỉ tay vào chiếc giỏ đem theo: - Bây giờ tao hiểu vì sao anh Hai tao chỉ gởi cho mày mỗi 1 thứ sầu riêng. Ảnh cũng không đến nỗi quá điên như tao tưởng. Quỳnh ngồi thừ người ra trên xich đu với nét mặt khá bâng khuâng. Cô không biết mình đang nghĩ gì về Nhân và điều Lụa vừa nói, có phải là sự thật hay con nhỏ bịa ra để trêu chọc mình? Chuyện tình cảm giữa 2 phái Quỳnh chưa dám mạo hiểm để xông vào dù có phần háo hức khi nghe tin 1 đứa bạn đang chuẩn bị mặc áo cưới. Thật... xấu hổ chết đi được nếu như bị các bạn ghép đôi với bất cứ tên con trai nào. Vậy mà chẳng hiểu sao, đã có lần Quỳnh mơ thấy mình sánh đôi với Nhân nhưng không phải ở quê anh mà ở giảng đường đại học. Hôm ấy, khi tỉnh dậy Quỳnh đã mỉm cười và mong nó thành sự thật. Quỳnh đưa bức thư của Nhân gởi lên ngang mặt ngắm nghía rồi toan bóc thì bị Lụa ngăn lại: - Hãy để giành khi nào có 1 mình thì xem cũng không muộn. Quỳnh chớp mắt dí dỏm: - Mày không có 1 chút tò mò nào hay sao? Lụa buông động tác rùn vai: - Có đầy 1 bụng đây. Nhưng dẫu sao tao vẫn phải biết tôn trọng đại ca tao 1 chút chứ. Tình cảm là vấn đề riêng tư mà... Nghe bạn nói chí lí, Quỳnh cất phong bì vào túi áo rồi ôm Lụa tư lự: - Mày hãy kể chuyện anh Nhân sau khi tao trở về thành phố đi. Lụa cắn nhẹ vào môi: - Chỉ sợ mày không muốn nghe thôi. Quỳnh háy bạn: - Không muốn nghe sao tao mắc công gạ gẫm mày làm gì? - Nhưng anh Hai tao điên thấy mồ. - Mày không thấy tội nghiệp ảnh sao mà cứ thốt ra câu nói ấy? - Tao đâu thể thay đổi được sự thật? - Mày khẳng định anh nhân bị tâm thần thật ư? - Chứ không à? Rồi Lụa tròn miệng tường thuật lại cho Quỳnh nghe mọi chuyện về Nhân từ lúc bạn trở lại thành phố đến giờ, không bỏ sót 1 chi tiết nào. Ngay cả việc Nhân muốn đi học lại, Lụa cũng cho là việc bất thường. Cô thì thào vào tai bạn: - Tao biết anh Hai tao đã mơ tưởng chuyện trên trời. Nhưng có lẽ lỗi đó là do tao đã nhiều lần đùa cợt nên mới ra nông nổi. Quỳnh à mày có dành cho anh tao chút tội nghiệp nào không? Quỳnh ngồi im vì chưa biết chính xác rõ lòng mình. Cô nghe bạn chắt lưỡi: - Phải chi anh Nhân đừng bệnh tật thì hay biết mấy... Đằng này... Thấy bạn bỏ lửng câu, Quỳnh mới khẽ ngước mặt lên. Đôi má mịn màng của cô ửng hồng dưới nắng chiều nhàn nhạt. Quỳnh ngập ngừng mãi mới thốt được 1 câu: - Theo tao thì anh Nhân không bị thần kinh gì đâu. Chỉ tại gia đình mày đã dồn ảnh vào trong cái mặc cảm bệnh hoạn khiến ảnh bị thay đổi tính tình trở thành 1 kẻ chẳng bình thường. - Do đâu mà mày phát ngôn như vậy? - Lụa thừ người nghi hoặc. - Chẳng có gì cao siêu cả. Tao chỉ có đôi mắt tinh tường biết nhận xét đúng thôi -Quỳnh nhìn thẳng vào mặt bạn. Lụa chụp lấy tay bạn lay lay: - Nếu thế thì mày hãy làm ơn cho gia đình tao đi Quỳnh ơi! Đột ngột bị bạn đưa vào thế kẹt, Quỳnh bối rối: - Tao đâu phải thần thánh mà ban được ơn phước cho người khác? Lụa vội dùng tay bịt miệng Quỳnh: - Ai cho phép mày từ chối thẳng thừng như vậy? Cứ suy nghĩ rồi trả lời sau. - Nhưng... - Cấm mở miệng nói bất cứ điều gì trong lúc này. - Mày không có quyền ấy đâu khỉ ạ. - Ai biểu không có chứ, nếu sau này anh Hai tao xỏ mũi được mày thì tao chẳng phải là bà cô đầy quyền lực hay sao? Thấy Lụa nói tỉnh bơ, Quỳnh không khỏi thẹn mặt: - Úi thiên lôi ơi! Cái búa ông để đâu vậy cho mượn tạm chút coi. - Để chi vậy "chị dâu"? Quỳnh đấm Lụa đến đau tay: - Để phang cho bà cô láu cá này vài chục nhát vì cái tội không biết nể nang người nào cả. Lụa gồng lưng lên đỡ, song chịu hết thấu phải bỏ chạy vòng quanh. Chừng thấm mệt cô ngồi đại xuống bậc thềm ôm gọn lấy chậu quỳnh đặt nơi ấy, miệng liến thoắng: - Nhà mày cũng có trồng thứ này nữa hả nhỏ? Chà trông giống chậu hoa của anh Hai tao ở dưới quê quá chừng. Không chủ định nhưng Quỳnh đã dừng lại để giới thiệu: - Đó là chậu hoa quý của má tao, vì nó là hiện thân tình yêu của má thời còn trẻ. Nghe xong Lụa bỗng reo lên, giọng nửa thật nửa đùa: - Ôi... biết đâu cũng nhờ cây hoa này mà vài năm nữa sẽ có thêm 1 câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp nảy sinh? Quỳnh lại vung nắm đấm lên dứ dứ: - Đồ quỷ, cái miệng mày lúc nào cũng chỉ ghép dôi cho kẻ khác thôi. Lụa cười khanh khách, khác với ít phút trước đây: - Trời sinh tao ra đã cho tấm lòng tốt như vậy mà. Bộ mày tưởng làm mai cho người khác dễ lắm à? Được cái đầu heo cũng muốn lẹo cả lưỡi luôn. Hai nhỏ bạn gái ngồi bên nhau trong không khí vui vẻ hơn. Họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho đến khi Lụa thấy cần ra về: - Ê nhỏ 1 lát nữa ăn sầu riêng nhớ nghĩ đến anh Hai tao nha. - Khỏi cần mày nhắc tao cũng sẽ nhớ mà. - Cả tao nữa, tao có công tha lên cho mày ăn... - Mày thì để cho ông Địa ổng nhớ, vì ổng với mày đều khoái ăn đầu heo. Ðứng nhìn bóng Lụa lẩn mất vào dòng người và xe cộ đang lưu thông trên đường phố Quỳnh mới chịu quay trở vô. Cô xách giỏ sầu riêng vào nhà và đưa cho bà vú cất rồi nhẹ nhàng đi vào phòng riêng lấy thư của Nhân ra xem. Bên trong phong bì là mảnh giấy trắng học trò có ghi chép 1 bài thơ. Nhưng từng lời, từng ý của bài thơ đã khiến cho Quỳnh phải xúc động lặng người, cô thật không ngờ Nhân lại là 1 chàng trai có tâm hồn đến thế: Hoa quỳnh sắc trắng Nở giữa đêm trường Có phải anh ấy mượn những bông hoa này để nói mình? Nhưng sao lại còn: Ðể tim tôi nhớ Ðể hồn tôi thương... Nhân đã... nhớ... thương mình đến nỗi trải lòng thành thơ chăng? Thật thương cho anh ấy quá. Vậy mà mình đã vô tình... Quỳnh lẩm nhẩm đọc hết những dòng nối tiếp: Ôi đóa hoa quỳnh Kiêu sa đài các Từ giữa đêm trường Hương thơm ngan ngát... Ôi... đích thị rồi. Thì ra lúc nãy nhỏ Lụa đã không hề nói dối. Nhân đã dành cho mình 1 tình cảm đặc biệt nên trong những dòng thơ anh ấy đã tự nhận là cánh bướm để mơ tưởng... một đóa quỳnh. Áp mảnh giấy có ghi bài thơ lên ngực để nghe tiếng dội từ trái tim đang dâng lên dạt dào. Quỳnh thật sự thấy cảm xúc... một sự cảm xúc chưa từng gặp. Nhân ơi anh trở thành thi sĩ từ bao giờ vậy? Quỳnh hỏi thầm khi thoáng lịm hồn nhớ tới đêm trăng sáng hôm nào Nhân cũng đã từng làm thơ: Đêm nay trăng sáng Trải thảm hồn tôi Chị Hằng mỉm cười Ôi trần gian đẹp... Nhân ơi có thể nào anh sẽ trở thành 1 Hàn Mặc Tử để cho em được làm 1 Mộng Cầm như lòng mong muốn hay không? Đừng trả lời vội Nhân ơi! Hãy để em chờ thêm vài năm nữa đã. Em rất mừng vì tin anh sẽ theo học lại. Hãy dẹp bỏ cơn mặc cảm bệnh tật đi, biết đâu sau này chúng ta sẽ gặp nhau trong giảng đường đại học, Nhân hả? Đêm hôm đó Quỳnh đã cố gắng thức để chờ chiêm ngưỡng hoa quỳnh nở giống như Lụa đã kể về Nhân.Và cô đã được tận mắt trông thấy những chiếc nụ xinh xắn biến thành hoa với màu trắng tinh khôi không hề bị chìm khuất khỏi màn đêm. Quỳnh đã áp má vào cánh hoa mượt êm rồi thốt lên khe khẽ: - Bây giờ thì em có chung cảm xúc với anh rồi Nhân ơi! Hãy đợi nhé... sẽ có 1 ngày ngồi bên nhau cùng thức chờ hoa quỳnh nở và hai đứa sẽ tranh luận nhưng nhất định anh phải nhường em nghe không?