hìn quanh bốn phía, Tề Ngọc Phi hỏi: - Mất dấu tại đâu? Hải Minh đáp: - Ngay tại chỗ này. Tề Ngọc Phi giục ngựa tới sát chỗ Hải Minh, cau mặt nhìn về hướng Tây nam. Chỗ của họ đứng là mọt cánh đồng ruộng, phía bên trái xa xa có một đám cánh rừng, cách bên phải độ trăm trượng là một ngọn núi nhỏ, vắng lặng không có một tiếng động, một bóng người. Tề Ngọc Phi nhìn xuống phía trước, nơi đám cỏ rậm có một vài dấu nhỏ và cũng chỉ có bấy nhiêu đó rồi mất luôn. Hải Minh nói: - Thiếu chủ, dấu vết chỉ đến đây rồi mất, luôn cả đám hơi hám cũng không còn nghe thấy. Tề Ngọc Phi lắc đầu: - Không thể có chuyện như thế được. Dấu vết có thể mất nhưng hơi hám thì nhất định không làm sao mất được, trừ phi hắn nhảy xuống sông. Thế nhưng gần đây không có sông suối gì cả, mà cho dầu có thì cũng chỉ tạm thời che lấp chứ không làm sao mất được lạ như thế đâu? Nhạc Tấn nói: - Đúng rồi, Thiếu chủ nói đúng lắm. Người từ Miêu Cương tới mùi vị trong người của họ khác hẳn với người ở tại đây, cho dầu họ có trú ngụ bao lâu cũng không làm sao mất được. Hải Minh cau mặt: - Thế nhưng tại làm sao đến đây mất cả một lượt hai thứu như thế này hả? Khang Anh trầm ngâm: - Mình đuổi theo thuận gió, hơi hám của hắn, không làm sao mất được, trừ phi hắn không phải là người Miêu Cương. Hải Minh lắc đầu: - Nói bậy không, cả khoảng đường đuổi theo toàn là dấu tích đặc biệt của Miêu Cương bát động, làm sao lại không phải là người của họ được. Khang Anh nhún vai: - Như thế thì chịu thua... Ngay lúc đó, từ trong đám rừng bên trái có một người thong thả đi ra, đó là một nông phu đội nón lá, vai vác cuốc, tay áo vo tròn lên tới gần cánh chỏ, dáng dấp trông thật là vạm vỡ. Xa Lôi kêu: - Thiếu chủ, xem kìa. Tề Ngọc Phi cũng vừa thấy hắn nói: - Đến xem. Hải Minh giục ngựa phi tới trước nhất. Tiếng vó ngựa nện vang làm cho người nông phu giật mình ngẩng mặt, hắn chỉ ngẩng lên rồi lại vác cuốc lầm lũi bỏ đi. Ngựa tự nhiên phải nhanh hơn người, gã nông phu có lẽ không thích nhìn người lạ, nhưng họ đã quyết chạm mặt hắn thì hắn cũng khó lòng tránh được. Những người đồng quê chuyên dùng đôi tay để kiếm ra hạt gạo, họ luôn luôn tằn tiện, cho đến cái áo mặc trong mình cũng sử dụg tận cùng. Gã nông phu này áo rách mà lại còn bó chặt, xem chừng có thể thay áo khác được từ lâu rồi nhưng hắn vẫn cứ mặc như thường. Hải Minh quay ngựa chặn đầu: - Xin lỗi, làm phiền tiểu ca một chút, cho tôi hỏi thăm một chuyện. Người nông phu mau mắn: - Không sao, khách nhân cứ hỏi. Hải Minh hỏi: - Chẳng hay từ nãy giờ tiểu ca có thấy một người chạy ngang đây không? Người nông phu gặn lại: - Người nào? Người đó ra làm sao? Hải Minh ấp úng: - Cũng không rõ... vì chúng tôi đuổi theo phía sau xa. Người nông phu nói ngay: - Có một người áo đen chạy nhanh lắm, ở xa nhìn thấy giống như một luồng khói đen... Hắn đưa tay chỉ về hướng tây và nói tiếp: - Thấy chạy về hướng đó nhưng không biết có phải là người mà chư vị định kiếm hay không? Hải Minh gật đầu: - Đa tạ... Và hắn đưa mắt nhìn Tề Ngọc Phi như ngầm xin ý kiến. Tề Ngọc Phi nhìn chằm chằm vào người của gã nông phu và chậm chậm nói: - Khang Anh hãy vào trong đó. Theo tay chỉ của Tề Ngọc Phi, Khang Anh giật cương cho ngựa quay đầu vào hướng đó. Tự nhiên đó là phía rừng chứ không phải là hướng mà gã nông phu vừa chỉ. Phía rừng là phía mà hắn vừa từ đó đi ra. Gã nông phu tái mặt, thật nhanh, gã vung cả hai tya. Hai vừng ánh sáng li ti như bụi kim khí bay ra hai phía, một nhắm vào Tề Ngọc Phi, Xa Lôi, và Hải Minh, còn một nhắm về phía Khang Anh. Tề Ngọc Phi trầm giọng: - Hải Minh! Nhanh như cắt, Khang Anh không quay đầu ngựa lại nhưng ngựa hắn vụt tạt ngang, đám bụi kim khí về phía hắn bị vuột vào khoảng không. Tề Ngọc Phi vừa gọi vừa phất tay áo rộng, vừng ánh sáng ở phía này bị dội ngược, bay trở lại gã nông phu. Bấy giờ thì dáng điệu của gã nông phu không còn khù khờ nữa, hắn nhún chân nhảy vọt lên và quay đầu bỏ chạy về phía đông. Chống tay lên yên ngựa, thân hình Hải Minh như chiếc pháo thăng thiên, hắn vút lên và sà xuống chụp ngay trên đầu gã nông phu đang chạy. Tề Ngọc Phi gọi lớn: - Hãy để hắn sống. Mũi kiếm trên tay của Hải Minh hạ xuống thấp hơn, khoảng cách giữa hai đầu vai của tên nông phi đổ máu, cái cuốc trên vai hắn văng tuốt ra xa hơn một trượng. Mũi kiếm của Hải Minh chĩa ngay vào yết hầu tên nông phu. Hắn đứng khựng như trời trồng, da mặt tái nhợt. Tề Ngọc Phi thúc ngựa bay tới: - Cái tên Miêu Cương bát động áo vàng do chính tay ngươi giết phải không? Khang Anh từ trong rừng giục ngựa chạy ra: - Thiếu chủ, trong rừng có một cái xác bị lột cả áo quần. Hải Minh tra kiếm vào vỏ và vung cả hai tay tát liên hồi vào mặt gã nông phu. - Ngươi đúng là một tên tàn ác và giảo hoạt, nếu thiếu chủ của ta không cao minh thì đã bị ngươi lừa dông mất rồi. Ta hỏi cái tên Miêu Cương áo vàng đó có phải do ngươi giết hay không? Gã nông phu gật đầu: - Đúng ta giết. Tề Ngọc Phi nói: - Ngươi không phải là người Miêu Cương bát động? Tia mắt của tên nông phu bắn ra thật dữ dằn, giọng hắn cũng vô cùng hằn học: - Phải, vốn không phải Miêu Cương. Khang Anh lên tiếng: - Thấy chưa Hải Minh? Hải Minh có vẻ không phục, hắn gằn giọng hỏi tên nông phu: - Ngươi bảo không phải là người của Miêu Cương bát động, thế tại sao trong người của ngươi lại có mùi Miêu Cương bát động? Gã nông phu hất mặt: - Mùi gì? Thối hay thơm? Hải Minh nhướng mắt, giang tay tát thêm mấy cái. Da mặt trắng bệch của gã nông phu đã bị tím bầm. Tề Ngọc Phi đưa tay cản lại và hỏi: - Ngươi và Biện Lương tiêu xa có quan hệ như thế nào? Gã nông phu vẫn bằng một giọng kỳ khôi: - Cái gì là Biện Lương tiêu xa? Ta không biết cái đó. Hải Minh gằn giọng: - Ngươi muốn cứng phải không? Hắn vươn năm ngón tay như móc sắt bấu cứng vào vai trái của gã nông phu. Gã nông phu hự lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, mồ hôi trên trán tuôn ra có hột. Hải Minh thét lớn: - Cho ngươi biết như thế là ta đã có nương tay đó, nếu ngươi còn ương ngạnh ta sẽ gia tăng một chút nữa là xương vai của ngươi sẽ gãy lìa. Nói mau, ngươi và Biện Lương tiêu xa có quan hệ như thế nào? Gã nông phu đã bắt đầu run rẩy, nhưng hắn vẫn lắc đầu: - Ta không biết... Hải Minh bóp thêm một chút, gã nông phu giật nảy mình lên: - Không biết, thật ta không biết. Tề Ngọc Phi khoát tay: - Hãy buông hắn ra, Hải Minh. Hải Minh buông tay, thế nhưng toàn thân gã nông phu vẫn còn run bắn. Tề Ngọc Phi hỏi: - Những người từ Miêu Cương đến đây ngươi biết được bao nhiêu? Gã nông phu lắc đầu: - Ta hoàn toàn không biết. nông phu hỏi: - Ngươi có biết từ Miêu Cương đến đây là hạng người nào không? Gã nông phu lắc đầu: - Không biết. Tề Ngọc Phi gặng lại: - Thế thì, ta hỏi, sào huyệt của ngươi ở đâu? Những người từ Miêu Cương đến đây hiện ở chỗ nào? Gã nông phu ngần ngừ: - Cái đó... cũng không biết. Hải Minh trầm giọng: - Xem chừng như thế cũng chưa đủ cho ngươi nói chuyện thật tình phải không? Năm ngón tay của hắn vẫn còn bấu mạnh nhưng bây giờ thì gã nông phu đã ngấm đòn, hắn vừa thấy Hải Minh chụp vào vai là đã hoảng hồn la lớn: - Tôi nói... để tôi noi... Miêu Cương hiện đang ở... Hắn ngưng ngang và thân hắn vùng nảy mạnh, hai mắt trợn trừng. Hải Minh trố mắt, hắn lật đật đỡ gã nông phu ngồi dậy và chặn tay lên ngực gã để dằn tử huyệt... Gã nông phu vụt giật mạnh một cái nữa rồi ngoẻo đầu tắt thở. Máu từ miệng, từ mùi, từ lỗ tai của hắn rỉ ra. Da mặt tên nông phu từ đỏ sang bầm Hải Minh lắc đầu: - Độc trùng... Thiếu chủ... Tề Ngọc Phi cũng lắc đầu: - Không kịp, ta không ngờ trong người hắn lại bị khống chế như thế. Hải Minh giậm chân: - Tức thật là tức. Chúng nó lại dám làm trò trước mặt Mộc gia. Tề Ngọc Phi gắt: - Hải Minh! Hải Minh ngậm miệng lại, nhưng tay chân hắn còn run hậm hực. Nhưng hắn chợt cúi mặt nhìn vào mặt gã nông phu. Từ trong lỗ mũi của nạn nhân có một con sâu nhỏ đỏ tươi bò ra. Hải Minh kêu lớn: - Kim Ty Trùng, Thiếu chủ! Tề Ngọc Phi gật đầu: - Đúng là người của Kim bà bà rồi. Khang Anh nói: - Cái lão bà này thật to gan, bà ta dám cãi lệnh của Lão vương gia cho người xâm nhập Trung Nguyên, Thiếu chủ, có cần tìm phủ quan gần đây để phái người phi ngựa mang tin về Đại phủ hay không? Tề Ngọc Phi lắc đầu: - Không cần, người của Kim bà bà đã đến Trung Nguyên, bà ta cũng có thể không có tại Miêu Cương nữa, chúng ta cứ kiếm ở đây thôi. Khang Anh nhăn mặt: - Thế nhưng bây giờ... Tề Ngọc Phi chặn lại: - Chỉ riêng về bọn Miêu Cương bát động không thì tìm cũng chẳng khó chi lắm, nhưng bây giờ thành chuyện phức tạp rôi, đã dính líu quá nhiều nhân vật Trung Nguyên, cho nên chuyện tìm kiếm có phần khó khăn hơn một chút... Nhìn xuống thây gã nông phu, Tề Ngọc Phi ra lệnh: - Lục xem hắn có dấu vết gì dùng được hay không? Khang Anh khom mình xuống mò kiếm. Hắn chợt dừng lại nơi thắt lưng của ga nông phu và sau đó lấy ra hai vật. Một là cái đầu lâu bạc y như cái của Hàn Ngọc Trác nhặt được, một cái là tấm ngân phiếu năm mươi lượng, hắn đứng lên trao cho Tề Ngọc Phi. Tề Ngọc Phi cầm cái đầu lâu bạc trầm ngâm: - Kim Ty Trùng, Ngân Khô Lâu, hai vật này đủ để chứng mình Kim bà bà đã bất tuân thượng lệnh của lão Vương gia tự ý xâm nhập Trung Nguyên, lại còn liên can đến vụ bắt cóc đại thần, đúng là bà ta thật to gan. Hải Minh hỏi: - Thiếu chủ, chúng ta nên kiếm nơi nào? Tề Ngọc Phi nhướng mắt: - Họ đã đến Trung Nguyên, tự nhiên là họ có manh tâm thực hiện âm mưu đen tối, chúng ta cứ cố tình, nhất định gặp ngay. Vì tuy bí mật nhưng họ đã hoạt động đều khắp rồi. Hải Minh không đợi Thiếu chủ ra lệnh, hắn tung mình lên ngựa. Tề Ngọc Phi trao tấm ngân phiếu và cái đầu lâu bạc cho Khang Anh và dặn: - Hãy giữ cho cẩn thận đừng để rơi mất. Khang Anh hai tay tiếp lấy... Nhưng Tề Ngọc Phi vụt giữ lại, hắn đưa mắt nhìn sững vào tấm ngân phiếu lầm bầm: - Trịnh Châu, Thông Ký ngân hàng... Khang Anh nhướng mắt: - Thiếu chủ, tấm ngân phiếu này phát ra từ Thông Ký ngân hàng ở Trịnh Châu... Tề Ngọc Phi gật đầu: - Đúng rồi... Khang Anh nói: - Vậy thì tại sao mình không thể đến Trịnh Châu? Tề Ngọc Phi gật đầu: - Ta cũng đang có ý đó... Hắn nhét tâm ngân phiếu và cái đầu lâu bạc vào tay Khang Anh và tung mình lên ngựa. Hải Minh và Nhạc Tấn dẫn đầu. ° ° ° ° ° Hoàng hôn sậm màu. Tất cả tửu lâu, trà quán đều đã lên đèn, không khí về đêm bắt đầu huyên náo khắp phía tây thành Linh Bảo. Nhưng ồn ào nhất phải kể đến Túy Tiên lâu. Muốn đến Đồng Quan, phải qua Linh Bảo, những khách thương, những phu xe chuyên chở đường xa, trước khi nhập Đồng Quan, cũng như trước khi rời Đồng Quan không một ai không tạt ngang Linh Bảo, vì ở đó có Túy Tiên lâu. Nếu chỉ có rượu không thì nơi nào cũng có nhưng Túy Tiên lâu không chỉ có rượu mà lại còn nhiều thứu khác ở bên sau. Những thứ đó mới thật là câu khách. Túy Tiên lâu là một tòa kiến trúc hai tầng, tần bên dưới không một chỗ trống, bên trên không một bàn thừa, cứ đêm về, khách đến trễ là kể như phải đi bách bộ bên ngoài để đợi. Bây giờ thì đã chật ních cả rồi. Đặc biệt có một cái bàn gần cửa sổ bên trong, xem chừng có thể chứa được năm mươi nhưng bây giờ chỉ có một người. Đó là một người đàn ông trung niên, con người quá ốm, ốm đến mức thấy như chỉ có da bọc lấy xương, nước da đen thui, đen chiếu bóng. Đã thế, hắn lại còn mặc áo choàng đen, cho nên đứng xa có thể lầm tưởng là một chân cột nhà bếp. Tay hắn cầm một cây quạt, không biết làm bằng thứ gì, xếp lại thấy đen như màu da của hắn, nhưng bên trong thì trắng phau, trên mặt có mấy hàng chữ, nét bút như rồng bay, phượng múa. Cây quạt, nét chữ, với con người thật không xứng một chút nào. Cái con người đó tướng mạo thật lạ lùng, hai con mắt hắn tròn tròn, như lồi hẳn ra ngoài, hai lỗ mũi quắp xuống chút nữa đã chạm môi. Môi trên hắn có chừa hàm ria như cước, hàm dưới mấy sợi lưa thưa, ngắn ngủi giống như râu dê. Nhìn toàn khuôn mặt hắn, người ta dễ liên tưởng đến con chim cú, trầm trầm lạnh ngắt, hắn nhìn ai, đôi mắt như có hai luồng điện lạnh bắn ra. Hắn độc chiếm một cái bàn và trước mặt hắn còn có một cái chén và một đôi đũa nữa, như vậy là hắn đang chờ. Chờ thì chờ, kể cả hắn nữa thì mới chỉ có hai, vậy mà hắn ngồi trong tư thế “chiếm hữu”, cả dáng cách, cả đôi mắt hắn đã nói lên rằng không bằng lòng cho một ai bén mảng. Đối với thực khách chưa có chỗ ngồi, có lẽ người ta cũng bực mình không bằng chủ quán. Giờ này là giờ kiếm cơm thịnh nhất vậy mà hắn lại chiếm mất ít nhất là ba chỗ. Ba chỗ tính ra thu lợi từng giờ thật không phải ít ỏi gì. Mặc dầu là thế, từ quản lý đến đám tiểu nhị, không một ai dám đến thu xếp cho vài người ngồi ké, những người khách đến muộn cũng bằng lòng đứng đợi chứ không một ai dám nhích đến chỗ hắn đang ngồi. Bộ mặt và dáng cách của hắn, dầu có ngồi vào chung được, chắc ăn uống cũng chẳng thấy ngon. Đến quán là để ăn uống cho thoải mái, không một ai muốn đến để chuốc lấy sự phiền hà, vì thế, dầu có bực nhưng không ai tỏ ra bằng thái độ. Sau một lúc, từ thang lầu bước lên hai người nữa. Người đi trước là một lão già khoảng năm mươi, dáng dấp cao ráo, tinh thần quắc thươc, ông ta mặt áo màu tro, đôi mắt ngời ngời. Người đi sau, cũng là một lão già, người này lùn, đứng chỉ chừng tới ngực lão đi trước. Ông ta mặc áo đen, gương mặt hồng hồng. Thường thường, những người thấp, không được uy phong như những người tầm thước, nhưng lão già lùn này có khác, tuy lùn nhưng bước đi thật gọn và chắc nịch, nhìn vào dáng đi, nhất là đôi mày dài, đôi mắt sáng quắc của ông ta, chưa chắc là có một ai là không có chút nể nang. Hai lão già vừa bước lên lầu là tên tiểu nhị đã chạy tới cúi mình cung kính: - Lục đại gia, xin lỗi, đông quá, chật cả rồi. Lão già cao khoát tay: - Không cần, ta đã có bằng hữu đợi. Ngay lúc đó, người trung niên cầm quạt đứng lên: - Lão Lục, huynh đệ đã đợi ở đây. Lão già cao và lão già lùn không ứng tiếng nhưng cùng xăm xăm đi lại...