ôm sau, tôi ngồi trong văn phòng tay bác sĩ tâm thần của mình, vừa tỉnh cơn say coke, hắt hơi ra máu. Tay bác sĩ bận một chiếc áo len đỏ, cổ chữ V, không có áo lót bên trong và quần jeans cộc. Tôi bắt đầu khóc dữ dội. Gã nhìn tôi, mân mê chuỗi dây bằng vàng đeo trên cổ. Tôi nín khóc trong chốc lát, gã lại nhìn tôi, viết gì đó lên cuốn sổ của gã. Gã hỏi tôi điều gì đó. Tôi bảo gã tôi cũng không rõ có chuyện gì không ổn không, rằng có thể nó liên quan đến bố mẹ tôi nhưng cũng không hẳn ra là thế, hoặc có thể đám bạn tôi, hoặc chuyện thi thoảng tôi lái xe và bị lạc, mà cũng có thể là tại thuốc. “Ít nhất cậu cũng nhận ra những chuyện ấy. Nhưng đó không phải những gì tôi muốn nói, không hẳn là những gì tôi hỏi cậu, không hẳn thế.” Gã nhổm dậy, rảo bước quanh phòng, chỉnh lại cho ngay ngắn tấm bìa Rolling Stones đóng khung có hình Elvis Costello kèm dòng chữ “Elvis Costello ăn năn”(40) màu trắng cỡ lớn. Tôi đợi gã đặt câu hỏi. “Khoái tay đó không? Cậu có trông thấy lão đó ở Amphitheater không? Sao chứ? Lão đang ở bên châu Âu, hình như thế. Chí ít là người ta bảo thế trên MTV. Khoái cái album mới nhất không?” “Thế tôi thì sao?” “Thế cậu thì sao?” “Thế tôi thì sao?” “Cậu sẽ ổn thôi.” “Tôi không biết,” tôi nói. “Tôi không nghĩ thế.” “Ta nói chuyện khác nhé.” “Thế tôi thì sao?” tôi hét, cổ họng tắc nghẹn lại. “Thôi nào, Clay,” tay bác sĩ nói. “Đừng có... nhũn ra thế chứ.” Bữa đó là sinh nhật ông nội tôi, cả nhà đã ở Palm Springs ngót hai tháng, một thời gian quá dài. Suốt những tuần ấy, trời thì nóng như thiêu còn không khí thì đặc quánh. Tới giờ cơm trưa, cả nhà ngồi bên ngoài, dưới mái che trước bể bơi ở căn nhà cũ. Tôi vẫn nhớ bữa đó bà mua cho tôi một gói kẹo cứng và tôi cứ thế mải miết nhai kẹo một cách bồn chồn. Người quản gia mang ra mấy miếng thịt lạnh ngắt, bia, rượu punch Hawaii với khoai tây chiên và đặt nó xuống cái bàn mà ông bà, cô, bố mẹ tôi và tôi đang ngồi. Mẹ và cô ăn chút sandwich Thổ Nhĩ Kỳ. Ông thì bận khố thể thao, đội nón rơm và uống bia Michelob. Cô tự quát mát bằng tờ tạp chí People. Bà tôi dạo gần đây không khỏe lắm, bà hờ hững nhấm nháp cái sandwich của mình và nhấp trà thảo mộc lạnh. Mẹ tôi chẳng quan tâm đến chuyện ai nói cái gì. Bà đang ngắm hai đứa em tôi và mấy đứa họ hàng chơi đùa trong bể bơi, mắt bà không rời khỏi làn nước mát lạnh. “Em nghĩ mình lưu lại đây quá lâu,” cô nói. “Nói thế là còn nhẹ,” bố nói, cựa người trên ghế. “Em muốn đi,” cô nói bằng một giọng như vẳng lại từ đâu đó rất xa, ánh mắt vời vợi, ngón tay giữ chặt tờ tạp chí. “Chà,” ông nội nháy mắt với tôi và khui chai bia thứ năm. “Em định hôm nay sẽ đặt vé máy bay,” cô nói. Một trong mấy đứa họ hàng của tôi đang nhìn lướt qua một tờ Los Angels Times và nhắc gì đó đến một vụ rơi máy bay ở San Diego. Cả nhà lại xì xào, kế hoạch rời đi liền bị bỏ xó. “Kinh khủng quá,” cô nói. “Tôi nghĩ mình thích chết trong một vụ rơi máy bay hơn bất kỳ kiểu chết nào khác,” một lát sau bố tôi nói. “Em thấy chết như thế thật khủng khiếp.” “Có làm sao đâu. Mình say xỉn trên máy bay, mình uống Librium, máy bay cất cánh rồi rơi, mình chẳng biết cái gì đụng phải mình hết,” bố tôi khoanh chân lại. Cả bàn im phăng phắc. Chỉ còn tiếng bọn nhỏ vầy nước trong bể bơi. “Chị nghĩ sao?” cô hỏi mẹ tôi. “Chị cố không nghĩ về những chuyện như thế,” mẹ nói. “Mẹ thì sao hở mẹ?” bố hỏi bà. Bà tôi, vốn chưa thốt lên tiếng nào suốt ngày hôm nay, đưa khăn lên lau miệng và từ tốn nói, “Tao chẳng muốn chết theo lối nào hết.” Tôi lái xe qua nhà Trent, nhưng lại nhớ ra nó đang ở Palm Springs, nên tôi bèn lái tới chỗ Rip, một thằng nhóc tóc vàng ra mở cửa, mặc độc có đồ bơi, đèn cực tím trong phòng khách đang cháy. “Rip đi vắng rồi,” thằng nhóc tóc vàng nói. Tôi bỏ đi, lúc tôi đang ngoặt vào Wilshire thì Rip lái chiếc Mercedes tiến đến trước mặt tôi, thò đầu ra ngoài cửa xe nói, “Spin và tao đang đến City Cafe. Tụ tập ở đó nhé.” Tôi gật đầu, lái theo Rip xuống Melrose, thấy tấm biển đăng ký xe ánh lên hàng chữ “CLIMAXX” lấp loáng. City Cafe đóng cửa, một ông lão áo quần rách rưới bế một con mèo mun già đứng bên ngoài, lẩm bẩm một mình, cau mày nhìn chúng tôi khi cả đám đỗ lại. Rip kéo kính cửa xuống, tôi tấp vào bên cạnh. “Anh muốn đi đâu?” tôi hỏi gã. “Spin muốn qua Hard Rock.” “Em theo anh,” tôi bảo gã. Trời bắt đầu đổ mưa. Chúng tôi đến Hard Rock Cafe, cả bọn vừa yên vị thì Spin khoe với tôi là chiều nay hắn kiếm được hàng khủng. Một thằng cha ngồi bàn kế bên chúng tôi nhắm nghiền mắt. Con bé ngồi cùng thằng cha xem chừng không lấy đó làm bận tâm, nó đang nhấm nháp một đĩa salad. Khi rốt cuộc thằng cha cũng mở mắt, không hiểu sao tôi thấy nhẹ cả người. Spin vẫn đang lép bép, tôi ráng chuyển đề tài và hỏi xem Julian có thể ở đâu thì Spin kể cho tôi nghe là có lần hắn đã bị Julian quỵt một mẻ hàng tuyệt hảo. Rip bảo tôi Julian có quá nhiều vấn đề về tâm lý. “Chẳng hạn, nó lúc nào cũng phê thuốc.” Spin nhìn tôi gật đầu, “Phê thuốc.” “Ý tao là nó bán coke với hàng trắng ngon thật, nhưng nó không nên bán cho cả lũ nhóc trung học chứ. Như thế đê tiện quá.” “Phải,” tôi nói, nhập tâm từ đó. “Đê tiện.” “Một số người nói một thằng nhóc mười ba tuổi bị sốc thuốc quá liều ở Beverly đã mua hàng trắng từ chỗ Julian.” Lát sau tôi quay sang Rip. “Dạo này anh làm gì?” “Chả có gì nhiều. Tối qua uống vài viên thuốc an thần cho động vật cùng với Warren và lại đi xem The Grimsoles,” gã nói. “Ban đó hay thật. Quăng cả chuột về phía khán giả. Warren lôi cả chuột vào xe.” Rip nhìn xuống, cười khục khặc. “Rồi giết chết luôn. Con to ấy chứ. Phải mất hai mươi, ba mươi phút mới giết được cái đồ chết giẫm đó.” “Tao mới đi Vegas về,” Spin nói, “Derf với tao lái xe đến. Mặc quần lót lượn qua lượn lại cạnh bể bơi trong khách sạn của bố tao. Thú lắm... Tao nghĩ thế.” “Dạo này mày làm gì hả chú em?” Rip hỏi. “Ôi, cũng chả có gì mấy,” tôi nói. “Ừ, cũng đâu có nhiều thứ để làm nữa,” gã nói. Spin gật đầu đồng tình. Sau bữa tối, cả bọn chung nhau hút một điếu cần sa trong ô tô khi lái xe tới Malibu để mua hai gam coke từ một gã tên là Dead. Tôi ngồi trong khoang ghế hẹp phía sau xe Rip và đinh ninh là Rip đã nói, “Mình sắp gặp một gã tên Ed.” Nhưng khi Spin hỏi, “Sao mày biết là sẽ gặp được Dead?”, Rip liền nói, “Vì lúc nào mà chả gặp được Dead,” tôi mới biết hóa ra là Dead chứ không phải Ed. Hình như nhà Dead có tiệc tùng, một vài đứa trong cái đám hầu hết là trai tơ ở đó nhìn Rip, Spin và tôi với một vẻ kỳ lạ, hẳn là vì bọn tôi không mặc đồ bơi. Bọn tôi đến chỗ Dead, một gã ngoại tứ tuần đang mặc quần lót, nằm trên một chồng gối đồ sộ, hai thằng choai choai da rám nắng ngồi bên cạnh hắn xem HBO, Dead đưa cho Rip một phong bì lớn. Ngồi sau Dead là một con bé tóc vàng xinh xắn, mặc bikini đang vuốt đầu thằng ngồi phía bên trái Dead. “Chúng mày phải cẩn trọng hơn, các em giai ạ,” Dead nói. “Sao thế, Dead?” Rip hỏi. “Lũ cớm chìm lảng vảng khắp Colony.” “Ôi không.Thật chứ?” Spin hỏi. “Ờ. Thằng đệ của tao bị một tên cớm bắn vào chân đấy.” “Không thể nào. Thật á?” “Ừ.” “Chúa ơi.” “Thằng nhóc mười bảy tuổi, vì Chúa. Bắn trúng vào cái chân chó đẻ. Có khi mày cũng quen nó đấy.” “Ai thế?” Rip hỏi. “Christian à?” “Không. Randall. Học Oakwood. Sao hả?” Spin lắc đầu, bài “Hungry Like the Wolf” vang lên từ chỗ dàn loa gắn vào trần nhà, phía trên cái đầu nhễ nhại mồ hôi và bắt đầu hói của Dead. “Chúng mày nên cẩn thận hơn.” “Ừa. Anh phải cẩn thận hơn,” Spin nói, liếm môi nhìn con bé vẫn đang vuốt ve mái tóc của thằng tóc vàng. Thằng tóc vàng nháy mắt với tôi, trề môi. Trong xe, Spin nếm thử coke và bảo thứ này bị cho quá nhiều novocain. Rip nói lúc này thì gã đếch bận tâm và chỉ muốn hít thôi. Rip vặn đài to lên, khoái chí gào thét không ngừng “What’s gonna happen to all of us?” Spin cũng hét trả lại, “All of who, dude? All of who?” Bọn tôi hít chút coke, sau đó đến một dàn máy điện tử ở Weswood, chơi điện tử gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng thì mỗi thằng tiêu hết chừng hai mươi đô và cả lũ chỉ ngừng chơi khi đã hết sạch đồng hai lăm xu. Rip chỉ mang theo tờ một trăm đô trong khi cái máy điện tử thì không đổi tiền lẻ. Vì vậy, Rip lại đút tiền vào túi và hét cút mẹ mày đi với thằng cha làm việc chỗ bốt đổi tiền, rồi ba đứa chúng tôi quay về xe gã, hít sạch chỗ coke còn lại. Bố Blair mở tiệc mừng một tay diễn viên trẻ người Úc có phim mới sẽ khởi chiếu ở L.A. tuần tới. Ông đang ra sức vận động gã này tham gia vào bộ phim mới mà ông sắp sản xuất, một phim phiêu lưu khoa học giả tưởng ngốn ba mươi triệu đô nào đó có tên Star Raiders. Thế nhưng gã lại ra giá quá cao. Tôi đến dự bữa tiệc chỉ cốt để nói chuyện với Blair, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng cô nàng đâu cả, chỉ thấy vô số diễn viên và đám bạn của Blair bên trường điện ảnh U.S.C. Jared cũng có mặt trong bữa tiệc, tìm mọi cách gây chú ý với tay diễn viên người Úc. Jared hỏi đi hỏi lại xem gã đã xem “The Twilight Zone” có Agnes Moorehead đóng chưa, nhưng tay diễn viên người Úc lắc đầu lia lịa và nói “Chưa, anh bạn ạ.” Jared bèn nhắc đến hai tập khác trong show đó, tay diễn viên người Úc đổ mồ hôi nhễ nhại, nốc ly rum pha coca thứ tư, không ngừng bảo Jared là gã chưa xem một tập “The Twilight Zone” nào mà hắn đang nói đến hết. Sau rốt, gã diễn viên biến khỏi chỗ Jared, còn Jared quay qua bạn trai mới của hắn, không phai tay bồi bàn bên quán Mortons mà là một nhà thiết kế trang phục tham gia bộ phim mới nhất của bố Blair, tay này có thể sẽ thiết kế trang phục cho Star Raiders, mà cũng có thể không. Tay diễn viên người Úc ra chỗ vợ, nhưng cô vợ lờ tịt gã. Kim kể với tôi là mới chiều nay hai người đó còn cãi nhau, cô vợ tức tối rời khỏi căn nhà của họ ở Beverly Hills Hotel rồi đến một tiệm làm tóc đắt tiền trên Rodeo cạo trụi đầu. Bộ tóc của cô ả màu đỏ, ôm sát da đầu, khi cô ả quay đi ở một góc khác tôi có thể thấy những mảng trắng lấp ló bên dưới mớ tóc giả. Ai đó khơi chuyện về thiệt hại trong cơn bão ở Malibu và một người cho hay toàn bộ căn nhà kế bên nhà họ đã đổ sụp. “Thế thôi. Phút trước nó còn đây. Phút sau đã - ầm... Thế thôi.” Mẹ Blair gật đầu khi nghe tay đạo diễn thuật lại chuyện đó, môi bà run run và bà không ngừng liếc sang Jared. Tôi toan qua hỏi bà xem Blair ở đâu thì bỗng vài người, gồm các nam nữ diễn viên, một đạo diễn và mấy tay giám đốc xưởng phim bước vào, thế là mẹ Blair tiến đến chỗ họ. Họ mới đi dự giải Quả Cầu Vàng về. Một người trong đám diễn viên nữ lướt vào phòng, ôm lấy tay thiết kế trang phục và thì thầm thành tiếng với gã, “Marty vừa trượt giải, mau lấy cho anh ta một ly whiskey nguyên chất, còn em thì một volka Collins, trước khi em quỵ xuống, cưng nhé?” Gã thiết kế trang phục bật ngón tay đánh tách với người pha chế da đen tóc bạc và nói, ông nghe gì chưa ông này đang ngơ ngẩn bèn định thần ngay tắp lự, đi pha đồ uống cho cô ả diễn viên. Dân tình bắt đầu hỏi cô ả xem những ai được Quả Cầu Vàng. Thế nhưng ả diễn viên và hầu hết các nam diễn viên, rồi cả đám nhà sản xuất và giám đốc xưởng phim đều quên tiệt cả. Riêng tay đạo diễn Marty lại nhớ và đọc vach vách từng cái tên, giả như có được hỏi về những người được đề cử, thế nào tay đạo diễn này cũng sẽ nhìn thẳng về phía trước mà kể, theo thứ tự bảng chữ cái. Tôi chuyện gẫu với một đứa trong đám con trai theo học trường điện ảnh ở U.S.C. Nó có làn da rám nắng hoàn hảo, lún phún râu cằm, đeo kính, đi giày tennis Tretorn te tua, luôn miệng nói về “sự bàng quan thẩm mỹ” trong phim Mỹ. Hai đứa đang ngồi lẻ loi trong căn phòng nhỏ thì Alana, Kim và Blair bước vào. Ba cô nàng cùng ngồi xuống. Blair không nhìn tôi. Kim chạm vào chân thằng con trai học trường điện ảnh và nói, “Tối qua em có gọi cho anh, anh đã ở đâu thế?” Thằng đó trả lời, “Jeff với anh làm hai điếu thuốc rồi đi xem cái phim mới Friday the 13th (41).” Tôi nhìn sang Blair, tìm cách thu hút ánh mắt của cô, lôi kéo sự chú ý của cô. Nhưng cô không thèm nhìn tôi. Jared, bố Blair, đạo diễn phim Star Raiders và tay thiết kế trang phục bước vào, ngồi xuống, câu chuyện nhanh chóng chuyển sang tay diễn viên người Úc, bố Blair gặng hỏi gã đạo diễn, gã diện áo nỉ Polo, đeo kính râm tối màu, lý do vì sao tay diễn viên có mặt trong thành phố. “Tôi nghĩ cậu ta đến đây để xem mình có được đề cử Oscar không. Sắp có danh sách đề cử rồi mà, anh biết đấy.” “Cho cái cục cứt đó sao?” bố Blair quang quác. Ông lấy lại bình tĩnh, ngó sang Blair đang mang bộ mặt đưa đám, ngồi bên lò sưởi, gần nơi trước đây đặt cây thông Noel. Ông ra hiệu cho cô. “Lại đây, bé cưng, ngồi lên lòng bố nào.” Blair trân trối nhìn ông mấy giây với vẻ dò xét, sau đó nhìn xuống, mỉm cười và ra khỏi phòng. Chẳng ai hé môi lấy một lời. Lúc sau, tay đạo diễn hắng giọng nói, nếu họ không mời được “thằng người Úc chó chết” vào Star Raiders thì lấy ai đóng đây? Vài cái tên liền được nhắc tới. “Thế anh chàng bảnh chọe đóng trong Beastman! thì sao nhỉ!? Anh biết tôi đang nói ai mà, Clyde.” Tay thiết kế trang phục bèn nhìn sang tay đạo diễn, lúc này đang vuốt râu, trầm tư suy nghĩ. Blair bước vào, mang theo đồ uống, nhìn sang tôi, tôi liền quay đi, vờ như quan tâm đến cuộc trò chuyện. Tay thiết kế trang phục bỗng vỗ đùi đánh đét nói, “Marco! Marco!” Hắn lại nheo nhéo cái tên một lần nữa. “Marco... ừ, Marcơ... Ferr.. Ferra... Ôi mẹ nó, tôi quên béng mất rồi.” “Marco King?” “Không, không, không.” “Marco Katz?” Tức khí, tay thiết kế trang phục lắc đầu nói, “Có ai xem Beastman! chưa?” “Beastman! ra hồi nào vậy?” bố Blair hỏi. “Beastman! ra mùa thu năm ngoái, tôi nhớ thế.” “Vậy sao? Tôi nghĩ tôi đã xem ở Avco hồi hè.” “Nhưng tôi lại xem nó ở MGM.” “Nó thậm chí đâu có khởi chiếu ở Avco,” ai đó nói. “Em nghĩ anh đang nói đến Marco Ferraro,” Blair nói. “Đúng, chính thế,” tay thiết kế trang phục nói, “Marco Ferraro.” “Tôi tưởng anh ta sốc thuốc quá liều,” Jared nói. “Phải, Beastman!, phim đó cũng khá hay,” thằng sinh viên điện ảnh bảo tôi. “Xem chưa thế?” Tôi gật đầu, nhìn sang Blair. Tôi không khoái Beastman! Và hỏi thằng sinh viên điện ảnh, “Cậu không thấy ghét cái lối họ không ngừng xóa sổ nhân vật khỏi bộ phim chẳng vì lý do nào sao?” Thằng này im lặng một lát rồi nói, “Cũng có, nhưng chẳng phải chuyện đó vẫn xảy ra ngoài đời sao...” Tôi nhìn chằm chằm về phía trước, vào Blair. “Ý tớ là, chẳng phải thế sao?” “Chắc vậy,” cô không thèm nhìn tôi. “Marco Ferraro ư?” bố Blair nói. “Phải người gốc Latin không?” “Anh ta xinh trai tợn,” Kim thở dài. “Tuyệt đẹp,” Alana gật đầu. “Thật sao?” tay đạo diễn hỏi, cười toe toét, nghiêng người về phía Kim. “Cô còn cho ai là... xinh trai tợn nữa không?” “Ừ, mấy cô gái,” bố Blair liền nói. “Có khi mấy cô có thể gợi ý cho chúng tôi.” “Nhớ lại xem,” Jared nói. “Không cần đình đám. Chỉ cần mấy gã mặt xinh mông nẩy thôi.” Tay thiết kế trang phục gật đầu nói, “Hẳn rồi.” “Bố, con chả bảo bố mời Adam Ant hoặc King đóng phim rồi còn gì,” Blair nói. “Bố nhớ, bố nhớ mà cưng, Clyde với bố đã trao đổi chuyện đó và nếu thật sự con muốn đến thế, bố nghĩ mình thu xếp được. Mấy cô nghĩ sao về chuyện Adam Ant hay King đóng trong Star Raiders?” ông hỏi Alana và Kim. “Cháu đi xem liền,” Kim nói. “Cháu sẽ xem hai lần,” Alana nói. “Cháu sẽ...” “Tôi đồng ý với Blair,” bố Blair nói. “Tôi nghĩ mình nên để ý kỹ Adam Ant hoặc String.” “Sting chứ bố.” “Ừ, Sting.” Clyde mỉm cười, nhìn sang Kim. “Ừ, ta sẽ mời Sting. Em nghĩ sao, bé cưng?” Kim đỏ mặt nói, “Tuyệt vời.” “Tuần tới chúng ta sẽ gọi điện cho cậu ấy và Adam, bảo họ thử vai.” “Cám ơn bố,” Blair nói. “Con muốn sao cũng được, con gái cưng à.” “Anh phải kiểm tra xem người ngợm gã đó thế nào đã, Clyde ạ,” Jared nói, vẻ lo lắng. “Ồ, chúng tôi làm ngay, làm ngay,” Clyde nói, vẫn mỉm cười với Kim. “Muốn đến đó xem bọn anh làm không?” Blair cuối cùng cũng nhìn tôi với ánh mắt đau khổ, tôi bèn nhìn sang Kim, thấy sượng sùng, rồi chuyển sang giận dữ. Kim đỏ mặt lần nữa rồi nói, “Có thể.” Từ hôm tôi đưa tiền, Julian không hề điện cho tôi, thành thử tôi quyết định hôm sau gọi cho nó. Tuy nhiên tôi lại không lưu số nó, vì thế tôi điện cho Rip, nhưng Rip vắng nhà, một thằng nhóc bảo vậy, nên tôi bèn gọi đến căn hộ của Trent, Chris nghe máy, cho tôi biết Trent hãy còn ở Palm Springs, đoạn hỏi xem tôi có quen ai có meth không. Rốt cuộc tôi gọi cho Blair, cô liền cho tôi số Julian, nhưng đúng lúc tôi toan mở lời xin lỗi cô về cái đêm ở After Hours thì cô nói mình phải đi và dập máy. Tôi gọi số Julian, một đứa con gái có giọng nói rất quen nhấc máy. “Anh ta không ở Malibu thì cũng ở Palm Springs.” “Để làm gì?” “Em chịu.” “Nghe này, cho anh số của một trong hai chỗ được không?” “Em chỉ biết anh ta hoặc trú ở cái nhà đằng Rancho Mirage, hoặc ở cái nhà bên Colony.” Con bé ngừng lời, có vẻ không chắc chắn. “Em chỉ biết có vậy.” Rồi một khoảng ngưng dài. “Ai ở đầu dây đấy? Finn à?” “Finn á? Không. Anh chỉ cần số cậu ta thôi.” Một khoảng ngưng nữa, rồi có tiếng thở dài. “Okay, nghe này. Em không biết anh ta ở đâu. Ôi, mẹ kiếp... Em không thể nói chuyện này với anh. Ai ở đầu dây bên kia thế?” “Clay.” Im lặng lâu hơn. “Nghe này,” tôi nói. “Đừng bảo nó là anh gọi nhé. Anh sẽ tự liên lạc với nó sau.” “Anh chắc chứ?” “Ừ.” Tôi toan dập máy. “Finn à?” nó hỏi. Tôi dập máy. Tối đó, tôi đến dự bữa tiệc bên nhà Kim và rốt cuộc gặp một gã tên Evan, gã nói mình là bạn thân của Julian. Hôm sau, chúng tôi đến McDonald’s khi gã đã tan học. Bấy giờ là khoảng ba giờ chiều, Evan ngồi đối diện tôi. “Thế Julian có đang ở Palm Springs không?” tôi hỏi gã. “Palm Springs thật hết sẩy,” Evan nói. “Ừ,” tôi nói. “Cậu có biết là nó ở đó hay là không không?” “Tớ thích chỗ đó. Đó là cái dịch hạch đẹp đẽ nhất quả đất. Hay hôm nào mình đến đó đi,” nó nói. “Ừ, hôm nào.” Thế nghĩa là sao? “Ừ, tuyệt lắm ấy. Aspen cũng thế. Aspen thật mê hoặc.” “Julian có đó không?” “Julian á?” “Ừ, tớ nghe nói nó có thể ở đó.” “Sao Julian lại có thể ở Aspen được?” Tôi bảo gã rằng mình phải vào nhà vệ sinh. Evan nói được thôi. Kỳ thực, tôi ra quầy điện thoại để gọi Trent, nó vừa từ Palm Springs về, tôi bèn hỏi xem nó có gặp Julian ở đó không. Nó bảo không, nói đống coke nó mua chỗ Sandy dở tệ, mà nó thì đã trót hít quá nhiều, nên chẳng bán đi đâu được. Tôi bảo Trent là tôi tìm không ra Julian, rằng tôi phê thuốc và mệt mỏi. Nó liền hỏi tôi đang ở đâu. “Một tiệm McDonald’s ở Sherman Oaks,” tôi bảo nó. “Hèn gì,” Trent phán. Tôi cóc hiểu và dập máy. Chú thích
40. Nhan đề bài báo trên tờ Rolling Stones sau cuộc đụng độ giữa Costello và các thành viên đoàn đi tour của Steven Stills, trong đó Costello đã có những lời lẽ xúc phạm các nhạc sĩ người Mỹ gốc Phi. 41. Tên tiếng Việt là “Thứ Sáu ngày Mười ba”.
40. Nhan đề bài báo trên tờ Rolling Stones sau cuộc đụng độ giữa Costello và các thành viên đoàn đi tour của Steven Stills, trong đó Costello đã có những lời lẽ xúc phạm các nhạc sĩ người Mỹ gốc Phi. 41. Tên tiếng Việt là “Thứ Sáu ngày Mười ba”.