ới vào Đông mà đã có tuyết, buổi chiều tuyết bay lác đác, càng về tối càng rơi mau. Trong cái lạnh bất ngờ của đất trời, tôi không ngủ được, vừa buồn vừa náo nức vu vơ. Khi cu Tí đã ngủ yên trong gối chăn, tôi mở cửa ra đứng bên lan can nhìn quanh khu phố bình dân, những ngôi nhà bằng gỗ cũ kỹ đang đắm chìm trong mưa tuyết. Tôi tưởng cả dãy apartment này cũng đang ngủ như những ngôi nhà đối diện kia, vậy mà chẳng biết từ lúc nào Phái đã đến bên tôi: -Hiền chưa ngủ à? -Cả anh nữa, anh cũng chưa ngủ à? -Tuyết rơi nhiều quá, nên tôi ra ngoài xem sao, thấy Hiền đứng đây… -Vâng, tự nhiên tôi thích nhìn tuyết rơi trong đêm dù chỉ vài phút thôi. -Vậy Hiền cho phép tôi đứng với Hiền vài phút ấy nhé? Tôi không nhận mà cũng chẳng chối từ, bâng khuâng nhìn màn tuyết trắng lung linh, mờ ảo trong ánh đèn đường vàng nhạt, vài chiếc xe vội lướt qua, họ đi đâu về đâu mà mang theo cả mùa Đông với bụi tuyết trên xe?. Sau vài phút im lặng Phái dè dặt hỏi: -Hiền có thích thơ không?, tôi đọc cho Hiền nghe nhé? -Anh đọc đi, Hiền thích thơ lắm, nhất là trong lúc này. Phái đọc khe khẽ bên tôi: -“ Mưa tuyết, mưa tuyết trong đêm, Trên đường phố vắng càng thêm lạnh lùng, Buồn tôi không có chỗ dừng, Không bờ bến giữa mênh mông đất trời…”. Đọc thơ xong Phái nói tiếp: -Những câu thơ này tôi vừa mới làm xong và bước ra đây… -Không ngờ anh Phái làm thơ hay thế! -Cám ơn Hiền, tôi chỉ viết lên cảm xúc thật của mình mà thôi. Bất ngờ Phái vụng về nắm bàn tay tôi, giọng anh run run: -Hiền, tôi chưa bao giờ có cơ hội đứng với Hiền trong một đêm mưa tuyết đẹp như thế này, để được nói với Hiền rằng tôi đã …tôi đã…yêu Hiền. Tôi rút vội tay về và cũng vụng về chẳng kém gì anh: - Cám ơn anh Phái, nhưng Hiền… chưa nghĩ đến. Giọng anh vẫn ngại ngùng: -Tôi muốn nói để Hiền hiểu và tôi sẵn sàng chờ đợi Hiền. Thôi, Hiền vào nhà đi kẻo lạnh. -Chúc anh Phái ngủ ngon. Tôi bước vào nhà, cảm tưởng như có ánh mắt anh nhìn theo che chở cho đến khi cánh cửa khép lại để một mình anh đứng đó bao lâu nữa, tôi không biết. Giấc ngủ vẫn chưa đến, tôi trăn trở vì đất trời chuyển mùa và vì anh. Chẳng cần anh phải nắm tay tôi tỏ tình thì điều này tôi cũng biết từ lâu rồi, hơn một năm nay rồi, và vài người hàng xóm Việt Nam trong khu apartment này cũng biết thế với những gì anh đã cư xử, chăm sóc hai mẹ con tôi. Tôi làm ca sáng, anh làm ca chiều, trưa nào anh cũng đón con tôi về học, cho nó ăn, nó ngủ, chờ tôi đi làm về, anh thường chơi đùa với cu Tí và dắt nó đi cùng xuống phố, khi thì đi đổ xăng, khi thì anh hớt tóc, cu Tí cũng được hớt tóc, khi thì vào Wal-Mart mua cho nó đôi giày mà nó thích. Cu Tí yêu mến và quấn quýt anh như hai cha con. Tôi bảo anh đừng chiều nó quá, anh mỉm cười hiền lành và giải thích là anh yêu trẻ con, có nó nên cuộc sống độc thân của anh đỡ buồn. Anh hiền lành và tử tế thế, làm sao mà tôi không cảm động và ấp ủ tình cảm cho anh? Con đường đến với anh chắc cũng đơn giản như cuộc sống nơi phố nhỏ này, chị Kim, người hàng xóm chơi thân với tôi và với anh Phái luôn vun vào: -Chị tìm đâu ra một người đàn ông chân tình như anh Phái? Anh ấy yêu chị và yêu thằng cu Tí như con, chị thì mẹ goá con côi, người ta độc thân chưa lập gia đình lần nào. Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ lấy anh, nếu như cách đây mấy tháng không có một chuyện quan trọng làm tôi đắn đo suy tính. Một gia đình hàng xóm cũ của cha mẹ tôi hồi còn ở Việt Nam, nay đang sống ở Houston đã làm mai tôi cho một người quen của họ, ông ấy hơn tôi mười mấy tuổi, goá vợ, có sẵn nhà cửa, và đang làm chủ một nhà hàng đông khách. Bác hàng xóm cũ đã vẽ cho tôi cảnh phồn hoa đô thị, thành phố lớn đông vui, náo nhiệt, và đầy đủ tiện nghi phục vụ cuộc sống,. Bác thuyết phục tôi mua vé máy bay về Houston, trước là để thăm thành phố sau là ra mắt ông Hoà, vì ông bận làm ăn nên không có thì giờ đến thăm tôi trước cho phải lẽ. Tôi tò mò thành phố lạ và tò mò cả người đàn ông có thể sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi, thế là hai mẹ con tôi đã đến Houston vào mùa Hạ vừa qua. Thành phố lớn đông dân cư và cộng đồng người Việt Nam sung túc đã làm tôi choáng váng, tưởng như mình mới vừa đặt chân đến Mỹ, ông Hoà và tôi đã gặp nhau, ông có vẻ ưng ý tôi ngay khi gặp mặt, ông cần một phụ nữ hiền lành, chăm chỉ để cùng ông chung sống và chăm sóc cơ ngơi. Tôi lại thêm một lần nữa choáng váng khi thấy căn nhà to đẹp và khu nhà hàng sang trọng lúc nào cũng tấp nập khách vào ra của ông. Vợ ông mất, hai đứa con đã trưởng thành, sống ở nơi khác vì công việc, chỉ một mình ông tất bật với nhà hàng. Sau lần gặp mặt đó, ông Hoà và tôi thường trò chuyện qua điện thoại để tìm hiểu nhau thêm trước khi quyết định sống chung, những câu chuyện làm ăn của ông từ tay trắng đến thành đạt như ngày nay làm tôi chóng mặt, kính nể. Tôi, một cô gái nơi tỉnh nhỏ Việt Nam, được cưới sang Mỹ, lại an phận nơi phố nhỏ chồng tôi sinh sống, ngày ngày hai vợ chồng cùng đi làm hãng xưởng. Hạnh phúc ngắn ngủi, khi cu Tí được ba tuổi thì chồng tôi đột ngột mất sau một cơn bạo bệnh, tôi và người chồng xấu xố đều chẳng có thân nhân nào ở Mỹ, nên tôi vẫn bám lấy phố nhỏ này vì quen bạn bè, quen chỗ làm và chỗ ở. Tôi cũng nghe người ta kể nhiều về những thành phố lớn, nhưng tôi không có khả năng thay đổi cuộc sống của mình, để hàng ngày vẫn đi ngang qua những ngôi nhà gỗ cũ kỹ trong khu phố, đêm vẫn nghe tiếng xe lửa vọng về đúng giờ giấc, những hình ảnh đó, âm thanh đó quen thuộc như một phần đời, dù tôi mới đến Mỹ được 6 năm. Nếu không có bác hàng xóm thì tôi cũng chả có lý do gì về Houston để thấy cuộc đời còn bao la trước mặt. Ông Hoà hứa hẹn hết mùa Hạ sẽ đến đón mẹ con tôi về Houston, rồi lại hẹn mùa Thu, và lời hẹn mới nhất là mùa Đông này, chỉ vì một lý do- ông giải thích- là quá bận rộn nên chưa thực hiện được lời hứa, tôi như một đứa bé con đang háo hức chờ đợi chiếc kẹo ngọt còn ở xa tầm tay mình, tôi lo ngại ông Hoà đắn đo vì còn đang tìm những người đàn bà khác ngoài tôi? biết đâu cuối cùng tôi sẽ bị bỏ rơi? Nhưng những lần gọi phone của ông lại cho tôi niềm hi vọng, được về sống nơi căn nhà to lớn của ông, phố xá tấp nập nay mai sẽ có mặt mẹ con tôi, cu Tí sẽ đi học tại một ngôi trường lớn, tôi sẽ là vợ của ông chủ nhà hàng có cả chục nhân viên. Ông Hoà tài chánh vững vàng sẽ bảo bọc hai mẹ con tôi, rồi tôi sẽ sinh cho ông một hai đứa con để sự ràng buộc giữa tôi và ông càng thêm vững chắc. Những lúc trôi vào giấc mơ hạnh phúc như thế, tôi bỗng thấy phố nhỏ buồn nản, với những buổi sáng dậy sớm, tất bật lo cho hai mẹ con để rời khỏi nhà đúng giờ và chiều lại trở về căn phòng rẻ tiền mà chật vật lắm tôi mới có tiền thuê nổi, đồng lương ít ỏi, trả tiền nhà xong chỉ vừa đủ chi tiêu. Tôi như chiếc bánh xe quay tròn trong cuộc sống, không có thì giờ và không thể ngừng lại nghỉ ngơi. Sáng thức dậy, tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào! cả đường phố đâu đâu cũng có tuyết trắng. Mặc thêm áo ấm cho cu Tí rồi hai mẹ con tôi lao ra phố,đánh thức cái lạnh mùa Đông bằng nhịp sống hàng ngày của mình như mọi người. Ra đến ngoài sân thì chiếc xe của tôi đã được cào tuyết sạch sẽ, bên cạnh những xe hàng xóm còn phủ đầy tuyết. Tôi ngước nhìn lên tầng lầu, căn phòng anh còn đóng cửa, nhưng còn ai vào đây khác đã làm công việc này cho tôi, ngoài anh?. Chẳng biết đêm qua anh đi ngủ lúc nào và sáng nay anh dậy sớm lúc nào? Anh như thần thoại, luôn đỡ chân đỡ tay cho tôi những lúc cần thiết như thế này, suốt mùa Đông năm trước tôi có lần nào phải cào tuyết trên xe đâu. Bỗng dưng tôi đứng trước ngã ba đường, một con đường về phía anh, và một con đường về phía ông Hoà. Vật chất phù hoa cũng làm tôi rạo rực như tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng tôi không muốn lấy anh để lập lại những gì tôi đã sống nơi đây, hay dù anh đưa tôi đi bất cứ nơi đâu, cũng vẫn là hai bàn tay trắng làm lại từ đầu, lại đi làm cật lực và sống cần kiệm tính toán, lại thuê nhà, lại trả nợ tiền mua xe… Chiều tôi đi làm về thì trước sân đã có một snowman, tác phẩm của anh và thằng cu Tí, anh có đủ trò làm vừa lòng cu Tí, snowman có hai mắt to đen, có cái miệng rộng mỉm cười và đầu đội chiếc mũ bằng vải của anh, trông ngộ nghỉnh và vui mắt làm sao! Cu Tí sung sướng khoe với tôi thằng snowman và nó ao ước ngày nào cũng có tuyết để ngày nào cũng có Snowman. Nó từ trên lầu apartment chạy xuống sân để chơi với Snowman mấy lần mà không biết mỏi chân. Thấy thằng bé vui thích, tôi chợt băn khoăn không biết ông Hoà có yêu thương thằng cu Tí như anh đã yêu thương nó không?. Lần gặp ông Hoà ở Houston, ông không quan tâm đến cu Tí mấy, ông chỉ ngắm nhìn tôi và khoe chuyện làm ăn. Mà thôi, mới gặp gỡ vài ngày thì làm sao ông Hoà có tình cảm với cu Tí ngay được? nếu ông yêu tôi thì ông cũng sẽ yêu chiều con tôi. Tôi nghĩ thế. Buổi tối tôi bất ngờ nhận được phone của ông Hoà, ông quyết định hai ngày nữa đến đón hai mẹ con tôi về Houston, hôm ấy sẽ không có tuyết rơi và thời tiết đã ấm lại. Thế là giấc mơ của tôi đang đến gần. Tôi cũng làm một quyết định quan trọng là xin nghỉ việc và làm thủ tục trả căn phòng cho chủ. Khi tôi gặp chị Kim để thông báo chuyện này thì chị sửng sốt: -Chị đi thật sao? Chị bỏ anh Phái thật sao? -Tôi đã hứa hẹn gì với anh ấy đâu! -Nhưng anh Phái yêu chị như thế. Tội cho anh Phái quá! Tôi ngậm ngùi: -Tôi cũng buồn lắm chị Kim ạ, nhất là phải chia lìa người mà thằng cu Tí yêu mến. Cái điều làm tôi e ngại nhất là phải đối diện anh để nói lời chia tay, nhưng chắc chị Kim đã nhanh nhẫu báo cho anh biết rồi, nên khi sang nhà anh, thấy anh rất trầm tĩnh, dù trên nét mặt không dấu được nỗi buồn: -Chúc mẹ con Hiền đi bình yên. Hiền hãy quên những gì tôi nói trong đêm mưa tuyết ấy đi. Tôi nói lời xã giao nhạt nhẽo: -Khi nào anh có tin vui nhớ báo cho mẹ con Hiền mừng với nhé. Còn thằng cu Tí, tôi phải kéo tay nó về nhà và giải thích, dỗ dành đủ điều nó mới tin rằng chuyến đi xa của chúng tôi sẽ làm nó vui thú, và hứa hẹn một ngày nào đó chúng tôi sẽ về đây thăm bác Phái của nó. Lần này thì ông Hoà đúng hẹn, ông không đến đón mẹ con tôi bằng máy bay như tôi tưởng mà bằng xe do chính ông lái. Từ thành phố nhỏ của tiểu bang Kansas về Houston mất chừng 6 giờ, ông giải thích không quá xa để đi máy bay, thời buổi này vào ra phi trường tốn nhiều thì giờ và tốn tiền. Ông là một nhà kinh doanh thì việc gì ông chẳng tính toán thiệt hơn, biết đâu đó cũng là một trong những bí quyết thành công của ông? Tôi hớn hở chất va ly lên xe, hành lý của tôi là giấc mơ đổi đời chứ không phải đơn giản chỉ mấy cái va ly này, ra tiễn tôi tận xe có chị Kim, chị rưng rưng nước mắt không biết vì sắp phải chia tay tôi hay thương cảm cho anh? Có lẽ giờ này anh đang ngồi trong căn phòng độc thân với nỗi thất vọng vì một lúc mất đi hai người mà anh thương mến? Tôi giơ tay chào chị Kim và nhìn lại dãy apartment lần cuối khi chiếc xe từ từ lăn bánh, thằng snowman vẫn còn đứng đội mũ trước sân dù tuyết đã chảy đi ít nhiều. Chốc nữa anh đi xuống sân nhìn thằng snowman và chắc sẽ nhớ thằng cu Tí?. Ngày mai anh đi ra phố hớt tóc hay đi đổ xăng sẽ không có cu Tí đi cùng, và những ngày sắp tới anh sẽ yêu ai? Dãy apartment đã lùi xa và khuất lấp. Xe ra khỏi thành phố, đã thấy hai bên là cánh đồng trơ trọi phủ tuyết trắng mênh mông đến lạnh người. Không còn nhìn thấy hình ảnh quen thuộc nữa cu Tí khóc oà, kêu lên: -Mẹ ơi, con muốn về nhà để xem thằng snowman của con. Tôi vuốt tóc nó an ủi: -Mình đang về nhà khác mà, sẽ có nhiều thứ cho con chơi, nhé! Thằng bé bướng bỉnh: -Không! con muốn về với bác Phái, con muốn chơi với snowman cơ. Trời ơi, thì ra cu Tí cũng quặn đau như tôi, đâu dễ gì chỉ một chuyến đi xa với hình ảnh đẹp hứa hẹn phía trước là người ta quên ngay được những hình ảnh đã quen thuộc? Ông Hoà đang lái xe, nãy giờ vẫn im lặng, bỗng quay lại cau mày, gắt: -Em có dỗ con em thôi gào khóc được không?. Nó làm anh điếc cả tai. Lần đầu tiên có một người đàn ông không phải là cha nó, đã gắt gỏng với nó trước mặt tôi như thế. Tim tôi như vừa chạm vào chiếc gai nhọn đau đớn. Ông Hoà lại tiếp tục càu nhàu: -Em phải biết dạy con em, không được chiều nó quá. Nếu cần phải đánh đòn nó mới chừa… -Nó trẻ con rồi sẽ quên ngay ấy mà. Tôi yếu ớt và mủi lòng lên tiếng bênh vực cho con. Cu Tí linh cảm ngay người đàn ông xa lạ kia không chút gì cảm tình với nó, thằng bé nín khóc, nép vào người tôi và len lén nhìn ông Hoà với vẻ sợ sệt. Tội nghiệp con tôi! Quen được anh nuông chiều, nâng niu, vậy mà trên chuyến xe chia lìa nó với bao kỷ niệm cũ đã làm nó tổn thương, lại càng tổn thương hơn vì những ánh mắt lạnh lùng và những lời cáu gắt của người đàn ông mà tôi đã lựa chọn. Bỗng dưng tôi chỉ muốn hét lên, muốn bảo ông Hoà quay xe cho tôi trở lại phố nhỏ, trở về dãy apartment nơi căn phòng cũ, gần căn phòng của anh, nhưng tôi không đủ can đảm mở miệng, tôi đã quyết định và không còn liên quan gì đến nơi chốn ấy nữa. Tôi yếu đuối và thụ động ngồi ôm con trong vòng tay như để che chở cho nó trong bất cứ hoàn cảnh nào. Ông Hoà lại lạnh lùng lái xe và không nói thêm câu nào. Tôi hoài nghi nhìn con đường highway dài tít tắp trước mặt, không biết có đưa tôi về ngôi nhà hạnh phúc mà tôi từng rạo rực chờ mong?. Nhưng tôi biết chắc là hình ảnh một mùa Đông nơi phố nhỏ, có đêm mưa tuyết tôi và anh đứng bên nhau, có thằng snowman anh đắp cho cu Tí trước sân nhà sẽ theo tôi không biết đến bao giờ…. Nguyễn thị Thanh Dương.