Chương 41
Con thuyền và ông già mặc áo bơi

    
ự báo thời tiết nói tối nay có mưa to, sấm chớp, nhưng lúc này trăng vẫn sáng trong, dù nó lúc ẩn lúc hiện giữa mây đen. Na Lan không biết mình nên mừng hay lo.
Cô cầm ống nhòm của Giải Quýnh quan sát khắp nơi. Màn đêm vô tận.
Không thấy ngư ông mặc áo tơi đi câu tính mạng.
Thuyền dừng lại cách bờ đảo khoảng năm mét. Bế Tiểu Châu xuống thuyền, buộc chặt sợi thừng vào hòn đá nhô cao có tên là “Long tu thạch”.
Na Lan đứng trên thuyền, cô hít thở sâu, nhìn khắp bốn bể. Trên mặt hồ, trong phạm vi tầm nhìn cho phép, chỉ có độc con thuyền này của họ.
Cô, Giải Quýnh và một bạn nữa là Lưu Lợi Long nhẹ nhàng nhảy xuống nước. Sau đó cùng Bế Tiểu Châu là bốn, cùng biến khỏi mặt hồ. Hai anh khác hơi ít kinh nghiệm sông nước hơn, thì lom khom lên đảo nấp vào khe đá và có tranh, làm nhiệm vụ cảnh giới.
Bốn người chưa vội lặn xuống ngay, họ lần theo tuyến đã định lượn quanh đảo nửa vòng, đến một tảng đá ghềnh nhô lên thì mới từ từ lặn xuống. Đã tập luyện ăn ý rồi, họ luôn giữ cự ly thích hợp và sẵn sàng hỗ trợ tiếp ứng cho nhau. Na Lan dẫn đầu, rọi đèn vào la bàn đeo ở cổ tay, đi theo tuyến mà cô đã thuộc. Thỉnh thoảng ngoái nhìn, thấy ba anh bạn đều rất tập chung chú ý, có thể hình dung họ đang rất trông chờ và căng thẳng nữa. Cô thầm thở dài. Nếu họ biết sự thật, biết rằng cái kế hoạch “thả con săn sắt” của cô chỉ là treo đầu dê bán thịt chó thì họ sẽ nghĩ thế nào về cô? Có phải cô đang lợi dụng họ?
Nhưng ít ra thì tấm bản đồ vẫn là thật. Tần Hoài đã từng dựa vào bản đồ này sục sạo quanh năm mà chẳng ăn thua gì.
Có lẽ hiện giờ không phải lúc tự trác mình về mặt đạo đức. Biết đâu, chỉ sau buổi tối hôm nay tất cả sẽ được giải thích rành rọt.
Huống chi, cô không chỉ dùng một mà là dùng hai tấm bản đồ gần như giống hệt nhau.
Sau khi có được tấm bản đồ da dê từ chỗ Cung Tấn, cô đã nghiền ngẫm mấy ngày liền, nhưng vẫn chỉ thấy nó là tấm bản đồ hồ Chiêu Dương bình thường, hầu như chẳng khác gì tấm bản đồ của Tần Hoài cả. Có nghĩa là, bất cứ ai có tấm bản đồ này trong tay cũng sẽ loay hoay ở hồ Chiêu Dương vài năm mà chẳng nhặt được một xu, giống như Tần Hoài.
Xem bản đồ mãi, cô cảm thấy mình đã bắt đầu mê tiền bạc, thật nực cười, nhưng cô không hoàn toàn từ bỏ; cái kế hoạch cô từng để tâm ấp ủ đã dần sáng tỏ trước tấm bản đồ, điều cần nhất bây giờ là phải hiểu sâu sắc về bản đồ này.
Ví dụ, các chỗ đánh dấu, tại sao lại khác với bản đồ của Tần Hoài?
Rất có thể chỉ là vì dưới nước vốn dĩ có các loại đá ghềnh hoặc địa mạo khác nhau, cho nên người này vẽ bản đồ sẽ dùng ký hiệu khác với người kia.
Vào lúc Na Lan cảm thấy bí thật sự, hết cách rồi, cô đành xếp hai tấm bản đồ lên nhau để cất vào cái cặp hồ sơ…
Đúng lúc xếp chúng lên nhau, cô nhận ra rằng hai hòn đảo trong hai tấm bản đồ đặt trên đặt dưới là trùng khít, chỉ có các ký hiệu ở vùng ngập nước thì…
Trời ban phúc, đầu óc khôn hẳn lên. Cô chồng hai tấm bản đồ lên nhau rồi giơ ra trước cửa sổ, ánh sáng hắt lại. Các ký hiệu ở vùng ngập nước của từng tấm bản đồ vốn dĩ rất rời rạc bất quy tắc, thì lúc này chập lại chúng liên kết thành một tuyến đi rõ rệt!
Chính là tuyến đi mà các thành viên của nhóm Na Lan tối nay đang lần theo.
Họ xuống sâu hơn, đã nhìn khá rõ đáy hồ. Na Lan dừng lại, vỗ vào một tảng đá ngay bên cạnh. Tảng đá bị đèn rọi chiếu vào, phản chiếu một màu trắng hoe vàng, chắc hẳn nó phải có hàm lượng kim loại khá cao. Điều thú vị là tảng đá này trông hơi giống hình con gà trống.
Ba người bạn phía sau cũng cụm lại, gật gù. Chắc đây là hòn đá “Phượng Nghi thạch” mà bản đồ đã đánh dấu. Theo chỉ dẫn và suy đoán tỷ lệ của bản đồ, phía dưới, bên phải “Phượng Nghi thạch” ba trượng – xấp xỉ mười mét – là điểm kết thúc của “tuyến đường”.
Ở đó chỉ có một khối đá !!!14149_45.htm!!! Đã xem 106842 lần.

Dịch giả: Trần Hữu Nùng
Nguồn: -Kamen-cùng với Lê Thy, Shang IU, Nhóc Bi, Ngọc Linh Đinh và Hà Diệu Anh
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 7 tháng 1 năm 2013

Truyện Hồ Khóa Mệnh Giới thiệu Phần dẫn I Phần dẫn II Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 giật mình. Mây đen đã che khuất mặt trăng, trời mưa lâm tâm, nhưng vẫn thấy rõ ánh mắt Tần Hoài không chút hiền hòa đầm ấm, trái lại có nét hung tợn của con dã thú đứng trước con mồi vừa vồ được.
“Có lẽ hắn chỉ là một tên thuộc hạ tầm thường, chẳng thể biết nhiều sự thật.”
Tần Hoài cười chua chát, nói: “Tôi đã không nhìn lầm, cô quả là thông minh.”
“Cám ơn thám tử đã quá khen. Tôi tin rằng anh biết rất nhiều thứ, chẳng qua xưa nay anh không thích chia sẻ với ai.” Giọng Na Lan man mác, sóng sánh như nước hồ thu.
Giọng Tần Hoài vấn lạnh lùng thản nhiên: “Đúng thế, tôi không muốn chia sẻ với ai, nhất là với người mà tôi rất quan tâm, những nỗi đau, mối nguy hiểm, thậm chí chết chóc.”
Na Lan chỉ muốn trốn ngay xuống nước.
Tần Hoài bỗng đưa tay giật mạnh cái mặt nạ của tên “tù binh”.
“Tần Hoài, mày định làm gì hả?” Hắn sợ hãi kêu lên.
Na Lan cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Bế Tiểu Châu gắng sức bơi về phía trước, và tin chắc mình sẽ cắt được “cái đuôi” đang bám phía sau. Nhưng khi nhìn thấy trước mặt có thêm tên nữa đang bơi lại thì anh thầm thở than nguyền rủa.
Con bé Na Lan tinh quái đã đưa mấy anh em ta dính vào cái chuyện quái gì thế này? Nhưng cũng tại mấy anh em mình, có lẽ bơi lặn nhiều quá nên đầu óc mụ đi, sao lại hấp tấp xung phong làm “nghĩa dũng quân”? Nhưng thực ra nó cũng không lừa ai, rõ ràng là bọn mình đã tìm thấy kho báu của Bá Nhan.
Nhưng chưa kịp sờ vào châu báu thì đã phải chạy trốn kẻo sẽ mất mạng!
Tiểu Châu bỗng nhớ đến lời dặn của Na Lan “nếu bị tấn công thì ta lập tức vứt túi đi”. Anh ta không thể không khâm phục tư duy hơn người của cô.
Thực ra trong túi chỉ là ít hòn đá, chắc chắn kẻ truy kích cho rằng tron đó là vàng bạc châu ngọc.
Tiểu Châu buông tay, cái túi đen nhanh chóng rơi xuống không hề ngoái lại.
Quả nhiên tên truy binh ấy lập tức lặn xuống để vớt “cái túi báu vật”, còn Tiểu Châu thì ung dung bơi thoát, nhẹ cả mình!
Anh an toàn nổi lên mặt nước, bọn truy binh vẫn đang nỗ lực nhưng chẳng thể uy hiếm nổi anh nữa. Nhưng vừa thò đầu lên ngó nhìn thì… khổ quá!
Phía không xa, có chiếc ca-nô đang đậu, đèn pha quét sáng mặt hồ. Nếu “kẻ địch” phóng đến truy kích thì mình thua là cái chắc, ta đành lại lặn xuống vậy, nhưng sẽ trụ được bao lâu?
Đang lưỡng lự thì đèn pha đã quét đến, Tiểu Châu chuẩn bị lặn xuống thì bỗng nhìn thấy trên ca-nô in chữ “công an”. Ngay lúc đó có tiếng gọi nghe rất quen: “Tiểu Châu bơi lại đây!”.
Giải Quýnh gọi
Tiểu Châu biết mình đã được cứu
Lúc này đầu anh chỉ có một số ý nghĩ duy nhất: dù Na Lan có phải một cô sinh viên nghèo hay không, tối nay sau khi chuyện đã êm, nhất định phải bắt cô ta chiêu đãi một chầu rượu thật nghiêm chỉnh!
Nhưng anh không ngờ, chờ đến sáng hôm sau vẫn không thấy bóng Na Lan đâu.
--!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Trần Hữu Nùng
Nguồn: -Kamen-cùng với Lê Thy, Shang IU, Nhóc Bi, Ngọc Linh Đinh và Hà Diệu Anh
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 7 tháng 1 năm 2013

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--