buồn vui kỷ niệm.. ta lật lại trang đời.... chợt nhớ quá ngày xưa.... .... _____________________________________________________ 1 07/11/04 Trong đời ta, có những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng hình như chẳng ngắn bao giờ. Cũng như ta, ta gặp anh vào đầu tháng bảy năm xưa, mà cho đến tận năm nay, ta vẫn nhớ. Cuộc gặp gỡ vội vã đôi ngày thôi, mà hình như là cả trời kỷ niệm. Anh bên ta, ta bên anh, thời gian cứ dừng mãi hôm ấy. Nắng cứ đẹp ra, và hoa, và gió lẫn cả mây, tất cả đều đẹp. Màu xanh của lá hình như xanh hơn bao giờ. Rồi nước...phẳng lặng, dịu êm, bình dị.... Ba ngày trại, ngày đầu ghi danh, ngày sau thi đua và ngày cuối chia tay. Ta đến với trại vì một lời hứa, mà không vì lỡ đóng tiền. Cũng chẳng đúng, có lẽ vì ta là chị. Chị thì không thể thay lời với những cô em gái...đúng không? Không bạn, không bè,..những cô em gái chưa đến, ta một mình lang thang. Xung quanh trại thật lớn, cây cỏ thật xanh, không khí mát lành.Đúng là khung cảnh tuyệt vời cho ta trút bỏ những phiền muộn của cuộc sống hàng ngày. Ta lúc ấy chẳng đẹp, lại không duyên. Thế mà... - Vy, sao không tìm tổ của mình đi? - Ờ, mà tìm làm sao? Một người bạn lạ hoắt bảo ta thế, rồi hắn chỉ dẫn, rồi hắn..... - Daniel, đây là Vy, người cùng tổ đó.... - Vy có vài người bạn, để Vy đi tìm họ nhé! Nói rồi, ta vụt đi mất. Mới lúc nảy một mình ta lang thang, mà bây giờ người là người, phòng ăn vang lên tiếng cười nói...ta vẫn chưa nhận ra anh.... Tổ của ta mang tên Hà Tiên...Ta chẳng biết vùng đất Hà Tiên như thế nào, chẳng biết có tiên thật hay không...ừ ta lại suy nghĩ, lặng im và... - Chúng ta bắt đầu giới thiệu tên nhé. Lúc đó ta mới giật mình quay lại, tấc cả điều trẻ, tất cả hình như điều sinh ra ở nước ngoài. Chỉ riêng ta, lớn, và...chẳng rành tiếng ngoại ngữ, hay nói đúng hơn, chẳng nói tiếng ngoại ngữ bao giờ....Ừ có lẻ thế, nên ta lặng im. - Nếu không ai có thể làm đội trưởng, thì mình làm nhé! Lúc bấy giờ ta mới bắt đầu chú ý đến người con trai, dáng cao, nước da ngăm và....đôi mắt thật đẹp. Hình như trong mắt anh là cả một trời xa thẳm. Để rồi ta biết được, anh sinh sống và lớn lên ở Pháp, sau đó sang Mỹ, cha là người Pháp và mẹ người Việt. Đẹp nhỉ...! Mà không, ta cứ ngở anh rất trẻ. Tuổi 20 hoặc 22...Nên ta chỉ nhìn, và chỉ lặng im, lắng nghe. Để rồi, buổi đố thơ. Ta vốn yêu thơ, thích thơ, nên có vài câu thơ ta may mắn đoán được.....nên anh nhìn ta bằng đôi mắt ngạc nhiên...và ngạc nhiên. Chợt nhiên ta thấy có một điều rất lạ, hình như bao giờ anh cũng ở gần ta. Mà không, hình như bao giờ ta cũng muốn ở cạnh anh, dù biết rằng đó chỉ là một cậu bé...nhưng đôi mắt cứ thu hút ta. Và có lẽ vì ta ý thức được, đây chỉ là trại, chỉ đôi ba ngày thôi... Buổi chiều, giờ chơi cùng với tất cả thành viên trong trại. Mọi tổ bắt đầu tụ tập. Anh vẫn bên ta. Trong giờ chơi, ta vô ý làm trầy cổ anh, một đường thật dài và thật sâu. Thế là ta cứ nhìn mãi nơi ấy, lòng thấy tồi tội cho anh. Chắc đau lắm. Đêm, tất cả thành viên tụ hợp lại thành vòng trong theo tổ của mình, dĩ nhiên anh vẫn bên ta. Về đây ta cùng nhau hát ca bài hát ấy vang vang. Rồi không biết vì sao anh choàng lấy vai ta...rồi vì lẽ nào đó anh choàng vai luôn người bạn bên cạnh. Ta chỉ mỉm cười, tự nghĩ...đúng là một cậu bé. Khuya, ta mới biết được tuổi anh. Hoá ra lớn hơn ta đôi tháng. Hay nhỉ. Ta chỉ cười. Sáng, vừa bước vào phòng ăn, anh đã có mặt, và dành sẳn cho ta chiếc ghế. Trưa, trong giờ sinh hoạt, mọi người điều được chọn một đề tài cho riêng mình. Ta chọn Giáo Lý Tình Yêu..và dĩ nhiên ta muốn nghe tiếng Việt. Anh mỉm cười chọn theo ta...trong khi đó anh rành tiếng Anh hơn. Ta chẳng hiểu. Thầy bảo, mỗi người hãy chọn cho mình một người bạn khác phái. Anh nhìn ta hỏi: - Chọn Vy nhé! Ngạc nhiên, nhưng ta chỉ mỉm cười. Thầy bảo, mỗi người hãy viết ra cho mình những nguyện vọng về người yêu lý tưởng. Anh bắt đầu viết.... - Thủy chung,.......và hiểu biết về thơ...! Hiểu biết về thơ. Ta chau mày..hỏi...: - Tại sao Daniel lại bảo phải hiểu biết về thơ. - Tại thấy hay hay! - Có dòng máu lãng mạn hả...! Anh chỉ cười. Tự nhiên ta thấy gần gũi với anh quá, thân thiết với anh quá...! Rồi, chợt nhiên một cô bạn khác bước vào, bảo ta dời sang một chiếc ghế cho cô ngồi cạnh anh. Ta.......bực mình và giận lắm. Trách sao anh không nói gì. Từ đó, ta im lặng, chỉ nghe lời thầy giảng..mà có nghe được gì đâu, ta chỉ nhìn ra cửa sổ. Mây nước vẫn đẹp nhưng có đều hơi lạc lỏng, hơi bơ vơ. Tan giờ, ta lặng lẽ trở về phòng. - Nảy giờ Vy đi đâu thế? Daniel tìm Vy khắp nơi! - Vy về phòng, và đi tắm - Trời đất, giờ này mà đi tắm, à thôi, nhanh lên, mọi người đang chờ. Anh nắm tay ta, vụt chạy. Má ơi! Ta.... chỉ biết làm theo thôi. Và không hiểu vì sao ta lúc nào cũng chỉ im lặng, mỉm cười và làm theo khi ở cạnh anh. - Hả trời đất, bắt Vy đóng kịch? No way.. - Yes way! Một người bạn tổ khác chọc ta thế. Đêm lửa trại, đẹp lạ lùng. Mà ác quá, trời rất lạnh. Cái lạnh không khiến chết người, nhưng khiến lòng cảm thấy hình như cần một chút gì đó sưởi ấm. Anh vẫn bên ta. Mà không! Ta quay sang cô bé bên cạnh. Cô bé khoảng 16 tuổi, cô bé run cầm cập. Ta hỏi: - Bé lạnh lắm hả.... Rồi ta choàng vai cô bé! Cô bé rút vào lòng ta, thật ấm. Nhìn ánh lửa lớn dần, ta lại nghĩ về anh. Đôi mắt anh trong bóng đêm sáng rực. Giá như.... Giờ văn nghệ, anh vẫn bên ta. Con người có lẽ rất tầm thường, mà không, lòng ta mới đúng. Có lúc những cảm xúc về ta không dằn được. Chỉ hy vọng anh đừng đọc những gì trong mắt ta. Cuộc đời như làn nước, cứ trôi, cứ trôi. Sáng mai phải chia tay. Nghĩ đến lòng ta chợt buồn như đêm lẻ. Anh say sưa nhìn xem các bạn diễn kịch. Ừ rất hay. Ban tổ chức bảo 12 giờ đêm là mọi người phải về phòng ngủ. Nhưng có lẽ vì là đêm cuối, và có lẽ sau những ngày chung vui với nhau, mọi người đã bắt đầu trở nên thân thiết. Các bạn cứ hát, cứ ca, cứ làm trò, cứ diễn kịch. Thật hay, thật dễ thương. Lúc đầu người ta còn ngần ngại, nhưng sau đó, hình như ai cũng muốn chia vui. Để rồi, giọng ca của một chị gái vang vang trong đêm. Ngọt và cao vút. Nhẹ nhàng nhưng đi thật sâu vào trái tim. Có lẽ, trái tim của những người đang cảm hương vị yêu. Chị hát, ta mơ, anh say sưa nghe. Một giờ, hai giờ..và ba giờ, mọi người mới trở về phòng. Ta còn nán lại, anh vẫn bên cạnh. Phải chăng có điều gì đó cần nói. Nghĩ đến ta cũng chỉ cười. Mà có điều gì đâu. Cuộc sống vẫn khó khăn, vui buồn vẫn đó. Dù có nói thế nào thì ngày mai cũng chia tay, nặng lòng làm sao đó. Chợt Hoài bước tới bảo: - Vy làm thơ ghê gớm lắm đó! - Nổ đi! Tất cả lại cười. Anh, Ta, Hoài, và hai người bạn nữa, lại bắt đầu trò chuyện. Ta không nhớ đã nói gì, nhưng tất cả điều vui, và chẳng ai muốn về phòng cả. Đến khi một chú nọ bước vào: - Các cô cậu quyến luyến nhau quá thế! Giờ này không về nghỉ, sáng mai còn phải lái xe đường xa đó! Ờ nhỉ, sáng mai! Ta thoáng thấy buồn buồn lạ. Ta nhìn anh, đôi mắt anh cũng buồn. Một người bạn quay sang ta nói: - Để mình đưa Vy về phòng nghen. Hoài vội ngăn: - Cha nội, vô duyên. Vy cần ông đưa sao, còn Daniel bộ ông tính.... Rồi quay sang Daniel, ra vẻ rành lắm, Hoài bảo: - Thôi, Daniel đưa Vy về và ngủ sớm nghen, hai người đừng thức tới sáng đó. Từ phòng văn nghệ đến chỗ ta ngủ, gần lắm...mà ta cứ mong nó hoá xa. Anh nắm tay ta, đi lặng lẽ, không nói. Đêm gió lạnh, lòng ta lạnh... Đến nơi, anh buông tay bảo: - Vy ngủ ngon nhe! - Ừ ngủ ngon. Ta cũng mong có thể ngủ được. Lòng ta như rối bời. Có những lúc cảm giác đến thật mạnh, ta muốn từ chối, nhưng con tim, nếu giấu được cách mấy thì nó cũng tràn ra ánh mắt, rịnh ra từng kẽ tay. Anh đợi ta vào phòng, rồi mới quay bước. Sáng ra, trời vẫn đẹp như mọi ngày. Ta đang thơ thẩn. Một người bạn tối qua đòi đưa ta về chạy đến nói: - Vy, Daniel tốt lắm đó! Ta hiểu ý nhưng giả vờ hỏi: - Tại sao nói thế? - Ừ thì mình thấy hai người có vẻ rất thân. - Rồi có gì đâu. - Không ý mình nói là, mong hai người sẽ giữ liên lạc sao khi rời trại. Ngạc nhiên, nhưng ta cũng chỉ biết mỉm cười cho qua. Cuộc sống sẽ cho phép không? Lại có những điều tốt đẹp dành sẵn cho ta sao? Trở vào phòng ăn...ta, anh..cả hai điều buồn. Ta không thấy đói, nên hỏi anh: - Daniel muốn đi dạo không? - Ừ đi. Ta và anh đi về phía bờ hồ, ta lượm những viên sỏi nhỏ, thảy xuống mặt nước, như thảy những rối bời trong lòng. Anh hỏi: - Sau trại, Vy tính gì? Trời đất, ta cứ ngở là một cụ già chứ. Sao anh có vẻ quá nghiêm trang. Ta vẫn thảy những viên sỏi ra xa. - Đám cưới. - Đám cưới? Sự ngạc nhiên của anh khiến ta run cả người. Ta không thảy những viên sỏi nữa, mà hình như ta vô tình chạm một nổi buồn rất xa của anh. - Sao còn trẻ mà Vy đám cưới sớm thế? Tại sao không đợi? - Đợi gì? Anh im lặng. Ta thật hối hận vì câu nói đùa của mình. Mà ta cũng định đám cưới thật chứ bộ. - Vy có yêu người đó không? - Anh ta yêu Vy lắm. - Còn Vy? Ta im lặng. Yêu.....ta không phân biệt được lòng ta. Nếu yêu, sao ta lại..... xa xa nghe đâu đó tiếng gió buồn rũ rợi, tiếng chim sầu gọi bạn và tiếng lá vàng tan nát. Lòng ta cũng tan nát như những chiếc lá vàng. - Còn Daniel? - Daniel định học cho xong bằng luật. Rồi định bắt đầu sự nghiệp. - Vậy khi nào lập gia đình? - Có lẽ ngoài 30 - Sao trễ thế? - Daniel muốn có sự nghiệp trước, với lại, hình như vẫn chưa tìm ra được người lý tưởng. Im lặng. Nghe gió, nhìn mây....chợt anh lên tiếng: - Vy cho Daniel số phone đi! - Để làm gì? - Không muốn giữ liên lạc sao? - Giữ được sao? Lại im lặng. Chợt các bạn cùng tổ từ xa réo: - Hai người kia, tâm tình xong chưa,....tới giờ rồi kìa... Ừ tới giờ...ta và anh chỉ lặng lẽ đi về phía các bạn. Từ đó, anh im lặng và đôi mắt đã xa xăm, lại xa xăm hơn. Sau giờ bế mạc. Anh bảo: - Vy chụp hình với Daniel nhé! - Ừ Anh chọn hướng ra phía bờ hồ, và chợt..anh vòng tay ôm ta. Ta nín thở, hết hồn...nhưng lại nghe thấy vui vui. °°° Các bạn ôm nhau từ giã. Có lẽ với các bạn trẻ, ôm nhau, nắm tay là những điều rất bình thường, nhưng với ta, với anh...hình như khác lắm. Anh và ta đứng nhìn mọi người chia tay, y như ta và anh là hai kẻ sẽ bên nhau mãi mãi. Lòng ta nghe đau lắm. Nhưng không thể hứa hẹn gì, cũng chẳng nói được lời nào cả. Các bạn cùng xe trêu ghẹo anh. Và bảo: - Sao hai người im lặng quá vậy, buồn hay là dự tính cho tương lai đó? Anh nhìn ta, ta lại nhìn anh! Nhìn trời, nhìn nước. Cuối cùng anh cũng lên xe. Xe từ từ lăn bánh. Anh từ từ xa. Có lẽ đối với ta, anh là một vì sao rất sáng. Ánh sáng đó khiến ta ngại ngần không dám tới. Nhưng xa lại rất buồn. Nên ta chỉ đành chọn đứng nhìn nó. Đám cưới. Ta nói đại thôi. Chứ lòng ta cũng đang rối bời. Đời người con gái, những chọn lựa chung thân thật khó khăn. Ai có thể là người yêu mình đây? Giữa cuộc sống bon chen, chân tình thật giả lẫn lộn, mà nếu trẻ con quá, không tài nào phân biệt. Dòng đời cứ trôi. Ai biết suy tính, biết lừa lọc thì may ra còn được cuộc đời tàm tạm gọi là hạnh phúc. Ai dại khờ nhắm mắt đưa chân thì chỉ có nước mắt với sầu đau. Đã có một lần ta chọn đại. Ừ, và nước mắt lại rơi. Để rồi ta nhận thức được rằng, sống không thể có ngày mai được. Nếu tất cả cứ dành cho ngày mai, thì hình như mình sẽ luôn luôn hối tiếc. Ta luôn có người yêu. Nhưng câu anh hỏi "Vy có yêu người ta không" luôn lập lại trong ta. Không biết thế nào là tình yêu, ta chỉ biết rằng khi cảm giác đó đến, ta luôn rời xa, vì rất sợ.... ta thà để người yêu mình, dù có tan vở, lòng cũng bớt đau hơn. Phải không? °°° Từ ngày rời xa trại, ta về, đêm lại mơ, ngày lại nhớ! Ta lăn vào những cuộc vui, những bạn bè, những yêu đương, nhưng đêm ta lại chỉ thấy anh. Con gái, có phải khó hiểu như thế không? Các bạn trong tổ lại email lẫn nhau. Nhưng anh vẫn biền biệt. Điện thoại, ta nhớ ta có ghi ra cho các bạn, sao anh không lấy để giữ. Ta chỉ biết thở dài. Có lẽ tất cả điều do ta suy tưởng. Mỗi đêm ta lại mơ thấy anh. Trong mơ, lại có những cuộc trò chuyện rất vui. Chiều chiều ta trở lại nơi trại. Vẫn hồ nước, vẫn rừng cây. Nhưng bãi có đó, thiếu một người. Ta nhớ trong lớp "giáo lý tình yêu" anh có ghi là...người yêu của anh phải chung thủy. Hai từ chung thủy ta không thể học được. Vì ta rất sợ đau. Ta rất sợ sự thay lòng của người khác, nên....ta lại là người hay thay lòng. Suốt một tháng ta mơ thấy anh, ta đợi, ta mong. Nhưng ta lại thầm ước anh đừng bao giờ đến. Những kỷ niệm đẹp xin hãy giữ như thế. Bỗng một hôm ta gặp lại cô bạn ở trại. Cô nói: - Daniel cứ nhắc Vy hoài? - Trang...và Daniel..? - Không, rảnh Trang không có gì làm, gọi mấy bạn phá thôi. Daniel tốt lắm. Anh ấy thắc mắc không hiểu vì sao Vy lại đám cưới... Lúc đó ta chỉ im lặng, rồi thở dài. Kỷ niệm đẹp như một giấc mơ. Mà giấc mơ...chẳng bao giờ là thực. Đã bao lần vì muốn kỷ niệm đẹp mãi, nên đã bao lần ta chạy bỏ lòng ta. 2 07/25/04 Trưa hôm nay lại gặp Người...! Ta lúng túng, ta..... - Ồ lâu quá, sao cô nhỏ đi đâu thế? - Ơ...tại bận....làm việc! - Thế à! Ta biết Người, nhưng không biết tên, không biết tuổi, và cũng không biết Người thật sự đến từ nước nào. Cũng tại, ta hỏng có hỏi. Hỏi làm gì khi những gặp gỡ biết chỉ là một thoáng qua trong đời rồi sẽ bị lãng quên nhanh, nên....ta vẫn luôn giữ thái độ im lặng và hờ hững. Mấy tháng trước, mà không...xưa đến giờ, ta cũng chỉ đi nhà băng vào mỗi trưa thứ bảy khoảng 1-3 giờ, vì nhà băng luôn đóng cửa vào lúc 4 giờ chiều. Còn những ngày trong tuần ta làm ra trễ quá, không thể đến nhà băng. Bỗng một hôm, ta vừa bước vô: - May I help you? Wow...! Ta giật mình....Có những cái...đẹp con người chỉ biết nhìn...giống như ta... biết im lặng. Để rồi cứ mỗi ngày thứ bảy..ta lại đến. Và cũng mỗi ngày thứ bảy, dù ta đến sớm, trễ hay giờ nào cũng vậy...vẫn câu "May I help you?" Có lúc ta thấy lạ. Đâu có sự trùng hợp dị thường thế. Làm sao mà...hễ khi ta đến thì đúng ngay lúc Người gọi....Dần dần, qua vài câu hỏi han, người cũng quen ta, và ta cũng biết người. Nhưng vẫn nhất định không hỏi tên. Chiều thứ Năm nọ, ta ra sớm, ta...lại ghé nhà băng. Nhưng hỏng thấy Người! Sáng thứ Bảy ta đến sớm, cũng không gặp Người. Ừ buồn buồn lạ. Hai tuần sau ta trở lại. Gặp Người ta bỗng vui. Người chắc cũng vui hay sao á, nên cứ hỏi chuyện huyên thuyên. - Cô nhỏ đi đâu thế? Sao mặc quần áo đẹp quá vậy? - Ơ hôm nay đi chụp hình á! - Với..? - Cô bạn gái Rồi ta hình như biết ý, nên cười trong lòng. Vâng, ta đi với cô bạn gái, hỏng có phải bạn trai đâu ạ. Ta thích mặc áo của người Tàu, với những chiếc nút kết bằng vải thành hoa thật đẹp. Ta có nhiều áo và những chiếc váy như thế lắm, đủ cả loại màu. Mà chắc có lẽ vì Người bảo ta thật dễ thương trong những chiếc áo và váy như thế...nên ta cứ mặc hoài hà. Và...nếu như không có ngày ấy...chắc ta vẫn đến nhà băng thường xuyên vào mỗi thứ bảy. - Cô nhỏ bao nhiêu tuổi? - Ơ...hai...ồ mà tại sao hỏi? - Không, tại muốn biết! - Để làm gì? - Tại, muốn quảng cáo thẻ tín dụng cho cô nhỏ thôi, tiền lời thấp lắm. Cô nhỏ dùng nhé! - Ờ để hỏi lại gia đình á! - Cô nhỏ..bộ nhỏ lắm sao mà phải hỏi lại gia đình...! - Ờ không. Thôi gặp lại sau nhé! - Cô nhỏ đừng quên nghen! Người có biết đâu, ta không còn nhỏ nữa. Tuổi đã thật lớn...mà mơ ước thì bé con quá. Muốn như những chú chim non bay mãi trên nền trời cao vút, nhưng sức thì quá mong manh. Ta với Người, ừ xa lạ, quá xa lạ đi thôi. Từ đó ta không đến nhà băng nữa. Để trưa này, ta gặp lại Người, ta ngỡ ngàng, ta lúng túng...ta..không biết nói gì hơn. - Ý...con của cô nhỏ đó à...! - Má ơi!..không phải! Cháu á! - Ồ dị mà....làm hết hồn...! - Tại sao? - Ta...ờ không, tại mấy tháng trước mới gặp cô nhỏ...giờ lại tưởng cô nhỏ có con nên hơi giật mình thôi. Trên đường về, ta vẫn còn thấy vui vui. Nhưng ta biết cái gì rồi cũng một thoáng qua. Có những cuộc gặp gỡ có lẽ ngoài dự tính của số phận, nên nó hình như chỉ đi song song, chỉ lặng lẽ nhìn, rồi lặng lẽ bước, chứ không có xâm nhập vào thế giới riêng tư và đời sống của chính mình. Cũng như Người....và bao kỷ niệm rất xưa của ta, cái ta gọi là kỷ niệm, cái ta kêu là Người, hình như bao giờ cũng chẳng thể làm ta buồn được. Khi nghĩ đến, ta thoáng thấy trong đời mình cũng có những cái vui rất nhỏ, và rất thơ. Phải không...? 3 08/22/04 Mỗi lần đi qua con đường ấy, lòng tự nhiên không thể không nhớ lại ngày xưa..dù cái ngày xưa đã thật sự rất xưa rồi. 13 năm, hay 7 năm...ta cũng có thể coi nó như chỉ mới một năm hoặc của ngày hôm qua thôi. Còn riêng bạn thì sao nhỉ...? Bạn chạy đua với cuộc đời, bạn đau khổ vì những cuộc tình trắng tay, bạn loanh quanh với hiện tại, bối rối với tương lai, nhưng bạn có nhớ về quá khứ không? Những con đường quanh co, những hàng cây rợp bóng. Hồ nước, công viên....và chính ta nữa. Ta còn nhớ có một kẻ khờ đến nổi chạy tuốt từ nhà của mình đến nhà của ta, cũng chỉ vì muốn cho ta đạt được sở thích là chạy xe quanh xa lộ để hóng gió. Cái gió vùn vụt, cái mát tuyệt vời của đất trời giữa mùa thu. Hèn gì, ta yêu mùa thu đến thế. Rồi một hôm, bạn bí mật dẫn ta đến một nơi.... - Mình đi đâu thế? - Bí mật...? Trước mắt ta chỉ hai hàng cây, lối mòn, và gió....chợt nhiên một khung cảnh tuyệt vời hiện ra. Hồ nước, hoa, cỏ...và ánh tà dương rực đỏ tuốt đằn xa. Đẹp! Đẹp như một bức tranh. Bạn nhìn ta ười bảo: - Biết Vy thích cảnh này á, nên dẫn đi khoe. Đẹp không? Hợp với tâm hồn thi sĩ của Vy đó! - Ờ nhỉ! Đẹp quá đi thôi! Để rồi những ngộ nhận diễn ra. Cuộc sống luôn không có những bình yên. - Vy thích anh Long lắm hả? - Sao nói thế? - Thấy vy hay nói chuyện với ảnh. - Ừ, ảnh là người tốt. - Nhà lại ở cạnh nhà Vy, hay hén? Ta im lặng. Hình như có vật gì đó, đâm thẳng vào trái tim ta. Nhưng mỗi cuối tuần, bạn vẫn hát cho ta nghe. Bạn vẫn đàn, và vẫn cùng ta đi ngắm đất trời, ngắm cây cỏ. - Sao Vy chỉ cười? - Tại.... vui! Để rồi một ngày kia anh Long bảo ta: - Chương nó thích Vy lắm? - Em không tin! - Anh quen với nó lâu thế, chưa từng thấy nó cư xử với cô gái nào như đã với em. Anh nghĩ, em nên cho nó cơ hội đi. Nó tốt lắm đó. - Nhưng, nhưng em không có thích Chương mà! - Ừ, anh nói cho em biết thôi. Tùy em. Mỗi lần nhớ lại lời của mình, ta chỉ biết thở dài, ta không phải tiếc nuối gì những quá khứ, nhưng có điều tại sao ta không dám sống cho mình, không dám yêu và cũng không dám mạnh dạng đi vào thực tế. Những ngày tháng lao đau, những cuộc tình không phải... không biết ta có lớn lên tí nào không, nhưng chỉ biết lòng ta cứ luôn tự nhắc nhở mình đừng nên dối lòng. Chiều hôm qua, đi ngang con đường ấy. Ta nhớ lại lần gặp bạn cách đâu không lâu: -Ơ Vy, khoẻ không? - Ủa Chương, sao ở đây? - Ừ xem phim. - Với bạn gái hở? Không trả lời câu hỏi của ta, mà vẻ mặt của bạn lo lắng hỏi: - Sao Vy ốm thế? - Tại.....hôm chia tay với Phong, rồi buồn...,nhưng có phải đẹp hơn xưa nhiều không? Ta nhí nhảnh pha trò, bạn cười buồn bảo: - Sao lại thế? Sao Vy... - Chuyện qua lâu rồi, à Vy đi với người bạn, anh ta đợi Vy đằng kia á, lại đây, Vy giới thiệu cho. Ta lúng túng, bạn ngỡ ngàng... Suốt buổi ta giả đò lơ là, nhưng lòng bối rối. Nói gì đây, trả lời gì đây? Bạn và ta như hai đường thẳng song song, dù có cố gắng ráp nối cỡ nào thì cũng chỉ là hai đường thẳng, chẳng bao giờ gặp gỡ. Ta luôn tin tưởng mọi sự việc xảy ra điều có một lý do riêng của nó. Nhưng lòng ta...có đôi phút nào đó không khỏi tự trách mình. Có đôi lúc, ta không biết mình đang như thế nào nữa. Ta mong gì, ta đợi gì? Năm tháng vẫn chầm chậm trôi qua. Ta...và bạn..xa càng xa, để chỉ còn lại quanh ta một thời quá khứ...thật dễ thương. Ta cảm ơn bạn, nhưng cũng thương cho mình quá đi thôi. Những cái khờ dại, những lần ngây ngô. Không biết ta vẽ con đường nào cho bản thân mà sao hình như ta đi quanh co quá thì phải. 4 01/30/05 10:27 AM Có một lần ta login vào yahoo messager thì nhận được một tin nhắn của anh, "- Vy ơi! Anh đang cố gắng học tiếng Việt đây, khi nào rành, Vy chat với anh nhé." Đọc xong ta chỉ biết phì cười. Người gì đâu mà dễ thương quá xá. Ta đôi lúc không biết có phải ông trời đã tính toán điều gì sai khi tạo ra ta không. Ta vốn là con trai mà, đâu phải thuộc con gái. Khi nhỏ thì mẹ bảo: " bướng như con, mai mốt ai thèm cưới ". Lớn thì các em ta bảo là: "Chị à, người ta là con trai đó, sao chị cứ khen người ta dễ thương", Có khi chúng còn chọc ta: "Ơ chị khen ai cũng dễ thương, rồi chị định chọn ai … mà chọn làm chi, chị cứ theo kiểu các vua chúa thời xưa năm thê bảy thiếp cho rồi"... chọc ta xong, bọn chúng phá lên cười. Cũng may là ta sang bên này, nên không sợ bị ế, và cũng không bị chê là con gái vô duyên, nếu không mỗi lần ta khen các anh dễ thương, chắc là mỗi lần ta lại phải nhận thêm một lời nguyền á. Ta quên mất ngày tháng ta gặp anh rồi, chỉ nhớ mùa hè năm đó bạn ta từ Canada gọi sang ta bảo: - Vy ơi, tụi này định đi dạo quanh Mỹ một vòng, nếu tiện đường, tụi này sẽ ghé thăm Vy á. - Thật - Giỡn chơi sao! Sau một lúc trò chuyện, bạn nói phải lo đi thu xếp, trước lúc cúp phone bạn không quên với theo một câu: - Nè, mình có một anh bạn cho Vy á! Cute lắm. - Trời, nếu vậy bạn trai của Vy để cho ai? - Thì để xi cua... Bọn ta phá lên cười. Rồi một tháng trôi qua. Cuối cùng bạn cũng đến. Ta xin hãng nghĩ hai ngày, để ở nhà dọn cơm nước và nấu ăn cho các bạn. Suốt cả buối sáng hôm ấy ta lo đi chợ, mua tôm, mua thịt, ôi mua đủ thứ hết. Ta định bụng trổ tài nấu ăn á. Mà có tài gì đâu, chẳng qua thích cái món bò né của chú ta quá, nên định nấu đãi cái bạn. Tại món ấy dễ lắm. Nè, chỉ việc soạn hết các thứ bày trên bàn, rồi chỉ cần có cái mâm bằng điện, trải miếng bơ lên, rồi cho hành tây vào, xong cho hết thịt thà và các món mình muốn vào đó, đợi đôi phút sau thì ăn được ngay, vừa thơm ngon, vừa không thể nào chê nổi. Vì cái chủ yếu của món ăn đó là nước mắm. Nước mắm cay mà làm ngon thì tất cả điều hoá ngon. Mà chú ta gọi nó là bò né vì, mỗi lần để thịt bò vào thì nó gặp bơ, nó xèo xèo, mọi người quanh bàn phải né qua một bên, sợ bơ văng vào mặt, nên gọi nó cái tên đó á. Ta tin tưởng món đó sẽ chiếm lòng các bạn ngay. Ta tin tưởng thế, và trong lòng rất vui. Khoảng 8 giờ tối, bạn gọi ta: - Vy nè, bọn này tới khu của Vy rồi, nhưng không biết đường vào. Vy làm ơn ra đón dùm đi á. - Ừ ghé vào chợ Walmart nhé, Vy đến ngay. Ta, trời mà hỏng ai bê bối như ta, phải chi lúc đó ta điệu như bi giờ chắc cute lắm. Nhưng thôi, cần gì. Nên ta chạy vụt ra đón bạn. Xấn xơ xấn xác, ta lại gõ của xe nói: - Ê sao tới trể vậy! Một vẻ mặt ngơ ngác nhìn ta, cả xe của bạn cười ồ lên, làm ta mém đỏ mặt. Nhận ra có điều không ổn, nên ta hỏi: - Ý chết, thật ra ai là Quân? - Thì đoán xem!- Một giọng kế bên thách thức. - Mèn, hồi nảy quên nhìn lại hình á. - Ta phân bua. - Trời, quen tui cả hai năm, mà bả hổng nhận ra tui kià trời. Tụi bây ơi, tao thề chuyến này về, ta nhảy xuống suối tự vận cho rồi. Biết mình lầm, nên ta cũng thấy quê quê. Ta giả đò ngây thơ: - Tại thấy anh này cute quá, nên Vy tưởng là Quân. Lúc đó ta thấy anh hơi mắc cở. Mà vẻ mặt anh trẻ lắm á! Ta cứ tưởng anh khoảng 18, nên đổi cách xưng hô ngay lập tức: - Sorry nghen cưng, tại chị... Ơ, lại làm cả xe phá lên cười.Ta thấy hình như mình đang phải đương đầu với nhóm hay phá, nên hơi lo lo. Rồi ta mời bạn lái theo xe ta về. Bạn sang cùng với hai đứa em, một gái, một trai và thêm anh, lại cộng thêm 4 chị em nhà ta nữa, nên cả nhà chật chội hẳn lên. ________________________ 01/30/05 11:13 AM Về đến nhà, ta bày đồ ăn ra ngay lập tức. Ta nhìn sang anh kế bên bảo: - Cưng nè, đem cái này lại bàn dùm chị đi. Lúc đó Quân trợn mắt bảo ta: - Thui được rùi cô hai, biết người ta bao nhiêu tuổi mà cứ hết cưng rồi lại chị? Ta tỉnh bơ hỏi: - Dị chứ có ai nói tuổi đâu mà biết, hỏng nói thì tui gọi đại thế! Anh cười cười nói: - Hỏng sao đâu, Vy cứ gọi thế, Liêm thích dị á! Ồ hoá ra tên anh là Liêm. Liêm là liêm chính là...ơ sao mà cái vẻ mặt của anh nhìn thí dễ bị ăn hiếp quá trời. Sau một hồi trò chuyện, ta mới biết anh là Tàu lai, hèn gì đôi mắt của anh có một mí lót hà. Mà sao nó cũng có cái duyên hén. Nước da anh lại đen. Chắc ta thích đen hay sao á. Mà không, bạn trai ta trắng toát ấy mà! Thôi không suy nghỉ lung lung, mà cũng chẳng có thời gian, Quân cứ hết chê ta, rồi lại chọc ta. Nhưng vì quen quá với bạn ấy nên ta chẳng ngại, mà cũng có gì đâu ngại. Toàn là bạn không, anh thì lại hiền quá...,nên ta chẳng sợ. Ta hỏi: - Nè, vậy chứ Liêm mấy tuổi? - Ảnh không nói đâu chị ơi, có mình em là biết tuổi ảnh thôi, nhưng có chết em cũng hong lộ bí mật ra. Em trai của Quân lên tiếng. Và nháy mắt với Anh. Ta bắt đầu trở nên tò mò. Ta nhìn thẳng anh và ra chiều suy nghĩ... Mà sao anh mắc cở thế. Ta cười thầm. Ai đời con trai lại mắc cở, sao mà...rồi ta nói: - Hmm nhìn Liêm rất trẻ, tuổi chừng 18, nhưng cái vẻ nghiêm nghiêm này chắc gạt người đi mất.. Liêm hoảng 25 không? Quân bên góc bàn kia với sang bếp. - Gọi bằng anh đi Vy ơi, Liêm nó định sẽ giấu tuổi suốt đời, để các cô bé khác có dịp làm quen á! Nhưng rồi ta bị cuốn theo những câu chuyện và những lời hỏi han tía lia của em Quân. Cậu bé khoảng 22 tuổi, lanh lợi, và có vẻ thông minh. Cậu lại tinh ý nữa, hỏi hết điều này đến điều kia. Trong lúc ăn, ta quên mất là mọi người đang dẫn câu chuyện đến đâu, nhưng lúc đó em trai Quân nói là anh thuộc loại bê đê. Và không hiểu vì sao anh lại rượt em Quân vòng vòng. Sau khi mọi người ăn xong, em gái Quân vào phòng ta ngủ. Quân đi tắm, em Quân đi phone về cho má mi. Còn lại ta với anh ở trong bếp: - Vy khéo tay quá! - Sao anh nói thế? - Tại Liêm thấy đồ ăn rất ngon, Vy lại dọn dẹp sạch sẽ quá. Giá như ai cưới Vy chắc có phước hén! - Trời! Vô phước thì có! Ít khi Vy vào bếp. Chỉ hôm nay thôi đó! Chắc tại thấy anh nên Vy vẽ chuyện. - Liêm không tin, à mà sao? Nói đến đó anh ngưng! Hình như anh mắc cở. Anh nhìn xung quanh không ai rồi nói! - Nụ cười của Vy đặc biệt quá! Trời! Ta....cái cách của anh nói chuyện sao mà nó giống một cậu bé trò chuyện với bà chị quá đi thôi. Ơ không, ta không chê anh, ta chỉ muốn nói là anh ngây thơ như một cậu bé á. Rồi anh nhỏ tiếng lại một xíu, anh nói: - Vy à, lúc nảy tụi nó nói Liêm là bê đê, Vy đừng tin nghen, hỏng có đâu! Ta vừa cười vừa thí tội nghiệp cho anh. Hình như anh tưởng ta là cô bé dễ tin hay sao á. Nhưng ta vẫn giả đò hỏi: - Thế tại sao em Quân lại gọi anh thế! Anh tặt lưỡi và nói: - Cũng tại cái bửa kia, anh vô tình đi qua ngang chổ bọn bê đê, mà cũng ác quá, tại sao Quân, em nó và cả đám bọn kia đi ngang đó hằng ngày mà hỏng bị chọc, còn anh đi có một lần thôi là bị tụi nó chọc cho tới bây giờ. Làm anh bực lắm. - Tụi nó đùa thôi mà, thì anh cứ tự nhận đại, coi tụi nó có sợ không. Rồi, sự ồn ào lại trở lại. Cũng vừa lúc mẹ ta đi làm về. Mọi người có vẻ hơi ngạy xíu. Những cũng may mẹ ta vui vẻ, hỏi hang, rồi hình như thấy mẹ dễ tính, nên tiếng của Quân lại sang sảng. 12 giờ khuya rồi mà ta vẫn không thấy buồn ngủ, có lẽ những câu chuyện trời trăng của bọn ta quá mắc cười. Các em ta, đứa nào sáng mai cũng đi học, đi làm nên vào ngủ hết. Chỉ mình ta thức với các bạn. Em Quân bày bộ bài ra rủ: - Mọi người chắc định thức sáng đêm phải không? - Còn phải hỏi - Ta lên tiếng. - Bốn người đủ rồi, mình nhanh tay đi chứ. Em ấy tiếp. Thế là bọn ta chơi tiến lên. Cả đêm, cười nói, rồi những lần thua thắng. Cũng không có gì gọi là đặc biệt. Sáng, vẫn cái khung cảnh ồn ào. Chiều vẫn những cuộc đi viếng thăm cảnh đó đây quanh thành phố. Trong mắt ta, anh có vẻ bề ngoài nghiêm nghị, nhưng lại mang một tâm hồn của cậu bé mới lớn, nên cũng không có gì khiến ta phải chú ý. ________________________ 01/30/05 11:39 AM Ta nhìn thấy cả anh em Quân và anh ai cũng có một chiếc nhẫn, ta mới thắc mắc: - Ý bộ mấy người trong bang hội hả? Quân trố mắt ngạc nhiên hỏi: - Hội gì? - Chứ sao ai cũng đeo một chiếc nhẫn. Em Quân vọt miệng: - Hứng á chị ơi. Rồi em ấy giải thích thêm: - Nè chị thấy không, nhẫn này thuộc loại đo cảm giác đó. Tụi em mua đeo vì muốn xem đứa nào nổi giận để mình tránh. - Thiệt! Quân chọc ta: - Lớn mà bị con nít dụ khị kìa. Anh ngồi đằng truớc cười cười! Ta lém lĩnh hỏi: - Thế nếu mình đang yêu nó có chuyển màu không? Hỏng ngờ câu hỏi đó anh lại là người trả lời! - Nếu người mình để ý chuyển màu giống mình thì là họ đang thầm yêu đó Vy! Ta phá lên cười. Và bảo Quân: - Ê,cho Vy thử xem. Ta loay quay một hồi rồi nói: - Ý chết, chiếc nhẫn của Vy và anh cùng màu rồi! Có phải anh đang yêu thầm vy không? Hết xức nói ta luôn. Quân chỉ biết lắt đầu. Em của Quân cười nghiên ngã bảo: - Rồi, anh Liêm gặp đối thủ mạnh á! Quân vừa lái xe vừa nói: - Hết người chọc, Liêm đi chọc Vy, chỉ có rước thua đến bại thui á! Tụi Ta lại đưọc một trận chọc anh. Anh lại chỉ biết mắc cở. ________________________ 01/30/05 11:49 AM Sở thích của anh là chụp ảnh, nên bao giờ anh bận bịu với cảnh đất trời. Khi chụp xong, anh lại thường rượt chạy và vật lộn với em Quân. Ta thấy hình như anh là một cậu bé mang một tâm hồn khá già giặn á. Đi lang thang trong mall. Khi mà tất cả anh em nhà Quân đang bận lựa món này món kia, còn anh chỉ đứng trên lầu nhìn dòng người, ta thấy thế nên lại hỏi: - Anh cười gì đó! - Nhớ lại nụ cười của Vy! - Trời! - Thật á! Ta tỏ vẻ không tin, anh giải thích thêm: - Nụ cười của Vy khiến người ta thấy thoải mái và vui hẳn ra á! Hình như nếu được thấy Vy cười, thì không ai có thể từ chối cái gì ở Vy! - Vậy nếu Vy bảo anh đưa hết tiền cho Vy, anh có đưa không! - Nếu có, anh đưa hết á! Anh không còn xưng tên với ta nữa, mà xưng anh gọn bơ! Nhưng ta cũng không muốn suy nghĩ lung tung. Ta chợt hỏi anh: - Mà sao đôi mắt anh hơi buồn vậy, bộ anh có chuyện buồn? Nhớ bạn gái!.. - Có bạn gái đâu mà nhớ! Mà anh ghét mắt anh lắm. Lòng anh có buồn đâu, mà ai cũng nói nhìn nó là tưởng anh buồn. Anh thích đôi mắt to lắm, mắt như anh em nhà Quân, mắt như em. Nhìn thấy đẹp làm sao á! Nghĩ cũng lạ! Quân thì hết cười ta, chê ta, còn anh thì cứ khen! Chắc có lẽ anh chưa quen với ta thì phải.Thường những người con trai hay thế. Hay khen người con gái nếu họ mới gặp. Nên ta nghĩ có lẽ bình thường lắm. ________________________ 01/30/05 12:15 PM Quá trưa hôm đó, ta tiễn Quân và mọi người. Trong lúc tất cả mọi người đang bận bịu xách đồ mua được từ mall ra xe, còn anh thì đi chậm lại đằng sau ta vào nói nhỏ: - Vy nè! - Chuyện gì thế anh! - Anh thấy tiếc là quen Vy muộn quá! Ta phi cười và thắc mắc - Sao anh nói thế? - Tại Vy có bạn trai rồi! - Có rồi thì có nữa, đâu có sao! - Ta cợt! - Vy đùa thôi, chứ anh biết tính Vy mà! - Ừ, mà có lẽ mình chẳng bao giờ gặp lại nữa á. Vì có đời nào Vy lại lạc qua xứ lạnh đâu. - Nhìn anh có vẽ nghiêm quá. Ta hơi lo lo buâng quơ: - Thì khi nào rảnh, Vy sang thăm các anh. Với lại bạn trai vy cũng có bà con bên ấy mà! - Ừ! Mà anh bật mí cho Vy biết điều này nhé! Anh kề tai nói rất nhỏ với ta. Ta vừa ngạc nhiên vừa cười thầm. Cái điệu bộ của anh sao mà nó dễ thương quá. Ừ anh vừa nói với ta tuổi của anh á! Ta chẳng viết ra đâu, vì anh bảo phải giữ bí mật. Chia tay với các bạn, với anh, ta hơi buồn...hỏng phải buồn vì xa..mà buồn ngủ á...cả hai đêm rồi ta ngủ chỉ được mấy tiếng thôi. Cả thân người ta như rả rời sau khi chiếc xe của bạn lăn bánh. Ta chạy ào về nhà, ngủ một giấc tới tối. Rồi thì Quân gọi ta cho biết trên đường đi có ghé hai nhóc em của ta ở thành phố kế bên. Và bảo: - Vy nè, Vy nói gì mà Liêm nó buồn buồn vậy! - Dạ hỏng có à nghen.. - Bộ bà định hỏng tha cho bạn tui hả? - Đi chết đi, ai có nói gì đâu! - Thôi, nói chuyện với ổng nè! Ổng chắc nhớ Vy lắm! Ta chưa kịp la thì giọng nói bên đầu giây kia đã là của anh! - Bạn trai của Vy có la Vy không? - Dạ hông. - Vy nè! - Dạ... Rồi anh ngập ngừng..rồi..anh lại im lặngz; - Vy nè... - Dạ... - Anh hỏi Vy thật nghen...! Trời đất, sao anh không giống Quân, không phá, không chọc, không đùa..sao anh hay nghiêm trang, ta rất sợ phải đối diện với ai đó mà có tính nghiêm trang á, khiến ta cảm thấy mình bị khóp đi mất. Anh im lặng đôi giây rồi hỏi ta: - Tại sao Vy hay trò chuyện với anh thế! - Ủa, Vy hỏng được phép trò chuyện với anh hả? - Không, ý anh hỏi thế là vì xưa nay mấy cô gái hễ gặp anh là họ tránh. Thường họ hay nói với anh em nhà Quân á. Họ không để ý tới anh đâu. Nhưng Vy thì khác! Ta cũng hỏng biết trả lời sao á! Quân thì quá quen thuộc với ta. Ta quen với Quân đã hơn hai năm, chuyện gì bạn ấy cũng tâm sự, vui buồn, chuyện tình cảm, những vụ cải vã với bạn gái, rồi chia tay, rồi những cuộc tình mới, rồi những khó khăn, cuộc sống cứ đầy ấp chuyện là chuyện. Nên ta với Quân gặp nhau chỉ có những câu chọc phá. Cũng như bửa đi vườn hoa nhật bản, anh mãi mê chụp hình, em Quân lo chạy quanh quất đâu đó, chỉ còn Quân bên ta nên bạn ấy thắc mắc hỏi: - Sao tụi mình hỏng yêu nhau hả Vy? Ta trợn mắt nói: - Rành tính của nhau quá, yêu làm gì! - Ờ há! Hai đứa mình mà yêu nhau, chắc dễ mất nhau lắm! - Dư biết còn hỏi. Rồi thời gian cũng qua nhanh. Không biết có bao giờ ta lại thức đến sáng, và lo nấu ăn, cười đùa, và chọc phá như thời qua nữa không. Anh bây giờ chắc không còn là một cậu bé nữa. Vì ta biết ta cũng đã rất lớn rồi. Tuy anh không là kỷ niệm nào đó trong tim ta, nhưng anh là hình ảnh của những người anh dễ thương, hiền hậu mà ta đã gặp. Hôm nay mở yahoo meassage lên, chợt nhớ đến ngày anh và các bạn sang thăm ta á! Chỉ vậy thôi, mà cũng thấy nó hay hay! Diên Vỹ