ọ tìm ra hắn ở Ponta Porã, một thị trấn nhỏ êm đềm của Braxin, giáp biên giới với Paragoay, nơi miền đất mà người ta vẫn gọi là vùng biên. Họ thấy hắn sống trong một biệt thự nhỏ ẩn mình trên phố Tiradentes, một đường phố rộng với một hàng cây xanh chạy ở giữa và những cậu bé để chân đất đá bóng trên mặt hè nóng bỏng. Theo như những gì họ biết thì hắn sống một mình, không kể một người giúp việc đến và đi vào những giờ rảnh rang trong suốt tám ngày mà họ theo dõi. Có thể thấy rằng hắn đang sống một cuộc sống dễ chịu nhưng chắc chắn là không thừa thãi gì. Ngôi biệt thự khá là khiêm nhường mà bất kỳ một thương nhân địa phương nào cũng có thể có. Ô tô hắn xài là một chiếc VoJkswagen Beetle đời 1983, được sản xuất ở São Paulo cùng với cả triệu chiếc khác. Chiếc xe màu đỏ và đuợc lau chùi bóng lộn. Tấm ảnh đầu tiên của hắn mà họ chụp dược là lúc hắn đang lau xe ngay bên trong cổng. Họ thấy hắn giảm cân một cách đáng kể so với cái thân hình chừng hơn một tạ mà lần cuối cùng người ta nhìn thấy. Da và cả tóc hắn sẫm màu hơn, cái cằm gọn ghẽ và cái mũi hơi nhọn. Những thay đổi tinh tế. Họ đã phải chi tiền kha khá cho một tay bác sĩ phẫu thuật ở Rio, người đã thực hiện những thay đổi này cách đây hai năm rưỡi. Vậy là sau bốn năm săn lùng khổ ải, bốn năm với những ngõ cụt, những dấu vết mất hút và những tin tức sai lạc, bốn năm đổ tiền như trút vào cái túi thủng, cuối cùng thì họ cũng đã tìm thấy hắn. Nhưng rồi họ vẫn chờ đợi. Thoạt đầu thì họ muốn tóm hắn ngay lập tức, gây mê và đưa hắn tới một ngôi nhà an toàn ở Paragoay, trước khi hắn phát hiện ra họ hay một người hàng xóm nào đó trở nên nghi ngờ. Cơn bốc đồng khi tìm ra hắn khiến họ nghĩ tới một hành động nhanh chóng, thế nhưng sau hai ngày thì họ quyết định ẩn mình và chờ đợi. Họ lảng vảng trên phố Tiradentes, ăn mặc như những người địa phương, uống trà dưới bóng cây, tránh nắng, ăn kem, tán gẫu với bọn trẻ, tất cả chỉ để trông chừng ngôi nhà của hắn. Họ bám theo khi hắn chạy xe vào trong phố để mua hàng, và họ đã từ bên kia đường chụp ảnh hắn khi hắn bước ra khỏi tiệm thuốc. Họ đã áp sát hắn ở một cửa hàng rau quả và nghe hắn nói với người bán hàng bằng thứ tiếng Bồ Đào Nha tuyệt hảo, với hơi một chút giọng của một người Mỹ hay một người Đức chịu học gì đó. Hắn mau mau chóng chóng mua hàng và trở về nhà, với cánh cổng đóng kín lại ngay. Chuyến đi chóng vánh này của hắn dã để lại nhiều tấm ảnh cho họ. Xưa kia hắn cũng đã từng tập chạy, mặc dù trong những tháng trước khi biến mất thì quãng đường chạy của hắn đã rút ngắn lại khi mà thân hình của hắn mập ú lên. Giò đây, hắn đã xuống cân nhiều như vậy thì họ chẳng ngạc nhiên gì khi thấy hắn chạy trở lại. Hắn khóa cổng khi ra khỏi nhà và bắt đầu chạy từ từ trên hè phố Tiradentes. Chín phút cho dặm đưòng đầu tiên, với đoạn đường thẳng tắp và nhà cửa mỗi lúc một cách xa nhau hơn. Ra tới rìa thị trấn thì mặt đường không còn được trải nhựa nữa mà chỉ là đưòng đất và khi vào dặm dưòng thứ hai với-tốc độ tám phút một dặm thì Đanilo bắt đầu túa mồ hôi. Đã chừng giữa buổi sáng và thời tiết tháng Mười lúc này vào khoảng hai mươi tư độ. Hắn tăng tốc độ khi ra khỏi thị trấn, chạy qua một bệnh viện nhỏ với đầy các bà mẹ trẻ và một nhà thờ nhỏ do những người Báptixt dựng lên. Đoạn đường trở nên bụi bặm hơn khi hắn hướng ra ngoại ô với tốc độ bảy phút một dặm. Việc chạy của hắn là hoàn toàn nghiêm túc và điều đó làm cho họ hết sức hài lòng. Đơn giản là Danilo sẽ chạy thẳng vào tay họ. Ngay sau hôm tìm ra hắn, một ngôi nhà nhỏ tồi tàn ở ngoại ô Ponta Porã đã được một người Braxin có tên là Osmar đứng ra thuê, và chẳng mấy chốc toàn bộ nhóm truy lùng đã dọn đến. Số lượng ngưòi Mỹ và người Braxin trong nhóm là bằng nhau, với Osmar ra lệnh bằng tiếng Bồ Đào Nha và Guy ra lệnh bằng tiếng Anh. Osmar có thể nói cả hai thứ tiếng này, và đã trở thành người phiên dịch chính thức cho cả nhóm. Guy, đến từ Washington, là một cựu nhân viên chính phủ được thuê để tìm kiếm Danny Boy, biệt danh mà ngưòi ta đặt cho Danilo Sinva. Với một số cấp, Guy được coi là ngưòi có thực tài, v&agra!!!14134_21.htm!!!
Đã xem 34343 lần.
http://eTruyen.com