Tôi không biết bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào bởi vì đó là một kỷ niệm. Mà kỷ niệm thì chỉ để nâng niu và ngắm nghía chứ không thể nào thay đổi được. Tôi gọi anh là nhóc - đơn giản bởi vì tôi coi anh là một người bạn thân của tôi. Anh cao hơn tôi hẳn một cái đầu và rất dễ thương. Anh lo cho tôi từng chút một, quan tâm đến tôi từ chuyện học hành đến cả những phiền toái trong cuộc sống của tôi. Anh sẵn sàng ngồi nghe tôi kể lể đủ chuyện bực bội mà không hề khó chịu, và anh thường chỉ khuyên tôi một câu rất ngắn gọn nhưng đủ làm tôi cảm thấy yên tâm và thanh thản. Tôi vô tư tin tưởng vào tình bạn tuyệt đẹp đó. Mấy đứa bạn thường xì xào với tôi: "Anh em hả, anh em ngoặc kép thì có. Đứa con trai nào lại tốt bụng mà không có lý do bao giờ". Tôi khó chịu trước những lời nhận xét đó nhưng lâu dần tôi cũng mơ hồ nhận thấy sự khang khác nơi anh. Những lúc ngồi nói chuyện với tôi, anh thường nhìn thật lâu vào gương mặt tôi, ánh mắt dịu dàng và có chút gì đó bâng khuâng. Nó làm tôi bối rối khi gặp ánh mắt anh và tôi sợ ánh mắt lạ lùng đó. một lần đang huyên thuyên kể chuyện lớp cho anh nghe, tôi chợt nhận ra anh đang nhìn tôi mà hình như không nghe được tôi đang nói gì. Tôi sựng lại: - Nhóc có nghe em nói gì không? Anh buột miệng: - Em dễ thương quá! Tôi hụt hẫng. Vậy là những gì tụi bạn nói với tôi không sai. Anh đã thay đổi, anh không còn là một người bạn của tôi nữa. Tự ái trẻ con của một đứa con gái trong tôi trào lên, tôi giận anh, giận anh ghê gớm. Tại sao anh lại đánh mất đi tình bạn đẹp đẽ giữa chúng tôi. Tại sao anh cũng như bao đứa con trai khác. Tôi òa khóc bỏ về mặc anh theo xin lỗi, mặc anh phân bua dỗ dành. Nước mắt rơi đầy trên má, tôi chìm trong sự tức giận và thất vọng về của mình. Tôi lánh mặt anh liên tiếp hàng tuần lễ. Anh lên phòng, tôi bỏ xuống căn-tin xem phim, gặp mặt anh tôi lạnh lùng như người xa lạ. Anh buồn và quay sang quậy phá, uống rượu. Tôi đã khóc thật nhiều, khóc cho anh và khóc cả cho tôi. Tôi nhớ anh ngày xưa, nhớ anh dịu dàng, dễ thương. Rồi tôi biết được anh quay sang một người con gái khác. Tôi không khóc, nhưng thà tôi khóc được còn hơn, nước mắt sẽ làm tôi vơi đi và cuốn bớt nỗi buồn của tôi. Tôi mất anh rồi sao? Tôi sẽ không có anh quan tâm chìu chung, không có anh để làm nũng hay chọc phá nữa. Anh không còn là của riêng tôi. Con gái thật mâu thuẫn, chỉ khi nào mất đi cái mình có mới bàng hoàng nhận ra nó có ý nghĩa với mình như thế nào. Tôi cũng là con gái và khi xa anh tôi mới hiểu rằng tình cảm tôi dành cho anh quá nhiều. Lần cuối vào Sài Gòn để đi du học ở Úc, anh hẹn gặp tôi. Tôi không biết mình nên hay không nên đến và tôi quyết định không đến. Tôi sợ phải đối diện với anh, sợ anh biết được những tình cảm thật của mình. một tuần sau tôi nhận được một lá thư của anh, anh viết trước lúc bay xa tôi mãi mãi. Tôi bàng hoàng, thì ra anh vẫn dành cho tôi một tình yêu thật đậm. Anh xin lỗi tôi vì anh đã gây ra sự hiểu lầm bởi vì người con gái đó đơn thuần chỉ là một người bạn của anh. Không, anh không có lỗi, chính tôi mới là người có lỗi. Tôi đã hiểu lầm anh, đã vi trách anh dễ thay lòng đổi dạ để rồi đánh mất đi tình yêu đầu đời tuyệt đẹp của mình. Tôi ân hận và nhớ anh đến quay quắt. Nhớ nụ cười, ánh mắt của anh, nhớ giọng hát dịu dàng đã hát cho tôi nghe những bản tình ca, nhớ cả những lần tranh cãi tôi đã gào lên trong nước mắt: Em ghét Nhóc!. Bây giờ đã lớn, đã chững chạc hơn xưa tôi lại thấy mình quá trẻ con. Nếu ngày xưa tôi không có cái tự ái đầy con nít ấy thì tôi đã không mất anh. Giá như... nhưng biết đâu chính cái vẻ trẻ con đó mà anh đã yêu tôi và nếu như thiếu cái hồn nhiên trẻ thơ đó thì tôi đâu phải là tôi nữa!
Thạch Thảo