Tập thơ viết tặng anh thuở ấy Mực vẫn xanh màu hay đã phai? Ngồi đây góp nhặt từng kỷ niệm, tôi nghe lòng mình bàng hoàng như vừa qua một cơn mơ. Bức tượng pha lê “thằng say rượu” của anh vẫn còn đây, nó muôn đời ngồi đây, trên bàn học của tôi: vẫn cô đơn, vẫn lặng lẽ, vẫn phân trần, vẫn như con người muôn đời cố hữu của anh, thế mà … tôi không đủ sức dang đôi tay mình níu anh quay trở lại. Còn anh? có khi nào anh tìm lại khoảng trời ngày xưa, khoảng trời kỷ niệm có anh, có tôi. Có một người lớn thích đọc thơ và một con bé thích làm thơ. Những vần thơ, những bài thơ nghịch ngợm, ngộ nghĩnh, bình dị như tâm hồn non nớt của tôi ngày ấy. Tập thơ tôi viết tặng cho anh thuở ấy, đã bao lần, rất nhiều lần tôi muốn hỏi: anh có còn nâng niu trân trọng, gói ghém nó vào tận đáy lòng mình, anh có còn lật ra xem và cười thật tươi sau những bề bộn công việc thường nhật? Như cái thuở ấy – thuở có tôi bên anh … Tôi đã từng bảo: sẽ không làm thơ nữa nếu một ngày không có anh bên cạnh, bởi vì những vần thơ tôi viết lúc ấy sẽ trở thành vô nghĩa. Thế mà tôi vẫn cứ làm thơ, dầu biết rằng mình đã thật sự cách xa anh. Những bài thơ ngày ấy vô tư, dễ thương; những bài thơ ngày nay già dặn, ẩn chứa một cái tôi đơn độc, nghẹn ngào một nỗi đau thầm kính. Tôi chẳng cho ai đọc, như một cách giữ lời hứa với anh –“thơ tôi viết là chỉ dành riêng cho anh…” – dù đã chia tay. Có lần một người bạn hỏi tôi: “Sao lại phải chia tay, thương nhau đến thế…?” Tôi cười, chẳng biết giải thích thế nào. Đó là những điều mơ hồ không lý giải được; chỉ có những người trong cuộc mới có thể hiểu và cũng chỉ có những người trong cuộc mới có thể bằng lòng với sự chia tay ấy. Chia tay! Chẳng biết anh thế nào, còn tôi – luôn mang trong mình cảm giác trốn tránh một cái gì đó mà mình cũng chẳng rõ nữa. Khoảng cách! Nếu nó chỉ là một dấu gạch ngang thật ngắn thì đó là dấu chuyển tiếp gắn bó hai tâm hồn với nhau nhưng ta chỉ cần kéo cái gạch ngang ấy dài thêm chút nữa, nó sẽ trở thành một đoạn đường ngăn cách, xa gần như vô định mà cả hai đều không đủ sứ níu kéo. Như khoảng cách giữa tôi và anh bây giờ vừa gần cũng vừa rất xa xôi. Gần đến mức chỉ cần đi vài bước là nhìn thấy nhau, hoặc chỉ một cú phone, tôi sẽ lại nghe được giọng nói yêu thương của anh: ấm áp và thiết tha – nhưng cũng xa lắm – xa đến nỗi cả hai đều mệt mỏi chẳng đủ sức tìm lại nhau. Mà cũng phải, tìm lại nhau làm gì nữa một khi tất cả đã lùi lại quá xa, khi hạnh phúc bất chợt hô biến thành đau khổ, khi mơ ước phút chốc rùng mình biến thành quá khứ và tồn tại như một mớ kỷ niệm khó phai nhòa. Tôi lau dòng nước mắt đọng viền mi, chợt phát hiện ra dạo này tôi rất thường hay khóc: “Em đã biết mình khác nhau nhiều quá Nên cam đành trả lại trái tim nhau” Vâng, “bé” trả cho anh đó, “không thèm nữa đâu”. Hãy để quá khứ là quá khứ, ngủ yên và lụi tàn. Trả lại cho anh những ngày tháng có nhau, trả cho anh đôi mắt nồng nàn, yêu dấu, trả luôn vòng tay ấm, trả cả những ân cần lo lắng, trả tiếng ”Bé” trìu mến, trả những đêm bên nhau, trả nụ hôn đầu vội vã. Vậy còn anh, cớ sao không trả lại cho tôi cái vô tư, bướng bỉnh mà anh đã lấy mất, hãy trả lại cho tôi những tháng ngày của riêng tôi … “Người yêu của tôi ơi!” Xin được một lần gọi anh như thế: lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng, để rồi sẽ lãng quên. Gắng quên mình đã từng có một thời yêu: nồng nàn và say đắm. Tôi sẽ cố gắng dồn nén tất cả vào ký ức của chính mình, chỉ xin anh một điều: “Tập thơ thuở ấy xin trả lại Để bước anh đi khỏi lụy phiền”
Hoa Tím