Cứ mỗi lần ở một mình trong căn phòng trọ thì em lại khóc, em nhận ra rằng mình không thể nào quên được anh, dù anh là người làm cho em đau khổ. Em đã cố tình quên anh, đã ghét anh, hận anh thật nhiều nhưng tất cả đều vô vọng. Em vẫn không thể nào quên anh, đơn giản vì em yêu anh rất nhiều. Có lẽ anh đã quên tất cả những kỷ niệm ngày xưa của tụi mình. Bốn tháng quen nhau chưa một lần làm em giận, người lo sợ hai đứa chia tay không phải là em, bởi em tin rằng anh yêu em. Thế nhưng lòng tin của em chẳng là gì cả. Cũng chính vì lòng tin đó mà giờ đây em phải dằn vặt đau khổ. Em thật ngốc, chỉ biết yêu mà chẳng biết làm sao đdể giữ lấy tình yêu đó. Tình yêu của mình đến rồi đi nhanh đến không ngờ. Mọi việc xảy ra đều không thể ngờ. Em đâu hay biết, lần đầu tiên nói tiếng yêu anh ở quán Lipton cũng là lần sau cuối, anh có còn nhớ gì không hay đã quên cả rồi? Ngày đó mình đã xây biết bao mộng đẹp. Tình yêu của mình tưởng chúng sẽ vượt qua khỏi cái gọi là " tình yêu sinh viên", thế mà chỉ một tuần sau đó anh lại nói lời chia tay. Em không thể hiểu tại sao tình cảm con người lại có thể thay đổi nhanh chóng đến vậy. Anh đã từng bảo em hãy tin tưởng anh, tình yêu của mình có thay đổi hay không đều do em quyết định vì anh luôn yêu em. Em đã không làm anh thất vọng, không biến sự chờ đợi của anh thành con số không như anh lo sợ. Nhưng ngược lại, anh đã cho em những gì, những ngày cuối tuần chờ gặp mặt, mình em ngồi bên ly cà phê đắng hay sốt ruột chờ điện thoại của anh, hay trông chờ những lá thư của anh trong niềm hạnh phúc và cuối cùng, cho đến hôm nay em nhận từ anh nỗi đau không thể nào xóa được... Anh, đã gần ba tháng rồi mình không gặp mặt. Càng cố quên anh lại càng làm em nhớ. Mỗi lúc nhớ anh, một mình em đạp xe vòng quanh thị xã, em muốn tìm trong dòng người tấp nập kia: hình bóng một người xưa. Khi anh nói chia tay, em không cao thượng làm bạn của nhau như anh mong muốn, em muốn mình không gặp lại nhau nữa, em muốn quên đi "nỗi đau ngọt ngào" của mối tình đầu anh đã trao em. Nhưng em không thể hối hận vì đã yêu anh, chỉ tiếc rằng thời gian yêu nhau quá ngắn ngủi, để bây giờ riêng mình em ôm một "nỗi đau ngọt ngào" - nỗi đau không thể nào quên.
Như Phương
(THSP Quảng Nam)